Cả đêm bị ђàภђ ђạ đến nỗi không thể cựa quậy nổi. Tiểu An mở mắt trong mơ màng, mỗi lần di chuyển cơn đau liền truyền đến khiến hàng lông mày chau lại. Nhìn xung quanh, căn phòng rộng lớn chỉ có một mình cô bộ váy cưới bị xé rách vứt trên nền đất.
Cô bật khóc!
Khóc vì cơn đau từ thể xác.
Khóc vì cơn đau từ trái tim.
Trước mắt cô, tương lai, hạnh phúc, mọi thứ tất cả đều hoàn toàn sụp đổ.
Ngày cô bước vào lễ đường, đón chào cô không phải cánh cửa của hạnh phúc mà là đau thương.
Đêm hôm qua, Tiểu An ngất đi không biết bao nhiêu lần. Cứ mỗi lần cô nhắm mắt lại, Hạo Thiên đều ép cô phải mở mắt để chứng kiến những chuyện đang diễn ra. Cơ thể cô bây giờ không còn chút sức lực cũng không thể ngồi dậy.
Tiểu An nhắm mặt lại, nước mắt chảy xuống ướt đẫm gối. Cổ họng khô khốc, toàn thân nóng rực. Hiện tại cô đang rất muốn tìm một người đến giúp đỡ nhưng đầu óc choáng váng ngay cả chuyện đưa tay lên cũng khó khăn.
Cô không thể nói được.
Ánh mắt mơ hồ nhìn về phía cánh cửa gỗ đóng chặt kia cầu cứu. Đôi môi mấp máy đấy nhưng không hề phát ra tiếng động.
Xung quanh Tiểu An bắt đầu trở nên không bình thường. Cô không chỉ nhìn thấy một mà là rất nhiều cánh cửa phải đến ba, bốn cái thì phải. Ngay cả khi nhìn lên trần nhà, chiếc đèn chùm chỉ có duy nhất một cái cũng biến thanh ba trong mắt cô.
Và rồi Tiểu An kiệt sức cứ thế chìm dần cơn mê.
Cả ngày hôm ấy không một ai biết đến sự tồn tại của Tiểu An trong Cố gia. Căn phòng vẫn luôn khoá kín, bên ngoài chỉ thấy quần áo và thức ăn. Quản gia Lục không hề bước vào bên trong kiểm tra tình hình.
Không một ai biết Tiểu An đang mê man trong cơn sốt nặng!
Chiều muộn.
Hạo Thiên trở về sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Quản gia Lục nghe thấy tiếng xe liền vội vã ra cửa chào đón. Ông giúp anh cầm đồ, lẽo đẽo bước theo sau anh ở phía sau.
– Tiểu An đâu?
– Cả ngày hôm nay cô ấy luôn ở trong phòng.
– Không ra ngoài sao?
– Vâng, không ra ngoài, không ăn cũng không uống.
Hạo Thiên nhíu mày tự hỏi không phải Tiểu An đang muốn tuyệt thực đấy chứ?
Anh bước vội lên trên phòng, lấy chìa khoá được giấy ở dưới đáy lọ hoa bên cạnh mở cửa ra xem xét.
Tiếng động nhỏ vang lên trên nền đất. Đôi chân dài sải bước tới thẳng phía giường, cảnh tượng trước mặt làm cho nhíu mày.
Tiểu An vẫn nằm trên giường thậm chú cô còn không mặc quần áo do anh chuẩn bị. Trên người chỉ có một tấm chăn mỏng che đi những phần nhạy. Hạo Thiên không một chút tức giận ngược lại còn tiến đến chỗ cô đang ngủ nhẹ giọng.
– Phương Tiểu An! Dậy đi.
Đáp lại anh là sự im lặng đến lạnh lẽo. Hạo Thiên cảm thấy có chút khó hiểu, anh chạm vào tay cô khẽ lay động. Và rồi anh cảm nhận được hơi nóng truyền đến lòng bàn tay. Hạo Thiên vội vàng kiểm tra trán cô.
Nóng ran!
Nhìn gương mặt đỏ ửng cùng mồ hôi nhễ nhại, hình như đây không phải cơn sốt bình thường.
Hạo Thiên quay người về phía cửa quát lớn.
– Quản gia Lục! Quản gia Lục!
Nghe tiếng gọi, quản gia Lục vội vàng chạy vào bên trong cúi đầu kính cẩn.
– Cậu chủ cần gì?
– Mau gọi bác sĩ Khải đến đây.
– Dạ?
– Mau lên!
– Vâng, tôi biết rồi.
Quản gia Lục gấp gáp rời khỏi phòng.
Hạo Thiên ôm Tiểu An vào lâu nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô. Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ hốt hoảng và lo lắng.
– Phương Tiểu An! Nếu em xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không để bố em sống yên.
Gần 30 phút sau, bác sĩ Khải đã có mặt tại Cố gia.
Hiện tại, bác sĩ Khải đang ở trong phòng khám cho Tiểu An còn Hạo Thiên đứng bên ngoài chờ đợi.
Đã hơn nửa tiếng trôi qua, cánh cửa gỗ vẫn im lìm không một tiếng động. Hạo Thiên sốt ruột trong lòng vô cùng lo lắng. Dãy hành lang u tối bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng bước chân dồn dập. Ngay khi sự kiên nhẫn của anh kết thúc cũng là lúc cánh cửa hé mở.
Bác sĩ Khải từ bên trong bước ra, tiến đến phía Hạo Thiên.
– Cô ấy bị sốt cao hiện tại tôi đã truyền nước rồi chỉ cần ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ sẽ mau chóng tỉnh lại.
– Còn bị gì nữa không?
– Còn!
Sắc mặt bác sĩ Khải đanh lại, ngữ điệu có chút giận dữ.
– Tôi không biết cô gái trong kia là gì của anh nhưng lần sau khi quan hệ phải biết dừng đúng lúc. Cơ thể cô ấy rất yếu cần được nghỉ ngơi.
Hạo Thiên chỉ nghe không đáp rồi tự tiếp trở lại vào phòng đóng sầm cửa lại.
Bác sĩ Khải nhìn theo bóng Hạo Thiên khẽ thở dài một tiếng. Vì họ đã từng là bạn nên chuyện Hạo Thiên ngược đãi Tiểu An, anh chỉ nhắc nhở mà không nói ra bên ngoài. Nhưng việc ђàภђ ђạ một cô gái bằng hình thức đó thực sự không phải là chuyện tốt.
Quản gia Lục chậm rãi tiến đến chỗ bác sĩ Khải đưa tay về phía trước, nghiêng người.
– Bác sĩ, mời anh về cho!
Bác sĩ Khải lặng lẽ bước đi theo quản gia Lục rời khỏi Cố gia.
Trong căn phòng bao trùm bởi bóng đêm, Hạo Thiên ngồi kế bên Tiểu An. Từng hành động bây giờ của anh đều vô cùng dịu dàng. Bàn tay lạnh lẽo xoa nhẹ lên mái tóc rồi từ từ trượt xuống. Hạo Thiên cúi người đặt lên trán Tiểu An một nụ hôn.
– Phương Tiểu An! Nếu em không phải con của hắn, không phải người con gái năm đó thì có lẽ tôi đã yêu em rồi.
Tiểu An hôn mê trên giường ba ngày ba đêm.
Cô không biết bản thân hiện tại đang mơ hay đang thực. Đầu óc cô choáng váng, đau như thể có đá đè lên. Đôi lúc cô cảm nhận được những cơn đau sau cuộn loạn ái ấy truyền đến.
Đau!
Cô chỉ cảm thấy đau mà thôi.
Nhưng cơn đau ấy chỉ đến trong phút chốc rồi biến mất lúc nào không hay.
Cô không còn cảm giác đau đớn nữa nhưng cô lại bị mắt kẹt ở một nơi xung quanh chỉ toàn là bóng đêm.
Màu đen này, cô thực sự rất sợ nó! Cô bị ám ảnh bởi không gian tối, sợ cảm giác ở một nơi không bóng người mà chỉ toàn màu đen.
Rốt cuộc thì…
Cô đang tỉnh… hay là đang mơ?
Một bàn tay mát lạnh phủ lên trán khiến Tiểu An giật mình trong giấc mộng.Vừa tỉnh dậy đã chạm phải ánh mắt sắc như dao của Hạo Thiên cô không hỏi giật mình hoảng sợ, cơ thể co dúm lại một góc đầu giường.
Cơ thể cô vẫn còn cảm giác đau đớn và mệt mỏi nhưng cô không muốn để anh chạm vào người. Dù có mệt, có đau cũng gắng gượng cách xa anh.
Hạo Thiên nhìn dáng vẻ sợ hãi của Tiểu An lúc này lập tức thu tay lại. Anh tựa lưng về sau, chân bắt chéo gác tay lên thành ghế.
Yết hầu của anh chuyển động lên xuống, gương mặt góc cạnh cùng nghiêm nghị biểu thị cho vẻ ngoài vô cùng anh tuấn.
– Tỉnh rồi sao?
– Tại sao không để tôi ૮ɦếƭ?
Đôi mắt Tiểu An đẫm lệ, từng giọt nước mắt cứ vô thức lăn dài trên má. Ngay khoảnh khắc cô không thể lên tiếng gọi người cứu giúp, ngay khoảnh khắc cô cảm thấy bản thân không thể thở được nữa. Cô nghĩ mình đã ૮ɦếƭ, đã có thể thoát khỏi vòng tay anh nhưng rồi vẫn tỉnh lại trong căn phòng này, vẫn phải đối diện với người đàn ồn kia.
Giọng nói của anh vô cùng cao ngạo, giọng cười trầm thấp nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm bức người.
– Tôi không để em ૮ɦếƭ dễ dàng như vậy được. Em phải sống để còn tận hưởng những ngày tháng vui vẻ bên tôi nữa chứ.
– Cố Hạo Thiên! Tên khốn kiếp!
– Nếu em muốn chửi cứ việc chửi, tôi không hề bận tâm đến những lời đó. Từ bây giờ em phải sống ở Cố gia cùng tôi.
– Tôi sẽ không bao giờ sống cùng tên đốn mạc như chú.
Hạo Thiên nhún vai tỏ vẻ thích thú. Anh đứng dậy tiến đến phía Tiểu An đang ngồi.
Linh cảm có điều chẳng lành, Tiểu An lập tức lùi về sau. Thế nhưng sau lưng cô là bức tường lạnh lẽo không thể lùi thêm, Tiểu An nhanh trí chạy ra khỏi giường nhưng bị Hạo Thiên giữ lại. Anh đẩy cô ngã xuống giường, dùng thân hình to lớn của mình đè lên người cô. Khoá chặt tay cô trên đỉnh đầu, anh cúi xuống ngấu nghiên đôi môi mềm nhợt nhạt kia.
Tiểu An ra sức vùng vẫy nhưng hiện tại cơ thể cô vẫn còn rất yếu hoàn toàn không thể chống cự. Cô bị anh dày vò cho đến khi hơi thở không còn đồng đều mới buông tha.
Ánh mắt cô nhìn anh chứa đứng sự tức giận và căm phẫn.
– Cố Hạo Thiên! Rốt cuộc tôi phải làm gì chú mới tha cho tôi và bố tôi đây?
– Làm công cụ thoả mãn, nếu em làm tốt sẽ suy nghĩ lại.
Những lời vô sỉ này, Tiểu An chưa bao giờ nghĩ nó sẽ được nói ra từ Hạo Thiên. Cô thực sự không hiểu nổi bản thân đã làm gì sai để phải gánh chịu những đớn đau, dày vò về thể xác này.
Bố cô và Cố gia xưa nay không hề có ân oán, càng chưa một lần quen biết nhau. Chính cô cũng không hề biết cô gái tên Tố Nhi mà Hạo Thiên nhắc đến tối hôm qua là ai. Và cô đã đắc tội gì với Tố Nhi?
Cuối cùng, Tiểu An vẫn muốn làm rõ mọi chuyện. Cho dù có bị ngược đãi đế ૮ɦếƭ cô cũng muốn biết lý do vì sao mình lại bị ngược đãi. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, khẩu khí vô cùng tự tin.
– Tố Nhi là ai?
Ban đầu Hạo Thiên có vẻ ngạc nhiên nhưng sau đó lại bật cười thành tiếng. Hành động của anh khiến cô không thể hiểu nổi. Câu hỏi đó có gì đáng cười cơ chứ? Cô đã hỏi gì không đúng?
Tiểu An gắt gỏng.
– Cố Hạo Thiên! Tôi đang hỏi chú đấy. Tố Nhi là ai? Cô ta có liên quan gì đến tôi mà khiến cho ђàภђ ђạ tôi ra nông nỗi này hả?
– Em không nhớ hay cố tình quên việc mình đã làm? Em và bố em thực sự rất giống nhau. Chuyện sai trái mà bản thân gây ra thì không bao giờ nhớ.
– Tôi thấy chú bị điên nặng rồi đấy. Bố con tôi không làm gì sai trái hết. Tôi càng không biết Tố Nhi là ai.
Hàng lông mày rậm của Hạo Thiên khẽ chau lại sắc mặt tối sầm, ánh mắt hằn lên những tia máu đỏ biểu lộ sự giận dữ sau khi nghe những lời Tiểu An nói.
Anh cúi đầu xuống cắn mạnh lên chiếc cổ trắng ngần của cô để lại trên đó một dấu vết đỏ nhỏ. Hành động của anh vẫn tiếp tục mà không hề có dấu hiệu dừng lại.
– Cố Hạo Thiên! Dừng lại đi… dừng lại…
Tiểu An yếu ớt vùng vẫy. Cô chỉ mới vừa khỏi bệnh nếu chịu thêm một đả kích chắc chắn sẽ không thể gượng dậy nổi. Nhưng người đang ông đang điên cuồng chơi đùa thân thể cô liệu có dừng lại.
– Cố Hạo Thiên… chú đang làm tôi đau đấy…
Tiểu An nói trong nước mắt, giọng nói lạc hẳn đi không còn mạnh miệng như khi nãy. Dẫu biết rằng phản kháng vô ích nhưng còn sức cô vẫn sẽ chống trả đến cùng.
Tiếng khóc nấc của Tiểu An vang lên bên tai lúc này, Hạo Thiên mới nhận ra điều anh đang làm, bàn tay chạm vào cơ thể Tiểu An lập tức dừng lại không làm loạn. Nhìn dáng vẻ yếu ớt của Tiểu An lúc này, Hạo Thiên chỉ biết tránh bản thân đã không thể kiềm chế.
Hạo Thiên vòng tay qua eo đỡ Tiểu An ngồi dậy, miệng lẩm bẩm vài câu trong miệng.
– Nếu em ngoan ngoãn thì mọi chuyện đã không thành ra thế này.
Dứt lời, Hạo Thiên đứng dậy tiến đến phía tủ đồ. Anh lấy từ bên trong một bộ váy ngủ ngắn quá đầu gối và hở bạo rồi ném nó về phía Tiểu An đang ngồi.
– Khỏi bệnh rồi thì dậy làm việc, tối nay tôi muốn thấy em mặc nó.