Ngược Chiều Kim Đồng Hồ - Chương 10

Tác giả: ZuzuLinh

Nảy mầm
Moon đang suy nghĩ, sự tò mò đã khiến em ra khỏi phòng.
Đi hết hành lang, em dừng lại ở căn phòng có cái cửa được sơn màu đen, khác hoàn toàn với 9 phòng còn lại. Đột nhiên ­cửa phòng mở ra. Ken bước ra ngoài.
- Sao vậy nhóc con?- Lần đầu tiên hắn không còn gọi em là “mày”, nhưng cái giọng thì vẫn như trước.
- Dạ không có gì!- Con bé sợ hãi, ước gì đừng đặt chân ra khỏi phòng.
Ken nhìn con bé, rồi hắn bước đi thẳng. Tới phòng cuối cùng, hắn mở cửa bước vào. Đơn giản hắn không thích ai vào phòng mình.
Moon bước theo. Vẫn như xưa, em thấp hơn hắn hơn một cái đầu.
Ken ngồi chờ sẵn ở ghế salon. Hắn đang dùng máy tính của mình. Chẳng lẽ lại dậy con bé bằng cái máy cổ lỗ sĩ kia.
Moon lấy máy tính của mình ra, hai cái máy đối lập nhau về màu sắc, một cái màu trắng bạc, trong khi cái còn lại màu đen tuyền.
Ken chiếm tới 7 phần của cái ghế dài, tư thế hắn ngồi rất thoải mái, trong khi con bé chỉ dám ngồi ở ghế phụ kề bên.
Nếu là một cô gái khác, chắc chắn sẽ chọn vị trí bên tay trái của hắn để dựa vào, nhưng con bé này không thế, bên em ngồi là tay phải, chẳng có một chút hấp dẫn nào!?
Hai tuần học được từ tay hacker chuyên nghiệp, con bé có vẻ khá hơn, nhanh nhạy hơn, xác định được phương hướng trong những bài toán khó. Có những phương thức mà các hacker của Devils không hề được biết, nhưng con bé lại được tiếp cận. Ken sàng lọc những bài tập rắc rối, chỉ dậy cho con bé những thứ dễ hiểu, và một số tuyệt kĩ cơ bản, hắn không thích nói, trong cả mấy tiếng đồng hồ, họ đều im lặng. Tuy nhiên cũng có rất nhiều buổi hắn phát cáu với con bé. Nó quá chậm hiểu, hắn đã chỉ cặn kẽ vài ba lần rồi mà để nó tự thực hiện mãi không xong. Sao có thể so sánh Moon mới hắn được chứ, trí tuệ của một con bé mới chỉ 11,12 sao có thể sánh bằng cái người sinh trước tới tận 7 năm được, mặt khác, hắn là ai chứ!?!
Nhưng Ken vẫn giữ bình tĩnh, nhìn vào đôi mắt ngây ngô của em khiến hắn chẳng thể nào tức được nữa. Những lúc ấy hắn đành thở dài và dậy em lại từ đầu.
Một buổi sáng đầu tuần như bao ngày khác, Ken định sẽ dậy con bé cách ẩn mình trên hệ thống mạng online trước khi hắn tới văn phòng.
Vẫn cái cách chẳng coi ai ra gì, hắn thản nhiên mở cửa phòng con bé.Em
đang đánh răng, vẫn còn quá sớm, mới lại hôm qua hắn dậy con bé tới tận khuya.
Nghe thấy tiếng động, con bé nhận ngay ra là hắn. Lại phải học, em chán ngấy rồi, một ngày hắn dành ít nhất 7 tiếng trực tiếp dậy, còn lại để em tự thực hành với đống bài tập phải làm trong 10 tiếng. Sao lại thế nhỉ, em cũng không hiểu tại sao nữa, hắn lại nhiệt tình dậy học đến thế?
Em chải đầu cẩn thận rồi bước ra.
Ken nhìn con bé bằng ánh mắt khó chịu, đã để hắn chờ lâu.
Nếu là người khác chắc chắn con bé đã tìm cách làm hỏng cái máy tính để khỏi phải học nữa, nhưng hắn thì không thể. Hắn toàn dậy cách lẩn tránh chương trình an ninh thôi, biết bao nhiêu dạng bài tập, trong khi em thích lập trình hơn.
Em lại ngồi vào vị trí quen thuộc, khởi động máy.
Hắn vẫn nhìn con bé từ nãy tới giờ. Trông nó ăn mặc chẳng hợp gu tẹo nào. Hắn luôn lịch sự với bộ jeans áo sơ mi, có hôm thì là quần âu, áo vest, thi thoảng mới thấy hắn mặc áo cổ tim. Còn con bé, nó luôn mặc quần thụng, áo phông, dù cho tủ quần áo toàn là quần soóc và áo thun ngắn mặc mùa hè rất thoải mái.
“Ha, có lẽ nó ngại người khác giới!”- hắn khẽ mỉm cười, đối với hắn con bé chẳng khác gì khúc củi khô.
Hắn thoáng nhìn thấy nét đắn đo của con bé, hình như hắn đã nhận ra sự không thích của con bé vào những bài tập này. Ờ thì hắn đã quen với cách làm việc 18/24 tiếng của Devils rồi, có lẽ phải thay đổi.
Chẳng ai thích người khác nhìn mình quá lâu, Moon đứng dậy, em vào nhà bếp. Buồn ngủ quá, em lấy một ly cà phê và uống ực.
Thật chẳng phép tắc chút nào. “Sếp” của em ngồi ngoài này mà em dám!
- Cà phê!- Ken lên tiếng, hắn không thể hiểu em nghĩ gì.
Chủ em muốn uống cà phê, em hiểu, em rửa cái cốc vừa uống, đổ nước cà phê vào và mang ra, đặt trước bàn chỗ hắn ngồi.
Thật hết chịu nổi, Ken nhìn vào cốc cà phê đó, rồi lại nhìn em. Ánh mắt rất khó chịu.
Con bé nhìn lại, em chẳng hiểu.
Con người hắn vốn hoàn mĩ.
Đôi mắt tròn xoe nhìn vào con mắt sâu thẳm, làm hắn chẳng thể trách con bé, chắc vẫn còn ngoái ngủ.
Giờ thì Moon mới hiểu, em đem cất ly cà phê đó đi, rồi lấy một ly mới. Em quay lưng về phía hắn, hồn nhiên uống hết ly cà phê trước, sau đó đem ly mới ra.
Chiếc gương đã phản chiếu hết hành động của em.
Moon đặt ly cà phê xuống bàn.
Hắn chẳng còn gì để nói với em nữa. Không coi ai ra gì cả.
Hắn không dung cà phê nữa.
Lại tiếp tục học.
Sau ba tiếng yên tĩnh, con bé chợt lên tiếng:
- Tôi đi ra ngoài một chút- thường người ta hay nói rồi làm ngay, nhưng con bé phải được sự đồng ý đã.
“Tôi”- thật buồn cười, nếu lớn hơn tí nữa thì có thể xưng hô như thế, vì nhân viên của Devils vẫn hay dùng từ đó để trao đổi với hắn,…
Từ “tôi” khẽ nhói trong hắn, riêng đối với nhóc con này thì không được dùng từ đó. Nên là gì nhỉ? “Anh- em”- đột nhiên hắn nghĩ về em mình, có khi nào con nhóc này đã lấy đi vị trí đó mất rồi.
Tiếng bíp từ máy tính kéo hắn về với thực tại, Moon vẫn đang nhìn hắn.
“À! Nó đã nốc 2 ly cà phê lúc nãy!”- Ken ra hiệu cho con bé đi. Trẻ con thật nhiều điều thú vị, hắn lại mỉm cười.
Ken nhìn vào chiếc ghế đối diện, có cái gì dưới gối. Một tấm thiệp chúc mừng. Bên ngoài có từ “Anh trai”. Ken không giở ra đọc, hắn để đấy.
Moon lạnh hơn hắn nhiều.
Ra đi
Khi Moon quay lại thì hắn đã đi rồi!
Tốn thời gian với nhóc con thật, lần nào hắn cũng chỉ định dậy nhóc một lúc thôi, nhưng hình như bên nhóc hắn không có ý niệm thời gian, dẫu cho chỉ cần hướng mắt xuống cuối màn hình laptop.
Kể từ vụ trao đổi hàng lần trước, Devils đang tạm ngưng hoạt động, phần là để củng cố lại đội ngũ nhân viên, phần khác là do hắn đã tìm ra một thú vui khác không phải là công việc.
Hắn lại nhớ đến cái từ “Anh trai”. Con người hạ đẳng đó có gì mà hơn hắn, chỉ khác là chảy chung một dòng máu với con bé,…, ồ không, hắn làm gì có điểm gì chung.
Thế mà ngày nào hắn cũng qua căn phòng đó, im lặng hàng giờ, rồi lại đi. Có khi nào đã trở thành một phần rất quen thuộc mỗi ngày, và hắn cũng không có ý định gỡ bỏ.
Cái cảm giác mong chờ một điều gì đó thật thú vị, như là chạm vào đôi mắt nâu của nhóc, hay cốc nhẹ vào đầu khi giảng mãi mà không hiểu, cái mặt thộn ra vì cách giải bài tập khó lại quá dễ,…
Nhưng cái gì cũng có giới hạn, Ken luôn dừng lại đúng lúc.
Hắn đã coi con bé như em gái, nhưng nhỡ đâu, một ngày nào đó, lại vượt quá ranh giới. Duy chỉ có con bé hắn mới đề phòng… Đối với hắn Devils là tất cả, không gì hơn!

Moon nhận được thonog báo, ngay chiều nay em sẽ đi tập huấn. Trong tương lai, em sẽ trở thành điệp viên.
Em không mong muốn điều đó. Thứ em mong chờ chỉ là một nơi yên ổn, sống qua ngày, rồi khi em đã đủ tuổi được phát luật quy định, em sẽ từ bỏ nơi này, bằng mọi cách…
Thứ em vẫn đang tìm kiếm là gia đình thật sự cơ, vì chỉ có những giọt máu mủ, mới không ép em đau khổ quằn quại.
Thế mà em lại được làm điệp viên, em sẽ phải sống mãi trong cái xã hội vô nhân tính này.

Moon lên chuyến bay cuối cùng sang Tokyo.
Arrow nhìn theo bóng chiếc máy bay…
Bạn cùng lớp
Đặt chân về lại đất nước sau 6 năm, Moon hít một hơi dài,…
Thứ mùi em cảm nhận được là máu, của mẹ,…
Đặt một vòng hoa trước cánh đồng bạt ngàn, thời gian làm phai nhạt đi con đường mòn hồi nào, mà có phải là trên mảnh đất này không, em không thể hình dung được, lúc ấy mới chỉ là một bé con, …quá lâu rồi, nhưng chưa khi nào con tim không rỉ máu,…
Moon không thay đổi là mấy, vẫn là mái tóc đen cắt ngang lưng buộc gọn gàng, đôi mắt màu nâu ẩn dưới hàng lông mi dài, à, đôi mắt không tròn xoe như hồi bé nữa, đuôi mắt dài và sâu hơn, mang một nỗi buồn man mác,…
Qua một bài kiểm tra trình độ kĩ thuật lập trình, Moon được xếp vào Devils.4. Thật bất ngờ, vì tư cách của em đâu có thể tiến xa như thế, mẹ em là gián điệp cho tổ chức chống lại Devils, nhưng có lẽ một tháng học với bậc thầy của máy tính ngày trước đã giúp em có một chỗ đứng trong Devils. Giờ thì những đứa trẻ ở cùng hồi bé trong cô nhi viện sẽ không thể khinh miệt em như trước nữa, vì tiêu chuẩn để vào được Devils.4 là rất cao.
Moon xếp hạng thứ 300/300 tổng số nhân viên đợt này của Devils, giống như đỗ vớt vậy, thà rằng không được còn hơn. Tại sao ư? Moon sợ làm việc cho con người đó.
Hôm nay là ngày ra mắt “Sếp”. Em không thích nhìn thấy cái khuôn mặt đó chút nào.
Moon xếp hàng theo thứ tự, em xếp trong dãy gồm 10 người, còn lại những dãy kia dài hơn.
Họ phát cho mỗi người một tấm thẻ thông hành, của em là cái màu đỏ.
Thật choáng váng! Chuyện gì đang xảy ra với em thế này! Em sẽ đảm nhiệm vai trò của một gián điệp cho Devils!
Mẹ em vì làm gián điệp mà phải ૮ɦếƭ dưới phát súng theo lệnh của hắn, việc chọn người làm ở vị trí nào cũng phải dưới sự phê chuẩn của hắn, thế mà hắn lại “bắt” em phải làm theo cái điều không thể ngờ tới. Hắn muốn gì chứ? Một đứa con phải trả thù mẹ nó, đi ngược hoàn toàn lại những gì mẹ nó đã làm. Còn gì đau đớn hơn! Moon càng hận hắn.
- Sếp!- người quản lý hô lớn. Tất cả nhân viên mới của Devils.4 đều cúi mặt, riêng hàng cuối cùng gồm 10 người không cần phải làm điều đó.
Moon đứng thẳng người.
“Sếp” đi vòng quanh kiểm tra.
Có những người, họ biết nhau ở đó, nhưng không muốn nhìn!

Arrow rất đẹp. Trông hắn chững chạc so với độ tuổi 24, phom người chuẩn cộng với chiều cao ngất ngưởng, 1m87, khiến hắn chẳng bao giờ không phải là tâm điểm của sự chú ý. Arrow sải bước tiến tới chỗ của những gián điệp tương lai, từng bước chân toát lên một phong thái đĩnh đạc, con mắt chẳng chủ định nhìn vào cái gì.
Lúc này đồng loạt cả 10 con người cúi đầu kính chào hắn. Moon đứng ở vị trí số 7.
- Tốt lắm- Arrow lên tiếng bằng chất giọng trầm ấm, nhưng không biểu cảm- Từ giờ các ngươi không hề quen biết nhau, không hề biết Devils, và ta- chủ nhân của cá ngươi, chừng nào mà hoàn thành nhiệm vụ.
- Rõ!- Tất cả đồng loạt lên tiếng.
Giây phút này đối với Moon là giây phút hạnh phúc nhất từ trước tới giờ. Không còn phải cúi chào con người đó, không phải lo sợ con người đó sẽ ђàภђ ђạ mình, cũng chẳng phải sống trong không gian ngột ngạt của Devils.
Nếu như không được huấn luyện từ nhỏ phải trung thành với những vị thủ lĩnh của Devils, chắc chắn Moon sẽ cầm súng bắn lén từ phía sau hắn rồi. Ngay cả người có vị trí cao hơn hắn một bậc, em cũng đã từng dám…

Trường THPT Hermann Gmeiner
- Cả lớp, hôm nay chúng ta sẽ có một bạn học sinh mới- Cô Hana chủ nhiệm lớp 12A2 thông báo- vào đi em!- cô chỉ tay vào bạn học sinh nữ đứng ở ngoài cửa lớp.
Moon bước vào, em cố tỏ ra thân thiện.
- Bạn ấy sẽ giới thiệu đôi nét về bản thân mình cho cả lớp!- Cô Hana tạo không khí sôi nổi cho lớp.
- Xin chào! Mình là Moon, các bạn giúp đỡ mình nhiều nhé!- Giọng của Moon rất truyền cảm, nhưng có vẻ như, ấn tượng đầu tiên của Moon trong các bạn là không tốt!?! Vậy nên Moon cũng thôi, người của Devils không thích nhiều lời.
- Chà, phía góc lớp còn 2 cái bàn trống, chúng ta không thể để bạn mới ngồi trong đó được. Yun à, em chuyển vào trong để bạn ngồi chỗ em nhé! – cô giáo sẽ để Moon ngồi ở dãy giữa, nhưng là bàn cuối, vì Moon khá cao- Thị lực của em tốt chứ, Moon?
- Dạ vâng- Moon lễ phép, rồi em đi xuống cuối lớp. Xét về vấn đề thể lực thì nhân viên của Devils không có ai không đạt chuẩn.
Cậu học sinh đó, với cái tên Yun, cậu không thích nhường chỗ cho em. Nhưng vì là lệnh của giáo viên, cậu đành chấp hành vô điều kiện. Moon đặt ba lô lên bàn, kèm theo một nụ cười:
- Xin lỗi vì đã ngồi chỗ của cậu nhé!
Cậu ta không biểu cảm, đặt phịch chồng sách xuống một cách rất thái độ. Cô Hana cũng quen với hành động đó. Những người đẹp, họ có quyền đó mà!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc