- Chó ? – Perry hỏi lại.
- Thú vị lắm đây ! Chắc chị chưa từng được xem phim cấp ba giữa người và chó đâu nhỉ ?
- !!!
Perry bắt đầu khi*p sợ, cô giật mình.
- Cô có làm sao không đấy ? Làm sao có thể… ?
- Không tin thì sau khi xem sẽ biết ! Con chó đực này lâu lắm không được mang đi phối rồi đấy ! Con nhỏ kia, mày nghe đây, tao luôn thắc mắc mày có điểm gì làm Sếp si mê mày đến thế, chắc là mày có lắm tuyệt chiêu trên giường làm đàn ông khoái chí lắm hả ? Để xem mày thực hiện với con chó này thế nào nhá !!! Ha ha !!! – Cô ta được một mẻ cười không dừng lại được, quả là dã man, sau đó thì cũng tháo xích cổ của con chó ra, đợi nó ngấm thuốc.
- Nghe đây Ruby ! Chúng ta đừng đi quá giới hạn như thế ! Cô chỉ bảo cần phải cảnh cáo con bé thôi mà !
- Nhưng con chó của tôi nó không chịu được chị à ! Biết làm sao đây khi mà chó bị kích thích với thứ mùi amoniac mới ૮ɦếƭ chứ ! Giờ có thả nó thì tôi không chắc con chó này để cho nó yên đâu. Mà này chị, loại đ ĩ đ iếm như con kia, chắc nó thèm làm chuyện ấy lắm rồi, chẳng phải hai tháng nay nó làm phẫu thuật không được ℓàм тìин rồi còn gì ?- Suy nghĩ của Ruby trở nên thật thấp hèn, thậm chí thật đáng khinh bỉ. Chẳng ai có thể ngờ những câu nói thiếu văn hóa lại xuất phát từ một phụ nữ sang trọng cỡ Ruby.
- Thôi nào chị ! Nếu biết nó bị con chó này làm nhục, liệu còn thằng ngu nào dám đến với nó nữa không ? – Ruby gạt Perry đứng ra ngoài góc cửa, cẩn thận với con chó khi đã lên cơn.
- Gừ gừ gừ… !- Con chó bắt đầu ՐêՈ Րỉ, người nó đang nóng dần lên.
- Tránh xa ra !- Em bắt đầu cùng quẫn, ngã xuống rồi tìm mọi cách thu chân ẩn về phía góc tường. Cảm giác sợ hãi này đã từng trải qua ?
Ngày hôm ấy cũng trong một căn phòng nhỏ, người ta tiêm vào Yun và em thứ thuốc kích thích, rồi họ cũng đi ra, y như thế. Em đã tìm mọi cách để hỏi Yun chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu không nói, rồi chẳng biết vì sau mặt mày em nóng rực, và cơ thể như được thổi phồng lên lâng lâng dễ chịu tới sung sướng. Sau đó thì sao nữa ? Em không nhớ ! Những lời Ruby nói em kia, sai hoàn toàn, nhưng giữa em và Yun liệu có chuyện gì được không ?
Đối diện với con chó, em không biết làm thế nào nữa. Khi*p sợ ? Kinh tởm ? Điên cuồng ? Nhục nhã ?
Người ta thường hay cắn lưỡi để tự vẫn ( !!!), nhưng liệu ૮ɦếƭ rồi thì vết nhơ có rửa sạch ?
Trong sự sợ hãi, người gọi lên thành tên là người cần nhất, nếu người đó ở đây em sẽ được an toàn.
- KEN ƠI ! CỨU EM VỚI ! KEN ƠI ! KEN-… – EM GỌI ANH MÀ SAO ANH KHÔNG NGHE EM ! KEN ƠI!!! LÀM ƠN ĐẾN ĐÂY CỨU EM… – giọng em lạc hẳn sang một giọng nói khác, khản đặc và không ra hơi, em sợ lắm hắn có biết không? Em thực sự rất sợ đấy! Sao hắn hứa sẽ bảo vệ em, sẽ ở bên em mà lại không có mặt lúc này đây. Hãy nghe và hiểu cho em đi, em cần hắn hơn bất cứ điều gì, hãy cho em được ở trong vòng tay của hắn đi!
Ruby được hả hê một lúc thì lại nổi nóng, ai cho phép gọi Ken của cô ta, cô ta chỉ muốn hét vào tai Chris rằng không ai được quyền gọi hắn ngoại trừ mình ra. Perry không dám ngó vào, cô sợ sệt kèm thương tâm.
- Mặc kệ cô đấy! Tôi phải vào cứu …- Perry đưa tay lên trán hoang mang, tóc tai cô rối xù.
- Chị mà vào bây giờ là con chó cũng chẳng tha! Nó có phân biệt được ai với ai đâu? Loài chó này dữ tợn lắm đấy!
- Gừ gừ!!! Ẳng ẳng ẳng! – Con chó bắt đầu điên loạn, nó gầm lên những tiếng kêu man dợ, và nó lao thẳng vào góc tường.
- Không được! Tôi phải … – Perry lấy hết dũng cảm đi vào trong. Cô không nỡ…
- Chị dừng lại! – Ruby chạy tới ngăn cản, cô e rằng nếu Perry mà bị làm sao thì cô có chín cái đầu cũng không sống được.
- Gừ! Gâu! – Con chó quay sang phía cửa, loài chó bị mù màu nhưng các giác quan rất hoạt, nó cứ nghĩ ở trong góc kia là một con chó cái hấp dẫn và ngoài cửa có loài người vô duyên cản trở. Vậy là nó xông ra toan định vồ lấy hai cô gái để đuổi họ đi mà một mình độc chiếm.
Ruby và Perry nhìn thấy thế sợ hãi, nanh vuốt sắc nhọn của con chó vươn dài, nó nhảy cao chụp lấy khung cửa, hai người hoảng loạn vội vã chạy ra ô tô và phóng vù đi. Còn lại duy nhất một con người.
- KEN ƠI CỨU EM!!! KEN ƠI… – mấy phút trôi qua thôi mà như em đã gọi tên Ken được cả nghìn lần, con chó quay lại, em ném rơm rạ vào người nó và cố gắng lăn mình vào đống rơm dẫu biết làm thế sẽ càng bị viêm nhiễm, những nỗ lực cách ly của mình tan tành.
- Ẳng! – Con chó rú lên một tiếng, đôi mắt của nó chẳng khác tên yêu quỷ xấu xa.
- Ken à! Anh đến rồi ư? Cứu em với! – Em nhận ra một bóng người cao lớn, thở hắt một tiếng. Máu từ cổ tay đã ứa ra, vết cào của con chó vừa rồi mới đau đớn làm sao.
- ૮ɦếƭ mày đi! – Người thanh niên dùng giầy ném con chó, khiến nó tức tối nhảy phựt ra chỗ anh. Anh ta tiếp tục ném chiếc giầy da cứng còn lại vào lưng nó.
Dữ dội, con chó bực mình vì chưa nhập cuộc đã ngắt quãng, nó gầm lên rồi chẳng do dự chảy chồm lên người thanh niên kia.
- Gừ!
Anh ta cố gắng vùng vẫy, con chó đang lên cơn điên nên sức khỏe cũng tăng gấp bội, nanh của nó hằn sâu trên tấm lưng anh ta. Thế là anh lao ngược thẳng vào tường, cú va chạm đẩy con chó ép sát tấm bê tông, tuy nhiên cũng làm anh choáng váng và nhức nhối với những vết máu sâu.
- Cô không sao chứ? – anh ta hỏi – Mau lên, nhanh chạy ra khỏi đây!
- Nhưng… còn anh? – Em nhận ra đây không phải là Ken.
- Nó bị kích thích bởi mùi khai đấy! Cô ở đây chỉ làm cho nó thèm hơn thôi! – Anh ta lơ là một vài giây là con chó lại lấn tới – Nhanh lên! Không nó xơ mú xong tôi mất!
Nỗi sợ làm em vồn vã lao ra ngoài, bỏ lại người thanh niên kia. Khi vừa ló mặt ra, gặp gió lạnh làm cơ thể tê tái.
Con chó khi thấy con mồi của mình chạy mất, nó toan định đuổi theo nhưng chàng thanh niên đã kịp giữ nó lại, hậu quả là anh ta tiếp tục bị nó cắn phá.
- Anh không sao chứ? – Em định hình lại, nói vọng vào trong. Ở đây tứ phía là cỏ, không tìm được một người nào cầu cứu.
- Tôi sẽ ổn nếu cô chạy thật xa! Được chứ? – Anh ta đáp lại, câu nói hiện rõ sự mệt nhoài.
- Dạ! – Em làm theo, cố gắng tránh xa nơi đó. Tập tễnh bước đi mà chẳng thể xác định phương hướng.
- Ken ơi! Cứu lấy em đi anh! – Vẫn là những câu cầu cứu trong vô vọng, em chỉ còn đủ hơi để nói thầm. Vấp phải cục đá, em nằm ngã luôn mà không thể ngượng dậy. Em mệt quá rồi, não vẫn ý thức nhưng cơ thể không cho phép hoạt động nữa, nằm im ở đấy mà buông xuôi, cầu nguyện cho chàng trai tốt bụng kia.
Poise rút cái đồng hồ bằng bạc ròng của mình ra, tìm mọi cách trả đũa con chó. Nó càng lấn tới, anh được thể phang cục bạc ấy vào đầu nó. Một nhát, rồi hai nhát, tay anh vẫn nắm chặt lấy vòng bao quanh, còn mặt đồng hồ – chỗ nặng nhất thì phăm phăm vào nó. Ấy thế mà con vật vẫn cứ dai sức khủng khi*p. Có lẽ trong máu có lẫn doping, may thay sau nhiều lần đập bốp chát và ra sức đạp, con chó cũng tạm ngoan ngoãn mà nghỉ giữ sức.
Loài người có tư duy, Poise cũng ngừng lại nghỉ ngơi cho đỡ mệt nhưng mắt không ngừng tìm kiếm điều thuận lợi ở trong căn nhà hoang này. Anh chợt nhìn thấy khoang dầu và một ý nghĩ lóe lên trong đầu, ai ngờ đâu con chó giả bộ để anh không chú ý, nó dai sức nhảy mình lên ngoạm lấy cánh tay trái của anh và cắn chặt quyết không buông.
- Được lắm, mày cứ cắn đi, cắn đến mức nào không chịu được nữa thì buông! – Poise nhấc cách tay lên ngang vai, con chó đu đưa quơ tay cố tìm cách giữ thăng bằng. Nhưng anh trả giá bằng sự đau đớn khi nước dãi của nó chảy ra xót xa vết thương hở. Anh giơ ra giơ vào cánh tay trêu trọc con chó, đầu của nó mãi mà chưa sứt sát gì hết, chỉ rớm rớm máu thế mà người anh đã tàn tạ, quần áo thì chi chít vết cào, rách rưới.
- CHẾT ĐI ĐỒ CẨU! – Anh hét lên rồi quật mạnh con chó, nhanh nhẹn dùng tay phải nâng nó lên đúng giữa thùng dầu – Mày nặng gớm! – Anh cố gắng dùng sức nặng con chó cộng thêm sự dẻo hoạt nơi cánh tay mà làm sập nắp thùng, khiến nó ngã nhào xuống nước dầu đen xì. Chới với trong dung dịch nhớt chẳng khác gì đầm lầy, lại còn chịu lực ép rất lớn, cái lông chó của nó kết chặt lại.
Không ít dầu bắn lên khung trung, vẩy mạnh vào áo của Poise, khuôn mặt loang lổ vết dầu, nhưng anh vẫn cười hả hê.
- Gừ! – Con chó cố gắng bấu víu lấy thứ cuối cùng còn giữ để được thở trong không khí, là tay Poise, nó ngoạm chặt hơn, vẫn ՐêՈ Րỉ. Dàu hỏa rát nóng khi bị bôi lên người, kể cả giờ nó có thoát ra được thì cũng ૮ɦếƭ vì bốc hỏa mà chẳng cần lấy một ngọn lửa. Nó ú ớ thèm khát sự sống, chi trước cố gắng giữ lấy Poise.
- Buông tao ra! – Poise càng cử động cánh tay, lại càng đau dữ dội, đôi răng nanh sắc nhọn của con chó đã cắm xuyên thủng cổ tay. – Tại mày bị dại nên tao mới phải Gi*t mày chứ tao đâu có thù oán gì, bỏ tay tao ra!!! – Anh nghe thấy những tiếng rắc rắc của cơ xương đang bị giãn tròng, tiếng xé nhỏ của từng thớ thịt.
Con chó nhìn lại Poise, nó giận dữ và muốn lôi anh ૮ɦếƭ cùng, nhưng hoàn cảnh không thể cho phép nó vùng dậy. Mắt nó gỉ nước, không biết có phải là nước mắt cho một cuộc đời quá đỗi trung thành với thân chủ độc ác hay không, nhưng mang một tiếng gọi thê thảm, như là nếu có kiếp sau, nó không muốn phải làm chó. Nóng quá, người nó như bị thiêu dưới ánh lửa Mặt Trời, thêm một lần nó vùng lên giãy giụa, mõm day day cánh tay Poise, vẫn cố bám chặm, còn anh dứt khoát buông ra.
- Phựt! – Poise không tin vào những gì mình nhìn thấy nữa, máu ở đâu đang chảy ra đây, mõm con chó vẫn cắn chặt một thứ, ở đó có cả các dây mạch máu và cơ xương.
- Là… là tay của mình sao? – Poise kêu rên, đến bây giờ anh mới bắt đầu cảm thấy đau. Rồi đầu con chó chìm nghỉm cùng với cánh tay người.
- Không! – Poise hét lên nhưng đã quá muộn, một khi chạm vào dầu thì coi như cánh tay đã bị hoại tử, không thể thực hiện phép nối. Máu lan tràn xuống đôi chân anh, một màu đỏ ấm nóng, nếu không kịp cầm máu thì mạng sống cũng đi tong.
Không muốn nhìn thấy những thứ sót lại từ cơ thể mình, đầu ngón tay cuối cùng của bên trái đã dần chìm xuống màu đen ૮ɦếƭ chóc, Poise chạy ra ngoài, cới áo và cố gắng băng bó.
- Poise! Cậu có làm sao không? – Giờ thì em mới nhớ ra khuôn mặt này – Trời ơi! Tay cậu? – Em không muốn một mình anh ta chống trọi lại con quỷ cẩu, vậy nên bằng mọi sức gượng dậy.
- Lấy… lấy hộ máy bộ đàm trong… – Poise thở hổn hển, máu nhiều quá, việc băng bó quá sức tưởng tượng.
- Để mình băng cho cậu đã! – Em dơ tay lên và tiến lại gần anh ta, ϲởí áօ khoác coi làm băng.
- Yun… gọi giùm tôi … – Poise giơ tay lên cao khua em đừng lại gần.
- Không được! Không băng ngay sẽ… – Em dừng lại khi hiểu ra, người em bây giờ bẩn quá, không thể đưa đôi tay nắm rơm rạ, bùn cát lên vết thương nghiêm trọng kia. – Cậu để ở tủi quần ha? – Em rối loạn và đứng xuôi chiều gió so với anh, chỉ dám chạm nhẹ vào lớp vải quần để kiếm tìm.
Poise chỉ gật đầu, tay anh vẫn cố gắng băng cho cánh tay cụt còn lại, chiếc áo be bét máu, tấm lưng và bụng chi chít vết cào nguy hiểm.
- Yun à, cậu nghe mình nói chứ! – Chris cũng tìm ra, và nói không ngừng nghỉ. Tuy nhiên không nghe thấy một tín hiệu nào cả – Hỏng rồi, máy bộ đàm bị cắt liên lạc! – Mặt em thất thiểu, nhìn anh yếu mệt quá, em cũng chẳng hơn gì, cảm giác giống như máu bị tràn hết ra khỏi mạch, tuôn ra ồ ạt làm ngập lụt các bộ phận trong cơ thể.
- Hỏng? – Poise méo xẹo, radar đã bị con chó điên làm rối loạn tín hiệu, ngay cả bộ phận trung tâm do Ring chỉ đạo ở cơ quan trung ương cũng mất liên lạc. Giờ chỉ trông mong Yun thấy lạ khi tín hiệu của anh dừng lại ở đây mà quay về tìm. – Nói gì đi! – Poise hét lên.
- Nói gì là nói gì? – Em nhìn vào vết thương đó mà thương xót.
- Nói… nói cho tôi đỡ đau! – Anh muốn tập trung vào Chris để quên cơn đau đi.
- À, … ờ… mà… – Lúc này thì em nghĩ được gì để nói, đôi mắt đã cố không tỏ ra hoảng loạn và không nhìn vào vết thương mà không thể. – … Cậu… cậu sao lại tới đây? À… cậu tấn công Devils?… Mà tại sao lại biết mình ở đây để cứu?
- Chẳng biết… thấy có tiếng kêu cứu… và tiếng xe nổ… lúc đầu từ xa tôi đã nhìn thấy cậu đi cùng một phụ nữ…
- Cậu làm gì ở nơi hoang vắng này? – Em hỏi lại, mong rằng những câu nói này làm anh đỡ đau.
- Hỏi gì kì vậy, tôi là người chống lại Devils, làm sao có thể nói! – Môi trắng bệch, mà máu vẫn không thể cầm, Poise lờ đờ con mắt. Thực tế cậu chia nhóm để Yun đi cùng Luci thâm nhập vào Devils, riêng anh chọn lối đi riêng, vô tình bắt gặp em nên đi theo.
- Tại… tại sao lại cứu?
- Vậy tại sao cứu Yun?
- Ha, vì… Yun là người tốt! – Đầu óc em bắt đầu có những rối loạn dù vẫn tỏ ra khỏe mạnh, những đợt nổi da gà tăng lên và nhức nhối.
- Tôi cũng vậy đó! – Poise từng không ưa em khi học chung một lớp, nhưng những gì em làm cho Yun đã khiến anh thay đổi – Vì …- anh nhìn vào mắt em – chúng tôi là người thi hành công lí, không thể thấy ૮ɦếƭ mà không cứu! ….Hiểu chứ… tôi biết cậu không muốn làm cho Devils! – Anh ta muốn nói rằng, trong suy nghĩ của mình, em là người tốt.
Em chẳng biết, nhưng câu nói này thức tỉnh lí trí mình. Em là gì của Poise, chẳng khác một người dưng, không quan hệ, cũng không mang lại cho anh bất kì thứ gì cả, vậy mà anh lại sẵn sàng bất chấp sự an nguy của bản thân để nhào vô khống chế con vật kinh tởm đó. Cũng vì em đã rất sợ trước đó, có nhiều lòng tin vào công lí, em tự nhận thấy… mình không muốn làm quỷ.
- Có tiếng xe hơi! – Poise vẫn dùng trực giác nhạy bén – Tiếng động cơ …cho… thấy con xe màu mận đỏ lúc nãy quay lại.
- Không được rồi! Poise à, mình không muốn liên lụy cho cậu, hai người phụ nữ đó … họ… hình như là …muốn Gi*t mình,… cậu … mình dìu cậu vào trong nhà hoang, ở yên đấy. Họ tới bắt mình thôi, sẽ không làm hại anh vì họ chưa thể biết sự có mặt của người nào khác.
- Cùng trốn đi! – Tình bạn có thể bắt đầu từ con số không, nhưng lại bền vững ngay khi tạo lập.
- Cậu thế này thì đi được đâu cơ chứ, vừa nãy cậu nói có thể Yun sẽ quay lại tìm và giải thoát cho, nếu mình không ra mặt thì họ sẽ truy lùng bằng được, sao có thể đi cùng được chứ!. – Em không dám động vào người nhưng ép anh phải trốn vào trong nhà, để bó rơm to che khuất.
- Này!… – Poise nuốt nước miếng – Tôi tin … cậu … (,)…là một thiên thần! – Nhìn em giã biệt. Anh nói muốn em hiểu vị trí của mình và cố gắng theo đúng tấm gương một kẻ lương thiện mà phấn đấu – Tôi đã hiểu vì sao Yun lại không làm hại cậu! Cẩn thận nhé!
Em không có nhiều thời gian, chạy vội ra ngoài khi hai người kia kịp tới, Ruby đẩy em vào trong xe và phóng hỏa căn nhà.
Không ngoái lại, nhưng em tin ông trời sẽ không phụ lòng người tốt. “Yun không làm hại cậu”- Em biết Yun là một chiếc ô chỉ biết bảo vệ mình thôi mà, tức là cậu với em đã không xảy ra chuyện gì đúng không? Và cậu cũng không thể chĩa súng vào một thiên thần! Em mỉm cười, rồi bắt đầu chìm nghỉm để mặc cho Ruby muốn làm gì sau đó.
Arrow đã có lần đề cập tới cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn, xinh đẹp là Jess, cô được gài trong người một con chip điện tử ghi toàn bộ dữ liệu của tổ chức White, cùng kế hoạch tác chiến với cảnh sát thế giới để lật đổ chế độ Devils hóa toàn cầu. Đến thời điểm này cần thủ tiêu con chip đó đảm bảo cho sự an toàn tuyệt đối của chức xã hội đen, vì thế hắn trực tiếp đi bắt Jess.