Một khi đã ra tay thì “cơ hội” thất bại còn hiếm hoi hơn cả khả năng hái sao trên trời, Arrow chẳng tốn nhiều công sức, hơn thế nữa, các vệ sĩ của Jess đều “vắng nhà”.
- Ông định làm gì tôi? – Jess hét lên khi bị Arrow vô nhân tính xách cổ áo lên cao. Nhìn hắn mang một vẻ đẹp quyền quý sang trọng, với hàng lông mày đen rúm như bá tước Anh thế kỉ 18 khiến Jess sợ xanh mặt và gọi hắn là “Ông”.
- Làm gì à, mổ bụng moi tim cật! – Arrow hiện rõ hình một con quỷ, hắn đã nắm được thông tin có kẻ lạ mặt xâm nhập vào vùng cấm và đang tiến hành trả đũa, tìm đến rồi bắt Jess một cách công khai.
- Yun nghe không? Jess đã bị Devils bắt cóc, cần phải bảo vệ con chip trong người cô ấy! – Ring trực tổng đài, anh không thể bỏ dở các thao tác kĩ thuật mà đuổi theo Arrow, còn các cảnh sát vẫn đang ngấm ngầm điều tra, họ không thể ra mặt khi mà Devils có một chiếc ô to là Angels. Mặt khác, Yun biết đường trong Devils.
- Sao cơ? – Yun giật mình, không ngờ bọn Devils lại cao kế đến thế. Cậu cúp máy, quay sang chỗ Luci đang băng bó cẩn thận cho Poise, hai người đã tìm tới căn nhà hoang.
- Tỉnh rồi à? – Luci làm hết sức có thể, cô đem theo bông băng nhưng chỉ thể sơ cứu tạm thời, trong thời gian ngắn vẫn phải đưa đồng đội về chạy chữa.
- …Moon – Poise vẫn nghĩ Chris tên là thế – cô ta đang bị hai kẻ ђàภђ ђạ… họ đi theo hướng tây nam, nhanh lên… đến cứu Moon, cô ta sẽ giúp ích cho chúng ta! – Poise dù mệt nhoài vẫn cố điềm tĩnh.
- Moon không phải là người của Devils sao? Việc cứu Yun có thể do sự sắp xếp của tổ chức Devils…? – Luci cân nhắc, cô có mối thù hằn với Devils rất lớn.
- Kìa Yun, cậu quyết định nhanh lên chứ! – Poise lờ đi lời nói của Luci, anh không tin Chris là người xấu nữa, đặc biệt trước khi chia tay, em đã nói với anh chăm sóc thật tốt cho Luci, làm anh nghĩ tới cái tin nhắn lúc sáng sớm, sự thật về thân phận của Luci vẫn đang là dấu hỏi lớn.
- … – Yun không nói, cậu thừa niềm tin nơi em, chỉ cần nghe Poise nói em đang gặp nguy hiểm thì dù có ở tận phương trời nào cậu cũng nhất định phải che chở, nhưng còn Jess và con chip, cả người anh em đang thiếu máu trầm trọng thế này nữa, trong khi chỉ có mình và Luci. Cậu hiểu Poise nghĩ gì, cũng rất muốn thực hiện điều đó, mang ánh sáng tới em, nhất định em sẽ theo cậu mà hướng thiện. Nhưng làm thế thì thực sự nguy hiểm, đồng nghĩa với việc bị tra tấn suốt đời của em một khi Devils phát hiện ra.
- Luci à, nghe mình nói, Moon rất có lợi cho chúng ta, mình cần phải khai thác điều đó. Còn Poise đang bị thương quá nặng, không thể tự di chuyển được. Nghe mình hãy quay về và bàn bạc với Ring. Mình ở lại để giải thoát cho Moon! – Yun giấu biến chuyện con chip, nếu không làm vậy hai người sẽ không để cậu liều thân một mình. Thương bạn, Luci lại chưa đủ kinh nghiệm, cậu quyết định tự giải quyết.
- Con bé hiện thời sao rồi? – Ruby cầm lái trong khi Perry đặt Chris tựa vào vai mình ở hàng ghế sau.
- Moon à! Em đừng làm chị sợ! Chị xin lỗi em! – Perry lấy khăn lau mồ hôi cho em, phần mềm diệt khuẩn trong tia laze của Devils được bật lên khắp ô tô hy vọng khắc phục được lỗi lầm của Perry. Đây chính là hiệu quả tương tác từ di động giống như lần em bị hai tên sát thủ đuổi bắt phải dùng tới để gắp đạn, tia sinh học đã được nâng cấp hơn nhưng không thể hạn chế tác dụng phụ từ phóng xạ phát ra ở buồng máy.
- Nó sao rồi? – Ruby hét lên, vừa rồi cô ả quyết định quay lại để giải thoát cho em, nhớ ra vụ thông đồng lần trước với mấy lão già cố vấn đe dọa người con gái này tránh xa Ken, khi bị phát hiện lập tức Ken đã cho chôn sống họ dù chưa có chuyện gì quá đà, cả lần nhốt thằng tiểu tử tên Yun, cho chúng uống thuốc lắc, những người tham gia đều bị Sếp nhỏ Arrow chặt tay và để chảy máu đến ૮ɦếƭ. May mắn cô ta đứng sau giật dây nên thoát nạn. Quả này thì nguy to nếu con bé ૮ɦếƭ. Cô nàng đang mưu tính trong lòng đổ hết tội cho Perry hoặc một cách nào nguy hiểm hơn thế.
- Không biết! Lái xe nhanh lên! Moon nổi mẩn từ nãy rồi mà không tịt, dịch trắng chảy từ mũi ra, nước mắt không ngừng chảy, mồ hôi ứa ra thải độc nhiều quá! – Perry phán đoán, chỉ khoảng một tiếng nữa thôi là người em nhũn mềm vì mất nước. – Tất cả là tại cô đem con chó ấy đến!
- Á à, chị đổ lỗi cho tôi đấy à? Nếu chị không dẫn nó đến thì tôi có mười con chó cũng chẳng làm gì đợc nó. Mà chị nhìn xem, người nó có mỗi vết cào mà sao lắm máu thế, chẳng lẽ nó nôn ra máu à? – Ruby không thể biết chính là máu rỉ ra từ cánh tay Poise khi em đứng sau cậu.
- Đừng hỏi tôi nữa! – Perry lo lắng – Mes ơi, tha lỗi cho em! Em xin lỗi…
- Mes cái nỗi gì! Hắn không phải sợ, cái quan trọng là Báo và Đại Bàng biết thì đi toong! – Ruby sợ sẽ chỉ mình gánh tội khi Perry vẫn đang phụ trách Devils.3, thật khó để thay cô ta bằng người khác. Còn về tình họ hàng, thì Ruby tin chắc hai con người độc ác kia chẳng tha đâu. “Con nhỏ này có gì mà hai thằng đàn ông đó phải như thế chứ?” – Ruby nghĩ thầm, lườm Chris qua kính gương. Hay là… Gi*t cả hai… bịt đầu mối (!).
Chưa hết một buổi sáng mà có quá nhiều sự việc xảy ra, dồn dập như thể là ngày tận cùng.
Mes điều động hơn trăm người đi tìm em, anh không muốn dùng quá nhiều để tránh rắc rối, anh vẫn đang giấu cha, dù ghét em nhưng ông vẫn nghĩ là máu mủ của vợ mình nên chỉ im lặng khi biết anh bệnh. Việc nhầm lẫn mười tám năm trước thật tai hại, Chris là con của Trac và Renny, đâu có liên quan tới mẹ anh. Chỉ trách sao cha mình lại đem xét nghiệm mẫu gen của ông mà không lấy anh ra để kiểm nghiệm. Hẳn nếu làm thế chắc chắn em sẽ không phải sống trong kiếp tội nghiệp, mà mẹ anh cũng không phải mang tiếng với chồng. Cũng tại người lớn mà em không đến được với Ken, tại họ mà anh không tìm Luci, tại họ mà anh quyết định ôm trọn trách nhiệm (?!).
Chó nghiệp vụ theo lệnh điều động tích cực tìm kiếm, con Frang cũng hăng hái tham gia. Nó kéo cả đàn chó con theo, chúng thông minh và rất được việc. Có lẽ vì hiểu tâm tư của chủ nên khi được Mes cho ngửi áo của Chris là nó vội vàng phi tới chỗ Ken mà sủa ầm ĩ. Vậy là dù muốn giấu nhưng Mes vẫn phải thú thực với Sếp mình.
- Chris sao rồi? Em đi đâu? – Ngay khi con Frang chạy sộc lên giường, nó đánh thức chủ dậy mà trước đó Ken đã dùng thuốc ngủ, hắn biết điều không lành nên chạy theo con chó đến chỗ Mes mà vấn, hắn mặc nguyên bộ áo ngủ.
- … – Mes biết nói gì đây khi đã tìm hơn một tiếng mà không thấy.
- Em không thể đi xa mà không có xe đẩy! – Ken liếc nhìn vào phòng bệnh.
- Tôi không biết, nhưng em tôi … chẳng lẽ lại bị bắt cóc? – Mes không muốn tin là có sự góp mặt của Perry trong chuyện này, vì anh không tìm được nguyên cớ. Không tự nhiên sao em có thể bỏ đi mà không nói với anh được.
- Kiểm tra dấu vân tay trong phòng ngay! – Ken sáng suốt, hắn ra lệnh lớn, thêm một lần nữa trách mình không theo sát em. – Bác sĩ! – Hắn quát lớn.
- Tôi đây! – Bà bác sĩ tầm năm mươi tuổi với cặp kính dày khệ lệ trước hắn, đôi chân run bần bật.
- Sếp bình tĩnh! Các bác sĩ ở đây không biết chuyện này, … Perry đưa em đi! – Mes không muốn những người vô tội bị trừng phạt – Có thể cô ấy đưa em tôi đi dạo! – Anh cố dặn mình nghĩ theo hướng tích cực.
- Đi dạo mà ngươi gọi người và chó nghiệp vụ làm gì? – Sao có thể qua mặt con mắt tinh tường, hắn yêu cầu liên lạc với trợ lý bên Devils.3 hỏi về Perry và nhận được rằng, cô đi vắng từ ngày hôm qua. Mắt hắn long lên và tay nghiền chặt, hắn thương em bị lạnh hay gì đó chứ riêng Perry thì không mấy nghi ngờ. Sở dĩ có điều đó vì chính nhờ Perry giữ em ở lại khi lần đầu hắn bắt em cút đi nên mới mang em về nhà được, người như Perry đâu có giàu lòng thương gì, hẳn cũng phải quý mến nên mới giúp đỡ em.
- Vì… tôi muốn chắc chắn! – Mes hiểu Ken còn lo cho em hơn anh nhiều, chỉ cần nhìn đôi mắt cố tỏ ra bình tĩnh và tâm trạng bồn chồn không yên ẩn dưới sự lãnh đạm giả dối là biết.
- Thôi được rồi! Cậu đang bệnh, ta sẽ… – hắn không nói nữa, để dấu ba chấm lửng lơ, em có thể cho hắn bảo vệ được không em?
- Nhưng… – Sếp nói đúng, Mes không thể đứng quá lâu.
- Sao? – Ken quắc mắt nhìn anh, hắn đang xắn tay áo để bắt đầu công việc, nín thở nghe Mes nói gì, hắn đã bao giờ đem tới điều gì tốt đẹp cho người con gái này đâu. Cũng vì thế tất cả các camera ở bệnh viện đều gỡ bỏ tạo cho em sự thoải mái nhất.
- Ngài… đừng nổi giận với cấp dưới! – Anh không phản đối, nhưng cách hắn tra hỏi người bác sĩ khiến bà ta co rúm thì thật là, tóm lại anh không muốn hắn dùng quyền hạn mà ђàภђ ђạ kẻ dưới, nếu Chris biết hẳn cũng như anh.
- … Ừ!- Hắn quay người, em ghét cái ác, hắn biết điều đó. Khi nhân viên giám định tới thông báo kết quả, hắn định quát lớn vì sự chậm trễ, nhưng kiềm chế ngay lập tức.
- Thưa ngài, chúng tôi xác định ngoài dấu tay của bệnh nhân, Ngài Mes, Ngài…
- Biết rồi, ngoài ra có ai khác?- Hắn nôn nóng và hỏi nhanh, vẫn giữ ngữ điệu vừa tai nghe.
- Dạ có, của Ngài Perry. Dấu vân tay xuất hiện ở thành giường.
- Rồi, ngươi lui đi.
- Sáng nay tôi đã hỏi nhân viên y tế, họ trông thấy Perry, trong câu nói của họ có gì đó bất thường, như thể bị ép phải nói thế.
- Gọi người đó lại đây!
- Cô y sĩ đã mất tích sau đó. Tôi cho người đi tìm nãy giờ mà không có kết quả.
Ken nghe hết câu nói, hắn đi ra ngoài luôn, Mes nhìn theo rồi lại quyết định đi tìm em, dù gì anh vẫn khỏe hơn em nhiều.
Ruby đang ngấm ngầm. Việc lần này chỉ có thêm Perry biết, cô ả trực tiếp mua chuộc kẻ tôi tớ phụ việc bên bệnh viện bằng biện pháp mạnh, nếu như Perry và con nhỏ đáng ghét ngồi đằng sau biến mất, thì sẽ chẳng có gì trở ngại trên con đường tiến thân. Ruby đánh giá Perry là phụ nữ tài trí, tuy nhiên lại dễ dụ khị trong chuyện tình cảm, đây là điểm yếu dễ khai thác.
- Ruby! Cô rẽ hướng khác ư? Tốt nhất đưa Moon về bệnh viện, thay trang phục rồi đợi khi nào tỉnh thuyết phục Moon nói rằng tôi đưa đi lạc. Như vậy chúng ta sẽ không bị sao.
- Chị nghĩ con nhỏ này vị tha gớm! Nó không bắt Đại Bàng xẻo thịt mình ra thì thôi, làm gì có chuyện ngược đời!?!
- Vậy còn cách nào khác? Cứ lẩn trốn và làm việc trái lương tâm này tôi không đồng ý.
- Chị có lương tâm? Buồn cười thật, quỷ ngặm nhấm lương tâm của tất cả người trong Devils rồi. Mà nó tỉnh thì có bao nhiêu người thúc trực, chị liệu làm gì được? – Rõ ràng Ruby có lí, đã làm sai một lần thì sẽ tiếp tục be bét sai thêm nhiều lần khác nữa.
- Nói cô đang nghĩ gì? – Perry chợt nhận ra ánh mắt sắc lạnh của Ruby, có chút đểu giả, nham hiểm.
- Tôi đang muốn nghĩ gì à? – Hà hà, cô ả cười thầm trong bụng, nhấn ga và lao ngay ra ngoài cửa xe, lộn vòng tiếp đất.
- Cô… !- Sự việc quá nhanh chóng đến nỗi không thể bất ngờ. Xe không người lái trên một vực thẳm.
- Binh! – Va vào một hòn đá, con xe vẫn tiếp tục lao thẳng do lập trình sẵn, chưa đầy nửa m là xuống vực thật.
Ruby an toàn nhìn ngắm ngày tàn của Perry.
- Moon à! Tỉnh đi em! – Perry hét lớn, cô bắt buộc phải đẩy em ra và nhảy cong chân lên, đặt hông lên thành ghế tài xế,… và lái xe bằng chân!
Trong cái rủi có cái may, hôm nay cô mang giầy cao gót nên tăng thêm độ dài cho đôi chân, hoàn toàn bằng cảm tính, Perry lái xe mà mắt không thể nhìn thấy đường. Tay cô ghì chặt ghế sau và đầu chúc xuống, phán đoán qua lớp kính sau xe, thi thoảng vẫn phải giữ cho em không bị ngã.
Vách đá thoai thoải ở đỉnh và dốc ngược ở lưng chừng, tức là chỉ vài giây nữa họ sẽ rơi tự do, không ૮ɦếƭ vì sức ép thì cũng nghẻo vì va chạm trong xe ô tô. Perry muốn vươn người ngồi lái, lại sợ em không có ai giữ cho mà lăn lộn. Tuy nhiên trong trường hợp này đành phải liều, cô ướn người và thu chân nhanh chóng, ngồi đúng ghế lái.
- Moon à, chị xin lỗi, chúng ta nhất định phải sống. – Cô tập trung tối đa sau đó, cố gắng giành giật sự sống bằng việc đi men theo dốc.
- Binh! – Em bắn mình sang bên trái, khiến cả chiếc xe chao đảo trên sườn dốc, Perry cố gắng ngồi sang ghế phải để cân bằng trọng lượng nhưng không thể, con xe “muốn” lật.
Chấn động mạnh, làm em tỉnh dậy, chưa hiểu gì nhưng thấy Perry cố gắng nhảy lên lấy lực đà để ổn định lực thăng bằng, tay cô vẫn giữ vô lăng, em cũng làm theo bằng cách xô mạnh thân mình vào cửa bên phải.
- Moon! – Perry cảm nhận bằng trực quan, cô không còn tâm trí để cười khi em tỉnh, gắng hết mình cho hy vọng cuối này, dẫu nếu thoát được lần này vẫn mắc phải những chông gai khác, cái vách núi này quá hiểm trở, nơi con xe đang chạy vòng có góc nghiêng 60º, phải đi bằng tốc độ rất nhanh. Hiện tại nó đang bị nghiêng ngửa, nhưng bánh xe vẫn quay đều.
Em và Perry cộng lại chưa được một trăm cân, hành động chống chọi tử thần này chẳng khác gì múa rìu, hều hợt trước sức nặng của con xe dù đây là dòng xe siêu nhẹ.
- Tắt máy đi! – Em hô lớn. Perry không hiểu nhưng cũng làm theo.
Em mở kính xe bên phải, nhanh trí tung chiếc dây truyền, mặt chữ K dắt đúng vào khe đá.
- Được rồi! – Em cười, chẳng biết tự dưng lại nghĩ tới chiếc dây truyền mình cất kĩ trong người mà tung ra, rồi tự dưng lại rơi trúng khe để bị dắt lại – Khởi động xe nhanh! – Tay em bị sợi dây cứa chặt, toét máu, những giọt máu theo hướng gió bay xa.
- Phựt! – Perry kết hợp ăn ý, nhờ sợi dây mà trọng lượng được kéo về, khi động cơ tăng vọt, lõi làm bằng vật liệu nano của sợi dây truyền quá tải, đứt ra và con xe tiếp tục theo hướng lái của Perry.
Em giữ chặt sợi dây đó, vì lúc này lòng bàn tay đã bị hằn sợi dây vào thịt da, không thể lấy ra được. Chữ K bị giữ lại trên vách núi… Có lẽ đây là sợi dây truyền may mắn, vì nó đã cứu em những hai lần…
…
Mười phút sau thì chiếc xe cũng vượt lên khỏi vách. Perry thở hổn hển, khâm phục chính bản thân mình. Cô vẫn đang lái xe đến khi nào nó hết xăng thì tự dừng lại vì Ruby đã gắn chế độ không thể gỡ bỏ. Cô căm hận con quỷ cái đó.
- Chị… chị xin lỗi!
Em không nói gì, vẫn chăm chú nhìn sợi dây, nghĩ về Ken. Em mà ૮ɦếƭ, hắn sẽ ra sao? Đến bây giờ em mới thực sự nghĩ cho hắn. Bao lần tự tử không thành, em đã hiểu sao hắn lại bằng mọi giá đòi em về từ cõi ૮ɦếƭ. Chữ K đánh mất, em không tiếc, … vì nó đã đem em về với cuộc sống.
Chiếc dây truyền này hắn đeo cho em, hắn muốn chữ K là của em, hay đặt cả con người mình vào nơi em, để em xích hắn không buông. Thế mà em buông hắn rồi, vẫn còn giữ lấy chiếc dây truyền này… có lẽ tình yêu của em rộng lớn bằng cái vũ trụ rồi…
Là hắn trói buộc em hay tự em thuộc về hắn?
Ken dùng ống nhòm quan sát, hắn thấy chiếc xe đỏ mận khả nghi, nó bị xước mạnh và bụi mù, phóng to hơn, hắn nhìn thấy Perry đang lái xe.
- Vù! Vù vù! – Con xe lao ngang qua đường, hắn nhìn thấy cả Chris.
- Nhanh lên, mau chặn chiếc xe lại! – Ken chỉ thị cho cấp dưới. Hắn thấy có điều bất thường, hình như xe không phanh. Bằng chứng là nó đi với tốc độ rất lớn, qua nhiều chướng ngại vật mà không giảm tốc, Perry cố gắng để không đâm vào. Lạ nữa là đằng trước có một tòa nhà đang thi công, mà con xe vẫn cứ theo hướng đông đó.
- Em nhảy ra khỏi xe được không? – Perry đề nghị – Xe đã hết xăng nhưng được lên dây cót, không có cách nào làm nó dừng lại được cả!- Cô đã định trở em về bệnh viện, và loanh quanh vài vòng cho nó hết nguyên liệu, không ngờ có quá nhiều rắc rối.
- … – Em không trả lời, với tốc độ trên 100 km/h này thì không thể – Đằng sau có xe tới giúp! – Em quay người lại – Chúng ta được cứu rồi!
- Không đâu, con xe này của Ruby, e rằng khi dừng lại nó sẽ nổ tung vì lúc ở vách núi, chúng ta tắt máy đột ngột, lượng xăng bị đổ hết vào hộp điện, nếu dừng lại, điện sẽ chập tạo ra tia lửa điện, hộp bị nứt chảy xăng lọt khe và gây nổ lớn, chị ngửi thấy mùi thuốc nổ. Không cẩn thận thì tất cả những xe yểm trợ cũng nổ theo xe mình mất. – Thôi rồi, có xe đi đằng sau và đang cố vượt lên để chặn, nếu theo Perry nhảy xuống thì khả năng bị xe cán bẹp là rất cao – Em giơ tay ra ngoài đi! Họ sẽ hiểu là mình muốn giữ khoảng cách để nhảy!
- Dạ! – Em chỉ biết nghe lời.
- Cầm lấy! – Perry ném cho em chiếc áo khoác.
- Còn chị? – Chùm áo lên và nhảy sẽ giảm thiểu ma sát, tuy nhiên có duy nhất một cái.
- Nhảy đi! Sắp va vào cổng bê tông rồi – Perry ước tính còn gần mười phút! – Chị có kinh nghiệm!
- Không! Người lái sẽ khó tiếp đất hơn, thôi chị cầm đi! – Em đôi co.
- PERRY!!!- Ken dùng loa để gọi, hắn đi lối ngang và đang áp sát xe, F. cầm lái. Biết rằng gọi như thế có thể Perry bị giật mình, nhưng hắn không thể gọi một cái tên khác.
- Bắc thang qua đây! Tốc độ 135km/h – Perry thông báo, cân chỉnh để hai con xe đi song song, như vậy em có thể trèo qua thang sang bên xe hắn. Kế hoạch thực thi nhanh chóng, Ken xuống hàng ghế dưới để đón em. Như vậy sẽ không phải nhảy xuống.
- Còn chị? – Chris hiểu kế hoạch này chỉ thực hiện với người ngồi sau, Perry và F. cần phải lái xe rất ăn ý mới cho phép người trèo thang nằm ngang di chuyển, nếu Perry làm theo cách này, không thể giữ tay lái.
- Không sao! Ken sẽ gài chip để lái xe hộ chị, rồi chị sẽ làm giống em! Nhanh lên, em không định cho chị sống à?
Chỉ còn 7 phút, em làm theo.
Còn 3 phút!
Ken ôm em vào lòng, an toàn. F. tự động thu thang.
- Còn chị Perry! – Em đẩy hắn ra và nói với lên.- Chị ấy bảo các Ngài – hàm ý chung chung- sẽ gắn chip để xe kia tự lái.
Ken và F. không nói gì, biết là Perry dối em rồi, đâu chuẩn bị sẵn chip điện tử ở đây mà thực hiện nhiệm vụ đó, mà con xe đó có mã ID riêng trong hộp đen, không biết mã thì chip cũng chẳng giá trị.
- Sao vậy? – Em quyết định vấn hắn bằng con mắt.
Còn 2 phút!
Perry chụp áo lên người, cô sẽ nhảy ra ư? – Thật là khó để thực hiện vì tốc độ của xe càng ngày càng cao.
- Kéo đi! Dùng mối nối kéo con xe của chị ấy di chuyển chậm lại! – Em nảy ra sáng kiến.
Ken cũng không nghĩ ra, hắn tán thành ngay lập tức. Chí ít nếu động cơ xe kia khỏe hơn, cũng làm chậm tốc độ xe của Perry lại để cô nhảy xuống.
F. bắn que nối tự động, thật là khó để bắt được đúng vành inox của xe kia.
- Cạnh! – Perry không biết kế hoạch của Ken, cô chờ chiếc xe màu đen dừng lại mà nó mãi cứ bám theo đằng sau, nên mở cửa để F. biết cô định nhảy ra. Nếu cứ đi như thế, sau khi cô thoát được, thì xe đằng sau không cẩn thận sẽ đâm vào xe này.
- Dừng lại Perry! Ta đang cố gắng nối que sang xe đấy, tiếp tục lái xe đi, rồi xe này sẽ đi lùi lại – Ken nói tắt, không thể đi lùi xe bằng vận tốc quá lớn, hắn định sẽ để ba xe đi ngược chiều nối xe hắn lại và bắc cầu giữ tốc độ đứng yên cho Perry nhảy ra.