Ken nằm trong giường bệnh, hắn mặc bộ đồ dành cho người ốm với những đường kẻ dọc màu sáng, trông hắn gầy đi hẳn, khuôn mặt đứng tuổi vì râu ria mọc lên không cạo gọn. Đêm qua hắn mê muội gọi tên người con gái đó đến khản cổ. Có những lúc hắn vẫn ngỡ là Moon mà gào lên, rồi bình tĩnh hơn thổn thức gọi Chris, hắn đã từng nói “Dù thế nào chăng nữa em vẫn là của ta!”, sự thật em có phải một người nào khác đi chăng nữa thì Ken vẫn là của em! Hắn vừa tỉnh đã nằng nặc đòi đi ra ngoài. Bác sĩ không cho phép vì sợ hắn đang ốm sẽ trúng gió, nhưng nhìn hắn đau đớn thế kia họ cũng đành buông tha.
Thân tín số hai của hắn- F. đến kịp lúc, tên đó cầm theo một sấp ảnh, có lẽ sau khi nghe thấy từ “Moon” đã cất công tìm kiếm. Theo F. chỉ cần tìm ra người con gái tên Moon rồi sẽ điều tra ra Chris, việc nhận diện Moon không khó với tên này, vì F. từng được nhìn thấy mấy lần, tuy nhiên việc tìm kiếm rất mất công. Huy động hơn 500 điệp viên làm việc bí mật mà không có chút tung tích nào, nỗ lực được đền đáp sau hơn hai mươi giờ kiếm tìm, rồi cũng mang về cho Sếp mấy bức hình giá trị. Sau khi Ken cầm ảnh trên tay, hắn vò nát ngay lập tức, lúc này hắn không phân biệt mấy tờ giấy đó là tim mình hay không, mà xé toạc nó ra,tan nát.
- Tôi sẽ lái xe!- F. lên tiếng, hiểu rằng Ken đang mất bình tĩnh. Tên này bảo vệ Sếp đến mức mua chuộc tất tần tật những người có thông tin về cô gái này, để không một ai ngoài Sếp biết được. Nghe đâu Mes và tay sai của Sếp nhỏ đang ngấm ngầm tìm “cô em gái” ấy, nhưng F. đã đi trước một bước.
- Không! Ta tự đi!- Ken đứng dậy, người chao đảo vì đã nằm mệt quá lâu, hắn tra dép mà còn ngược đôi nhưng vẫn chứng minh mình đã bình phục.
- Tôi biết lối đi tắt sẽ nhanh hơn!- F. đưa cho Ken trang phục và cả dao cạo, chu đáo đợi chờ Sếp từ ngoài cổng. Tất cả đều không muốn cô gái ấy đến được với Sếp, nhưng riêng tên F. này lại suy nghĩ khác, Sếp có thể làm việc đạt chất lượng gấp ba lần khi ở bên cô gái đó, F. đã để ý khá nhiều lần khi chốt lại. Vậy là hơn hẳn sức của Ruby rồi còn gì…!
Lạ thay Ken ngoan ngoãn nghe theo cấp dưới, hắn không nói gì thêm. Và chiếc xe lăn bánh trong một ngày trời thu có nắng.
*
* *
Ken nóng lòng đến nỗi nếu chân mình chạy nhanh hơn con xe thì cũng sẵn sàng nhảy ra mà tới nơi. May thay F. đã điều tổ dẹp đường trước đó nên chỉ mất chừng một tiếng đi xe là họ tới. Trong thời gian đó, Ken không ngừng hỏi sắp đến nơi chưa, lúc thì hắn soi mình trước gương lo lắng vì mình có khác trước, lo em không nhận ra mình mất. Hắn chỉnh lại cổ áo ngay ngắn, kiểm tra trang phục, thêm nữa hắn mang theo một chiếc khăn tay để trước иgự¢ áo vest.
Xe dừng lại, F. nhìn Ken một hồi, hắn không biết là đã đến nơi chưa hay không dám vào mà người ngồi thừ nín thở. Thoáng có chút lo sợ, ngộ nhỡ em đuổi mình đi thì sao? Ken ậm ờ, hắn hoang mang, đôi chân run lại và không thể bước ra khỏi xe… Em có còn nhớ đến hắn nữa không?
Rồi hắn liều lĩnh bước xuống, lấy hết can đảm của một người đàn ông mà đi. Con đường nhỏ không đủ cho ô tô tiến vào, hắn đi một đoạn dài. Bùn đất bắn lên chiếc quần tây và giầy đen, hắn đau xót chỉ vì cái từ “Cút” đáng ૮ɦếƭ đưa đẩy em tới cái xó xỉnh này.
*
* *
Một chiếc xe ngoại nhập gây không ít chú ý cho người dân làng vốn lạc hậu này. Mỗi khi nghe thấy tiếng máy nổ là họ đổ ra đường nhìn ngắm, và lần này họ choáng ngợp trước sự kiêu sa ngạo nghễ của cái thứ còn hơn cả xe hơi kia. Chàng thanh niên bước ra cũng là đề tài đáng để bàn tán, nhìn anh ta có nét gì đó tàn ác, mà lại phiền muội, xen lẫn ăn năn. Anh ta đến từ đâu? Đến đây để làm gì? Gặp ai? Ai là người có vinh hạnh được gặp?, là những câu hỏi không còn dừng lại trong đầu họ, cố tình nói to để Ken nghe thấy mà tự trả lời, nhưng không, hắn vẫn lạnh như băng, chỉ riêng có một người mới làm hắn thay đổi.
Ken không phải là điềm tĩnh, mà không thể đi nhanh hơn được. Càng tiến lại gần, tim hắn đập mạnh hơn. Hắn quá quen với những lời ca tụng của người khác về vẻ bề ngoài lãng tử nên mặc xác họ, nhìn những người dân há hốc mồm dõi theo hắn, các thiếu nữ quê mùa đăm chiêu mơ mộng… nếu như trước đây, hắn sẽ khinh khỉnh và coi chúng là lũ cỏ dại thì giờ lại khác, vì ai mà hắn bớt khó tính với họ hơn, dù không thể hiện ra bên ngoài, nhưng hắn chẳng có tý miệt thị nào? Rồi cũng vì ai mà hắn nghĩ tới những người đã chà đạp lên họ, chân hắn khựng lại, Ruby và những phụ nữ đã vì hắn mà tổn thương…?
Trái tim hắn thay đổi, Ken không còn khép trái tim như trước nữa, vì người con gái đó hắn biết đến nỗi khổ của người khác, hắn biết đặt mình vào họ… Rồi tự nhiên hắn thấy mình tội lỗi vì đã đánh cắp trái tim của những người mà hắn không thể yêu để rồi bỏ mặc, nếu… mở cánh cửa cuối đường kia, hắn sẽ giả em một món nợ, nhưng còn bao nhiêu người nữa thì sao? Tại sao không nghĩ tới tình cảm của người khác mà lại chiếm đoạt và lợi dụng họ…, làm họ đớn đau?
Em làm hắn khác trước rồi, vì yêu em, yêu con tim ấy mà chính hắn tự mình chỉnh lại góc kính của con mắt. Hắn nợ quá nhiều người…
Không, dứt khoát là một giải pháp, hắn sẽ dứt khoát với mọi nạn nhân và bù đắp cho họ bằng nhiều cách có thể, chỉ như vậy con người kia mới bớt hận hắn hơn… Và hắn sẽ dứt khoát với tình cảm của mình, dứt khoát yêu em trọn đời!
- Hình như anh ta tìm con bé bị bệnh đó!
- Nó mà cũng có người hỏi thăm ư?
- Dạo gần đây không thấy cửa mở, có khi nó nghẻo rồi ấy chứ?Nghe nó ho mà phát tởm!
- Không, nếu ૮ɦếƭ thì cũng phải bảo người ta một tiếng để khênh xác đi chứ!
- …
Những tiếng rầm rì không quá nhỏ với cái tai thính của Ken, hắn sững sờ, hẳn là họ không nói sai được đâu vì có gì phải dối trá. Ken quay người lại nhìn họ một lượt, những ánh mắt kia ái ngại nhìn hắn, có người còn mạnh dạn khuyên hắn trước khi vào cần phải kiếm khẩu trang.
- IM HẾT ĐI!!!- Ken trở nên hung dữ, hắn nắm chặt tay để tiếng xương răng rắc trong gió. Hắn trách bản thân mình. Ken không ngừng lại được nữa, hắn chạy một mạch tới căn nhà đó.
Một ngôi nhà mốc meo, nấm hoang mọc đầy. Cửa sổ đóng chặt và cửa chính cũng vậy. Bên ngoài có dây treo một chiếc áo đã lâu, vì trông nó hơi bụi. Không gian yên tĩnh đến lạ thường, ngay cả gió cũng phải dừng lại không dám thổi nữa.
Ken im lìm đứng trước ngôi nhà có thể tạm gọi là hoang. Hắn không muốn sẽ vô vọng,…
Những tiếng bàn tán vẫn tiếp tục, nỗi đau này có bao giờ hắn hiểu được, nhưng hắn rỉ máu khi họ nói về em như thế… Mồ hôi tay hắn ra nhiều, và run rẩy sợ hãi, ngộ nhỡ điều đang nghĩ là sự thật thì… sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân!
*
* *
- UỲNH!!! – Ken đạp chân vào cửa, hắn chỉ nghĩ được cách đó để vào được nhà. Cánh cửa bị tung bản lề và cũng chẻ đôi, hắn xông vào lập tức.
F. đứng bên ngoài, tên này ra sức kéo sự chú ý của người dân về phía mình, quả là một người trung thành.
Chris bật dậy.
Ken nhìn đảo qua căn phòng. Nếu không có ánh sáng ngoài kia nhờ cú đạp cửa rồi, thì tối om, một thứ mùi tanh xông lên mũi. Nhìn cái gì cũng cũ kĩ, từ cốc uống nước tới thứ giá trị nhất là cái bếp, giống như đồ cổ từ thập niên chín mấy. Tường trần mạng nhện chi chít, dộp thủng vá lỗ chỗ, còn không bằng chuồng chó của hắn. Và người quan trọng nhất, hắn đã nhìn thấy.
Chris hoảng sợ, em đang chìm dần vào giấc ngủ, một tiếng động quá mạnh cùng với bóng đen ngòm lao vào nhà làm em thóp tim. Em rất đói, rất thiếu năng lượng nên nếu kẻ đó có Gi*t em thì cũng không thể chống cự. Em không nhìn rõ hắn là ai.
Ken hứng ánh sáng, hắn có thể nhìn vào trong nhưng lại bị che khuất nếu như người bên trong nhà muốn nhìn ra, kể cả đôi mắt bình thường cũng khó mà tường tận khuôn mặt hắn, huống chi là em. Ken nhận ra em đang co rúm. Trời ơi! Có thể tin được không đấy là em, hắn hốt hoảng nhìn xuống sàn, phải tới mấy chục viên thuốc bị chảy nước xen lẫn máu khô- chính là căn nguyên của mùi tanh. Khuôn mặt em hốc hác, môi trắng bợt và ủ rũ, không còn chút sinh khí. Chiếc áo em mặc ố vàng và máu đóng két, không có xà phòng giặt và sức lực để em vệ sinh. Nơi em ở là thế này ư? Không được tiếp cận bất kì một tiêu chuẩn sống tối thiểu nào.
Ken có thể đoán, không, mà là chắc chắn rằng em cố gắng tự tử bằng những viên thuốc màu trắng kia nhưng không thành. Và giờ đang nằm đợi thần ૮ɦếƭ đưa em đi, hắn thật vô duyên khi trái lệnh cả vị thần đó để ςướק lấy em. Tuy nhiên nhìn đôi mắt xa lạ của em làm hắn sợ hãi vô cùng, đôi mắt hắn vẫn soi mình như làn nước trong suốt ấy giờ liệu còn có muốn cho hắn được dựa vào?
Ken không suy nghĩ, hắn lao tới và ôm trầm lấy em không cần biết thế nào chăng nữa. Đôi tay hắn cố gắng truyền hơi ấm cho em mà sao khó quá, thân xác em tong teo để có thể ôm trọn. Một cô gái khỏe mạnh ngày nào đâu mất rồi, chỉ còn lại chút hơi thở yếu ớt như thế này? Ken không biết, hắn lấy hết bản năng mà ôm em, che chở cho em, hắn sợ em không nhận ra làn hơi ấm của mình nên cố gắng hết sức mà ẩn em vào sâu trong người mình hơn, hắn hôn lên mái tóc thắm thiết.
- Em đã khổ lắm phải không? Tôi xin lỗi. Xin lỗi em vì tất cả!- Đôi mắt hắn cũng đã hoa lên, mười đầu ngón tay giữ chặt lấy bờ vai em. Em xơ xác quá, hắn còn nghe thấy tiếng trống rỗng trong khoang bụng, em hẳn là đói lắm. Hắn hôn lên gò má, muốn chứng minh rằng hắn cần tất cả những gì của em dù em có không gì cả. Con tim Ken mỗi lúc một căng thẳng, nó mệt mỏi quá rồi, suốt mấy tháng chỉ được đập để sống và vô cảm với mọi thứ, sau đó lại rung lên liên hồi để kêu cứu khi ngập trong nỗi đau vì mất em… đến lúc này nó không còn chịu nổi thêm những biến cố nào nữa đâu. Dù là tim hắn, nhưng nó đã thuộc về người con gái này từ lâu lắm rồi, đâu còn biết nghĩ cho chủ nhân, lúc nào cũng chỉ đập vì em thôi.
Em chẳng còn sức nữa, em chìm trong vòng tay hắn và tiếp tục ngủ, như thế cũng là tốt lắm rồi, Ken có thể ở bên em mà trân trọng giây phút này mãi mãi. Hắn vô thức yêu em, và vô thức nhận ra rằng: Hắn không thể sống nếu em không tồn tại!
- Tôi xin lỗi em, xin lỗi em muôn vàn lần! – Hắn vứt bỏ cái tôi, đối với hắn em đã ngự trị hoàn toàn và hắn cầu xin được làm nô lệ của em. Nếu em cho phép, ngày nào hắn cũng sẽ nói xin lỗi em để tới khi đầu bạc những lỗi lầm gây ra sẽ nguôi ngoai chút ít.
Hắn mím chặt môi, đến bật cả máu, Ken muốn được biết cảm giác đau đớn của em, muốn đánh cắp nó để em đỡ khổ và chấp nhận gánh hết, nếu để em mòn mỏi thế này thà bắt hắn chịu đựng gấp trăm nghìn lần như thế còn hơn, em đã yếu mà bắt em nhịn ăn đói khổ tột cùng sao không ép hắn tự xẻo da thịt mình ra, em bị ra máu sao không để hắn vắt hết sinh lực của mình đi. Hắn không đáng mặt đàn ông, tự thừa nhận, không thể chấp nhận để người con gái mình yêu khổ sở trong khi hắn vẫn đang sống trong lụa là, sung sướng. Ken hen nhát khi không dám đối mặt với sự thật, hắn chạy trốn những tháng ngày mất em trong cái vỏ đủ đầy, mãi tới khi nhận ra không thể giả tạo được thêm nữa rồi mới tìm em, hắn không chấp nhận được bản thân mình. Nếu như em có thể đánh hắn thật đau, nói hắn thậm tệ thì hắn sẽ cho em làm thỏa thích, nhưng em ngủ mất rồi…
Ken lấy chiếc khăn trong người ra ủ ấm, lau đi những vệt nước mắt và máu khô của em dù biết chẳng thể nào sạch. Khoác lên người em chiếc áo của mình, bao bọc em trong làn hơi thở ấm áp, đây là cơ hội cuối cùng để được yêu em. Rồi lại đưa em về với Devils