Ngược Chiều Kim Đồng Hồ - Chương 33

Tác giả: ZuzuLinh

HAY CÔ MUỐN LÀM VỢ TÔI?
- Không- Moon trả lời một cách tự nhiên, không một chút dối trá, không ham muốn. Tất cả đều thể hiện qua con mắt rất thực. Ken không thích điều đó, hắn đã nghĩ, em sẽ trả lời là “không”, nhưng hẳn phải ấp úng, khó nói, trái lại em thẳng thắn luôn. Lại một lần nữa, hắn … “thua” em.
Tim hắn đập dồn dập, cái cảm giác được gần bên người yêu thương làm từng huyết mạch lúc căng dồn, lúc thả lỏng tới khó chịu. Ken vẫn đang nhìn em, nhưng ánh mắt em luôn nhìn xuống, bỗng từ từ Moon hướng mắt lên, cái cách em bẽn lẽn, sợ sệt, làm các dây thần kinh hắn đông cứng và tê liệt.
- Tôi …phát điên vì cô mất- Ken lẳng lặng ra ngoài ban công.

*
* *
Tới đây là sinh nhật lần thứ 25 của Mes, Perry muốn tổ chức một bữa tiệc lớn và muốn công khai quan hệ tình cảm với anh, hai người đã yêu nhau được ba năm. Mes để mặc bạn gái mình, anh không mặn mà về chuyện tình cảm, và cũng không thích bày vẽ, phô trương. Perry đã gửi thi*p tới mọi người, đương nhiên Ken nằm trong danh sách khách tới dự.
Moon đã vô tình biết được tấm thiệp khi Ken sơ ý để quên trong túi áo mà em mang đi giặt. Hy vọng sẽ có một tấm thiệp cho mình, em đã chờ đợi mãi rồi kết quả là em không hề nhận được bất kì lời mời nào dù gửi qua hộp thư điện tử cũng không. Moon không được mời dự sinh nhật anh trai.
Buổi sáng ngày hôm ấy, Ken thức dậy khá muộn. Moon đang chuẩn bị đồ ăn sáng. Em dự định sẽ làm một chiếc bánh và tự tổ chức sinh nhật cho anh trai.
- Chuẩn bị đi- Ken ngồi xuống ghế bành và nói vọng vào gian bếp.
- Dạ, chuẩn bị gì ạ?- Moon cũng đang nghĩ tới điều mà Ken nói.
- Dự tiệc!- Ken chỉ nói đủ nghĩa.
- Em đâu có được mời- Moon nhạt giọng.
Ken khá bất ngờ vì điều đó, thứ nhất hắn vẫn không hiểu tại sao Mes không nhận em, hay vì Mes sợ làm thế sẽ không thể tiến thân, và thứ hai, xét về quan hệ thì Perry cũng không xa lạ Moon, dẫu cô chưa biết quan hệ ruột thịt của người yêu mình với Moon thì cũng nên mời Moon chứ.
- 10h sáng- hắn thông báo.
- Không được mời em không đi đâu- Moon tiếp tục công việc như không có chuyện gì.
- Đi theo ta.
- Em cảm ơn, nhưng hôm nay em có kế hoạch riêng rồi.
- Ăn không ngồi rồi như cô mà cũng có việc ư?
Moon không trả lời câu hỏi đó, mà đấy không phải câu hỏi.
- Sinh nhật anh cô mà không tới?- Ken vẫn điềm đạm, dù trong lòng hắn thương em vô cùng. Hắn muốn cho em đi, thời gian qua Moon đã rất khổ tâm, đây là cơ hội giúp em vơi bớt phần nào.
- Anh… biết rồi sao?- Em không còn gọi hắn là Sếp nữa, gần đây, em nhận thấy, Sếp rất lạ và chính em cũng rất lạ.
- Làm ơn, xin anh đừng nói đừng nói cho ai biết- Ánh mắt Moon thành khẩn cầu xin Ken.
- Vì sao?- Thừa biết lí do, nhưng Ken vẫn muốn hỏi.
- Nếu ông chủ lớn hoặc một ai đó biết được, họ sẽ … sẽ hỏng hết mọi cố gắng của anh ấy, vì …em và mẹ…
- Vậy ta biết thì sao?- Trong mắt Moon, Ken chỉ là một tên đại ca chứ không phải đấng tối cao, hắn nhận ra điều đó. Dễ hiểu vì chẳng ai ngờ được Đại Bàng Trắng còn quá trẻ và làm việc tại đây thay vì ở Anh, Pháp, Ý,… Nhưng hắn cũng thấy em thật ngốc, suốt này gọi hắn là “Sếp”, và ở trong căn nhà này, có một hệ thống máy móc hiện đại mà không nghi ngờ.
- Em tin anh sẽ không nói- Moon chân thật.
- Nói và làm là hai việc khác nhau!
- Không thế mà!
- Ừm!- Hắn không thích để cho đối phương sự an tâm, nhưng riêng đối với Moon thì khác. Hắn đồng ý như vậy để em bớt đi một nỗi lo sợ.
- Cô sẽ đi với tư cách bạn gái tôi!- Hắn đã suy nghĩ kĩ khi nói ra câu đó. Hắn nâng dĩa dùng bữa, chờ đợi phản ứng của Moon.
- Anh không cần phải làm vậy đâu, rồi cũng mất hết tất cả những cố gắng của anh trong thời gian qua. Nhưng em cảm ơn anh nhiều lắm!- Moon cũng quan tâm tới hắn đó chứ.
Có biết bao nhiêu cô gái muốn được đi bên cạnh hắn mà riêng Moon được trực tiếp hắn ngỏ lời, em lại không nắm lấy cơ may.
- Còn có người dìm được ta xuống sao?!
Moon không hiểu ý đồ của câu nói, em rất ít khi tiếp xúc với người của Devils nên không hiểu rõ lắm, một phần là do thân phận của Sếp rất ít người biết.
- Cô không định đi sao?- Ken không thích thấy em cầm cái máy hút bụi cả ngày.
- Không, em nên ở nhà!- Moon nhìn Ken, giọng nhẹ nhàng.
- Ở mãi mà không chán?- Chỉ cần em gật đầu, lập tức hắn sẽ cho em đi ngay.
- Không chán, thoải mái mà- Moon không nói thực lòng mình, em cười ngượng ngạo, nhưng em rất cảm ơn hắn.
- Rồi sẽ phải hối hận, tôi cho một cơ hội cuối!- Chưa bao giờ hắn phải “nài nỉ” ai đó như thế này.
- Không, em không đi, đến đấy em chẳng biết phải làm gì- Chính xác Moon đâu có tư cách khách mời để đến. Em không hề nghĩ tới khía niệm “bạn gái” của Sếp, đâu biết rằng, chỉ cần thế em sẽ có tất cả.
- Một lần nữa, cô có đi không?- Ken kiên nhẫn, cho Moon thêm một cơ hội hay là tự tăng cho mình một tia hy vọng?
- Không đi mà!- Nước mắt Moon bắt đầu tràn xuống, hắn không “dám” ép nữa. Ken trầm ngâm ngồi xuống salon, hắn đợi em bằng hành động chứ không còn là lời nói, 9h, 10h, 11h, Moon không đổi ý định.
Ken ra khỏi nhà, nếu không phải vì nể cô em họ, hắn đã không đến.
Đợi Ken đi, Moon lôi bột làm bánh ra tự làm một chiếc bánh sinh nhật anh trai. Em nhủ lòng phải cười mà những giọt nước mắt cứ vô tình rơi,…
Một ai đó lặng thầm quan sát em, rất lâu,… là Ken!
Ken muốn được ở bên em lúc đó, được cùng làm bánh, làm bờ vai cho em. Nhưng hiện tại là gì? Hắn chỉ dám nhìn em qua lớp kính dày. Hắn hay mắng khi em vào bếp lắm, làm sao mà em cho hắn làm cùng?
Moon loay hoay một mình, em không biết làm, chỉ theo cảm tính, nhào bột bằng đôi bàn tay mảnh dẻ xương xương, dẫu không thể nhào hết được và không hề có kinh nghiệm em vẫn hăng say làm. Chắc chiếc bánh này sẽ rất mặn, vì nước mắt em chảy nhiều quá, em không kìm được. Anh trai đã quá vô tình và lạnh lùng! Còn em thì ngu ngốc tôn thờ anh, sống vì anh, làm tất cả cũng vì anh. Nhưng nếu,… có một ai đó nghĩ về em, yêu thương em, em sẽ quên anh đi thật đấy!
Cuối cùng chiếc bánh cũng được hoàn thành trong sự tủi thân cùng quẫn. Nó không đẹp, xấu xí, lớp kem phủ chẳng nghệ thuật chút nào, em làm bánh trong khi tâm trạng rối bời đau nhói, nhưng em biết không, dù có thế nào, thì Ken rất muốn được thử, hắn muốn ngồi bên cạnh em, an ủi, ôm lấy người con gái bé nhỏ để làm chỗ dựa ấp áp. Hắn muốn được cắt bánh và ăn cùng em, dù biết chiếc bánh dành cho người khác. Nhưng không thể,…
Ken lẳng lặng bỏ đi, đến buổi tiệc.
Ken thậm chí không mở lời chào cô em gái và chủ nhân bữa tiệc, hắn lẳng lặng tìm một góc khuất, im lìm. Ken nhìn vào chiếc bánh gato lung linh đặt ở trung tâm buổi tiệc. Giống như Mes và em, hắn so sánh, em là chiếc bánh mà em tự làm, vì điều kiện và người tạo ra, nó không tròn trịa, hương vị mặn chát của những giọt nước mắt. Em đã lớn bằng những giọt nước đó. Còn Mes, anh ở cái vị trí cao sang gấp em bội phần, một mình hiên ngang giữa bàn tiệc, chiếc bánh tượng trưng cho em, được làm bằng cùng thứ bột mì, nhưng dưới tay nghề của người đầu bếp, như anh sống dưới mái nhà Devils, gọt dũa tỉ mỉ và lạnh lùng,… Khác nhau hoàn toàn. Sao lại không nhận em gái mình chứ? Ken thấy đau thay cho em, hắn không hiểu Mes, cả em gái anh cũng không hiểu anh, nên chẳng ai biết, tất cả đều chỉ nghĩ anh ích kỉ! Ừ, để như thế, để anh mang tiếng tuyệt tình bạc nghĩa, hơn là để em thất vọng vì anh…
Moon cũng đâu hiểu lòng Ken, hắn muốn em đến đây với tư cách “bạn gái”, hắn muốn cho cả hai anh em họ một cơ hội. Em sẽ được lũ người Devils chấp thuận vì hắn chọn em, chúng sẽ phải kính nhường em. Em sẽ có quyền, và khi ấy, phải chăng Mes sẽ nhận em… Rốt cục, hắn thương em biết nhường nào…
Rất nhiều cô gái với thân hình quyến rũ trong trang phục gợi cảm qua lại trước mặt hắn, họ hy vọng sẽ được hắn một lần để ý tới, nhưng không chút mảy may, với hắn lúc này, người con gái ở nhà đã ôm chọn hết suy nghĩ của hắn mất rồi. Ken chợt nghĩ đến từ “NHÀ” trong câu nói của Moon- “Em nên ở nhà!”- lúc này như có ngọn lửa bùng lên hy vọng, em đã gọi nơi đó là “nhà!”.

Moon cố gắng ăn hết cái bánh vừa làm, khó nuốt, rất dở, cứng quá mà không rõ vị của nó, vừa mặn chát, vừa ngọt lịm. Thế nhưng em không bỏ xót một miếng nào, em ăn hết. Đã quá quen với cái cảm giác cô đơn này rồi, em chợt nghĩ đến rượu (!)
Ken đi vắng, em chưa từng được uống rượu, trong nhà lại có rất nhiều …
Như người ta nói uống rượu để quên sầu, để tâm tư phút chốc được thảnh thơi, lang thang trên vườn địa đàng, tại sao lại không thử một chút men kích thích để tránh xa địa ngục trần gian? Nghĩ vậy, Moon xuống hầm và lôi chai rượu lên. Em “tu” luôn ừng ực cho khuây khỏa. Cứ thế, rượu làm em mất kiểm soát, em uống mà không biết mình đã uống bao nhiêu, cồn trong rượu như đốt cháy tim gan, khiến con mắt em hoa lên và ngủ gục ngay trên bàn.
Đứa con
Moon chẳng nhớ nổi mình đã nốc bao nhiêu chai rượu, toàn những hạng rượu dành cho phái mạnh với nồng độ cao. Trên mác mỗi chai đều ghi chú hạn chế cho người dùng dưới 18. Em chưa bao giờ được đắm mình trong cái cảm giác lâng lâng êm ái của men rượu, cũng chưa từng trải cái thứ khoái lạc của cảm xúc. Em vất bỏ hết tất cả những vướng bận, anh trai ư? Chẳng là gì! Sếp giờ em cũng chẳng sợ, vì gan của em hiện thời lớn lắm. Mặc kệ tất cả, thời gian vô tình trôi, xem như tất cả là hư vô, em ngủ mê trong sự thích thú về tương lai tươi đẹp gửi ngắm qua những giấc mơ. Nhờ rượu em giũ bỏ được tất cả gánh nặng ngày ngày đè nén bờ vai, em như thoát ra khỏi mọi ràng buộc,…
Cứ thế em mộng mị trong niềm vui của riêng em!
Ken về sớm, hắn không thích ngày hôm nay, cả bữa tiệc này nữa. Những thứ sa hoa kia nhàm chán quá rồi, hoàn toàn vô giá trị, ngưỡng tưởng là giàu có, sang trọng, đủ đầy mọi thứ, nào ngờ hắn chỉ muốn một điều gì đó giản dị. Không phải thanh toán bằng tiền, dù có là những đồng tiền đen hay trong sạch, không dùng cái tôi cao quý để đổi lấy, thứ ấy chẳng lẽ lại xa tầm với của hắn đến thế sao. Hắn muốn con người em, mọi thứ thuộc về em, từ ánh mắt, bờ mi, đôi tay tới những cảm xúc, tâm tư tình cảm, hắn muốn những thứ đó của em phải là của hắn.
Ken lái xe về, hắn đi tốc độ chậm. Làn gió từ hai bên khung cửa thổi bay thoảng hương rượu Chivas mà hắn đã dùng. Cũng là loại Whisky, nhưng ở Chivas có một sức cuốn hút kì lạ, đem đến hương vị hảo hạng mỗi khi nâng ly, Ken không mấy khi uống, nhưng vì hắn sẽ về nhà, nên chỉ chọn loại rượu nhẹ này.
Hắn chắc giờ này em đã ngủ, gọi là về sớm nhưng đồng hồ đã lệnh khỏi số 11, bữa tiệc còn kéo dài. Vừa mở cửa, mùi rượu đã theo luồng không khí ùa vào cánh mũi, Ken không ngờ tới. Hắn từ từ bước vào, đôi mắt tìm về em.
Moon ngủ gục xuống bàn, mái tóc đã che kín hết khuôn mặt. Hơi rượu có chút gì nóng, khiến người em không ngừng ra mồ hôi. Em đang say hay đang ngủ hắn cũng không biết nữa. Trên bàn bày bừa đủ thứ, còn nguyên cả những vỏ trứng hồi sáng em đập làm bánh, chút ít hạt vali và bột mì rơi vã i, ngay cả đĩa bánh em cũng chưa rửa. Thứ mùi tanh tanh của trứng không thể át đi mùi rượu nồng nặc, em đã ngốn hết tận những năm chai rượu mạnh mà hắn vẫn hay thường uống với Arrow. Tửu lượng của hắn rất mạnh mà còn khuất phục trước bốn chai, thế mà người con gái này,… Thôi vậy, hắn để em ngủ yên!
Ken dựa vào tường, tay cho trong túi quần, hắn chỉ tập trung nhìn em. Thông thường, hắn sẽ bế em vào giường để em ngủ đỡ mỏi cho qua cơn say, nhưng hắn để “mặc”. Hắn cũng đang chịu sự kích thích của rượu, không dễ gì mà chỉ làm những điều thông thường ấy. Có rất nhiều cách để khiến em trở thành của hắn, rất đơn giản, nhưng hắn từ chối con đường tắt, chỉ những kẻ hèn hạ mới làm thế. Hắn muốn đường thẳng dù con đường vươn tới có dài cỡ nào chăng nữa,…
Hắn … không dám chạm vào người em, nói thực là thế. Đâu phải bế em, đặt nhẹ nhàng vào phòng ngủ và đắp chăn cho em là đơn giản, hắn không làm được. Hắn không có sức đề kháng trước em. Nhìn từ xa trông em ngủ đã là quá lắm rồi, từng nhịp đập nơi Ⱡồ₦g иgự¢ không ngừng gây áp lực lớn cho từng cơ bắp và thớ thịt của hắn, mỗi giây qua đi như hắn phải chịu trăm ngàn khổ cực, đôi mắt hắn chỉ cần nhắm lại là bao nhiêu thứ hình dung đều có thể nghĩ ra và thực hiện ngay trong vô thức. Em khiêu khích hắn hay sao, em chuyển mình để khuôn mặt quay sang phải hắn, gối đầu lên tay. Đôi môi em mọng đỏ là một khó khăn mà hắn phải vượt qua, còn cả đôi hàng mi khẽ rung mỗi khi em thở sâu, liệu có một liều kháng sinh giúp được hắn?
Nếu có được em đêm nay, là sự ích kỉ. Lối mòn của sự tư duy bị sai khiến bởi những phù du ham muốn, đàn ông đánh mất đi phút giây tự chủ và tự nhủ sẽ chịu trách nhiệm về những việc mình làm. Nực cười, hắn cũng đang nghĩ như vậy đấy, sự ích kỉ sai bảo hắn chỉ biết nghĩ cho bản thân, còn em, thì ai nghĩ cho em chứ? Nếu em không thể yêu hắn, bây giờ và mãi mãi, thì sự chiếm hữu về thể xác kia cũng chẳng là gì, thỏa mãn niềm vui trước mắt, để rồi đánh mất chính người mình yêu?
Hắn là ai chứ? Một con chim Đại Bàng kiêu hãnh, suốt hai mươi mấy năm qua, Ken đã vứt bỏ biết bao nhiêu hạnh phúc và niềm vui của tuổi trẻ, cốt chỉ để đảm nhiệm được cái vị trí tối cao. Mọi dự định, ước mơ khi còn là một cậu nhóc, cho tới cả bây giờ, hắn đều gạt sang một bên để thực hiện một mục tiêu chính, vậy mà giờ hắn lại không thể gạt cái suy nghĩ “hèn hạ” ra được ư?
Vì thế, hắn đứng yên lặng trong bóng tối…
*
* *
Cho tới tận sáng Moon mới tỉnh dậy, em đã bị những tia nắng của một ngày mới đánh thức. Người em đau ê ẩm và mỏi nhừ vì đã ngủ ngồi suốt đêm, em vẫn chưa thể tỉnh rượu. Mùi trứng và những thứ nguyên liệu làm bánh cuộn lại khó chịu, càng khiến đầu em quay cuồng hơn. Dường như có người đang nhìn em, chẳng phải đoán em cũng biết là Ken. Em không dám quay lại, mà vội vàng thu dọn đống đồ đã bày bừa hôm qua.
- Để đấy!- Ken lên tiếng, giọng hắn có chút mệt mỏi, hắn đứng yên một chỗ đã mấy tiếng đồng hồ.
Em vẫn cững nhắc tiếp tục làm, em biết Ken ghét ở bẩn.
- Tôi bảo để đấy- Hắn lo cho sức khỏe của em, em đã uống năm chai rượu chứ đâu có ít gì. Vậy nên hắn gắt lên.
- Xoảng!- Moon giật mình, em đánh rơi chai rượu xuống sàn. Mảnh sành rơi tung tóe bắn vào chân em.
- Đi ngủ đi!- Ken trở lại với chất giọng điềm đạm.
Em còn mệt lắm, nên chỉ biết phục tùng. Dù có âm thanh của chai rượu rơi xuống vừa rồi, cũng không làm em thức tỉnh. Em vè phòng và ngã phịch xuống, tiếp tục li bì.
Ken cũng không thể đứng thêm được nữa, chân hắn tê cứng. Hắn cũng đi về giường mình, nằm xuống và hướng về chiếc giường bên cạnh, hắn vẫn lặng ngắm người con gái mà hắn đã chót yêu…
Ken ngủ quên lúc nào không hay, ngày hôm qua ở bữa tiệc hắn đã uống đâu có ít, giờ thì người như rụng rời. Giấc ngủ đến với hắn dễ dàng tựa cơn gió thoảng. Cho tới khi hắn tỉnh, bầu trời đã đầy sao.
Ken không thấy Moon ở giường kề bên, em đang ngồi bên khung cửa sổ. Một con chim muốn tung cánh bay mà bất lực!
- Moon!- Bỗng nhiên hắn lên tiếng, chưa bao giờ lại nhẹ nhàng và ấm áp đến thế, gọi tên em là điều hắn đâu đã từng làm.
Moon quay người vào trong. Ánh mắt cả hai chạm nhau.
- …- Ken không thể cất lên một lời nào để nói với người con gái ấy, dù chỉ là một câu hỏi han, quan tâm.
Em nhìn hắn, rồi lại quay đi. Em nhìn vào bầu trời đêm lấp lánh ánh sao.
- Em ngủ với anh được không?- Moon quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Ken, em không hề say!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc