Arrow đứng ngoài chờ em, hắn không muốn lộ mặt. Chỉ mới mười lăm phút mà đã thấy em tất tưởi đi ra, hắn biết là em lại đòi hỏi gì đây.
- Sao?- Em sẽ không dám ngỏ lời trước đâu.
- Dạ! Về thôi ạ!- Moon cúi ngằm mặt, vẻ thất vọng và có chút lưu luyến.
- Ừ! Đi về!- Arrow cười, một nụ cười đầy bí ẩn và cuốn hút.
- …- Moon không nói gì, chỉ bước theo. Em thật ngốc khi đã đề nghị giúp Yun, khả năng của em làm sao có thể? Nếu cậu là một nhân viên của Devils thì may ra, không nhờ Sếp, có thể cầu cạnh anh Wine, đằng này thì… gan của em càng ngày càng to rồi.
- …- Arrow không nói thêm, hắn cho em một cơ hội. Thằng nhóc con ấy muốn bắt sống hay ăn tươi dễ như trở bàn tay, nó chỉ như một con kiến nhỏ bé giữa một khu rừng rập rạp, vô hại, dù lũ người White có đề cao tới mức nào chăng nữa. Được thôi, từ giờ đến cuối con đường, em dám nói ra việc mong muốn, hắn sẽ lập tức thả thằng nhóc đó.
Khi một kẻ xấu xa làm điều gì tốt, chúng ta sẽ nhìn vào thành tích tốt đẹp của hắn, để tuyên dương và giúp con người đó thoát ra khỏi vết đen. Trường hợp của Arrow không đúng lắm, nhưng từ một người đối xử tàn bạo, trở nên hiền lành và tốt bụng với em, em sẽ để cho cái quá khứ kia tan biến, và chỉ nhìn vào ngày hôm nay, ngày mà hắn quyệt sơn màu trắng lên trang giấy đen đời em. Em như quên mất đã phải chịu đựng những tháng năm ròng rã đau đớn, là lòng vị tha cao cả, mà cho hắn được kề bên. Việc xin cho Yun ấy, là vượt quá hàng rào, chẳng khác nào nối giáo cho giặc, phản bội chủ nhân, nhưng… em nhớ Luci đã đặt bàn tay em và nắm chặt, cũng đặt cả niềm tin nơi em, em không nỡ. Chẳng biết vì không tiếp xúc nhiều, nhưng em rất ngưỡng mộ Luci,… thế đấy!
Có nên nói cho Sếp biết, xin xỏ và thuyết phục, em đúng là đã coi Sếp hơn một người thân khi định bụng ý nghĩ đó, có thể sau khi nói xong, chính mạng sống của em và Yun còn không giữ được, nhưng… em muốn nói!
Nếu đi bên cạnh Sếp lớn, em không thể nói ra mong muốn cuả mình, vì chưa thử lần nào, nhưng với người tạo cơ hội cho em, thì em sẽ nói được. Tuy nhiên diễn đạt là điều khó, em biết nói gì đây?- “Xin Sếp tha cho Yun”, hay “Sếp làm ơn thả Yun”,… đau đầu quá, mà lỡ Sếp tức giận thì còn gay nữa. Chẳng phải Sếp Arrow rất ghét bị phản bội, việc làm em chính là thế đó. Em thở dài không biết bao nhiêu lần, ngồi sau ghế xe Sếp, em không dám làm gì hơn ngoài việc bấu chặt tay vào nhau.
Đến cuối con đường Moon vẫn không thể nói, em không tin vào khả năng của mình. Vậy là hết cơ hội.
Điện thoại của Arrow để chế độ rung, có một cuộc gọi đến lúc này, hắn nhấn phím từ chối cuộc gọi vì đang đi cùng Moon, nhưng sau khi đọc nội dung tin nhắn, hắn ngẫm một lát rồi phóng xe tới trại giam.
- Xuống đi! Muốn làm gì thì làm!- Arrow đợi em bước xuống, phóng xe đi luôn.
Moon thực sự khó hiểu cho hành động vừa rồi của Sếp, nhưng chẳng phải đây là cơ hội sao!
Arrow muốn đi xem mặt chủ nhân tin nhắn vừa rồi, người đó tự nhận là một phụ nữ, còn dám gọi thẳng tên hắn và tự tin ghép tên mình với tên họ của hắn. Hay chăng lại thêm một con quỷ cái có tham vọng ngồi vào “chiếc ghế nóng”.
*
* *
- Sao cậu lại làm thế?- Yun bước lên nắm chặt lấy tay Moon. Cậu và em đã bước ra khỏi ranh giới của Devils.
- … Có lẽ là vì Luci!
- Luci?
- Ừ! Cô ấy đã nhờ mình.
- Buồn nhỉ, không phải là vì mình – Yun cười.
- Không, đáng lẽ một nhân viên Devils không được quyền làm thế?
- Tại sao lại không thể? – Yun vẫn định sẽ để Moon được tiếp nhận những luồng tư tưởng tích cực để rút khỏi Devils, vì sẽ chẳng có kết cục đẹp nào cho những kẻ ác đâu. Mà Moon thì không phải là kẻ ác.
- Hình như, mình mắc nợ Luci!- Moon dừng lại, phía xa là những người bạn của Yun, họ đang chạy tới. Em đã vừa thông báo địa điểm cho Luci để đến đón Yun.
- Khó hiểu quá!- Yun vẫy tay chào, cậu đẩy nhanh bước chân.
- Mình cũng không hiểu, cảm giác là thế thôi. Mà mình về đây! Chào nhé!- Moon không định sẽ chứng kiến cảnh tay bắt mặt mừng của Yun với người khác. Em không thích cảnh đó, đúng hơn là ghen tị, Yun có nhiều bạn quá mà em thì chẳng có ai.
- Đừng về!- Yun nắm chặt lấy tay em.
- Bỏ ra! Mình còn phải về nấu cơm cho Sếp!- Arrow đâu bắt em phải làm việc nội trợ, tại vì em đã có một thói quen với Sếp lớn rồi.
- Sếp?- Chi bằng hỏi trực tiếp hơn thay vì đoán già đoán non, Yun đang nghĩ tới cái người đàn ông cao lớn hôm trước đã bế em đi.
- Đúng là Sếp, tùy cậu nghĩ, mình về đây!- Moon không buồn giải thích, em trốn tránh đôi mắt để không nhìn thấy những tình yêu thương bốn con người kia đang lại gần bạn mình.
Luci và Poise chạy trước, sau đó là Ring, họ vừa tới đã ôm trầm lấy người Yun, khiến Yun hơi khụy xuống vì không đủ sức. Ông Peter cũng đi theo, ông muốn xem mặt người bạn nào đã tốt với tổ chức White đến thế.
Moon đi luôn, em bỏ ngoài tai tất cả những lời yêu thương dành cho Yun.
- Jess không đến sao?
- Chúng mình giấu không cho cô ấy biết!- Ring trả lời.
Rồi niềm vui sướng đã để Yun quên mất trả ơn người con gái tốt bụng. Cho đến khi cậu nhận thấy ông Peter cứ nhìn chằm chằm vào cái dáng xa xa thì mới nhớ ra.
- Hey! Renny! – Ông Peter cười tươi rồi gọi lớn.
Cả bốn cô cậu học trò đều dừng hành động lại để quay sang nhìn ông.
- Renny? – Ở đây có ai tên là Ren đâu nhỉ, Poise ngạc nhiên khi thấy thầy mình hướng về cô gái kia, mà bốn người cũng đã hơi vô ý trước lòng tốt của Moon.
- Renny!- Ông Peter vẫn cố gọi, chắc chắn ở khoảng cách này người đó vẫn đủ khả năng nghe.
Yun chạy lại chỗ Moon rồi gọi em lại, em vừa đi vừa suy nghĩ sẽ về đối diện với Sếp bằng cách nào nên không để ý. Chỉ khi Yun đứng ngay trước mặt em mới biết.
- Thầy tớ gọi Renny! Hình như là gọi cậu!
- Renny? – Moon đặt một câu hỏi y như Poise lúc nãy- Renny là ai?
- Mình không biết – Yun chỉ tay để Moon quay mặt lại chỗ ông Peter.
- Lâu lắm rồi không gặp, trông cô vẫn thế!- Ông Peter tiến đến, chợt ông nhận ra sự vô lí trong câu nói của mình. Đã gần 20 năm, làm sao Renny có thể không bị “lão hóa”?
- Bác…- Moon chưa kịp nói, em khựng lại trước con xe đen biển số 6868 đang lại gần, càng tới gần chỗ em, con xe đi chầm chậm lại. Không ai khác là Sếp!