Lúc này đây làm gì em cũng nhớ, cũng mong mỏi và thổn thức. Đi ra rồi lại đi vào, mọi hoạt động của em đều gắn liền với những suy nghĩ về hắn, không biết giờ này hắn đang làm gì ?
Đứng trên cương vị của Sếp, nhân viên quèn như em không có quyền oán hận những việc làm của bề trên. Việc Gi*t nhầm hay là chẳng may chỉ là sơ xuất, không nằm trong chủ đích của Sếp, vì Sếp nào đâu có muốn nhân viên của mình ૮ɦếƭ đâu, nếu trách thì âu do số phận đã định phải như thế. Mặt khác, không ai nhìn Ken theo một khía cạnh nhỏ bé, ai cũng nghĩ hắn tài giỏi, hắn vĩ đại, có người nào đã từng suy nghĩ khi hắn Gi*t em mình còn quá nhỏ, chỉ là một cậu nhóc thiếu nhi. Kể cả em cũng không nhận ra rằng, Sếp là người đưa ra quyết định, nhưng Sếp còn nhỏ tuổi nên cũng phải « tham khảo » ý kiến của bề trên, gật đầu đồng ý một cách chỉ định.
Nhưng… vì em không phải là nạn nhân, còn hắn là hung thần,… em không thể tha thứ. Cha mẹ em mới là người bị hại ở đây, có đời nào chấp nhận được một tên ác ma đã lấy đi gia đình mình rồi hứa hẹn xây dựng cho mình gia đình mới với hắn… Người ta sẽ sỉ vả vào em, sẽ coi khinh và nghĩ rằng em là người con bất hiếu, chạy theo tiếng gọi của danh quyền… Và chính em cũng tự kết luận cho mình như thế.
Cái từ « Cút » là quá phũ phàng, nước mắt em rơi xuống ướt vai áo, hắn hại gia đình em rồi phủi tay một tiếng như thế để lòng em trĩu nặng. Đã hận hắn lại càng hận hơn, giờ ai sẽ là người gỡ bỏ những thiệt thòi về tinh thần và vật chất trong suốt mười bảy năm qua em phải chịu, ai sẽ bù đắp sự mất mát vô giá trong em,… « Cút ! », con người hắn chỉ có vậy thôi ư, tàn nhẫn, vô tình, man dợ,… Em là một kẻ ngu đần mới bị hắn dỗ ngọt rồi chấp nhận cho hắn đá bay khỏi thế giới.
Việc một thiếu nữ chuyển tới khu nhà ổ chuột không người thân thích, cách xa nhịp sống đô thị gây không ít tò mò cho người dân nơi làng quê nghèo. Họ bày đặt ra đủ thứ để giải thích nguyên do một cô gái với ngoại hình không phải là bắt mắt nhưng cũng ưa nhìn kia nhốt mình trong căn nhà không người thân quen. Lời ra tiếng vào, từ đầu xóm tới cuối làng ai cũng biết, rồi họ cũng tìm cho nhau được lí do tương đối ổn, và đinh ninh rằng cô ta chẳng ra gì…
Dạo này lạ lắm, chắc có lẽ đã quen ở trong môi trường trong lành nên khi sống trong không khí tạp nham, lạnh lẽo này những căn bệnh lại bắt đầu tái phát. Một phần cũng vì lượng thuốc lắc tiêm vào cơ thể quá liều nên đã làm giảm khả năng miễn dịch vốn không được tốt của em, dù Arrow cũng đã cho em những viên thuốc bổ. Chưa hết số thuốc của Ken em đã giấu hắn uống không đủ liều làm cho thuốc dù rất tốt nhưng không thể phát huy hết tác dụng của mình. Hệ tiêu hóa rối loạn, những lần nôn của em càng nhiều hơn, đến nỗi mà ngay cả uống nước em cũng có thể nôn hết ra. Điều này càng làm cho người dân ở đây củng cố lí do của họ.
Người em càng gầy hơn, chỉ chưa đầy hai tuần mà cân nặng chỉ còn 45 kg, trong khi khung xương đã chiếm trọng lượng lớn. Mặt mày tái xanh, bờ môi hồng ngày trước đã nhợt nhạt và khô nứt, đôi mắt lờ đờ vì thiếu năng lượng. Có rất nhiều lần quá mệt, không thể ra ngoài mua đồ ăn, em chờ đợi sự giúp đỡ của hàng xóm, nhưng không, không một ai tình nguyện mua giùm em gói mì hay bát cháo hoa nào cả. Suy nghĩ nặng nề cổ hủ đã vô tình làm con người trở nên lạnh lùng với đồng loại, và em bị lãng quên ở đây. Trời trở gió, em phải choàng mấy lớp áo mỏng mà tự mình lết từng bước tự mua lấy đồ ăn để sống qua ngày, đã bệnh mà thức ăn không đủ dưỡng chất, toàn chất bảo quản vì em mua cho nhiều ngày, lại càng làm cho hệ tiêu hóa trở nên tồi tệ. Cứ thế cuộc sống đơn độc với những ánh nhìn dè bỉu xem thường lại áp đặt em, chỉ cho em thấy địa ngục trần gian thêm lần nữa.
Mái tóc xơ xác và rụng nhiều mỗi khi em đưa tay chải, làm gì có lược và gương để em soi mình mỗi sáng thức dậy, ngay cả những thứ căn bản nhất cho lứa tuổi hồng của mình em còn không được tiếp cận thì cuộc sống quá là vô vị. Em tự cười bản thân, em cười vì ông trời ác với em quá, trong tiếng cười có nỗi đau quặn, không còn niềm tin vào ngày mai nữa… đột nhiên em ho hắng lên, khục khạc với cái cổ họng khô cạn, ống thanh quản cọ vào nhau nghe da diết. Máu bắt đầu tràn ra.
Vậy là người dân bác bỏ em là một cô gái hư hỏng, suốt ba tháng qua họ chẳng thấy điều gì từ con người gầy rạp đi cả, nhưng em bị cho là mắc bệnh lao truyền nhiễm. Mỗi khi nghe thấy tiếng ho khản cất lên từ phía cuối dãy nhà, họ rùng mình lo sợ, nhưng chẳng ai quan tâm tới em.
Dù rất mệt và chán trường với cuộc sống, ngày não cũng chỉ nằm bẹp dí ở xó giường nhưng con tim em sao mà vẫn luôn thổn thức, nhắm hay mở mắt thì cũng vẫn ảo tưởng về con người đó. Em ngỡ Ken đang ở bên em, nếu hắn mà biết em thế này chắc thương em lắm, rồi sẽ dỗ em uống thuốc bằng được, còn bón cho em ăn như dạo trước nữa chứ. Hình dung ra khuôn mặt khó chịu mỗi khi em ốm đau của hắn làm em vui biết mấy, Ken toàn giả bộ mắng mỏ cốt để em ngoan ngoãn vâng lời, chứ nào đâu có ghét gì em,… Nụ cười ấm áp của hắn làm ấm lòng em lúc này, chỉ cần nghĩ về thôi đã giúp em vượt qua những tháng ngày dài nơi đây…
Em hướng đôi mắt ra phía cửa sổ, không có chân trời nào ở khung cửa đó, chỉ là bức tường xây dựng dở dang rêu phong. Đường cụt. Em đã cô đơn bao nhiêu rồi, nhưng dường như lần này vượt quá sức chịu đựng, nỗi nhớ da diết quá, nó nhấn chìm em mọi lúc. Em thèm được mang áo cho Sếp, cũng muốn được tựa đầu vào bờ vai ấy, hay là nhắm mắt lại mỗi khi Ken hôn lên em. Chưa từng nghĩ rời xa là đau khổ đến thế, em đã lỡ nặng lòng với hắn rồi…
Lại một ngày vô vị nữa trôi vào quên lãng, em chán trường với vòng quay cuộc đời, dậy rồi lại ho, rồi ăn và lại nghỉ. Những cơn ác mộng bắt đầu tìm lại em, không cho em ngủ, chẳng có đồng hồ, không còn người nào vỗ về và chạm nhẹ mỗi khi em ngủ mê,… khiến em chốn chạy. Em không biết được trước đây ngày nào Ken cũng trông em ngủ, hắn nhẹ nhàng làm gối để em ôm lấy mà vượt qua những cơn mộng mị, rồi hắn lặng thầm trở về giường mình để em an tâm… nhưng bây giờ hắn mất đi thói quen đó rồi chăng ?
Ở phương trời ấy, nơi có biết bao thú vui để thường thức, liệu có giây phút nào hắn nghĩ tới người con gái này không ? Nước mắt em lăn dài mỗi đêm khi nỗi nhớ dâng lên cồn cào, không thể tưởng nổi rằng mình đã yêu con người ấy hơn cả bản thân mất rồi…
Vẫn biết hắn có tội, vẫn biết lòng hắn là băng giá, vẫn biết lời biệt li phũ phàng làm tim em đau nhói… mà sao em vẫn mong chờ. Còn lại gì khi đã làm đau người khác, khi mà chính em là người từ chối, ra đi chẳng thể là lối thoát, chỉ là tự chôn mình và tình yêu trong hầm tối. Nếu có trách, xin đừng nghĩ là hắn sai vì hắn không sai, hắn chẳng làm gì sai cả, chỉ là vì con tim em đã không làm chủ được thôi…
Cứ khóc đi em để mai kia có thể cúi đầu và phục tùng cho Sếp, nước mắt có giá trị của nó, nó sẽ làm đầy nỗi nhớ nhung khôn siết, lãng quên đi khoảng thời gian tuyệt vời xa mãi…
« Hãy để cho mình biết rằng, em yêu anh như thế nào ? »…