Dấu chấm hết của “Mãi mãi”.
Việc sửa đổi thông tin có đôi chút gián đoạn, Arrow cần phải có sự thông qua của Ken để thay cái từ “kẻ tàn nhẫn” ấy là mình. Hắn đang đắn đo, nếu nói ra liệu Ken có để hắn sửa không? Xét về độ ích kỉ thì cả hai đều ngang ngửa, hắn nghĩ gì thì Ken cũng vậy, nhưng ở đây lòng tự trọng của một thằng đàn ông có cho phép Ken để hắn làm? Arrow có chắc câu trả lời là không, thế nên mới cần thuyết phục, hắn tự cười vào mặt mình, cũng có ngày hắn phải uốn lưỡi vì một cô gái. Thôi được, nên Ken nhất định không đồng ý thì hắn cũng bắt anh ta phải cho phép.
Nhưng không biết có phải là may mắn hay là xui xẻo, người đang sử dụng máy của Sếp lớn không phải Ken mà lại là người trong cuộc.
*
* *
Chris đang có một ý tưởng, em thiết nghĩ cái trang mạng hôm trước chưa truy cập vào được có thể do màu chữ trùng với màu nền, chỉ cần bôi đen là có thể đọc tiếp những thông tin về gia đình mình. Lúc này đây em rất muốn tìm hiểu những mảnh ghép còn xót lại về cha và mẹ, dù Ken ở đây cũng không thể cản em được.
- Em muốn tìm hiểu thông tin!- Giọng em hơi yếu, đôi mắt không nhìn Ken mà dán vào lap trên bàn. Hiện giờ cả hai đã về nhà.
- Được thôi em!- Ken vươn người lấy máy cho em, không giống mọi lần, khi về em sẽ phải thay đồ trước, mà hôm nay lại muốn đọc thông tin gì đó ở máy tính của hắn, thật lạ. Nhưng vì em muốn… hắn cho phép em kể cả là muốn can thiệp vào chuyện đời tư. Khởi động máy giúp rồi hắn vào phòng tắm để em được tự do.
*
* *
Một hộp thoại hiện lên trước màn hình vừa đúng lúc Chris chuyển tới trang cần đọc, việc này đã chặn lại hoạt động của máy tính. Chữ “From: Arrow” to đùng khiến em không thể không chú ý, thư của Arrow gửi Ken. Trong trường hợp này đương nhiên em sẽ gọi Ken ra để hắn trao đổi với người Sếp thứ hai, nhưng vì đang nóng lòng muốn tìm hiểu về người cha tên Trac, em đã kéo hộp thoại xuống góc trái để tiện quan sát trang chủ. Do đã được cài đặt sẵn, vì thông thường chỉ Ken có quyền động tới cái máy này nên hộp thoại nhận một cái click chuột đã tự động mở hộp tin.
*
* *
“Đề nghị sửa từ “Đại Bàng Trắng” ở trang số 5 thành “Báo” vì con bé đó ”- Arrow chỉ gói gọn trong cái từ “con bé đó” có gạch chân, bức thông điệp chỉ có vậy nhưng hàm ơn sâu sắc. Hắn không dùng từ “Moon” vì người hắn đề cập tới không phải cái tên ấy, nếu là “Chris”, Ken không đọc những trang trước sẽ chẳng thể biết. Còn “con bé ấy” nghe thật vô tình và không có gì liên quan đến mình, có thể sẽ đạt được mục đích câu nói. Arrow thở dài, “con bé ấy” chẳng có gì ràng buộc hắn, nhưng lại có một chỗ đứng nhất định trong trái tim nghèo nàn này. Hắn hy vọng Ken sẽ vì yêu em mà nhấn chấp thuận.
*
* *
Trang số 5? Hôm trước nếu nhớ không lầm thì em đã đọc hết trang số 4. Chris nhắm mắt mà nhấn chấp thuận, em làm thế là không được phép nhưng cái hộp thoại cản trở việc em truy cập dữ liệu. Mà không có sự lựa chọn nào khác ngoài khung “Accept”, từ khóa “Decline” và “Later” đã bị làm mờ, không thể cho chuột chạm tới. Em mong rằng Ken cũng sẽ đồng ý với hộp thoại này vì thông thường giữa hai Sếp đều tin cậy tuyệt đối lẫn nhau. Không một chút đắn đo thêm, em khao khát được tìm về gia đình…
Hộp thoại biến mất, em đã bôi đen toàn bộ phần văn bản mà không thể nhìn thấy gì. Thêm một vài suy nghĩ, có thể cách để chìm văn bản này đã cổ, em dừng việc bôi đen, nhấn chuột thử vào một vài chỗ nhưng không có kết quả.
Không bỏ cuộc, em cố click ào viền khung và … thành công. Ra là một bức phông màu tối đã che mất lớp văn bản phía dưới, kiểu như khung cửa sổ vậy, nếu muốn nhìn vào trong nhà, cần phải mở cửa ra. Thì đây, em dỡ bỏ bức phông là chữ đã hiện ra toàn bộ.
“ Trac bế đứa bé không phải con mình theo, đi tới nửa đường mới nhớ ra rằng đây là con của người phụ nữ kia. Thời gian lúc này là gang tấc, Renny có thể không kịp thoát khỏi vụ nổ vừa rồi, tình yêu dành cho người vợ đã tiếp thêm cho Trac can đảm, anh phi ngang qua khu hành lang và đặt đứa trẻ ở yên đấy, dưới một tán lá trong lành và yên bình, rồi vội lao mình vào vụ nổ.
Trong đám khói mịt mù, Trac mập mờ nghe thấy tiếng trẻ con kêu gào ai oán. Khi tiến gần hơn chỉ kịp bắt lấy tay vợ mình. Renny ôm chặt đứa bé mà mấy ngày nay vẫn chăm sóc, khuôn mặt cô đã biến dạng, lớp da chảy xệ, máu và dây thần kinh lộ hết. Trac kinh hoàng khi không còn nhìn thấy đôi chân vợ mình đâu, đã nát toét, quả bom đã càn quét cả một góc bệnh xá. Renny còn không kịp nhìn Trac và đứa con gái ruột thịt, cô đã ૮ɦếƭ. Đứa bé trong vòng tay cũng chỉ kịp hét lên thêm một tiếng thì quả bom thứ hai nổ.
Vậy là Trac cũng từ trần…”
Chris cắt nát cả móng và lớp thịt đầu ngón tay, nước mắt chảy ra còn hơn cả hồ, khuôn mặt em rung lên những cung bậc ૮ɦếƭ. Có nỗi đau nào hơn khi hình dung ra đôi chân của mẹ đã thành cát bụi, be bét máu, và rồi cả cha cũng thành tro bụi. Em cố không để tiếng khóc lạc mất mình, tiếp tục đọc,… ước gì mình được là đứa trẻ ấy… để cùng lên thiên đường trong vòng tay mẹ.
“Ngày 29 tháng 10 năm 1993, phu nhân của Sếp lớn sinh hạ một bé gái chưa đặt tên. Và 29 tháng 11 năm 1993 là ngày giỗ của bé gái vô danh ấy! (Bổ sung: Bé Moon đã may mắn được một gián điệp hợp tác với bà Hamony trông thấy và đưa về White, người này tuy không biết bé Moon là con của Hamony nhưng đã cho bé được sống trong cộng đồng tổ chức White và có một tên mới là Luci).
Người đã dũng cảm hy sinh người em mình để thăng tiến cho địa vị là Báo. Chính “Sếp” đã cho nổ hai quả bom cách nhau chừng 100s để chắc chắn cho sự đưa tiễn đứa em xấu số về chầu trời. Việc làm này chính là tấm gương để toàn thể nhân viên Devils học tập, nghi nhớ: Kể cả là người thân trong gia đình, nếu họ cản trở đường tiến thân của mình, có quyền được khử”.
Thật ghê tởm, em vò đầu, không tin vào những dòng chữ trên màn hình kia, lũ quỷ này còn ác hơn cả thú rừng. Mức độ kiên trì giúp em đọc nốt toàn bộ, không bỏ xót một chữ nào tới hết đoạn. Không có một từ “Arrow” hay « Báo » nào thêm nữa.
Kết luận rằng, làm ngược lại, đem thay thế từ « Báo » bằng « Đại Bàn Trắng » hay đích danh là « Ken » thì đã rõ chân tướng, trong ngôi nhà em đang ở đây có một con quỷ khát máu. Chris giật mình hoảng sợ, em bối rối hay là không thể tin được. Có chuyện anh ruột Gi*t em gái ư? Nếu em không sai thì Ken hơn em bảy tuổi, ở cái tuổi con nít ấy mà dám …
*
* *
Arrow ngưỡng tưởng đã hoàn thành, hắn gập mạnh lap, rồi quảng vào sọt luôn không thương tiếc. Vậy là kết thúc rồi, “con bé đó” giờ chỉ là một hạt cát, nếu nó có hận hắn và muốn cầm dao kè cổ hắn thì cũng mặc. Chẳng còn liên qua gì nữa, hắn là Sếp và hắn có quyền. Thậm chí “con bé đó” không có quyền được tiếp cận tới hắn huống chi mà có ý định trả thù. Đã đến lúc để ý chí đạp lại tình cảm,…nhưng… con tim hắn đã khắc ghi hình bóng ấy mất rồi !
*
* *
Ken sấy mái tóc, hắn muốn là bờ vai để em dựa vào nên cần chỉnh chu. Hôm nay thấy em lạ lắm nên cần phải dịu dàng với em hơn chăng? Hắn cười một nụ cười của người đang yêu.
*
* *
Chris tin vào những gì mình đang nhìn thấy, em không ngờ Ken lại là một kẻ bỉ ổi như thế. Gi*t em gái đã là một cái tội không thể dung thứ, chưa hết, hộp thoại vừa nãy có khi nào là hắn ép em trai mình phải thay từ “Báo” thế chỗ “Đại Bàng Trắng”. Kinh tởm! Em hít một hơi dài, Sếp 2 rất trung thành với hắn mà hắn lại làm thế, đổ mọi tội lỗi lên đầu Arrow ư? Đểu giả, hại một đứa em bé tý rồi cả một người em chỉ kém mình có vài tháng. Phải rồi, nghe đâu Arrow cạnh tranh địa vị với hắn kia mà, hay là nhân dịp này hắn muốn dìm Arrow xuống.
Em đứng dậy, lượt qua đám ảnh bày trên bàn của hắn. Một đứa trẻ khôi ngô mà ác độc ghê gớm, bức ảnh khi ấy Ken còn nhỏ, mái tóc đen chưa nhuộm và một nụ cười khinh khỉnh. Ờ, đúng rồi, hắn đã từng bắt em “chơi” với mấy con chó thì sao không dám làm thế. Nếu so sánh việc Arrow đã làm, Gi*t Hamony, em còn có thể hiểu được là vì Sếp coi trọng kỉ cương, dẫu sao bà ấy là kẻ tội đồ. Sếp làm thế mà em đã hận tới tận xương tủy thì cái việc Gi*t cha mẹ em- những người vô tội, cứ cho là ngoài ý muốn đi, nhưng đứa trẻ sơ sinh bé tý ấy có tội tình gì. Ngốc thật, thế mà em còn định trao gửi cả đời cho hắn, chắc là chỉ một thời gian ngắn nữa là tới lúc hắn cho em thành món thịt rán rồi. Em cười theo cái cách hắn đã từng cười, nhạt nhẽo,…
Nước mắt đã khô tựa lúc nào, loại phấn cao cấp và mascara không trôi trong trường hợp nãy cũng bị nhòe vì những giọt nước đã khóc cho cha, cho mẹ, cả hai người bạn cùng tuổi kia. Có lẽ nhiệt độ ở Nam Cực cũng không bằng con tim của Ken rồi, thế nên hắn mới dám làm những điều kinh khủng thế…
Hiểu rồi, người của Devils là phải thế!
*
* *
Ken bước ra với vẻ mặt vui sướng, hôm nay là ngày sinh nhật đặc biệt nhất của hắn vì có em, còn gần nửa tiếng nữa là đã qua ngày hôm nay rồi, vậy nên hắn cần trân trọng thêm những giây phút này… Đôi môi hắn vẽ lên đường cong trái tim, sống mũi thanh tú và một mùi hương nhè nhẹ…
- Xoảng!- Ngay khi chạm tới mắt hắn, em đã sợ xanh mặt. Những sợi tóc bết chặt lại, mười ngón tay bấu chặt vào thành bàn, và chiếc khung ảnh rơi mạnh. Mảnh vụn loảng xoảng trên bức ảnh hắn còn nhỏ, tựa như mặt băng bị đập tung, nhưng cái ánh nhìn độc đoán của cái tuổi nhỏ kia vẫn sắc đá. Mọi hoạt động lúc này tạm ngưng để tập trung vào hô hấp, em cố gắng lùi lại, trước mặt em lúc này là một con quỷ đội lốt người không hơn không kém.
Ken nhìn em, hắn cũng nhìn vào cái máy tính phía xa, có lẽ em đã đọc một vài chiến công của hắn chăng, năm 20 tuổi hắn đã từng Gi*t tới hơn 50 cảnh sát chỉ trong hai tiếng bằng súng, và sau đó vài ngày thì 100 kẻ chống đối Devils đã bị hắn cho nếm thử khẩu thần công với tốc độ 2 phút 05s,… Nhiều lắm, hắn đã nói là rất độc ác mà, yêu hắn em phải chấp nhận điều đó, nên sớm muộn gì cũng phải cho em biết thôi. Ken bước chầm chậm lại gần em, vẫn là ánh mắt điềm đạm dành riêng cho em…
Trí tưởng tượng của em lúc này phô hết ra, em nghĩ những bước chân của con người kia đang giẫm đạp lên máu, da thịt người… lênh láng dung dịch màu đỏ giữa nền gạch gỗ, có tiếng mèo con kêu trong làn gió thoảng thảm thiết, và mùi hương toát lên từ người hắn sặc mùi máu…
Nhớ lần trước, hai tên sát thủ ở tổ chức Green ám sát em, cái lúc mà chạy xuống tầng hầm em đã buông xuôi tất cả, mọi nỗi sợ vượt qua ranh giới…may mắn thay em lại va vào thùng dầu,… cảm giác lúc này cũng tương tự như thế, đứng trước hai vực âm dương, chỉ cần con quỷ Ken kia chạm vào em là vĩnh viễn ૮ɦếƭ… Bản năng sinh tồn lại trỗi dậy, em muốn cầu cứu để tồn tại,… nhưng biết gọi ai đây khi mà người duy nhất ở bên em lúc này là tử thần…
- Reng reng reng!- Tiếng chuông điện thoại đổ. Ken dừng bước chân, hắn chuyển hướng. Tầm này thì có thể là ai to gan gọi được, nhưng nếu không nghe máy thì có lẽ tiếng chuông vẫn cứ kêu ồn ào. Hắn nhấc máy lên, Ruby gọi. Cô nàng tìm không thấy hắn đâu nên gọi cho hắn bằng mọi số điện thoại, hắn cứ để cô ta thao thao bất tuyệt, đôi mắt vẫn trông chừng em, tự nhiên lúc này hắn biết sợ một người… Nhìn mắt em đen xì vì nhoen, phảng phất một nỗi buồn và sự lạnh giá.
Tiếng chuông đã kéo em lại, giống với đồng hồ báo thức hẹn lúc 0 h mà ngày nào em vẫn dùng. Em chợt tỉnh khỏi ảo tưởng, bình tĩnh lại thì ra trước mặt em là một con người.
Ken cụp máy, hắn không nói gì trong lúc đàm thoại và cũng chẳng cho Ruby cơ hội được chào tạm biệt. Ánh mắt em đã làm hắn mất suy nghĩ, em đang nhìn hắn một cách hoảng sợ, còn hắn bị ánh mắt ấy làm nhỏ bé cái tôi.
- Sao vậy em?- Giọng trầm ấm tràn đầy tình thương – Mệt à? Có cần…- Hắn chưa kịp nói hết thì em đã chen ngang:
- Không! Không sao! Không sao! Chẳng sao cả!
- Nghỉ đi!- Hắn đưa tay lau mồ hồi cho em nhưng em đã đẩy ra.
Hít một hơi dài, lấy hết dũng cảm để thốt lên lời.
- Tôi là Chris, cha tôi là Trac và mẹ tôi là Renny. Họ đều là nhân viên của tập đoàn Thương Mại Devils, gia đình tôi trung thành tuyệt đối với Devils, không phải gián điệp.- Em nói không kịp đớp hơi – Thời gian qua tôi đã bị mang lốt con của gián điệp và phải chịu sự trừng phạt của tổ chức, giờ tôi cần lấy lại những gì thuộc về mình!- Em quả quyết, em không có ý định phục thù Sếp, vì hắn là đấng tối cao, nhưng em có quyền được trả lại một tuổi thơ …
Ken không hề biết điều em đang nói, Trac và Renny hay một cái tên nào khác, có vô số nhân viên ở Devils thì có bộ óc nào nhớ nổi, nhưng hắn tin là em đang nói sự thật.
- Thế muốn gì?- Em xưng tôi thì hắn đáp lại theo đúng thứ bậc.
- Một vị trí ở Devils.4!- Em nói nhỏ. Cha em trước khi ૮ɦếƭ đã được làm ở Devils.3 một vài tháng, và ông muốn con phải hơn mình.
Ken thấy lạ, em có muốn làm cho hắn ở Devils.5 thì hắn cũng cho phép ngay.
Đợi một lúc không thấy Ken lên tiếng, em tiếp tục:
- Tôi phải được bồi thường vì danh dự và nhân phẩm của mình- Đã phải chịu quá nhiều tủi nhục rồi, em không thể nhẫn nhịn được nữa, chẳng có người nào có sức chịu đựng vô biên được đâu.
- Được thôi! – Em không hiểu hắn rồi, nếu lấy hắn em có hơn mọi thứ. Vậy nên việc hắn trao cho em chiếc nhẫn ấy chính là sự bồi thường lớn nhất có thể.
Em nhìn hắn không nói lên lời.
- Thích thì thế chỗ cho Arrow hay làm tổng bên Angels!- Hắn phóng thoáng, nhưng em cứ nghĩ hắn đang trêu ngươi.
- Tôi muốn làm cho ngài Arrow!- Em nhìn thẳng mắt hắn, em đã trách lầm người.
Ken nhìn em vẻ hiếu kì, hắn đã tin là em yêu hắn thì chẳng có gì phải e sợ trước một người đàn ông khác.- Ta cho phép nhảy bước! – Ý hắn là không cần phải làm tôi tớ cho Sếp 2, mà làm luôn chức đó, hoặc là về bên cạnh hắn ở Devils.5.