Ngược Chiều Kim Đồng Hồ - Chương 67

Tác giả: ZuzuLinh

 Kết thúc buồn
Người đàn ông đã ngăn cản em, là một linh hồn.
Có một cảm giác gì đó ấm áp đã siết lấy tâm hồn, ngay lúc Ken trao cho em chiếc nhẫn quý giá. Còn hơn cả được an toàn trong vòng tay Ken, hay được cười với anh Wine, thoải mái bên Yun, hơn cả người phụ nữ đã ôm ấp em lần cuối ấy,… hơn mọi thứ. Một hơi thở nhè nhẹ có phần quyết đoán, bảo ban hay là bắt em phải làm thế – từ chối con người kia.
Em không phủ nhận tình cảm của Ken, cũng có thể khẳng định em luôn nghĩ về hắn, và cần hắn… nhưng cũng sợ hắn biết nhường nào. Trong giây phút tưởng như sẽ thuộc về hắn ấy, em lại tìm thấy có một hạnh phúc nhỏ nhoi và đầm ấm, một điểm tựa nơi tâm hồn, mặt khác có gì đó phải vâng lời, như thể trên Ken còn một người nữa có thể áp đặt mọi tư tưởng của em.
Em không thể biết người ấy là ai đâu!
Nhưng ở một cõi hư vô nào đó, cha đã có mặt kịp thời để ngăn cản con quỷ kia. Chỉ có thể hiểu được hiện tượng này theo nghĩa lí tâm linh, vì phản khoa học. Người có quyền hành chính là cha Trac của em, cha đã khuyên em co ngón tay lại đấy. Cái cảm giác yên ổn là cha đang đến bên con gái, siết chặt để con mãi được ở trong vòng tay của gia đình. Vì chính cái kẻ ác độc đã Gi*t mẹ Renny và cả người cha này nữa, thế nên có ai chấp nhận kẻ đó là con rể mình được chứ. Vậy nên dù là một linh hồn ông cũng cố gắng bằng mọi giá vượt qua ngưỡng cửa âm dương để soi cho em một con đường dù em chẳng biết ai đã can thiệp vào. Và đương nhiên, lời cha nói nặng hơn những lời âu yếu của Ken nhiều nhiều.
Thế là em đâu có cô đơn nhỉ? Không, cha Trac chỉ có thể đến bên em lần đó thôi, lần duy nhất, và em sẽ chẳng còn ai trong đường đời này nữa, kể cả trong tiềm thức, giấc mơ, hay một giá trị tinh thần nào đó.
*
* *
Em nằm ngục xuống từ lâu, cho tới khi tỉnh thì đã một tiếng trôi qua. Những tiếng động huyên náo ngoài kia trở thành im lìm trong căn phòng nhỏ bé của một góc khu nhà WC. Em vẫn thu lu và nhìn vô định vào hướng cửa, liệu có một cánh cửa nào được mở ra cho em đi tới…
Bước chân ra ngoài kia sẽ đối mặt với thực tai thế nào đây? Em là Moon hay Chris? Hay chỉ là một kẻ bị đày ải?
Việc em đã cứu Yun cho thấy Moon ở trong em, người mẹ Hamony ấy thuộc về tổ chức White, em đã từng cứu một người thuộc tổ chức này, vậy hay em sẽ là Moon?
Nhưng… cha em là một cán bộ của Devils, và mẹ em không bao giờ từ bỏ lòng trung thành với tổ chức ngầm này. Em đã từng ăn cơm của Devils, sống trong môi trường Devils, có khổ cực, có bi thương, nhiều lần muốn rời bỏ thế giới vì không chịu đựng nổi, nhưng nếu không có Devils liệu em có một nơi để dừng chân. Cơm gì thì cũng là cơm, em nếu không có những bữa cơm lắm sạn ấy sao có thể tồn tại… Em là Chris?
Một mớ bòng bong, em chịu thôi, không thể biết được mình là ai, vì em còn nợ Hamony nhiều lắm, nợ cả con cô nữa, cũng lại nợ Arrow và Ken, cả hai người anh… Cố mò dậy, em đứng một lúc để chấn tĩnh cho hệ thần kinh trở lại với chính mình. Rửa mặt và quét một lớp mặt nạ dày đặc phấn, lại như lúc ban đầu khi em tới đây,… Ra ngoài cửa thật điềm tĩnh trên đôi giày cao cấp, em tiến thẳng tới lối ra.
Tất cả những ai ý định tìm tới em vẫn không ngừng con mắt, trong đó có cả Mes. Họ rồi cũng thấy em trong đám đông, và đều có chung một mong muốn, được bảo vệ em.
Đầu tiên là Luci, cô sẽ hỏi em một vài thứ, nhưng lại bị chặn lại bởi những tiếng nói chuyện xã giao.
Yun liếc thấy Luci đang hối tiếc gì đó, và cậu cũng nhìn thấy em, nhưng không thể tới gần,… vì ranh giới…
Wine là người thứ ba, hắn chẳng phải như hai người trên, có gì phải lo sợ về vai vế khi hắn là một người cao cấp trực thuộc cơ quan đầu não của Devils, nhưng hắn đã từng lợi dụng em để tiếp cận với nhóm người White, hắn tự thấy mình không thể,…
Từ góc nhìn khuất, Arrow nhắm mắt lại, dù rằng trước khi thấy bóng dáng quen thuộc, hắn đã xốt xáng biết nhường nào, nhưng giờ đã đạt được rồi, hắn lại thôi ngay mọi ước muốn trao cho em ánh mắt yêu thương,…
Mes có thể đem lại những gì em mong muốn, một vài cử chỉ nhỏ nhoi của anh thôi, như là nhìn em, không cần phải cười hiền đã kéo em khỏi cơn bão rồi. Anh không phải anh trai em, cũng không phải là người gì đó đặc biệt, nhưng chính cái ngỡ tưởng về một người anh đã đem tới cho em sự tồn tại này, lúc này đây có thể anh sẽ là người phù hợp nhất để dỗ dành và che chở cho em, nhưng… chưa bao giờ Mes từng làm thế cả. Vẻ bề ngoài của anh còn lạnh lùng hơn cả hai người Sếp kia dù trong lòng có nghĩ gì chăng nữa,… nên… anh không thể tới bên em lúc này, …
Còn Ken, hắn có chủ đích muốn để em tới đây là vì muốn lũ White đáng ghét mà tiêu biểu là thằng nhóc tên Yun phải biết rằng em là người của Devils. Hắn có phải lo sợ điều gì từ phía “cánh gà” đâu, hắn dám khẳng định mình sẽ bảo vệ được em, dám chắc chắn sẽ mang lại một địa vị, sự vinh hoa, hay bất kì thứ gì cho em… nhưng vẫn là em, liệu em có muốn hắn ở bên hay không? Em đã chối từ chiếc nhẫn ở thời điểm mà hắn đã yêu em quá nhiều và nghĩ em cũng như thế,…
Một rồi vài phút để hắn suy nghĩ, để từ bỏ một bữa tiệc sinh nhật “khủng bố”, vẩy hết những long lanh lấp lánh của vật chất, cường quyền,… Chẳng lẽ em không nhận tình cảm của hắn là đã từ bỏ? Không, tình yêu của hắn dành cho em lớn hơn cả núi, bao la hơn biển cả, và dạt dào hơn mẹ đất,… thế thì phải đi tìm em ngay thôi.
Ken để ly rượu rơi tự do, một tên vệ sĩ đã kịp thời đỡ lấy, hắn cởi luôn lớp áo khoác bạc tỉ, sải bước nhanh chóng ra ngoài ngay lập tức mặc kệ những ánh mắt tò mò hay sự ngăn cản của Rồng Đen.
Hòa vào dòng người trên phố, Ken cũng đã nhìn thấy em bước ra từ một cửa hàng sang trọng. Hắn thấy ở em một thứ gì đó dứt khoát, không chút tiếc nuối, em đứng trên đôi chân mình, mái tóc buông dài và ôm một cái bọc. Bay biến những diêm dúa cầu kì trong trang phục, chỉ còn lại đôi chân trần và nụ cười hồn nhiên. Em lang thang trên con đường và dừng lại trước một góc tối. Ken bước cách em một đoạn ngắn, hắn không gọi em ngay vì muốn biết suy nghĩ của em. Ken đi theo lối đó, em dừng lại, nhìn vào cái bọc đựng một khoản tiền. Có thể em đã đem bán những món xa xỉ kia chăng, em đang nghĩ gì vậy, hắn đã chọn rất kĩ các sản phẩm đó để rồi em ném qua cửa sổ? Ken biết được lí do sau đó vài giây, em đặt tất cả tiền vào chiếc mũ rách rưới của một người đàn ông mất hai chân và bên cạnh là một bé gái chừng sáu, bảy tuổi. Hai cha con họ nhem nhuốc trong mấy miếng bìa carton, ngay tới áo còn không đủ mặc. Người đàn ông chỉ nhìn rõ Ⱡồ₦g tử và hàm răng vổ, mái tóc rũ rượi như bị điện giật, đôi tay còn lành lặn nhưng còn chẳng nhìn thấy cơ đâu vì chịu đói trường kì. Đứa con gái rúc vào người cha, hàm răng sún dơ bẩn, cái áo vớ được giống như áo sơ mi của người lớn phủ kín người. Em đặt số tiền một cách trân trọng chứ không như những người qua đường vẫn thường ném mấy xu một cách rẻ rúng. Em ngốc lắm, số tiền này thậm chí còn không thể mua nổi một bên giầy em đang đi, mà lại đem bán rẻ để đưa cho cái người khuyết tật kia, ông ta có thể làm gì với khoản tiền này chứ, còn đứa bé con kia nữa, nó chỉ quen đếm và nhặt nhạnh một vài đồng tiền nhỏ mà đâu nhìn thấy xấp tiền lớn bao giờ. Đâu phải cứ cho đi vô tội vạ như vậy là sẽ được, Ken nhìn em trầm lắng. Em tốt quá, một người tốt như thế thì đâu hợp với hắn.
Em bé nhìn em với một ánh mắt biết ơn. Ánh mắt tăm tối kia vẫn có thể cười để cảm ơn em, thì ra còn nhiều người bất hạnh hơn em nhiều lắm. Em tháo chiếc xước màu bạc trên mái tóc và đặt lên đầu em bé. Vuốt nhẹ từng lọn tóc mây chẻ ngọn, gỡ rối một vài chỗ, và mỉm cười. Em ấy đã cám ơn và cười thích thú. Em đáp lại cũng bằng một nụ cười vui khôn xiết, giống như ba người họ là một gia đình. Đó là ánh nhìn hạnh phúc. Trong khoảng khắc ấy, Ken biết vì sao em lại từ chối hắn, em là một thiên thần, một thiên thần bị bao bọc bởi một con quỷ tàn ác và độc đoán nhất thế gian này. Hắn cho đi một thì muốn nhận lại mười, còn em, em cho đi mọi thứ chỉ cần nhận lại một nụ cười,… Em khác hắn nhiều quá, nhưng chính điều đó đã khiến hắn thay đổi. Hắn nhìn vào người cha và đứa con gái kia lại cảm thấy thương xót, chưa một lần nếm mùi đau thương, chưa từng cảm thông với người khốn khổ, thế mà lúc này hắn chỉ muốn rút hết tiền trong ví ra để làm việc tốt thôi. Sự thánh thiện của em đã chọc thủng tất cả những gì thuộc về hắn. Có thể trước giây phút này, Devils và em ngang bằng hoặc là Devils có nhỉnh hơn chút xíu, nhưng hiện thời thì khác rồi, cán cân đã chịu sức nặng của em mà lệch hẳn xuống.
Đứa bé đưa cho em một chiếc bánh nhỏ, còn nguyên vẹn trong số những mẩu vụn. Em chìa tay đón lấy, và ăn ngon lành dẫu biết hệ tiêu hóa mình không tốt. Từ trưa tới giờ em đâu đã được ăn gì.
- Chị tên là gì?- đứa bé lên tiếng.
- M… À… Chris. Chị là Chris – Ken thấy lạ vì sao em lại giấu tên, cái tên Chris chẳng gợi cho hắn một điều gì. Em xoa đầu con bé – Ừm, chị là Chris- rồi em hướng mắt lên nhìn trăng, những giữa com hẻm của hai tòa nhà cao tầng này làm gì có mảnh trăng nào. Và em biết, em không phải là Moon.

Sau đó Chris chia tay hai người và bước đi vào con phố đông người.
- Ai là Chris?- Em nhận ra giọng nói quen thuộc, nỗi sợ hãi lại căng tràn như ngày nào. Lo lắng, những cảm giác yêu thương ngày nào tan biến, em có cảm giác trước mình Sếp chứ không còn là Ken, em không thể quay lại.
- Dạ!- Em không đề cập tới câu trả lời, Ken vẫn chờ đợi em lên tiếng. Rồi thì kiểu gì Ken cũng biết thôi nên em lại quyết định trả lời, không giấu làm gì – Là em!- Em vẫn không nhìn lên, dù đứng quay lưng với Ken. Nếu Ken biết em không phải là Moon mà ruồng bỏ thì em đành phải buông tay, sống với cái tên của người khác mãi được ư?
- Ai là Moon?- Ken bắt đầu nghi vấn, hắn biết em thật thà như vậy sẽ không thể nói dối đứa trẻ kia, mà chẳng có gì phải giấu một người dưng về tên mình như thế cả.
Em không dám trả lời, nếu có ai biết được đáp án chính xác của câu hỏi trên, thực lòng em rất muốn hỏi bằng được nhưng lại vẫn muốn chỉ là một dấu hỏi chấm trong đầu.
- Dù thế nào chăng nữa em vẫn là của ta!- Dứt lời, Ken đến bên và ôm lấy em. Chris không tiếp nhận, nhưng cái siết của hắn chặt quá, em chỉ là một con manocanh không hơn không kém. Một ngọn lửa đang rực cháy vây quanh một đá tảng, dù có cháy trong nhiệt độ ghê gớm, cũng không thể làm cục đá mài chảy nhựa,…
Trời lâm thâm mưa tiếp thêm cho hắn một chút cơ hội, những ánh đèn cao áp, một vài chiếc lá rơi,…
*
* *
Trên tòa nhà cao tầng, Arrow hướng tầm nhìn, mắt kính được chỉnh ở trạng thái ống nhòm. Arrow cứ đứng bất động, hắn đã nhìn thấy ánh mắt em kiếm tìm Ken, rồi thất vọng khi Ken không nhìn em trong buổi tiệc, và giờ là để yên cho Ken bao bọc. Vậy là hắn thua Ken thêm lần nữa rồi, mọi thứ quan trọng của hắn, Devils và người con gái hắn yêu,…
Em đã chấp nhận Ken rồi ư? Thế thì hắn đành phải là kẻ gánh mọi nỗi hận thù thay người anh vậy, Arrow thở dài, mãi thì hắn cũng chỉ được làm kẻ dọn dẹp cho con chim Đại Bàng Trắng may mắn kia thôi. Nếu em yêu Ken, hắn chấp nhận gánh mọi tội lỗi cho người mà em yêu để em được hạnh phúc. Thậm chí đến mức mà hắn phải lấy một phu nhân tài giỏi cỡ Ruby để con Đại Bàng chút bớt gánh nặng và chỉ thuộc về em, hắn cũng sẽ đồng ý.
…Devil cần phải được phát triển và cuộc đời màu hồng sẽ phải nắm lấy em…
Người ban sự sống tới cho em có bao giờ em biết?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc