Ngược Chiều Kim Đồng Hồ - Chương 53

Tác giả: ZuzuLinh

Arrow hoàn toàn khác với những gì Moon đã nghĩ, hắn trở thành một con người khác khi bên em. Trong mỗi cử chỉ đều cho thấy con tim hắn đang tồn tại, không chỉ vậy mà còn có sức mạnh khiến những thứ xung quanh phải nóng dần đều. Hắn đỡ em dậy và chẳng đợi cho phép đã bế bổng em lên, đưa em qua gian phòng bếp. Ở đó đã chờ chực mâm cơm thịnh soạn, đặt em xuống ghế, hắn lấy một cái ghế khác ngồi ngay cạnh. Không để em động tới bất kì thứ gì trên bàn, Arrow gắp một bát đầy ắp thức ăn, để bón.
Sếp đang coi em là một đứa trẻ lên ba? Moon không thích điều đó, chưa bao giờ em tỏ thái độ khó chịu như lúc này, em chối đẩy thìa thức ăn sắp được “dí” tới miệng mình. Em nhìn lại Sếp bằng ánh mắt cương quyết và có phần giận dữ. Đều có lí do cả, em ghét Arrow, thật sự điều đó không bao giờ thay đổi được.
Có những lần tim em đập nhanh khi ở cạnh Sếp, nhưng thường xuyên nó bị Ϧóþ ghẹt. Sếp coi em là đứa trẻ con, ý Sếp cộng với hoàn cảnh này, em không nghĩ là Sếp trêu ngươi mình, mà là thương hại. Cái hành động “bón” thức ăn chẳng phải thường do các ông bố bà mẹ làm cho đứa trẻ bé bỏng, từ lúc sinh ra, em không được ăn một bữa cơm có tình thương mẹ cha. Thế đấy, cái kẻ đã chỉ đạo Gi*t mẹ lại đang ban cho em một ân huệ- được làm con hắn! Nhục nhã, có thể chỉ do chính bản thân em nghĩ thế, nhưng em khó chịu lắm, em ghét cái cảm giác tù tội này, tại sao, chưa bao giờ em dám chống lại những cái người này nhỉ?
Moon đẩy cánh tay hắn ra, thử một lần dám, một lần để cho biết em cũng có quyền được thở trong cái xã hội này. Giọt nước tràn ly, em đã chịu quá nổi rồi,… tại sao bất cứ ai trên thế gian này cũng có quyền giẫm đạp lên em chứ, em không thể chịu đựng được nữa, bao tháng ngày qua, loài người áp đặt lên em gánh nặng định kiến. Họ cho rằng vì em là một con 乃úp bê để rồi thỏa sức sỉ vả và đánh đập. Em không biết đau ư? Mấy đứa trẻ ở cô nhi viện ấy, chúng không coi em là người, chúng ép em ăn cơm cùng với mấy con vật trong khu trang trại gần nhà. Thức ăn thì trộn lẫn toàn những món thừa, thịt gà không còn chất, hay xương sườn nhai dở, canh cá cũng chỉ toàn xương dăm, tạp nham. Em đã từng phải khóc để nước mắt cuốn thức ăn, em chỉ cần một bát cơm để no chứ nào đâu có gì mong hơn, em đói lắm cũng đâu có ai hiểu, nên em phải cố mà ăn dù không dễ gì có thể nuốt. Còn nhớ, em đã từng bị cậu nhóc lớn nhất trong đám người ấy dùng dây thừng buộc cổ và bắt em làm cún. Nó to lớn và đè bẹp tấm lưng nhỏ bé của em, không thì đem em ra làm chò trước những bé gái khác. Em bị bắt bò vòng quanh sân, rồi phải dùng miệng ngoạm những thứ bẩn thỉu. Những khi ấy con tim quặn đau, không có ai bảo vệ cả. Chúng, những đứa trẻ ở cô nhi viện cũng chỉ ngang hàng với em thôi mà, thậm chí cha của chúng còn thua kém cha em nhiều, nhưng sao em khổ quá. Rồi khi biết mình có cái tên là Moon, lại thêm những tháng ngày đen tối nữa che lấp trang giấy, em không muốn nhớ lại… Nước mắt chảy ra giàn giụa, có nước mắt là vẫn còn màu trong thuần túy.
Arrow để em gào to, em khóc hẳn là em sẽ được thoải mái, hắn biết em vẫn đang căm thù nhiều lắm, nếu như không là Sếp, tin rằng em sẽ chĩa dao vào hắn rồi. Nhưng những giọt lệ long lanh kia còn hơn cả nỗi đau, giống như con tim bị cạo mất lớp da bảo vệ, rồi sát muối… xót lắm, Arrow thương em nhiều. Hắn muốn dùng tất cả khả năng để em được hạnh phúc, nhưng hắn không đúng cách rồi.
Moon đơn giản chỉ gào lên, hắn không thể nghe hiểu em cất lên tiếng gì, không thể nghe thấy tiếng Mẹ trong những câu nói vô nghĩa của em. Em không dám gọi, chỉ tại hắn, em sợ đến nỗi không thể thoát ra hai chữ cái ấy, sao bất kì ai cũng có quyền gọi mẹ mà em lại không,… Ôi, em ơi, em không có ai để gọi lên thành tên cả, ai có đủ khả năng bảo vệ em, hay ai là người ngu ngốc “bảo lãnh” cho em chứ? Em chông chênh giữa mãi chèo không phải do em được giữ, em bơ vơ trước kiếp người, sao lại để em được sống mà không có ai cho em điểm tựa.
Là vì ai mà em phải thế, là vì chính con người em ư? Em có tội gì? Em làm điều gì trái ý ai? Em bị đày đọa thế này… sao không thể tìm được lí do, được thôi, nếu cho em một lí do thỏa đáng, thì để em chịu thêm thế này hay biết bao niềm đau nữa thì cũng đáng. Nhưng, dù có tìm kiếm cả đời cũng không thể biết. Chính tại nỗi sợ hãi tới cực điểm, em mới có thể tìm được không gian cho con tim mình, em khóc rất nhiều, và cũng không còn trông mong gì một bờ vai nữa…
Anh trai của em ơi! Tất cả là tại anh đó, em tin là có anh, tin mình sẽ được làm người khi gặp được anh,… thế mà em lại nhận được những gì, em khản cả tuyến lệ rồi, cạn khô tất cả vì đợi chờ cái từ “Em” anh dành cho,… Mes cũng đâu có coi em là con người chứ,…
Đến khi chỉ còn nứt nẻ mảnh đất khô cằn, em vẫn chưa thể tìm cho mình một hạnh phúc giản dị, vậy mà bắt em chờ đến khi nào nữa đây. Ước mơ của em đã hoàn thành rồi, em đã gặp được anh mình rồi thây, em chỉ cần thế là đủ rồi, cảm ơn cuộc sống vì đã cho em được có một điều hạnh phúc. Giờ thì em không cần gì nữa, mà đúng hơn là không dám mơ gì nữa.
- Anh xin lỗi!- Arrow ngập ngừng, rất khó để nói ra. – Nếu muốn, anh có thể mang lại cho em mọi thứ đã bị đánh mất- Arrow nhắm mắt rồi lại mở ra sau khi đã nuốt được những lời chân thành nhất. Nếu phải lên trời xuống bể cũng sẽ cố gắng tìm lại gia đình cho em.
- … xin … lỗi- “Ông trời” đang xin lỗi em đấy à, ông ta muốn em sống, em phải sống, rồi muốn em ra sao thì ra, để rồi thản nhiên vậy ư. Gói trong hai từ ấy mà cuộc đời em đớn khổ thế này thì thật “hào phóng” với em quá. Em đâu có được dạy cách đánh vần từ “cảm ơn” để mà trả lời trong lúc này. Một món ăn mà cố tình bỏ muối lại bắt người dùng phải bảo ngọt là sao?
Arrow không đủ tư cách để an ủi em. Hắn chỉ biết đếm những nắm đấm của em. Em không dám làm đau Sếp, chỉ là đang tự ђàภђ ђạ bản thân. Ai mà chạm được vào “ông tời” cơ chứ, Moon chẳng cần ai ban cho em cái ૮ɦếƭ nữa, em tự làm được. Không được quyền dùng dao để một nhát vĩnh biệt, một cái đấm, rồi nhiều cái đấm như thế, hàng trăm, hàng tỷ cái nữa sẽ đưa em yên nghỉ được thôi mà.
Một giọt nước lăn dài trên gò má, chẳng đủ để xoa lấp bất kì thứ gì, Arrow muốn ôm em quá, nhưng không thế, hắn không có quyền được ᴆụng vào người em.
Chiếc áo em mặc nay đã ướt đẫm, toàn là niềm đau thôi, sao chưa bao giờ em có thể khóc lên vì hạnh phúc được chứ? Hạnh phúc thì sạch sẽ, còn em quá dơ bẩn để nhìn thấy huống hồ được chạm tới. Hạnh phúc treo lửng lơ để ai cũng đón lấy, còn em què quặt nên không thể,… Hạnh phúc là đốm sáng trên khung trời, là ánh sao muôn màu lung linh, em mù rồi nên không thể nhìn thấy, hạnh phúc là bản giao hưởng miễn phí, nhưng em điếc rồi còn đâu,… Cuối cùng em có gì để đón lấy? Chỉ có một cái thúng to đùng để chất chứa bóng đêm u tối.
Em cười ngây dại, một nụ cười nhạt nhẽo tới vô hồn. Em cười vì cái thúng em đựng ngày càng to ra, càng có thể vơ nhiều thứ hơn. Không thể tìm lấy một nguồn sáng trong ánh mắt, hay một dấu hiệu của sự sống trong em, không còn lấy một tia hy vọng. Arrow đã sai rồi, hắn đã làm em em đau thêm lần nữa, và là cái lần kịch điểm. Vì muốn chăm em được sức khỏe, vì em quá gầy, mà đã biến em thành đúng một con 乃úp bê da đen bị kì thị.
Ánh dương hiện lên sau một đêm mưa lớn, Arrow mở rèm để đem tới sức sống cho căn phòng. Đêm qua em sốt rất cao, nhưng em đã cố ngượng dậy để nhìn ông mặt trời. Hắn chủ động trải tóc cho, em thì không còn quan tâm đến những thứ xung quanh nữa. Mái tóc không được quan tâm tới, trông khô và chẻ ngọn nhiều quá, xơ xác, Arrow luồn ngón tay vào và ngỡ rối, hình ảnh ngày trước mẹ đã từng chăm sóc tới người chị gái, ùa về. Ngày ấy hắn núp một góc quan sát tình mẫu tử của mẹ, mẹ quan tâm đến chị ấy lắm, còn hắn thì bỏ mặc. Chị mắc nhiều thứ bệnh, và luôn trong trạng thái sẵn sàng xạ trị. Mỗi sáng mẹ vẫn chải đầu chị, nâng niu từng sợi tóc ngày một vơi dần đi. Mẹ là một phụ nữ độc ác, nhưng lại hiền từ với chị, nếu không núp và dõi theo, chắc không thể nhìn thấy mẹ cười hiền tới thế nào đâu. Arrow trống rỗng, lúc nào hắn cũng chỉ là người thứ hai.
- Em có biết Mẹ thiên vị với tất cả trừ anh không?- Arrow hướng về phía Mặt Trời, em đã đi thủng vào tim gan hắn rồi.
- Không muốn nghe!- Moon bịp chặt tai, em chỉ giả vờ để đánh lừa bản thân, hóa ra em vẫn còn tha thiết được sống lắm. Đối với em, Arrow không có nhân cách để nhắc cái từ “Mẹ”, một đứa trẻ 7 tuổi ςướק đi mạng sống của người mẹ từ một đứa bé sơ sinh thì có thể tự do nhắc tới danh từ ấy?
Em không muốn nghe, hắn đượm buồn, có những nỗi buồn khi chia sẻ sẽ được vơi bớt, nhưng không thể chia thêm nỗi buồn cho em được. Arrow đứng dậy và ra khỏi phòng, hắn để em tự do. Giọt nước mắt đã vương trên mái tóc em, hắn lẽ nào lại khóc?
Cũng có một đứa trẻ khao khát được tình thương giống em, nhưng cách thể hiện sự đồng cảm tàn bạo và đáng sợ quá!
Nếu như biết mở lòng với em ngay từ đầu, hẳn giờ có lẽ hắn đã được là một phần trong cuộc sống em rồi, nhưng mọi chuyện đã lỡ rồi, điều quan trọng là cần biết vực dậy, và nỗ lực không ngừng, rồi sẽ có một ngày khác, ngày bình minh.
Arrow dựa tay vào tường rồi ngắm nhìn em, một tâm hồn cô độc. Dưới ánh hào quang, em tựa một thiên thần bị mất đi đôi cánh, muốn giũ bỏ để bay lên thiên đình nhưng không thể. Ánh mắt nâu trở lại vào trong, rồi vô tình dừng lại chỗ hắn, và nhìn hắn. Cái ánh mắt này, hắn đã từng nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ? Quen quá, cũng là khi hắn lẻ loi có một ánh mắt đã nhìn hắn như thế, là ai vậy, không nhớ nổi nhưng rõ lắm, cả dáng người thanh mảnh kia,…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc