Ngược Chiều Kim Đồng Hồ - Chương 83

Tác giả: ZuzuLinh

Cơ quan đầu não của Devils đang có dấu hiệu mâu thuẫn. Arrow vẫn điều chỉnh được hoạt động trong phạm vị khu vực mình quản lí, khối lượng công việc ở Devils.5 hiện đang quá tải. Ken hầu như không thể tập trung, trước kia thường giải quyết số lượng lớn vấn đề trong một khoảng thời gian nhất định, vậy mà một công việc vừa tầm hắn lại đang phải chia nhỏ lúc này. Arrow không thể đảm nhận hết được, thái độ quá thời ơ của Perry và Ken gây không ít khó khăn. Nếu còn hỗ trợ cùng Mes vẫn triển khai được, nay khi làm việc với F. không thể ăn nhập hoàn toàn. Tổ chức hoạt động phồn thịnh, nhưng liệu để lộ ra sơ hở của bộ máy cấp cao thì rất nguy hiểm. Tuy vậy nhưng qua hơn trăm năm thành lập, Devils luôn trú trọng xây dựng hệ thống anh ninh, cơ sở máy móc an toàn luôn túc trực, hệ điều hành bảo mật của Ken và Arrow ở mức tuyệt đối.
Công việc của Sếp lớn dưới sự tiếp nhận của những nhân viên trung thành tuyệt đối tiến triển, họ phải làm gấp đôi ngày thường, và Ken chỉ đủ sức để đồng thuận hay hủy bỏ bản kế hoạch do hội đồng đề ra. Với hắn những ngày này chẳng khác địa ngục, hắn làm việc vô mục đích, không cố gắng hết sức dốc mình làm việc để đẩy hình bóng em ra được nữa, hắn lệ thuộc vào những kỉ niệm đã qua để sống, mường tượng có một người con gái vẫn đang chờ đợi ở nhà. Đôi lần hắn đã mặc kệ những tội lỗi, muốn lao đến bên em và ôm thật chặt, cho thỏa những mong ước từ tận đáy lòng nhưng không, mỗi khi đôi chân đi trên con đường quen thuộc, hắn lại không thể bước tiếp. Khuôn mặt em làm hắn sự hãi, hình bóng em làm hắn u mê. Tại sao em yêu anh trai như thế, Mes cũng yêu người em mình mãnh liệt, mà hắn lại có thể táng tận lương tâm sát hại chính máu mủ của mình. Ôi, hối hận thì được gì đây khi đã mất đi một người em. Nếu nó còn sống, hắn đã có thể bắt chước Mes chăm sóc cho em mình, nó cũng sẽ đáp lại tình cảm như em, nó sẽ cười, nói, nhảy lên tấm lưng này để hắn chiều chuộng. Và sẽ chẳng có lỗi với đôi vợ chồng trẻ kia…
x
Em ái ngại nhìn Mes, anh cười rõ tươi, để lộ cái núm đồng tiền duyên dáng.
- Chào anh…ạ! – Câu nói ậm ờ đầy cảm tạ. Mọi người đều đã giấu em việc lấy tủy quá liều lượng, nhưng Perry nói thẳng ra luôn. Điều này làm em áy náy mãi, nếu là em ruột anh thì không sao, nhưng đằng này… khó nghĩ quá.
- Ơ kìa! Nhìn thấy anh mà mặt mày ủ rũ như thế coi được à? – Mes cố tỏ ra chưa hề có sự chia cắt tình anh em, anh thể hiện mình là một người trưởng thành, không chấp vặt những giận dỗi của cô em bé bỏng.
- Em ấy cứ bắt em phải đi nhanh để đến gặp anh đấy! – Wine thêm vào, có lẽ đây thực sự gọi là gia đình.
- Không phải! – Mặt em phúng phíu, rõ ràng tâm tư em muốn như vậy nhưng đâu có thể hiện lên lời mà anh Wine lại nói ra.
- Thật thế à! Vậy thì không tiếp khách nữa! – Mes giả vờ mệt rồi lại nằm xuống, nhìn anh trong bộ đồ của bệnh nhân ốm yếu mà tồi tội. Có lẽ ông trời đã nghe lời thỉnh cầu của em mà ban một thiên thần kiêm ác quỷ đến bên.
- Cảm… ơn anh! – Em nói lí nhí, mắt không thể hướng lên, môi bím chặt và ngừng thở.
- Ơn huệ gì hả! – Mes nhào ra khỏi giường và ngồi xuống bên em, anh vội vàng đưa tay lau những giọt nước mắt ồ ạt từ khóe mi. Mắt em lại đỏ ngàu, những dây thần kinh hiện rõ màu đỏ trong Ⱡồ₦g tử, anh đang dỗ dành người em mình, bàn tay lành lạnh áp lên má em mà sao ấm tới thế, ánh mắt anh nhìn lại sao mà giống em quá, chẳng khác gì hai giọt nước chảy cùng nguồn. Và em vươn người ôm trầm lấy cổ anh, dây truyền nước và dây đo huyết áp bị kéo theo cũng không làm dừng cảm xúc mành liệt này lại. Em gào lên rằng em rất muốn được anh chăm sóc, rất muốn nhận tình thương từ anh…
Ở bên ngoài, Perry đã nhìn thấy hết, cô giận dữ khi Mes để em ôm như thế, và lại còn đỡ lấy, vỗ về. Perry chưa từng nhận được ánh mắt dịu hiền đó, ánh mắt anh sao dễ thở và giàu tình thương đến thế…
Có một điều, chẳng bao giờ cô biết, anh thương hại Chris!
Có nhiều thứ đã được đẩy đến kịch điểm.
x
Ngày hôm nay Chris đã có thể tự đi trên đôi chân mình, em không muốn mãi phải bó buộc ở chiếc xe lăn cần người đẩy đi giúp. Các bác sĩ đồng thuận cho em di chuyển quãng ngắn để vận động, kích thích tuần hoàn, khuyến khích việc trao đổi oxi, tới đây họ sẽ thực hiện thêm một ca mổ cuối cùng cho em, tuy nhiên việc kiếm thêm tế bào sống từ Mes quả thật hơi khó, anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Cứ để em hoạt động bình thường, tư tưởng được thoải mái thì cơ chế tự hồi sẽ càng tiến triển.
Bao nhiêu khó khăn gian nan qua, em đều gắng bước đi, chẳng lẽ ngừng lại, vì thế em vẫn nỗ lực. Em phải tập đi lại ở cái tuổi trưởng thành. Mes ở bên, cho em vịn vai và cổ vũ. Hồi nhỏ ấy, khi còn bé tý, em đã học bò, học đi bằng cách nào nhỉ, hình như chẳng có ai dạy em cả, năm đầu ngón tay tự mò mẫm, nhìn những đứa trẻ khác đã biết chạy. Khi này, người ta đã vồn vã, nhắm mắt cũng vẫn chạy được thì có người cho em biết cảm giác của một đứa trẻ.
- Đừng bao giờ để em lại một mình anh nhé! – Em không ngừng nghỉ, hăm hở một sức sống. Em muốn nói anh biết em cần một người thân biết nhường nào.
- Anh hứa! – Mes khẳng khái, những giọt mồ hôi của hai người quyện vào nhau, nóng hổi, đôi mắt em long lanh ý thức quyền sống. Tuy nhiên em buồn lắm vì còn dang dở phía đằng xa, một người vẫn đứng đợi để thực hiên một lời hứa: Bảo vệ em suốt đời.
- Anh à! – Em hốt hoảng khi thấy Mes đứng im một lúc! – Anh sao vậy?- Từ “Anh” đã bấy nhiên lâu muốn thoát ra từ tận sâu trong trái tim, em bây giờ có thể gọi lên thành tiếng thỏa thích.
- Không! Anh hơi mệt thôi em! – Mes rất buốt sống lưng, những cơn co thắt nóng lên từng hồi. Có vẻ như bác sĩ cho rằng anh rất khỏe nên việc phục hồi nhanh chóng và cho anh liều lượng quá nặng. Không muốn làm em lo lắng, anh lại gượng cười vui vẻ. Anh có dự cảm không tốt cho em, chẳng biết tại sao, dù biết Sếp mình luôn dõi theo từng bước em đi, cảm giác đã quá an toàn rồi, mà cảm tưởng sẽ không giữ được em mình nữa, một nỗi sợ về lời hứa không thể thực hiện hiện hữu trong anh lúc này.
- Chiều nay anh lại đến? – Em không muốn ở một mình, và cũng không muốn hình bóng người kia cứ xâm chiếm, Mes là liều thuốc duy nhất.
- À, ừ… à mà… không được rồi ! Chiều nay Perry muốn … – Tự nhiên anh lại muốn làm tất cả mọi việc trong ngày hôm nay.
- Dạ, em hiểu ! Hì! – Anh thật may mắn khi có một tình yêu như thế, em không biết có phải đang ghen tị hay không, nhưng em cần một tình yêu mà hai người yêu nhau có thể đến được với nhau, còn em và người ấy thì không thể…
- Chiều nay Wine sẽ qua chỗ em – Mes đôi khi muốn quyết định chuyện tình cảm cho em, anh hiểu tình cảm của em trai mình dành cho em, nó không phải một người đàn ông tốt, nhưng em làm nó thay đổi. cũng có khi lại muốn cậu nhóc hay đi kề bên em gái thật sự của mình đến được với em. Anh thích những người đem tới hạnh phúc cho em, nhưng dường như chẳng có một ai thực sự phù hợp với em cả. Còn Sếp thì sao ? Anh không muốn, em phải được sống những tháng ngày bình yên, chứ không phải gồng mình trước hàng tá quỷ kế của đám đàn bà. Thế đấy, chắc anh đang thực hiện nghĩa vụ của một người cha.
- Dạ ! Anh à, anh phải quan tam tới chị Perry nhiều vào anh nhé! – Thứ em muốn anh hiểu, là cần phải biết trân trọng tình yêu. Em không phải có kinh nghiệm, đơn giản, em đang phải trải qua cảm giác đau đớn khi lìa xa thứ thuộc về mình. Em đã từng không tưởng tượng ra Arrow, Ken có một trái tim, thế mà họ lại có, và Perry chắc là yêu anh nhiều lắm. – Anh có biết em từng lo lắng anh sẽ lập gia đình rồi bỏ rơi em lắm không ? – em thú thực, em thừa nhận mình ích kỉ.
- Đồ ngốc ! Vợ là vợ và em gái là em gái ! – Mes cười lớn – Sau này cũng phải gả chồng cho “cái đuôi” này thôi chứ! – Khoảng cách giữa hai anh em càng được rút ngắn.
x
Mes ngồi đối diện với Ken, anh đã nghỉ phép dài ngày.
- Sếp! Cạn ly nào! – Anh lấy chai rượu phía bên Ken, đổ đầy vào cốc nước lọc phía mình sau khi đã uống hết nước.
- Được thôi! Nhưng … tôi – họ giống như hai người bạn – uống rượu còn cậu uống nước lọc! – Ken giật lại chai rượu.
- Chưa bao giờ tôi được uống riêng với Sếp cả! – Mes đề nghị.
- Rồi sẽ có lần! Còn bây giờ thì sức khỏe cậu không cho phép! – Ken uống thay phần ly rượu của Mes luôn.
- Không! Tôi muốn lần này! – Mes nhìn thẳng, anh giành lấy ly của Ken – Nghe tôi nào! Tôi hơn tuổi Sếp đó! – Mes đang nghĩ ra một kế hoạch gì chăng?
- Hơn thì sao? – Ken chưa bao giờ phải nhường nhịn bề trên, nhưng hắn thoải mái với Mes, và tạm gác cương vị ra một bên.
Anh rót thêm rượu vào ly mà Ken đang cầm, chạm ly mình vào rồi uống ực, chẳng để Ken phản ứng. Hôm nay tâm trạng anh lạ lắm, chẳng còn coi Sếp là đấng tối cao nữa. Dù biết đang trong trạng thái ăn uống nghiêm ngặt, nhưng anh thử một lần trái luật.
- Sếp có muốn gả em gái cho tôi không? – Khuôn mặt Mes lại không đùa nữa, anh đang thăm dò ý kiến.
- Không! – Ken thẳng thừng, – Perry không thích những người kém khỏe mạnh! – Hắn cũng hù vào theo, rồi lại mơ mộng rằng Mes sẽ đồng ý nếu mình hỏi ngược lại. Nhưng nếu thế, thì biết gọi nhau là gì đây?
- Yêu cầu cao quá! – Anh thừa biết Sếp đang khích lệ mình giữ gìn sức khỏe, chứ không phải phũ phàng tới mức chê anh ốm yếu. Cam doan rằng, việc anh uống rượu này sẽ không thể lộ đến tai Perry, cô ấy mà biết chắc lại giận anh ngay.
Ken uống cạn ly rượu còn lại rồi không thấy họ nâng ly nữa. Một tiếng sau đó họ vẫn ngồi trò chuyện như hai người đồng môn, thì ra họ cũng có nhiều điểm tương đồng.

Mes trở về với bó hoa trong tay, có lẽ giờ này Perry đã dọn sẵn một bàn tiệc đợi. Từ lúc anh nhập viện cô thay đổi hẳn, dịu dàng và biết nghĩ cho anh nhiều hơn, thay vì cứng nhắc trong công việc. Mấy lần anh ngủ mê giữa đêm mà bật dậy, đều thấy cô ở bên và nắm chặt tay chăm sóc, rồi khi anh đau mệt, bàn tay thon thả của cô mềm mại xoa dịu… Đối với người đàn ông, họ cần một người phụ nữ biết lo cho gia đình hơn là chăm chăm sự nghiệp, vì thế nên đã có lúc anh cảm thấy chán ngán cô, nhưng lại mong muốn thay đổi. Dạo này anh cũng thấy mình vô tâm quá, chắc cô cũng buồn, cần phải tận dụng thời điểm này chỉ cho cô biết hình hài con tim anh.
Mes hồ hởi nhìn bó hoa mà căng tràn niềm phấn khích, đêm nay, anh muốn để tình yêu thăng hoa và bùng cháy. Cửa phòng mở ra, Perry không ở nhà.
Mes vẫn nghĩ là cô sẽ tới, anh chờ cô vẽ lên một khúc ca, đôi tay anh nâng niu chiếc nhẫn.
x
Yun tuyệt đối cẩn trọng, nếu bị phát hiện ra chắc chắn sẽ liên lụy tới em, cậu phải nhớ đó là người mở ra cho cậu một cuộc sống, và cho cậu niềm tin. Cậu đã từng bỏ cuộc khi nghĩ một cục đá không thể đập vỡ cả tòa nhà Devils đồ sộ, chẳng lẽ sẽ lât đổ cả một giang sơn khát máu kia với sức người nhỏ bé, nhưng cô gái ấy đã thắp cho cậu nghị lực, chỉ cần có niềm tin sẽ vượt qua được phải không?
Điện thoại của Luci chợt rung lên một tiếng nhỏ, cô có một tin nhắn với nội dung: “Anh xin lỗi” từ một số lạ và đầu số mạng cũng không xuất hiện trên thị trường bao giờ. Trước khi lên tiếng nói với hai người đi cùng, cô nhắn lại với một cái tin “Anh là ai?”. Cô không cho nhiều người biết số của mình vì tránh tin tặc gây rối loạn đường truyền, thật lạ khi có người giấu tên lại nhắn một dòng tin gây cho cô một sự khó chịu về tình cảm tới thế, như thể anh ta làm tổn thương cô ghê gớm.
“Em đừng nên đặt câu hỏi và tìm kiếm anh! Xin lỗi vì anh không thể làm bất cứ điều gì cho em cả! Sống tốt vào em nhé!” – tin nhắn thứ hai có nội dung dài hơn, càng làm Luci muốn tìm ra chủ nhân số điện thoại này.
- Cậu này! Có người nhắn cho tớ một cái tin lạ cực kì! – Luci chia sẻ.
- Ờ, mình cũng có đây này! – Yun và Poise đồng thanh lên tiếng. Hai người cùng nhận được một nội dung: “Cậu là một người anh tốt đối với Luci!Cảm ơn cậu nhiều lắm!”. Ba người họ nhìn nhau, không thể hiểu cho hành động của kẻ đó.
x
Mấy dòng tin ngắn ngủi nhưng lấy hết yêu thương của Mes, anh trình bày cẩn thận tới cả dấu chấm cuối câu, đối với người em thật sự của mình, anh day dứt khi không thể gọi lên thành tên “Moon” một lần, giữa anh và Luci có một khoảng cách lớn lắm, y như cha mẹ của họ vậy, hai người, hai lối đi đối ngược, giao nhau ở chính giữa anh và em gái. Dù mẹ anh là một kẻ xấu xa đối với Devils, nhưng anh không hận bà và cũng không phản đối việc mong ước đứa con thứ hai phải tách rời Devils, vì thế anh mới không thể nhận Luci. Anh cũng giấu biến cha mình việc Chris không phải Moon, không ông sẽ bắt em phải moi tủy đền anh mất. Thật là trớ trêu, nếu một ngày chính tình máu mủ lại phải chĩa súng vào nhau, để viên đạn định đoạt quyền sinh sát, anh không muốn nghĩ tới nữa, và nhường quyền làm anh của mình cho Yun hay những người theo bên Luci, cũng như cố gắng chăm sóc cho Chris để gửi tình thương này tới đứa em tên Moon.
Và anh lại đặt một ngày mới trên đôi tay Chris.
- Em tôi đâu rồi? – Mes lên tiếng hỏi mấy y sĩ, anh cứ tưởng em quanh quẩn trong phòng, nhưng chờ mãi không thấy đâu.
- Dạ, Quý bà Perry đến và rủ bệnh nhân đi, hai người hình như muốn tâm tình, tôi thấy họ cười rất tươi!
- Vậy ư? – Mes đâu có hỏi rõ tâm trạng của em mà người kia trả lời như thế nhỉ, anh thấy lạ, đặc biệt từ hôm qua đến giờ, muốn làm mọi thứ, uống rượu, cầu hôn Perry, đi xe cùng Wine, nhắn tin cho Luci, và cuối cùng là muốn đến đây.
- Vâng! Họ vừa đi cách đây không lâu.
- Sếp có đến không? – Ý Mes là Arrow.
- Sếp có đến nhưng thấy bệnh nhân đi với Perry thì không ra mặt.
- … – Sáng nay, Wine thông báo có cuộc họp khẩn với Sếp nhỏ để phụ trách việc khai thác vùng cần sa phục vụ cho thị trường Hồng Kông, cuộc họp vẫn đang diễn ra thì chăng cô ta đang nói tới Sếp lớn. Không đúng, chiều qua khi ngồi cùng, anh đã khuyên Sếp nên nghỉ ngơi ở nhà một ngày và Sếp đồng ý. Người như Ken không nuốt lời dù chỉ việc cỏn con. Hay là cô y sĩ này đã nói theo sự chỉ đạo của một người nào đó. Bản tính của người Devils luôn nghi ngờ, Mes dù tin tưởng Perry tới cỡ nào cũng có lúc họ bất đồng, anh hỏi vặn thêm cô y tá vài điều, mập mờ suy đoán, dường như em đang bị bắt cóc.
Thứ nhất, em không được phép ra ngoài quá một tiếng, luôn phải mang theo xe lăn, nước truyền. Thứ hai cô ta nói Perry đi cùng, tại sao lại không gọi anh đến, chẳng phải Perry thừa biết anh rất thương em sao.
x
- Chị ơi ! Mình nghỉ một tí được không, em mệt quá ! – Nước lấm thấm trên khuôn mặt em, đôi môi mấp máy vài lời.
- Sắp tới nơi rồi em ! – Perry đưa em đi lòng vòng, cô lấy cớ chỉ cho em nhà của Mes. Nếu như trước đây nhìn em mệt nhoài cô hẳn có chút thương mến và sẵn sàng khom đỡ, nhưng giờ thì không, chẳng mảy may hỏi han lấy một câu chân thành, cũng không thích đưa vai cho em vịn khi em yếu quá.
- Dạ ! – Nghĩ rằng anh mình sẽ ở nhà theo lời của Perry và đang vui vẻ đợi chờ.
Nhưng chẳng phải thế, Perry bỏ em ở một căn nhà hoang tàn. Sau bức tường đen là một phụ nữ có màu son bóng quyến rũ, cô ta đã chuẩn bị nhiều điều thú vị dành đặc biệt cho em.
- Chị bảo em vào trong nhà này ạ ? Em sợ lắm! – Chris thỏ thẻ giật nhẹ vạt áo của Perry, ngôi nhà này có một sắc màu chàm lạnh lẽo, heo hắt và trên một bãi cỏ hoang, chẳng lẽ nào Mes lại ở nơi đây. Mới vào tới bậc thềm mà em đã ho hắng, làn da bắt đầu nổi mẩn, rón rén đi từng bước bởi rơm rạ phủ đầy sàn, những con rết nhỏ bò lồm ngồm khi*p sợ, y như vị chủ nhà đã đi vắng từ rất lâu.
- Vào đi, có người muốn gặp cô đấy! – Perry quay ngoắt, cô đanh giọng và đứng khoanh tay trước cửa ra duy nhất.
- Sao ạ? – Chris lại đặt lòng tin nhầm chỗ, em giật mình trước thái độ tỉnh bơ của Perry khi cô đẩy em vào. Bẩn thì em không sợ, những con bò sát kia chẳng làm em lao đao, cái mà em hãi hùng là lòng người đổi thay kia. Ai cho em một lí do vì hành động này của người đã từng cho em chỗ ở và cưu mang? Nhưng em không thể chống cự, Perry là cấp trên, mặt khác phản ứng dữ dội của cơ thể làm em choáng váng.
- Đến đây rồi mà mày vẫn còn tỏ ra yếu mềm à? – Ruby trong bộ đồ da màu đen bó sát và tóc buộc bổng, nàng ta sẵn sàng lâm trận.
- Dạ! – Theo thói quen em lên tiếng, quay người ra.
- Mày bỏ ngay bộ mặt non tơ sói già đội lốt cừu non đi! Nhìn tởm lắm! – Cô ta nghĩ sao nói vậy, thừa biết mặt Chris đang tái mét do bệnh tất nhưng cứ vờ đi. – Không biết mày dùng mỹ phẩm ở đâu mà khuôn mặt xanh non thế! Đóng đạt thật ấy! – Cô ta tiến lại gần, vẫn đang kiềm chế được hành vi.
- Mày nghĩ mày là ai mà tao nói không trả lời, HẢ???
Trước những lwoif lẽ như thế thì em biết nòi gì được chứ.
- Mes không tới đâu! – Perry thẳng thừng – Đừng có hy vọng sẽ có người tới cứu! – Không di chuyển khỏi chỗ đứng, Perry thích để cho Ruby tùy ý xử.
- Chị nói vậy là sao? Em không hiểu, chị có chủ định đưa em tới đây ư ? – Em cũng chẳng nghĩ tới trường hợp có người đến cứu, một phần vì đã quá quen với những việc mình trải qua rồi.
- Mày đừng dùng ánh mắt của một con đ iếm ở đây ! Chúng tao là đàn bà, không ngu xuẩn như bọn đàn ông bị mày mồi chài đâu ? – Ruby ghét ánh mắt lúc nào cũng ngấn lệ của em, may là cô ta đang dở đeo găng nên chưa tát em một cái.
Đứng trước người phụ nữ kia, em đâu có khóc, nước từ hốc mắt chảy ra theo phản xạ khi bụi bay vào. Em không hiểu ý cô ta.
- Tao cũng nể mày thật đấy, thứ quý giá của người phụ nữ mà cũng đem cho bừa bãi được ! Không hiểu mày ngủ với bao nhiêu thằng rồi mà mới nhuần nhuyễn ** đởn với cả Ngài Arrow ! HA HA !!! – Cô ta cười với vẻ mặt mỉa mai, cô ta yêu Ken và chỉ dành riêng cho Ken, thật khó tin khi Ken lại chấp nhận con nhỏ này, theo cách nghĩ của cô ta là em hư hỏng như thế đấy.
- Chị nói gì vậy ? Tôi không phải loại người đấy ! – Dù kính trọng quyền cao chức tước của Ruby, nhưng em không cho phép cô ta đặt điều.
- Thế không phải mày bán thân để lấy tủy à ? Tao nghe nói mày không những ngủ với anh, còn ngủ với cả em nhà Norwood ! – Ruby cố tình nhấn mạnh tới họ của Mes, tiếp thêm lửa vào ánh mắt Perry.
- Nói gì ? Cô dám ngủ với Mes á ? – Perry điên lên, cô không hề kiểm nghiệm thực hư mà Ⱡồ₦g lộn xắn tay áo tiến vào trong. Tình yêu của cô lúc này sụp đổ.
- Chị… – Em biết có nói lúc này cũng chẳng ai làm chứng cho mình, nhưng vẫn cần phải thanh minh – Em với hai anh ấy là anh em mà ! – Không thể giải thích ngọn ngành vì chính em đây cũng không hiểu mình may mắn được Mes cho tủy và thương yêu đến thế, nên tạm thời đưa ra một lời giải thích.
- Chà ! Lại còn bịa đặt cơ đấy ! Bọn tao có ngu đâu mà không biết mày là con rơi con vã i, mà không chừng lại bắt trước bà mẹ, đẻ con ra rồi bắt người ta phải chịu trách nhiệm. Nói cho mày biết nhé ! Ken của ta không mù mắt mà theo mày đâu !
- Im đi ! Tôi có cha mẹ đàng hoàng, cha tôi là…
- Á à, dám bảo tao im à, cho mày biết thế nào là im này ! – Nói rồi Ruby bịt khẩu trang, ném vào em một vũng nước màu vàng có mùi khai, có một vài kí sinh tồn tại trong đó.
Kiên quyết không khụy lụy, dù biết thứ nước trên người mình là gì, em không nhìn cô ta, loại người như Ruby không thể hiểu, em muốn cho Perry biết Mes chỉ coi em không hơn một người em.
- Ruby à, nó sẽ bị ૮ɦếƭ vì nhiễm trùng đấy ! – Không cam, Perry vẫn còn chút tình người.
- Không ૮ɦếƭ mới là lạ ! Dù sao tý nữa cũng thiêu sống nó rồi thì … – Ruby chỉ cho Perry mấy thùng dầu xung quanh.
- Không được ! Ta không bao giờ Gi*t người vì đàn ông ! – Perry uốn lưỡi, cô cũng căm hận Chris lắm, nhưng hình dung ra cảnh em bị tra tấn thì không dành.
- Thế chị muốn để nó Gi*t lại mình à ? Chị nên nhớ con nhỏ khôn khéo này chuyện gì nó cũng làm được, giờ ô dù của nó to lắm, có cam đoan anh trai chị sẽ tha cho khi biết chị làm những việc này. Có mà con này nó bơm vào thì chị chỉ còn nước đứng đường, Mes khi ấy cũng xem chị như một đứa thị dân ! – Ruby rắn trong từng câu chữ – Tôi đang nghi ngờ bản lĩnh của chị đấy ! Tổng phụ trách mảng Devils.3 mà gan chỉ có thế thôi sao ? Chị còn nhìn gì nữa, hôm nay chị đi đôi giày 15 phân để làm gì ?
- À ờ ! – Động đến lòng tự tôn của mình thì bất cứ ai đều không bị khiêu khích, Perry nhất quyết đi theo đường lối của Ruby, đôi giầy nặng trịch của cô sẽ là νũ кнí để tra tấn em.
- Mà thôi ! Tôi có đem theo một con hắc tinh đây ! Để nó chơi với con nhỏ này thì hay hơn, đỡ vẩn tay chúng mình. –Ánh mắt thâm độc của Ruby dừng lại bên dây xích, cô mang theo một con chó bẹc giê màu đem xì, chỉ mỗi ánh mắt con chó là có tý ánh sáng trắng hắt vào.
Em đứng im, lại là chó, tại sao họ luôn coi em không bằng một con vật như thế. Bộ quần áo màu trắng ngọc đã ngả ố vàng, mái tóc đen bết lại, đôi chân không biết còn trụ lại thêm bao lâu được nữa.
- Ngoa nào chó cưng ! Hôm nay ta cho chú mày lên tiên nhá !!!- Ruby cười cười với con chó, cô ta lôi ra một ống tiêm và chích vào chi dưới con chó. Hành động này làm em nhớ tới cái lần ở bên Yun.
- Chó ? – Perry hỏi lại.
- Thú vị lắm đây ! Chắc chị chưa từng được xem phim cấp ba giữa người và chó đâu nhỉ ?
- !!!
Perry bắt đầu khi*p sợ, cô giật mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay