Gián điệp
- BUÔNG NÓ RA- Người đàn ông tiến lại gần.
Mes không nghe theo người đó, vì anh đã làm theo quá nhiều lần rồi, lần này thì sẽ không. Mes vẫn để tay giữ chặt lấy em, còn em thì chỉ trân trân nhìn người đàn ông lớn tuổi đó. Chính xác thì cộng tuổi cuả anh trai và em bằng đúng tuổi người cha này.
- Để nó muốn làm gì thì làm! Chẳng liên quan gì đến cha con ta!- Ông không nhìn em mà chỉ nhìn vào người con trai mình.
Em gần như ૮ɦếƭ lặng trong cái câu nói đó, để mặc em và không liên quan đến “hai cha con họ”, em dù gì cũng là máu mủ của Mes.
- Làm sao biết …con không phải là con …cha!?- Em rụt rè khi dám nói ra cái từ “con”. Không đợi chờ được gì từ Mes, em nghĩ vậy, nên đã thẳng thắn hỏi luôn. Những vết thương trong lòng, lâu lắm rồi và lớn lên từng ngày giờ cần phải được phẫu thuật, chứ không chỉ băng bó qua ngày.
- Xem đi!- Ông ném ra chỗ Moon một cái túi trong, và có hai sợi tóc. Mes đỡ lấy cho em, anh cũng đang khổ tâm về chuyện này.
- …- Moon nhìn vào tờ giấy xét nghiệm đã được tiến hành cách đây gần 18 năm. Hai mẫu tóc cho kết quả mẫu gen khác nhau hoàn toàn, một sợi tóc màu đen mỏng tơ giống của trẻ con và một sợi tóc màu nâu đen, là của “cha”.
- Nếu dám “chơi” với Sếp thì cứ đểnó muốn, Mes, con bỏ nó ra!- Chất giọng này đúng là không có tình người.
Moon tự động đẩy Mes ra. Em cầm chặt cái bằng chứng “tội lỗi” rồi chạy một mạch ra khỏi khu nhà trống. Em vừa chạy và nước mắt cứ thế tuôn bay, em biết sẽ chẳng có ai giữ em lại…
- Mo…- Mes không cam để em phải bị thế, dù sao anh là người thân duy nhất của em.
- Dừng lại!- Ông Bull cản đường, ông để kệ người con gái nhỏ bé đó.
- Cha bỏ ra!- Mes định chạy tới thì ông cũng đóng sập cửa luôn, ngăn cách tình máu mủ của anh.
- Nó là đồ phản bội!- Ông nói trong sự chua xót.
- Ai phản bội ai con không quan tâm, nhưng Moon là em con, con có quyền nhận em! Cha mở cửa ra!- Mes không thể làm gì hơn khi mà người cha đã mã hóa cửa theo mật khẩu riêng.
- Ta không cho phép điều đó, ta không có người con nào tên là Moon.
- Cha không có nhưng con có, để con đi tìm em, em không thể để Đại Bàng Trắng làm hại được.
- Con nhóc đó đủ sức quyến rũ được Sếp sao?
- Cha dừng lại đi. Con không cho phép cha nói em con như thế, em không phải con cha nên cha nói vậy, chứ nếu là Wine thì cha có thế không? Cha cũng đã phản bội mẹ đó thây, bằng chứng chẳng phải Wine cũng chỉ là một đứa con hoang.
- Bốp!- Ông tát người con trưởng của mình không thương tiếc.
- Cha có quyền gì mà tát chứ, không phải sao, suốt 17 năm qua, cha chỉ cho tôi biết về người mẹ phản bội và đứa em gái với cái lối suy nghĩ tiêu cực, còn cha để cho tôi sống và bao bọc đứa con của cha. Sao cha không nghĩ đến chuyện mình mới là người phản bội trước, Wine được sinh ra hơn Moon những 3 năm kìa. Cha nghĩ sao mà bỏ rơi người vợ hợp pháp của mình, bắt con trai không được gặp mẹ và em. Cha có bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của tôi không? Tôi luôn cố gắng làm việc chỉ để thỏa mãn những tham vọng của cha, đổi lại sao không thể cho tôi được nhận em tôi chứ?
- Câm ngay!
- Không, tôi đã coi Wine như một đứa em cùng mẹ sinh ra, vậy sao không được làm thế với Moon. Nó chỉ là một cô gái còn thiếu quá nhiều tình thương, sao lại thế, sao gia đình chúng ta lại phải thế?
- …
Bull để cho người con nói hết suy nghĩ, không ngờ dù đã trưởng thành, ông vẫn không thể làm cho con tim của Mes hóa đá được. Người vợ mà ông đã từng rất yêu quý ngày nào thật quá đáng khi để cho Mes một trái tim.
*
* *
Moon không biết em đã chạy bao nhiêu cây số, đổ vơi bao nhiêu giọt mồ hôi, giờ đây đâu còn gì quan trọng nữa, thời gian chẳng phải là liều thuốc để chữa lành vết thương, nhưng vết thương đã được chữa trị đâu là có thể lành lặn, còn không gian thì có thể so sánh với khoảng cách trong tim em và người mà em cứ biết là “cha” ấy. Em không thể dừng lại, vì chỉ cần vậy, những suy nghĩ rối bời sẽ lấp kín đầu óc, hình ảnh của người mẹ, rồi cả người anh, sẽ làm em ngạt thở tới ૮ɦếƭ mất.
- Phịch!- Moon mệt không còn sức lực nữa, đầu gối vừa chạm đất đã bật máu, rách toạc. Vết thương chẳng thấm với những nỗi đau chất chứa. Em đã làm gì sai ư? Em nói là em sẽ mách Sếp khiến cha phật lòng hay sao? Em đâu có định làm thế, chỉ là nhất thời buộc ra câu nói với sự oán giận trong một mớ bòng bong rắc rối. Hay cha giận vì em đã không làm được như hai người anh, không thể leo lên vị trí nào đó bằng chính sức lực của mình,… không phải đâu, vì cái “vật chứng” em đang vo trong tay đây. Là hai sợi tóc một của em và một của cha.
Moon gào lên trong niềm đau khôn siết, em cần một điểm tựa cho tất cả những gì đã diễn ra, em mệt lắm rồi, em không còn thế ngượng dậy được nữa.
- Moon! Cậu làm sao vậy?- Luci chạy tới chỗ Moon. Cô nhìn thấy hai bên đầu gối của chiếc quần Moon mặc đã rách và lấm thấm máu tươi.
Không thấy bạn trả lời, nhưng Luci không ngại ngần đi mua bông băng và cồn sát trùng để trị thương cho em.
- Cậu ngồi lên đây để mình băng cho- Luci cũng có một núm đồng tiền giống Moon. Cô cười rất duyên và đỡ bạn ngồi lên bồn cây. Moon đâu còn sức lực nên chỉ thả lỏng người làm theo. Ai có thể cho em một liều thuốc lúc này?
- …- Sau khi băng bó xong, Luci chỉ ngồi cạnh Moon, rất lâu mà không nói thêm câu gì, cũng không lau nước mắt cho bạn, vì cô biết càng làm tế thì Moon sẽ càng khóc thảm hơn.
- Khóc vì chuyện gia đình à?- Luci suy nghĩ kĩ trước khi lên tiếng, dù sao cô cần phải giữ khoảng cách với người nghi vấn là làm việc cho Devils này.
- … – Moon không nói gì, lấy tay gạt nước mắt.
- Mình là trẻ mồ côi!- Luci tâm sự luôn- Cho tới tận bay giờ, mình còn không biết một chút gì về gia đình mình!
- Cậu có một gia đình đó thôi- Moon nghiêng người sang bên, em nhận thấy đây chính là chỗ cây phượng vĩ mà Sếp đã dẫn em tới.
- Không! Sao có thể coi những người không chung huyết thống là gia đình được chứ, họ, những người mà mình coi là anh trai đó, đúng là có tốt thật, nhưng hẳn nếu là ruột thịt vẫn sẽ là tốt hơn- Luci đáp lại ánh mắt Moon, cả hai đều mang một gánh nặng về mặt tình cảm không thể lấp đầy.
- …- Moon đâu có biết nói gì hơn.
- Nhìn vào cái túi cậu đang cầm, mình có thể đoán…
- Thôi! Không nói chuyện ấy nữa, cảm ơn cậu Luci à, đã giúp mình băng vết thương.- Moon chuyển hướng, tự nhiên Moon nhìn thấy mẹ ở con người Luci.
- … Yun… -Luci cân nhắc khi nhắc tới cái tên này, cô cũng đang lo cho người thân dù không chung dòng máu.
- Yun vẫn khỏe chứ? Lâu lắm rồi mình không gặp cậu ấy, giờ tự nhiên muốn gặp quá!- Moon nghĩ tới một người để tâm sự.
- Không!- Lẽ nào Moon không tham gia vào vụ lừa đảo đó, Luci không thấy tội ác chất chứa trong đôi mắt kia- Devils đã bắt cậu ấy đi!- Cô đánh liều.
- Devils? Họ đã bắt Yun?- Moon ngạc nhiên vì sự thật ấy, lòng trào dâng một lỗi lo âu, hẳn lũ nguồi ác độc ấy sẽ không để cậu yên thân.
- Moon à- Luci vội bắt tay Moon và nắm chặt- Mình tin cậu không phải là người xấu, làm ơn, hãy …- Nhưng Luci lại sợ nguy hiểm cho Moon.
- Mình…- Moon không trả lời.
Em đã thề là sẽ không đi theo con đường của mẹ rồi mà, em không thể làm gián điệp và không thể phản bội Devils.
Sợi dây truyền vẫn lóng lánh ánh sáng, Moon chạm tay và đắn đo… Em dám làm thế khi mà có một người đặt hoàn toàn niềm tin nơi em được chăng?