Bão tố
Arrow ngứa mắt khi cô nàng Ruby cứ đi qua đi lại chỗ hắn, thật chẳng đứng đắn chút nào nếu như cô ta có tình ý với Ken mà lại cố tình khêu gợi trước người khác, vậy nên hắn rời khỏi bàn tiệc trung tâm.
Yun vẫn đang đặt ra hàng tá câu hỏi, không chỉ cậu mà tất cả những quan chức của White hay FBI, CIA ở đây cũng vậy. Vẻ bề ngoài, Devils luôn tỏ ra khách khí với Interpol, hằng năm vẫn tổ chức một vài buổi tiệc xã giao, lần này cũng không ngoại lệ, tuy nhiên trường hợp có rất nhiều nhân viên của cục Interpol được mời tới dự thì đây là lân đầu tiên. Trong thư mời có đề cập tới nội dung của bữa tiệc đêm, Sinh nhật của Đại Bàng Trắng- hiểu thẳng vấn đề, tức là Devils muốn cởi bỏ lớp mặt nạ đã che giấu vị thủ lĩnh của tập đoàn, khiêu khích tất cả những tổ chức pháp luật. Điều lạ là vì sao chúng đã bỏ ra bao nhiêu công sức để che đậy thân thế người này giờ lại phơi bày quá lộ liễu. Chắc cái sinh nhật kia chỉ là hình thức của trẻ con, còn hiểu theo cách người lớn tức là ló mặt diện mạo của Devils.
Địa điểm tổ chức buổi tiệc không nằm trong khu vực Devils, mà tọa lạc tại tầng cao nhất của tòa nhà Vincy với trên 100 tầng. Khó mà tìm được một đại gia chịu chơi tới mức bỏ ra hàng tỉ để thuê một địa thế xa xỉ nếu không muốn nói là không thể tìm được một túi tiền lãng phí tới mức đó. Devils thật “quý tộc” khi tiêu sài một mớ tiền chỉ để khoe mẽ một sinh nhật của người tối cao thôi ư? Không phải, Devils đã tính toán rất kĩ để không bị lỗ tới một xu, có thể không đổi ra tiền mặt như chi phí bỏ ra để gốn cho những vật chất xa hoa, thay vào đó sẽ là những mãnh lực của cơn lốc thế hệ trẻ đang lãnh đạo Devils, gần giống như một bữa tiệc quảng cáo giới thiệu vậy.
Dưới hơn một nghìn ánh đèn pha lê hoa lệ, kết hợp cùng với hiệu ứng ảnh tuyệt kĩ đã ngây ấn tượng rất tốt từ mọi con mắt dù khó tính tới cỡ nào đi nữa. Bức tượng thủy tinh màu trắng hình Chim Đại Bàng ngạo nghễ hiên ngang thách thức mọi ánh nhìn được đặt trên một bệ dát bạc cao cấp oai hùng bởi các vân chạm trổ đạt tới độ chính xác tuyệt đối. Con Chim Đại Bàng hướng thẳng đằng Đông ngụ ý hướng tới vầng Thái Dương, nhắc nhở rằng sẽ có một ngày sải cánh rộng lớn của loài chim này sẽ che lấp toàn bộ ánh sáng. Mọi đồ vật trong cả tầng nhà rộng lớn đều cao cấp và sang trọng, món quà đem trình cho Đại Bàng Trắng thì khỏi nói, giá trị khổng lồ.
Ken chẳng quan tâm tới chúng, những cái sinh nhật lặp đi lặp lại cũng chỉ có thế, những lão già đắn đo không biết nên dâng hắn món gì thú vị trong khi chẳng bao giờ hắn ngó tới. Tuy nhiên có một món quà hắn lại rất trân trọng nhận được trước đó mấy ngày, phải nói là nếu có thể hắn sẽ giữ chiếc bánh kem của người hắn yêu trong tủ kính để trưng bày, nhưng đâu thể vậy nên hôm ấy hắn đã cố gắng ăn hết toàn bộ dù rất ngán. Ken bước đi cùng một vài tay sai, đôi mắt hắn lạnh lùng nhưng trong lòng thì khác lạ. Vì chốc nữa sẽ có một cô gái xuất hiện trong bữa tiệc buồn tẻ này.
Cả đám đông như nín thở theo từng nhịp chân bước của hắn, mọi đôi mắt đổ dồn vào cái vị trí trung tâm nhất. Tất cả đều ngỡ ngàng khi người đanh đứng trên bục cao là một chàng trai còn rất trẻ, chỉ sau vài giây xuất hiện, Ken đã gây một chấn động lớn cho suy nghĩ cũ mèm của người phi Devils, vì họ đều nghĩ ông trùm của tổ chức mafia này phải già lắm. Nhưng nhìn dáng vẻ tàn nhẫn, đáng sợ cũng như quả quyết của hắn thì chẳng ai nghĩ chàng thanh niên này không thể. Phải nói là hắn rất đẹp, lúc nào cũng điển trai, nhưng theo cách ác độc, vậy nên mới thu hút ánh nhìn của họ tới vậy. Khuôn mặt tựa như băng mang một hùm khí oai phong cộng thêm sự lãnh đạm của một vị hoàng đế đến từ nơi cõi ૮ɦếƭ chấm dứt hoàn toàn nghi ngờ về tố chất của con người trẻ tuổi này. Bộ Vest căng đầy cơ thể hắn, từng đường nét hoàn hảo, làn da ngăm ngăm một sức mạnh cường tráng tới tuyệt vời, không phải chỉ nhìn vẻ bề ngoài thôi, mà những tinh tế trong từng cử chỉ cũng làm người khác phải thừa nhận con Đại Bàng to lớn kia là hắn.
Rất nhiều người đã chìa bàn tay để có vinh hạnh được bắt tay hắn, nhưng cánh tay kiêu căng kia không bỏ khỏi túi quần bất cứ lúc nào, điều đó càng tôn lên đẳng cấp của người đứng đầu.
Arrow cũng có mặt ở bữa tiệc, hắn vẫn luôn tỏa sáng bởi vẻ đẹp gợi một nỗi buồn man mác, nhưng lúc nào cũng trầm lắng. Arrow vốn là người không ưa những nơi ồn ào, hắn thích tận hưởng một buổi tối tĩnh lặng một mình. Nhưng hôm nay thì không thể, vì Devils cần có sự góp mặt của vị Sếp thứ hai này.
Ruby phải lượn mấy vòng mới có được hồi âm từ Ken, hắn chán nhìn những thứ màu sắc kia, nên đành chấp nhận thả con mắt về phía cô. Một phụ nữ với những đường cong không thể chê, và đôi môi màu cherry ngọt ngào, hắn đang nghĩ tới những gì mà người Devils mong muốn, gọi nôm na là lập hậu. Cô gái này đáp ứng những điểm hắn cần, không thiếu xót một điều nào cả, để đạt tới mức độ đó thì đương nhiên người Devils đều ủng hộ. Tuy nhiên muộn mất rồi, hắn chán những tiêu chuẩn cao cấp ấy, mà lại có ý muốn gắn bó với một quý cô “quê mùa”, nếu hôm trước quý cô ấy chấp nhận lời cầu hôn, có thể hắn sẽ xem xét việc cô nàng Ruby có khả năng làm cánh tay trợ thủ cho hắn hay không, nhưng quý cô “kiêu” quá, chẳng có một cái gì để tự tin lại dám từ chối hắn trong khi cô nàng có mọi thứ kia lại mau mắn muốn sở hữu Đại Bàng Trắng. Là vì sự thất bại ấy Ken lại càng muốn có được quý cô, và chẳng còn đoái hoài tới một thứ gì khác. Mình hắn chèo lái con thuyền Devils là đủ, không cần phải có thêm một phụ nữ nào, cộng thêm sự có mặt của Arrow nữa, thế thôi,… Ánh mắt hắn chuyển sang trạng thái lạnh “bình thường” ngay lập tức khi người con gái ấy đến.
Dù một làn gió mới đang Ⱡồ₦g lộng thổi vào khung cửa trong tim hắn, nhưng Ken vẫn phải tỏ ra kiêu kì. Hắn không hề muốn nhìn vào những bước chân của em, chắc là ở đây có quá nhiều kính đã khiến hắn chẳng thể nào để con mắt không nhìn em từ một góc độ nào đó. Hắn cười thầm khi em đã đến, thực tế thì Ken đã dùng lệnh của Devils triệu tập buộc em tới, vì biết chắc nếu hắn cho em đi cùng ngay từ đầu sẽ gây nhiều phiền phức trước lũ già dưới kia. Một màu vàng nhạt nhẹ nhàng trong đám sắc màu rực rỡ, một cô gái rụt rè bước vào, đâu hay cô gái đang chiếm hữu không chỉ một mà nhiều trái tim trong căn phòng này.
Em mang một đôi giày cao gót, lóng lánh với chiếc xước nhỏ trên đầu và mái tóc 乃úi cao, nhìn em khác hẳn với mọi ngày, cũng không dập khuôn giống những phụ nữ cao sang ở đây. Chỉ là có chút gì đó hiện đại, trang nhã.
Em không biết lí do mình được mời tới đây, sự thực thì có chút ngượng ép khi phải tới cái nơi đông người này. Em ngại tiếp xúc và giao tiếp với tất cả. Nếu ở nhà, chỉ có mình em thôi, Ken sẽ không gọi thẳng tên em ra, nhưng ở đây nhiều người quá, muốn gọi em cẳng phải sẽ dùng từ “Moon”?, em sợ trong đám đông này, ngộ nhỡ có một cô gái tên Moon. Em kiếm tìm ánh mắt Ken, hy vọng sẽ có được một nơi bình an. Ken đứng cao hơn hẳn chỗ em đứng, tỏa sáng trên đó, có vẻ như không biết được sự tồn tại của em.
Lần đầu tiên em sợ hãi tới tột cùng khi nhìn vào con người hắn. Không vì lí do gì, nhưng nhìn hắn lúc này vô cùng đáng sợ, trước đây hắn cũng từng đánh em nhưng không thể cho em sự khốn cùng tới cỡ này, và trong khoảng thời gian sau này, hắn luôn mỉm cười hiền với em, mà giờ lại đem tới cho em sự hoảng sợ ghê gớm. Em còn cảm nhận chiếc giầy của mình đang rung lên, còn đôi tay thì lấm thấm mồ hôi. Ken hay âu yếm em nay đâu mất rồi, trước mặt em chẳng khác một vị bá tước cao sang. Chợt Ken không kìm được khi biết em đang nhìn hắn, quay sang để đón lấy ánh mắt em, vậy nhưng vẫn là góc cạnh lạnh te. Em bàng hoàng trước điều đó, như một nỗi đau khẽ nhói trong tim, sự phũ phàng của hắn làm em lo. Tại em từ chối chiếc nhẫn ấy hay sao? Ken nhìn em không còn trìu mến và ân cần nữa rồi. Không, em sợ Ken lạnh giá với em lắm, ngộ nhỡ bị hắn ghét bỏ thì biết phải làm sao? Một cảm giác lạnh lẽo vây kín tâm hồn em, em đâu có muốn từ chối hắn khi ấy, chỉ là tự nhiên cái ngón tay không nghe lời em đó thôi, tự nhiên có một người sai khiến em dừng lại.
Ken nhận thấy sự bối rối trong đôi mắt em, biết em đang lo lắng đây mà, hơn ai hết hắn muốn đến bên để nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn kia, nhưng nếu hắn trùng đôi mắt xuống, những con mắt trinh thám kia có thể sẽ gây hại cho em, đặc biệt là lũ người của Interpol, chỉ cần một cách nhìn khác của hắn tới em thôi, cũng đủ để biết được mức độ tình cảm của hắn rồi, vì riêng đối với em hắn rất khó để kiểm soát trạng thái. Nếu chúng biết, có khi nào sẽ bắt em làm con tim thì thật khó… Vậy nên cứ giả vờ thế này để bảo vệ sự an toàn của người con gái hắn yêu, dù đã có một vài vệ sĩ trung thành được gài theo em.
- M…- Yun mấp máy môi nhưng lại thôi, cậu thấy em lạ lắm, nhìn từ khoảng cách này mà đã cảm nhận sự run rẩy nơi bờ vai gầy. Em nhìn bất động, vai hơi so lại, cậu cách em chừng mười bước chân, nhưng khi định gọi em lại không thể cất thành lời. Vì sao ư? Vì đây là buổi tiệc của người Devils, cậu và em thuộc hai thế giới khác nhau.
Em lẩn mình vào một chỗ, em không thích những nơi ồ ào. Cái từ “Moon” lúc nào cũng ám ảnh, cứ như nếu ai đó cất tiếng gọi là em sẽ quay lại ngay vì nghĩ là tên của mình. Nơi đây cao sang và phồn hoa, không phải dành cho em, và những con người ở đây cũng không chào đón một con bé hèn kém này.
Em nép mình vào một nơi, lặng thầm nhìn dòng người… Một giọt nước mắt bắt đầu rơi. Em lọt thỏm giữa những tiếng cười, em sợ Ken sẽ bỏ em mất nên có gắng lẩn ra xa hơn. Nếu không còn hắn thì em sẽ ra sao? Hắn là người còn sót lại duy nhất bên em, không còn một người nào nữa khác đâu, em biết mà, nhìn dòng người kia mà xem, có khi nào chợt nghĩ tới em được chứ?
Ở góc tối này em có thể nhìn thấy mọi người, Yun vừa bắt gặp ánh mắt em liền quay đi, cậu ghét em ư? Rồi thì Mes ở bên Perry, người anh trai mà em yêu quý dù anh đâu phải của em. Và cả Wine nữa, cũng không đoái hoài gì tới em nữa rồi, thay vào đó Wine đang nhìn Luci. Thoáng có một suy nghĩ trong em…
Luci có một cái núm đồng tiền cùng bên với Mes, em thầm nghĩ. Luci cho em một cảm giác rất quen thuộc mà cũng rất thân thiết, ngay từ khi mới vào lớp, em đã để ý tới… Rồi em đang nhìn kĩ Luci, khuôn mặt Mes thì em quá nhớ rồi, đem ra so sánh cũng không có nhiều điểm chung, ừ, nếu có thì họ đã nhận ra nhau ?
“Nhận ra nhau?”, em đang có ý niệm gì vậy? Mặt em tối sầm xuống, các huyết mạch tự dưng căng dồn mà không thể dãn để em được thở, nếu không có lớp son bao phủ và phấn trang điểm thì em nhợt nhạt lắm rồi. Đầu óc em choáng váng, ngộ nhỡ điều em đang suy nghĩ đúng thì sao…?…!
Luci có cảm giác ai đó đang nhìn mình, không phải một mà là hai. Khi cô quay người sang bên thì Wine đã mất hút nên cô không thể biết có ai đang theo dõi mình ở góc độ này nữa, nhưng ở đằng sau lưng, Luci quay vội lại. Cái người mà theo cô tên là “Moon” đang chân chối nhìn cô bằng một ánh mắt hoảng sợ, lo lắng và phiền muội. Theo thói quen, cô sẽ lại gần để hỏi chuyện vì từ cái lần “Moon” cứu Yun đó, cô đã có cách nhìn khác về Devils, ít ra vẫn còn có một người tốt.
Em lùi dần, Luci đang tiến lại gần em đó, Luci hay là Moon? Em khủng hoảng, mồ hôi nối tiếp nhau vương xuống sàn, ngộ nhỡ là “Moon” tới để đòi em thì sao? Ngộ nhỡ anh Mes biết em không phải là Moon, tất cả đều biết, cả Wine, Yun và ngay cả Ken nữa, em biết làm sao bây giờ, khó thở quá, đường cùng mất rồi, em cần phải chạy đi ngay lúc này. Em khó chịu quá!!!
Arrow bước ngang qua, tạo thành ba điểm thẳng hàng giữa Luci và em. Hắn không đòi hỏi gì từ cái tình yêu mù quáng của mình, chỉ là hắn đã biết Luci là ai, hay chính xác hơn, cái tên “Moon” là của người nào.
Luci không dám bước tiếp vì Yun đã giữ cô lại, cũng vì Arrow đang đứng đằng kia, ai có thể bước qua tới được. Nhưng thực sự Luci rất muốn đến an ủi em, vì ở cô có một tấm lòng vị tha cao cả, mặt khác, cô cũng đâu có biết được mình là ai. Chỉ nhớ cô đã được nhận nuôi từ hồi bé xíu, và có một mối thù sâu đậm với Devils.
Arrow lại để lòng được nhìn người con gái hắn yêu, để những cơn khô hạn của trái tim được tưới mát dù chỉ một giây, trái tim hắn sắp hóa thành đá vì em mất rồi.
Đúng như mong đợi, được nhìn em là cả một cơn mưa tưới mát hoang mạc, để mọi mao mạch lại được trở về với những nhiệm vụ thường nhật và được sống. Trong mắt hắn chỉ mỗi em là đẹp thôi, cũng chỉ mình em có đủ thẩm quyền khóa trái nó lại. Hắn không biết em hận tới cỡ nào, nhưng… com tim hắn không dừng việc yêu em được. Có lẽ em trả thù những hành động đắng cay của hắn trước đây bằng cách đánh cắp đi trái tim hắn mất rồi, và thì, giấu biệt nó đi để không ai có khả năng tìm lại. Yêu em và bị em đầy đọa thế này thật khốn cùng, từng giây trôi qua không được gặp em, hắn như một con cá mắc cạn không thể tới nguồn nước, ૮ɦếƭ dần ૮ɦếƭ mòn. Hạnh phúc của hắn sẽ chỉ là nhìn thấy em thôi, dù em ở bên ai chăng nữa,… không phải vì hắn không can đảm để đấu tranh giành lại tình yêu, mà vì hắn không đủ tư cách để được nói chuyện với em.
Em nắm chặt lấy thành ghế, một cơn sóng thần trong tâm hồn đang cuốn mọi thứ, em chao đảo giữa biển cả mênh ௱ôЛƓ, và không kịp thoát thân. Arrow dùng ánh mắt hối lỗi để nhìn em mà em cũng chẳng phân biệt được nữa, tự nhiên tất cả những người ở đây ai cũng như ai, … em quay cuồng. Vội vàng, em chạy nhanh để lẩn tránh thế giới.
- Hộc hộc hộc…- Em không kịp mở cánh cửa nhà vệ sinh, máu đã ra ướt sàn.
- Ọe! Ọe! …Ọc! Ọc!…- Máu tuôn ra không kìm được, cơ thể không còn bình thường nữa. Em ngã gục ngay tại bệ, máu ra nhiều quá, em ho sặc sụa, lấy tay quẹt miệng làm máu nhem nhuốc cả khuôn mặt. Rồi em thở mệt, em nhắm chặt mắt để lượng máu trong cơ thể vẫn tuần hoàn nên não.
- Ọe ọe!… – lại thêm một lượng máu nữa tuôn ra, giống như trước khi về lại với Devils em cũng đã từng bị như thế. Chắc tại vì dạo này không uống thuốc nữa nên lại tái phát chăng? Máu như là nước lã, ra quá nhiều, còn nhiều hơn nữa.
- Khụ khụ!- Em ho nấc lên như một bà lão. Nước mắt giàn giụa – Hu hu … hu hu… hu hu…- Em khóc thành tiếng. Cô đơn quá, liệu có ai ở ngoài kia quan tâm tới em không, Ken có còn lưu luyến gì em hay không?
Vừa rồi là Luci tới để đòi “Moon” của em? Em không muốn phải chấp nhận sự thật đó. Mes sẽ hờ hững và không coi em là gì, Wine cũng không thiết em nữa đâu, Yun cũng sẽ chỉ có Luci, và Ken thì sẽ có hàng tá cô gái vây quanh,… không còn ai đoái hoài tới em nữa. Giờ thì tất cả đã hết rồi… em phải học cách để rời xa cái từ “Moon” thân thương ấy sao?… Nước mắt và máu quyện lại, em ngủ thi*p đi trong đau khổ,… trong cơn mê… mộng mị… giông tố.
Em đâu hay ở ngoài này, họ vẫn đang kiếm tìm em.
Mes tỏ ra thờ ơ với Perry, anh chẳng quan tâm tới những điều cô nói. Em gái anh đang làm gì ở đây, lũ Devils độc ác gọi em tới ư, hay là Sếp? Anh vẫn đang nghĩ em là Moon, ngay từ lần đầu gặp em anh đã cho rằng đấy chính là em gái mình rồi, cô em gái mà anh khao khát tìm lại sau bao nhiêu năm bị người cha ngăn cản. Vừa nãy nhìn em thương quá, trong thời gian qua anh không ngừng tìm kiếm vị trí em ở, nhưng kết quả là con số không. Cái hôm mà anh giả vờ coi như anh nhận em ấy, lòng anh đau như cắt, anh phải dối em dù trong lòng luôn coi em là gia đình của mình… Anh ghét cái sự giả tạo của Devils, lúc nào cũng phải giữ mình trong khuôn khổ để che đi tình cảm thật sự. Anh muốn được như em, dám thể hiện tình yêu dành cho anh mà anh lại không thể. Anh hận rằng mình là anh mà không làm tròn trách nhiệm, cứ nghĩ trung thành với chủ nhân là ép em không được đến với Sếp…
Anh biết làm gì đây, anh yêu em nhiều lắm, có những đêm dài anh bật tỉnh khi nghĩ về người em gái tội nghiệp,… Có những khi anh lại nghĩ, hay là từ bỏ tất cả để được sống cuộc sống bên em gái mình… nhưng không thể…
Liệu có còn cơ hội cho anh được không khi anh biết em gái thực sự không phải em?
Wine đã có thể đưa đến kết luận chính xác, Luci là em gái mình. Hắn đã làm xét nghiệm nhanh với mẫu tóc của cô với chính mình. Có thể Luci theo gen lặn nên không có mấy đặc điểm giống Mes hay cha, Wine chau mày, nhưng cô em gái này theo tổ chức phản Devils… Liệu Moon biết được sự thật này sẽ ra sao?, hắn vẫn đang nghĩ tên em phải là Moon. Hắn đang kiếm tìm em ở buổi tiệc này những không thấy, e rằng đây sẽ là một cú sốc lớn với em mất. Đáng lẽ ra tình máu mủ phải được thể hiện trong lúc này, nhưng hắn với Luci đâu đã từng gắn bó, mà có thể cảm thông, hắn lại đang đau xót cho người con gái trong quá khứ tên là “Moon”. Vậy nên hắn quyết định không nói với Mes, cha hay một ai khác, cứ để đây là bí mật thôi.
Yun cũng đang trong tâm trạng nhức nhối, cậu không thể tập trung được, đôi mắt cứ bắt tìm em. Cậu nhớ em nhiều lắm, và cũng lo sợ em bị lũ người Devils kia *** hại. Vừa rồi nhìn em trang trọng trong bộ váy kia, phần nào nỗi lo cũng dịu bớt, không, đấy chỉ là lớp vỏ bọc thôi, cậu nhận thấy sự đau khổ đè nén em, biết tìm em ở đâu đây…? Biết thế cậu đã nắm lấy tay em ngay từ đầu…