63.1. Điềm gở
Wine nép mình lắng nghe Sếp đang sai khiến thuộc hạ, lạ thật, hắn là tay sai thân tín nhất của Arrow mà sao lại không được giao phó công việc có vẻ như rất bí mật này. Cũng có thể việc này không quan trọng, chưa cần đến sự ra tay của hắn, Wine nghĩ vậy nên hắn bước đi, nhưng đi chưa được nửa bước đã nghe thấy có từ “MOON”… Cái tên Moon rất hiếm gặp, nếu ám chỉ một hiện tượng gì đó chắc Sếp cũng không dùng, mà nếu liên quan tới em gái mình đương nhiên không thể thờ ơ được, đặc biệt khi cô em gái này có một vị trí rất quan trọng đối với hắn. Vì thế Wine lại gần để nghe rõ hơn cuộc đối thoại giữa Sếp và tên thuộc hạ.
- Tôi sẽ truy tìm tung tích của cô gái đó và sẽ trình Ngài kết quả sớm nhất có thể!- Cô gái đó?, Wine càng nghi ngờ là Moon, không hiểu sao em gái hắn lại có được sự quan tâm đặc biệt của không chỉ Sếp nhỏ mà cả Sếp lớn, hắn không thích điều đó.
- Được! Phải giữ bí mật tuyệt đối, bất kì ai hỏi tới cũng không được nói ra!- Arrow nghiến răng, tên thuộc hạ này do Wine giới thiệu cho, và Arrow không muốn để Wine hay người nào khác biết được.
- Vâng! Nhưng nếu như người đó đã ૮ɦếƭ…- Một câu nói như sét đánh ngang tai, Wine toát mồ hôi, chuyện gì đang xảy ra vậy, kẻ kia vừa nói ai ૮ɦếƭ?
- Nếu Moon ૮ɦếƭ rồi, hãy xóa mọi dữ liệu về …Chris và thay thế bằng cái tên Moon!- Arrow nhói đau trong lòng, cái từ “Chris” làm hắn phát âm nhỏ lại.
Suýt chút nữa Wine đã không kiềm được nhảy thẳng ra để hỏi Arrow, những gì hắn nghe được làm ơn ai nói cho hắn biết không phải là sự thật. Lần cuối cùng nhìn thấy Moon trong tay Sếp lớn hắn đã không thể chịu được rồi, nếu không phải em đang đi với một trong hai người Sếp thì chắc chắn hắn đã đánh ૮ɦếƭ tên đó rồi… Những gì mà hắn nghe được mà là sự thật, người con gái hắn yêu thương mà không còn nữa thì ngay cả Sếp hắn cũng không nể nang. Đôi bàn tay của Wine nắm chặt tựa sẵn sàng phá vỡ bờ tường bê tông.
- Vậy cô gái đi bên cạnh Sếp hôm trước không phải là Moon ư?- Tên thuộc hạ liều lĩnh hỏi, tên này không hiểu vấn đề mà chỉ biết phục tùng lệnh thôi, rõ ràng cô gái ấy mọi người đều gọi là Moon mà Sếp Arrow lại bảo hắn đi tìm một Moon nào khác thì thật khó.
- Không phải việc của ngươi!- Arrow không cho tên thuộc hạ một dữ liệu gì về cô gái có cái tên đúng là “Moon” đó nữa, và cũng chẳng nói cho tên đó biết em là Chris. Việc điều tra là của nhân viên hắn không nhúng tay vào, nói rồi Arrow bước đi thẳng.
Những gì Wine nghe được có nhiều thứ vô lí. Có thể cô gái mà hắn thương không phải là em hắn…? Theo đó việc hắn theo đuổi cô gái ấy một cách công khai sẽ chẳng phải lo sợ gì tới luân lí cả. Tuy nhiên việc quan trọng nhất bây giờ là phải tìm ra người em tên Moon ấy, Wine khá thông minh khi hiểu ra vấn đề một cách nhanh chóng.
*
* *
Arrow nhìm xa xăm, hắn mang một nỗi buồn tới não lòng. Hóa ra sự thật là như thế, hắn đã có tội với bé con Chris,…
Cái từ “Sếp” chỉ là ảo tưởng để hắn mặc sức chà đạp lên người khác, đem tới cho họ những cơn ác mộng liên tiếp ngày qua ngày, “Sếp” cho hắn được chìm đắm trong cơn khát máu, với những nụ cười thỏa mãn mà trống không, cô hồn. Được gì sau cái sự vui sướng vì đã đày đọa một đứa trẻ bơ vơ để rồi yêu nó đến mức không tưởng nổi, có bao giờ hắn lại nghĩ mình đem lòng trao chọn cho đứa bé thấp hèn ấy,…
Arrow muốn nổ tung, hắn điên cuồng và không thể tha thứ cho bản thân mình nữa, hắn có quyền gì để ђàภђ ђạ người con gái ấy được chứ, khi mà cha mẹ em một lòng một dạ trung thành với Devils…
Nếu đứa trẻ ấy đúng là Moon thật, chắc hắn không đến nỗi phải day dứt tới cỡ này, con bé có cái tên Moon hẳn phải mạnh mẽ và đầy tham vọng như người anh của nó, thế thì làm sao yếu mềm như người con gái hắn yêu được.
Ước gì người ấy không phải là em,…
Hối hận muộn màng, hắn giờ biết phải làm gì để xoa dịu con tim em,… cách duy nhất bây giờ hắn có thể làm được chăng chỉ là để sự thật về người con gái tên Moon đó phải là em, để em còn có một người anh để hy vọng…
Arrow biết tên hung thủ đã cho nổ quả bom ấy là ai. Nếu để em nghĩ mình là Moon, em sẽ hận hắn tới tận xương tủy vì đã Gi*t người mẹ mà em yêu quý, nhưng ít nhất thì em vẫn còn có niềm tin vào ngày mai, nhưng một khi sự thật được phơi bày, người con hái hắn yêu sẽ mất hết ý chí mà nghị lực, sẽ không còn người thân nào bên em, em sẽ đau khổ tới ૮ɦếƭ mất, hắn không chấp nhận điều đó. Thế nên cứ để em hận mình hắn thôi, để em còn có khái niệm sống, dù lại một lần nữa nhường đường cho đối thủ của mình- KEN. Nhưng rất tiếc, em đã biết được sự thật đó, chỉ là chưa có thông tin gì về con rắn độc ác đã ςướק mất cha mẹ em thôi.
*
* *
Ken cắt chiếc bánh kem, hắn để ý thấy em không hề nhìn hắn. Đôi mắt em ngây ra và những giọt lệ chờ chực. Hắn dừng hành động, muốn làm một điều gì đó để em vui. Hắn đứng dậy và ra phòng khách. Lập tức em đứng dậy theo, đôi tay đan chặt vào hắn hơn.
- Anh đi đâu thế?- Em hỏi một cách hoảng hốt. Sự thật về em thật mơ hồ, giống như một kịch bản viết sẵn, em không muốn tim vào điều đó và không muốn người cuối cùng còn bên em cũng đi mất.
- Anh đi lấy cái này, ngồi đợi anh một lát!- Hắn bắt em phải ngồi xuống, nhưng không được.
- Em đi theo!- Một lời cầu khiến mà nói như ra lệnh, em không muốn rời xa hắn, em sợ cô đơn.
- Anh chỉ ra lấy cái cặp thôi mà!- Bình thường những thứ nho nhỏ hắn thường hay để trong người, nhưng món quà này cần phải trân trọng và để cẩn thận không sẽ bị hỏng mất cái nơ buộc bên trên.
- Không, cho em đi cùng anh!- Em năn nỉ, đôi tay run rẩy như tan ra trong bàn tay hắn.
- Thế thì … thôi được!- Hắn vòng tay đặt vào eo, giữ em theo từng bước đi. Hắn biết em sợ mất hắn đây mà, cũng có lí, em làm sao bằng những cô gái bên cạnh hắn được, nhưng thực tế thì hắn mới là người sợ mất em, vì con tim hắn- hắn biết những gì nó cần và muốn. Có cho hắn ở bên cạnh em luôn luôn thì chẳng bao giờ hắn biết chán dù em chẳng nói gì. Cái nắm tay của em lúc này đã có lúc hắn nghĩ sẽ không bao giờ có được. Mỗi chiều nhìn thấy em với cậu học sinh tên Yun ngày nào, hắn chỉ lo sợ cậu ta nắm lấy tay em, rồi khi em tìm được anh, hắn lo Mes sẽ ôm em, rồi sẽ mang em đi mãi, cả khi Arrow cho em những món quà trong bữa tiệc ấy, em trong mắt hắn đẹp lắm, hắn lại sợ Arrow sẽ chạm lên đôi môi em,… Rồi khi chủ động hôn em, hắn sợ em biết nhường nào,… nhưng giờ em đã là của hắn rồi. Cái nắm tay này cũng chỉ thuộc về hắn thôi, cả cái bánh kem có hình chữ K kia nữa,… Vậy thì hắn cũng muốn có một chứng cứ để chắc chắn hắn cũng là của em.
- Quà đấy!- Hắn cười cười ngại ngùng, không chắc có phải là món quà không nữa, giống như một sự ràng buộc.
Em không nhìn vào món quà, thứ em cần không phải vật chất, mà là giá trị tinh thần nơi hắn.
- Ngố! Không lấy quà à!- Bữa tiệc sinh nhật của hắn mà lại trao quà cho em, hắn chìa hộp quà màu đỏ có cái nơ màu đen đưa em. – Không có chuyện giả lại đâu!- Hắn không nói đùa.
- Em không cần quà, chỉ cần anh ở bên em thôi!- Em nép mình vào lòng hắn.
- Muốn thì phải nhận quà chứ?- Một lời cầu hôn sắp được nói ra, để em nghe một lần duy nhất mà hắn đã mất nhiều đêm để suy nghĩ… Hắn kéo em trở lại với chiếc bàn, bên ánh nến lung linh và chiếc bánh gato còn dang dở.
Một bản nhạc cất lên trong không gian trầm lắng, chiếc máy phát nhạc cổ mang tới điều kì diệu trong từng nốt nhạc. Ken không biết tại sao mình lại chọn Right here waitng for you cho không gian này, đó là một bài hát buồn, về một câu chuyện tình yêu tan nát, chàng trai sẽ mãi chờ đợi người con gái đó, cô ấy đi mang theo bao nhiêu nỗi nhớ và niềm đau, nhưng không gì có thể thay đổi sự đợi mong trong tình yêu của chàng trai, vì tình cảm ấy là vĩnh cửu…
Màu kem trắng phủ lên toàn bộ chiếc bánh, không ngon lành, tuy méo mó, có một vài chỗ bị rỗ, nhưng chữ K vẫn nguyên vẹn thứ tình cảm trong sáng. Ken đã cắt hai miếng bánh nhỏ, một của em và một của hắn. Ánh đèn huyền ảo đan quyện trong bản tình ca làm nền cho từng nhịp đập mãnh liệt của tình yêu. Không gian này là của riêng hai người và buổi tói này mọi cung bậc cảm xúc sẽ thăng hoa…
Ken chìa bàn tay để em đặt lên, một vài bước đi tạo nên bước nhảy,… Hắn không còn phải ngại khi để em cảm nhận thấy những thay đổi trong thể trạng, khuôn mặt hay bất kì điều gì thuộc về mình khi bên em nữa… Ở bên em hắn có thể quên đi mọi gánh nặng, không còn những màu đen che lấp đôi mắt, những cơn mưa tham vọng, chỉ còn một trái tim mộc mạc chân thành…
Ken ghé vào tai em, thở nhè nhẹ và đọc theo lời dịch bài hát, chiếc váy màu trắng ngọc tung bay theo từng bước chân,…
Oceans apart day after day
And I slowly go insane
I hear your voice on the line
But it doesn’t stop the pain
If I see you next to never
How can we say forever
Wherever you go
Whatever you do
I will be right here waiting for you
Whatever it takes
Or how my heart breaks
I will be right here waiting for you
I took for granted, all the times
That I thought would last somehow
I hear the laughter, I taste the tears
But I can’t get near you now
Oh, can’t you see it baby
You’ve got me goin’ CrAzY
Wherever you go
Whatever you do
I will be right here waiting for you
Whatever it takes
Or how my heart breaks
I will be right here waiting for you
I wonder how we can survive
This romance
But in the end if I’m with you
I’ll take the chance
Oh, can’t you see it baby
You’ve got me goin’ cRaZy
Wherever you go
Whatever you do
I will be right here waiting for you
Whatever it takes
Or how my heart breaks
I will be right here waiting for you
Từng ngày trôi qua, đại dương cách xa
Và anh dần chẳng còn sáng suốt nữa
Trong điện thoại anh nghe tiếng nói em
Nhưng nỗi muộn phiền chẳng thể nào xoa dịu.
Nếu như anh chẳng còn bao giờ được thấy em,
Thì làm sao chúng ta có thể thốt nên lời vĩnh cửu.
Cho dù em đi đâu, dù em làm gì đi nữa,
Anh sẽ vẫn mãi ở đây đợi em đó
Cho dù có mất bao nhiêu thời gian
Hay trái tim anh xiết bao tan nát
Anh cũng sẽ mãi ở đây chờ em.
Trong từng khoảnh khắc anh vẫn luôn cho rằng,
Những điều anh nghĩ suy sẽ kéo dài mãi mãi.
Anh nghe thấy tiếng em cười,
anh biết mùi vị những giọt lệ em rơi,
Nhưng giờ đây anh chẳng thể nào có em bên cạnh.
Chẳng lẽ nào em không hiểu được
Em đã khiến cho anh điên dại mất rồi.
Cho dù em đi đâu, dù em làm gì đi nữa,
Anh sẽ vẫn mãi ở đây đợi em đó
Cho dù có mất bao nhiêu thời gian
Hay trái tim anh xiết bao tan nát
Anh cũng sẽ mãi ở đây chờ em.
Anh tự hỏi mình làm cách nào chúng ta có thể,
giữ được phút giây tuyệt vời của mối tình hai ta
Nhưng cho đến lúc cuối cùng nếu anh được ở bên em
Anh sẽ giữ mãi cơ hội đó.
Chẳng lẽ nào em không hiểu được
Em đã khiến cho anh điên dại mất rồi.
Cho dù em đi đâu, dù em làm gì đi nữa,
Anh sẽ vẫn mãi ở đây đợi em đó
Cho dù có mất bao nhiêu thời gian
Hay trái tim anh xiết bao tan nát
Anh cũng sẽ mãi ở đây chờ em.
Chưa bao giờ hắn có một khái niệm sẽ phải chờ đợi một ai đó, hay sẽ cùng một người con gái đi tới cái nhà tù tình yêu, nhưng em đã làm hắn thay đổi, ngọn lửa nhỏ bé của em đã làm tan chảy cả một tảng băng to lớn, và làm nó còn ấm áp hơn cả vầng thái dương,…
Wherever you go
Whatever you do
I will be right here waiting for you
Whatever it takes
Or how my heart breaks
I will be right here waiting for you
Ken dừng lại, nhìn em rất lâu. Khoảng thời gian này sẽ trở thành bất diệt,…
- Có thể trước đây, em chỉ là một hạt cát trong mắt anh, hay chẳng phải là một thực thể sống,…- Ken ân cần trong từng lời thú tội- Anh đã đem đến cho em rất nhiều nỗi đau,… Anh biết mình sẽ chẳng thể làm gì để quay lại khoảng thời gian ấu thơ đó mà đem tới bình an cho em cả,… nhưng làm ơn…- Lời cầu xin chân thành được bộc lộ qua xúc giác khi những bàn tay đặt trên đôi vai hao gầy- … làm ơn hãy để ANH ĐƯỢC CHĂM SÓC EM MỖI NGÀY, ĐƯỢC NÓI ANH YÊU EM MỖI KHI ANH MUỐN, ĐƯỢC LÀ BỜ VAI ĐỂ EM TIN TƯỞNG VÀ SẼ LÀ NGƯỜI CUỐI CÙNG TRÊN CON ĐƯỜNG CỦA EM…
Em nhìn Ken, những lời ngọt ngào này làm em xao động, trước tình yêu, cả em và hắn chỉ là mù quáng, nhưng nếu mù quáng với người mà trọn đời sẽ bên mình thì là đúng,…
- LÀM VỢ ANH EM NHÉ!- Một lời cầu hôn không bay bổng, không dùng những từ ngữ lãng mạn, nhưng đối với một người có trọng trách lớn như hắn, những lời lẽ đơn sơ này mới là quý giá. “Vợ” chỉ là một cái từ bình dân thay cho nữ hoàng hay là phu nhân, hắn cũng chỉ muốn là một người đàn ông bình thường trong tình yêu mà thôi, vì em, vì hắn, vì hắn muốn một tương lai hạnh phúc,…
Khi cho một người nào đó, hắn luôn suy nghĩ tới lợi ích thu về, nhưng người con gái này làm hắn chỉ biết cho mà không quan tâm tới những gì nhận được… Vì… ngay cả khi em có dành đôi mắt cho Mes thì hắn vẫn chỉ nhìn về phía em thôi…
Ken đặt chiếc hộp lên, để ở giữa hai người.
- Mở đi em!- Một nụ cười hy vọng trong tim hắn. Hạnh phúc nâng lên theo từng giây phút khi đôi tay em kéo chiếc nơ được chính hắn buộc lại ra…
Em mở chiếc hộp ra, là hai chiếc nhẫn bên cạnh nhau. Thoáng có nét lo sợ trong em, tay em cầm chiếc nhẫn lên, ngắm nghía một lúc.
Ken không hiểu hành động của em, nhìn vào ánh mắt hoang mang ấy, sợ em từ chối lắm,…
Ánh sáng kim loại long lanh trong những chi tiết tinh sảo của chiếc nhẫn, nếu em nhận lấy thì cái sinh nhật này, món quà quý giá nhất hắn nhân được là em…
Không có chữ “M” hay “Moon” nào khắc trên cả hai chiếc nhẫn,… em nở một nụ cười mãn nguyện.
- Anh sẽ không được làm em đau nữa!- Em tha thiết nhìn hắn, nỗi đau em sợ nhất là bị bỏ rơi…
- Sẽ không bao giờ!- Ken nhận lấy chiếc nhẫn, sẽ trao cho em ngay bây giờ…
- Keng!- Chỉ nhận chiếc nhẫn trên tay em thôi mà hắn đã làm rơi xuống. Có lẽ hạnh phúc đã khiến một con người mạnh mẽ phải run lên vì yêu…
Chiếc nhẫn dành cho em rơi xuống nên nhà, lăn tới chân của chiếc đèn tuýp để dọc, …
Tình yên cần được dẫn lối bởi thứ ánh sáng màu trắng!