Ken chạy như bay tới chỗ em,…
Em mỉm cười, thánh thiện,…
Từng giọt nước mắt lăn trên đôi bờ mi,…
Em mãn nguyện!
Trông em chẳng khác gì một thiên thần,…
Em đã tự đâm vào bụng mình.
- Làm ơn! … Hãy để tôi ૮ɦếƭ!- Moon nói rất nhỏ, em chưa hoàn toàn hồi phục, cộng thêm vết thương ở bụng, da mặt em tái nhợt.
Máu bắt đầu ứa ra, ùng ục, nhiều lắm,…
Tay em vẫn cầm chặt con dao,…
૮ɦếƭ như thế này đau lắm em à! Vết thương này chưa lành, lại đến vết thương kia, nỗi đau cứ tiếp nối.
Em không thể chịu được nữa, gánh nặng đã đè bẹp dí đôi vai mỏng manh của em rồi.
Em không thể tiếp tục sống và chịu đựng, em không muốn bị đánh, cũng không muốn cô độc, em muốn được giải thoát.
Ken nhìn em, đôi mắt em cầu cứu hắn, em chỉ xin hãy buông tha,…
Em khẽ nhăn mặt, nuốt nước miếng, em đau, em đang rất đau, … da thịt em trách em nhiều lắm, em đã quá vô tình với bản thân mình.
Lại là nụ cười ấy, Ken ghét nhìn thấy nó, một nụ cười thánh thiện, nếu như là trước đây, hắn sẽ đánh em để em không được phép cười, nhưng giờ sao khó quá, em đã làm thế xác mình đau gấp bội phần…
Em mệt, hơi thở cứ thế mà yếu dần, người hắn quá nóng hay vì em đã lạnh,…
Ken toát mồ hôi. Hắn sợ, đột nhiên hắn lo lắng vì sẽ không được nhìn ánh mắt ngây ngô và nụ cười hồn nhiên của em nữa.
Trong bất kì hoàn cảnh nào, em vẫn luôn cười, vì mẹ đã dành cho em nụ cười cuối cùng,… Em đã từng bị hắn dọa nạt, hắn từng đã nhốt em vào phòng lạnh, đôi lần bắt em đứng dưới mưa, khi thì bị hắn tát, rất đau,… thế mà đến lúc này em vẫn không hỏi lí do.
Em đã chấp nhận những việc làm тһô Ьạᴏ của người khác như một lẽ đương nhiên. Vì em hạ đẳng, em vô học, em không gia đình,…
“Mẹ em làm gián điệp!”- Em luôn ý thức được điều đó.
Em phục tùng cấp trên, dẫu cho họ chẳng coi em là một con người…
Số phận của em là vậy, sống để chịu đựng, hy sinh cho những trò tai quái của bất kì ai khác,…
Em thèm được tình thương, thèm sự ôm ấp che chở,… nhưng ngoài mẹ ra em chưa từng được hưởng. Em không biết cái vị của hạnh phúc nó thế nào? Sao ai cũng có mà riêng em thì không?
Nỗi đau về tinh thần đã áp đảo thể xác, thà rằng là trăm nghìn mũi giáo có đâm thẳng vào em thì cũng không đau đớn như thế này,…
“Mẹ ơi! Con sắp được gặp mẹ rồi!”- Moon lẩm nhẩm, em cảm nhận thấy ánh hào quang đang soi chiếu con đường mịt mù quanh em.
Hạnh phúc chỉ cách em một bước chân.
Ken lau nước mắt cho em, hắn cảm nhận thấy từng thay đổi trong cơ thể sống này, mỗi lúc một lạnh dần,…
Gió lùa mạnh vào cửa sổ, rèm cửa tung bay, ánh mặt trời hé sáng,…
Những đứa trẻ với đôi cánh trên vai đang bay tới, chúng sẽ đưa em đi!
Ken có cảm giác sắp mất đi một thứ gì đó rất quý giá, hắn ích kỉ, hắn không muốn để tuột mất …em.
Khuôn mặt hắn giờ cũng đã dính máu của em, hắn không muốn con tim kia ngừng đập.
Không do dự thêm bất kì giây phút nào nữa, hắn bế em lên.
Đặt em nhẹ nhàng xuống giường.
Hắn sẽ trực tiếp sơ cứu. Nếu không sẽ muộn mất.
Ken lấy bông băng ngay trong ngăn kéo.
Hắn mạnh tay rút con dao ra, máu bắn lên vào mắt hắn.
Nhất định không thể để người con gái này ૮ɦếƭ.
Hắn rắc thuốc sát trùng và băng lại nhanh chóng. Hy vọng vẫn còn kìm được máu.
Hắn đã từng Gi*t rất nhiều người, một cách rất tàn độc.
Nhưng người con gái này, dù đã cầm súng và bắn hắn, nhưng hắn chưa một lần nghĩ sẽ Gi*t em!
Quá khứ
Ngoại trừ Ken, thì chẳng ai biết giờ em đang ở đâu.
Mes rất buồn. Anh có lí do của riêng anh.
Anh nghĩ, mình sẽ đi thay em gái. Và có thể sẽ ૮ɦếƭ.
Anh không nhận em, vì anh muốn em hy vọng về một người anh nào đó vẫn còn tồn tại, để dẫu anh đã ra đi, em vẫn tiếp tục sống.
Anh thương em nhiều lắm, hơn tất cả, cả cậu em trai chảy chung dòng máu của anh nữa. Vì em côi cút, em không được nhận tình thương.
Cha đã từng rất nhiều đêm thức trắng, anh biết, ông nghĩ về mẹ và em.
Cả cha, mẹ và anh đều không xứng với em. Em là một con người lương thiện. Còn cha, mẹ, và anh thì không. Đặc biệt là anh! Đôi tay anh sặc mùi máu, mỗi khi anh dí súng vào bất kì ai, ánh mắt anh khát máu, anh vô tình và lạnh lùng. Anh thừa nhận điều đó. Nếu anh vòng tay ôm lấy em, em sẽ nhận ra anh thực sự là một ác quỷ, anh đã coi Devils như tâm hồn mình rồi. Điều đó chẳng phải trái lại những nỗ lực của mẹ hay sao?
Mẹ đã từng nói với anh: “Nhất định hãy để em con được chọn con đường của riêng của em”- anh muốn giữ lời hứa đó. Và anh chắc chắn, em sẽ không chọn Devils, thế thì làm sao anh nhận em được chứ!
Anh hy vọng Moon của anh sẽ được sống dưới một bầu trời màu xanh.
Nhưng anh đâu hay biết, tin nhắn đó, làm em đâu còn tha thiết cuộc sống này!
—–
- Đã hay tin gì chưa?- Poise lên tiếng phá tan bầu không khí của 3 con người còn lại.
- Sao vậy?- Ring tiếp lời.
- Devils đã san phẳng toàn bộ tập đoàn GREEN.
- Gì cơ??? Chúng làm vậy nhằm mục đích gì?- Yun giật mình nhìn cậu bạn.
- Hỏi chúa! Hình như là vì tranh chấp lợi nhuận- Poise cũng không rõ.
- San phẳng tức là…?- Luci vẫn chưa hình dung được sự dã man của những con người đó.
- Theo một số trinh thám cho hay, bọn Devils đã chôn sống mấy lão già bên Green, đập nát toàn bộ hệ thống cơ sở vật chất và chiêu mộ nhân tài của Green. Dấu chấm hết cho sự hoạt động tròn 5 năm của tập đoàn mafia này. Một phần Deivls cũng muốn tung đòn cảnh cáo những thế lực phản. động và chống lại chúng, trong đó có chúng ta.- Poise nhận định.
- Hay tranh thủ đợt này ta gài mật vụ vào Devils- Yun đưa ra một ý kiến.
- Được đấy!- Luci ủng hộ, hơn ai hết, cô căm thù Devils.
Bốn người trẻ tuổi họ nhìn nhau, đồng nhất ý kiến.
- Sai lầm đó các con!- Mẹ Yun lên tiếng- Devils không dễ để các con xâm nhập vào được đâu.
- Thời gian và kinh nghiệm sẽ giúp chúng ta có thể!- Ring tiếp lời.
- Mẹ có một người bạn, cô ấy ít hơn mẹ chừng 5 hay 6 tuổi, được gài làm mật giám cho White. Sau chừng vài năm lập được kha khá kì tích cho Devils, cô ấy đã bị chúng Gi*t một cách rất tàn độc.
- Đấy là do cô ấy không biết che đậy thân phận!- Yun nghĩ nếu là nam giới sẽ dễ dàng tiếp cận với Devils hơn.
- Không! Devils rất tinh tường, cô ấy đã bị phát hiện ra thân thế sớm, nhưng chúng vẫn cho cô ấy được làm việc. Chúng muốn ăn miếng trả miếng, chúng ta gài người vào, chưa kịp thu được thông tin gì, thậm chí White còn tạo rất nhiều điều kiện cho cô ấy, thế là chúng nghiễm nhiên có được những phi vụ thành công của cô, xong rồi thì ra tay sát hại. Ban đầu White ngưỡng tưởng đã đưa người vào sâu bên trong cơ quan của địch, ai ngờ đâu, chúng quá cao tay. Bên ta không những bị mất người, lại còn làm không công cho chúng- Mẹ Yun hẳn phải có rất nhiều kinh nghiệm.
- Chà! Vậy thì khó quá!- Luci chau mày, nếu tổ chức cử người tới Devils, chắc chắn cô sẽ xin đi bằng mọi giá.
- Ừ! Chẳng biết khi nào chúng ta mới có thể hạ được chúng. Cũng có thể câu trả lời là không bao giờ.- Người mẹ nhìn vào những đứa con. Đã có rất nhiều người ở tuổi bà phải ૮ɦếƭ dưới súng của Devils, liệu sau này, chúng có toàn mạng!
- Không! Nhất định sẽ có một ngày Devils sụp đổ!- Ring nói như đinh đóng cột.
Định mệnh sẽ cho ta câu trả lời!
Điều gì phải tới rồi sẽ tới!
…
Ken ngồi ở hàng ghế bên cạnh giường em nằm. Hắn đang suy nghĩ về em.
Hắn gặp em lần đầu tiên ở trại trẻ mồ côi. Chắc em cũng chẳng biết.
Hôm ấy hắn đi khảo sát một vòng quanh Devil Buildings, nên tiện rẽ qua cô nhi viện. Hắn đi một mình. Thập thò đằng sau bức tường lớn, là bóng của một đứa trẻ con, hắn đi lướt qua. Ánh mắt của con bé rất sáng, trông nó có vẻ như đang bị bắt nạt, hắn không quan tâm.
Lần thứ hai, thật tình cờ, Arrow dẫn con bé đến. Áp lực công việc đè nặng lên hắn, khi ấy mới chỉ là cậu nhóc 14, vì vậy hắn cần phải xả stress. Arrow đã dùng từ “cho”.
Con bé chẳng có cái gì đặc biệt, ngoài đôi mắt rất sáng. Hắn nghĩ, muốn Gi*t con bé chẳng cần đến súng, nhưng đột nhiên hắn lại có thú vui kì quặc, là ném cái nơ màu xanh mà mẹ hắn tặng vào chuồng chó, bắt con nhóc lấy. Hắn biết thừa khi có mặt hắn ở đấy, lũ chó sẽ chẳng dám động vào một sợi tóc của nhóc con, chỉ là hắn muốn thử xem nó dũng cảm tới mức nào.
Nhưng cũng khá ngạc nhiên đấy, con nhóc cũng nhanh nhẹn và thông minh lắm.
Hắn ghét nhất nhìn con bé cười. Trông thật là đáng ghét! Bởi lẽ ở Devils, chưa ai “dám” cười cái nụ cười trong sáng và “không có chút tham vọng”. Thế là hắn tìm mọi cách để không cho nó cười. Nhưng sau lưng hắn, con bé vẫn ngây ngô, cười trên những nỗi đau.
Nó có một người anh trai. Hắn cũng có một người em gái.
Nhưng anh trai nó được nhiều hơn hắn, về tình thương. Từ lúc sinh ra, chưa một lần mẹ bế hắn. Thậm chí lên 5 tuổi cha mới nhìn mặt hắn. Họ bảo, cha mẹ muốn rèn cho hắn tính tự lập, và vô cảm, “Không được tin vào bất kì người nào, có khi là chính bản thân mình!”.
Hắn ghét cái tình thương nó dành cho anh trai.
Nhưng cái để làm hắn day dứt, đó là Ropez đã bắt “đồ chơi” của hắn phải ăn thức ăn của con Frang. Ngay lúc ấy hắn chỉ muốn lột da cô ả. Hắn tuy rằng rất khinh thường con nhóc, nhưng chưa một lần làm trò đó với nó. Sau lần ấy, hắn đã rèn cho cả thảy 200 con chó, phải biết e sợ con nhóc, và ngay cả cún cưng của hắn cũng không ngoại lệ. Nhưng nó ghét con Frang mất rồi. Con chó chẳng làm gì nên tội, nhưng con nhóc lại ghét nó, trong khi hắn rất quý con chó. Vậy nên trong một thời gian dài, hắn cũng chẳng nhìn mặt con chó luôn.
Vì sao hắn lại thế nhỉ!?
Hắn ghen tỵ. Vì hắn muốn, có được tình thương của con nhóc.
Rồi hắn quết định cho con nhóc ở chung khu biệt thự, mà người ta xây dựng nhằm mục đích cho những người tình của hắn. Hắn tuyệt nhiên không cho bất kì cô nàng nào khác vào. Hắn dạy nó học, không phải vì hắn muốn nó làm việc cho Devils, mà hắn muốn nó phải làm việc cho bên Angels, làm việc tốt.
Hắn chờ đợi con bé sẽ coi mình như một người anh, nhưng hình như nó chẳng coi hắn là gì hết.
Con bé được cử đi tập huấn ngay tức thì, lúc này, dường như hắn đâu còn coi nó như một người em!
Rồi khi con bé Moon ngày nào giờ đã lớn, hắn vẫn dõi theo. Em cũng chẳng biết hay em chẳng hề quan tâm.
Hắn hay ngồi ở lầu 2 quán cà phê Victoria. Ngày ngày em hay đi cùng với một người nào khác. Em cười rất hồn nhiên với người đó, dù đôi lúc cậu ta tỏ ra khó chịu.
Chính hắn đã tự tạo rào cản với em, nếu hồi bé, hắn đối xử tốt với em, có khi giờ này em cũng đã coi hắn là anh.
Còn giờ thì em đang ở bên hắn đây.
“Arrow đã ban cho em sự sống.
Em đã tự lấy nó đi.
Và giờ, ta mới là người đem lại sự sống cho em”
Một khi Arrow đã đem em đi “cho”, thì “đừng hòng mà” lấy lại!
Moon mở mắt. Em đã ngủ rất lâu.
Lại là cái phòng quen thuộc.
Thế mà em đã mong đây là cổng thiên đường!