Mộng- Tại sao? Tại sao chứ?
- Mày muốn như con mèo kia sao?
- Đúng thế!
- Mới bắt đầu trò chơi mà đã sợ thế rồi sao?
- Gi*t tôi đi!
- Nhưng tao không thích Gi*t trẻ con!
- Một con quỷ xấu xa!
Chưa từng ai dám nhìn thẳng vào hắn mà thốt ra câu nói đó, huống chi đây chỉ là một đứa trẻ con. Câu nói như một viên bi sắt ném thẳng vào từng иộι тạиg cơ thể hắn. Thậm chí khiến hắn có chút e sợ. Đôi mắt đã từng như tẳng băng lớn giờ bị thiêu rụi bởi đám lửa trong lòng, mắt hắn bỗng đỏ ngầu,Ken phi thẳng vào người con bé khẩu súng. Như một cục gạch, ép một luồng không khí theo sau, khẩu súng vô tình rơi trúng bả vai của Moon.
Rồi hắn bước đi. Lặng thầm.
Hắn để con bé tự làm.
Moon thở hổn hển, khẩu súng lạnh lùng nằm cạnh xác con mèo…
- ĐOÀNG!- Ken vừa bước đi, tiếng súng đã nổ, xé tan bầu trời. Chỉ là một đứa trẻ con, ngây thơ, ấy vậy mà nó đã biết dùng súng.
- Hic…huhu,…- Moon gào lên, chưa bao giờ là thế, sức nén của cò súng, kèm theo lực đẩy lớn khiến tay con bé bỏng rát, phồng dộp. Em sợ, em rất sợ.
Trời đất như tối sầm lại, đầu óc quay cuồng, oxi trong Ⱡồ₦g иgự¢ dường như không thể đủ cho hô hấp. Cái cảm giác tội lỗi dâng tràn đến khó tả. Lần đầu tiên, và cũng là lần duy nhất, Moon đi theo vết xe đổ của một ai đó. Cái dáng người cao ráo hiện về. Người đàn ông đó cầm một khẩu súng chĩa thẳng vào khuôn mặt mẹ em, cái khuôn mặt tái nhợt vì mệt mỏi, sợ hãi và rồi:
“Đoàng!”- tiếng súng cứ thế kéo dài mãi, vang vọng trong đầu óc non nớt này. Ám ảnh, vẫn cứ hiện lên, y như cái khung cảnh đó, một cánh đồng hoang vắng, máu ai đó đang chảy, một người nào đó cố gắng giữ cho em trong sạch, thế mà giờ đôi tay em đã vấy máu.
Chẳng thể nào gột rửa tới nghìn thu.
Viên đạn rơi xuống…
Cũng là lúc Moon ngã ngục, máu từ hốc mũi chảy tòng tòng, choáng váng, và rồi em ngất lịm.
Thế là hết! Giờ có lẽ cánh cửa thiên đường, nơi mà mẹ em đang chờ đón, vĩnh viễn khép lại…Như một giấc mộng.
Không tồn tại
Chiếc áo sơ mi quá mỏng manh khiến Ken đau nhói. Dẫu đó là một viên đạn bằng giấy.
Nhưng có lẽ một nỗi đau khác khiến hắn con đau hơn nhiều.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi vào khu đất trống, chói lóa nơi Moon đang nằm. Cái xác của con mèo ngày càng dậy mùi kinh khủng hơn. Lũ ruồi vẫn tiếp tục công việc ưa thích, một vài con đã bay sang chỗ bên cạnh.
Moon vội vàng tỉnh dậy. Máu trên khuôn mặt đã khô từ lúc nào.
Dần dần, Moon đang nhớ lại mọi chuyện. Hôm qua, em đã cầm súng bắn chính ông chủ mình.
Vậy là em đã thi*p đi suốt hơn 12 tiếng rồi sao?
Moon lấy tay chùi nước mũi, làn máu theo đó cũng rửa trôi.
Tại sao xung quanh lại không hề có máu, và ông chủ đâu rồi. Cả khẩu súng nữa, cũng không còn ở đây.
Một mẩu giấy được gói ghém cẩn thận theo khuôn hình viên đạn. Moon nhặt lên. “Cõ lẽ một thiên thần nào đó đã biến viên đạn thép thành mẩu giấy”. Moon ngước lên bầu trời. Ánh dương làm mắt em chói lóa, em rất đói, cũng rất mệt. Nhưng em cần phải chôn cái xác của mèo con…
—
Tất cả các quan chức cấp cao của Devils được mời đến dự buổi tiệc long trọng. Hàng loạt xe Limo đen xếp hàng dài phía trước căn biệt thự to lớn. Từ cổng đã giăng đèn sáng, với vô vàn loài hoa khoe sắc hai bên. Đài phun nước được bố trí ngay chính lối vào ngôi nhà. Từng đường nét chạm trổ tinh sảo, hoàn toàn thủ công tạo cho bệ phun một vẻ đẹp cổ xưa. Bốn bức tượng sứ ông voi quay lưng vào nhau không ngừng phun nước. Hiệu ứng đèn chùm tôn thêm vẻ đẹp huyền ảo.
Đây chỉ mà một trong những nhà hội trường lớn ở Devils.5. Căn biệt thự được xây dựng theo bản thiết kế của một kĩ sư người Italia, nên mang hơi hướng thời kì phục hưng của châu Âu. Tông màu trắng phô bày những gì tinh túy nhất, từng bậc thềm là một kì công điêu khắc hoa voan. Chiếc cửa sổ được làm bằng gỗ lim hơn 500 năm tuổi, sơn màu trắng tinh khôi, riêng cánh cửa chính khoác lên mình lớp sơn màu đen hào nhoáng. Vòm trần cao và rất sáng, được trang trí bởi những bức tranh về cõi thiên đường xa xăm. Đây chẳng khác lâu đài của các vị vua chúa quý tộc thời kì xa xưa.
Bước ra từ con xe Triumph màu trắng dóng dài duy nhất ở đây, Arrow là một trong số những khách được mời, nhưng hắn có vẻ không thích dự buổi tiệc này.
Thảm đỏ trải rộng, khách mời đi tới đâu đều có người phục vụ theo sát.
Căn biệt thự lộng lẫy ánh đèn phát ra từ các khối thạch anh lung linh sắc màu. Ken đứng ở đó, vị trí trung tâm, nhưng lạc lõng…
Hôm nay Ken là chủ nhân của bữa tiệc. Vẫn dáng đứng rất kiêu kì, cho tay trong túi quần, dù đang nói chuyện với người lớn, chẳng bao giờ hắn thôi không coi thường những người xung quanh. Trang phục của hắn do một nhà thiết kế người Mĩ gốc Việt đảm nhiệm, bộ Veston màu đen thật hợp với nước da màu trắng của hắn, đôi môi màu đỏ mọng, khiến ta ngỡ là một cậu trai dễ mến, nhưng không phải thế, càng nhìn kĩ, ta sẽ thấy những nét đẹp cao sang, mà ở hắn, càng lớn càng đẹp, một nét đẹp độc ác.
Những người xung quanh đều cao hắn ít nhất một mái đầu, nhưng ai cũng phải dùng những từ ngữ kính trọng khi nói chuyện, không phải ai cũng có vinh dự đó.
Ken chán ghét những câu nói sáo rỗng của lũ người lớn này. Ngay cả mẹ hắn, dẫu có dành cho hắn những lời lẽ ngọt ngào, hắn cũng chẳng muốn nghe.
Đúng 20h. Cánh cửa lướn đóng lại, chỉ gồm những người cấp cao mới được ở lại, Ken cùng cha, bước lên vị trí tối cao.
- Ta là Rồng Đen, từ giây phút này ta tuyên bố, người thừa kế Tập đoàn Thương Mại DEVILS toàn cầu sẽ là con trai ta. KEN. Từ giờ cho đến lúc đảm nhiệm chức vụ này, ta sẽ vẫn là người đứng đầu, nhưng mọi việc trước hết vẫn phải thông qua con trai ta. Ngay ngày mai, Ken sẽ được đi tập huấn, được đào tạo thêm một lần nữa và khi trở về, Ken sẽ là một chàng trai trưởng thành đủ điểu kiện để tiếp nhận chức vị cao quý này.
Ken lướt một vòng đôi mắt qua tất cả những người có mặt ở đây, ánh mắt thể hiện sự tự tin, uy nghi của một vị lãnh đạo tối cao. Hắn quyết định ra đi sớm hơn dự tính.
Arrow nhìn anh trai mình, cũng từ đây, đã có sự phân đẳng cấp giữa hai con người cùng huyết thống. Đôi bàn tay nghiền chặt, lại một lần nữa, để thua anh trai mình. Giống như 40 năm trước đây, cha hắn cũng thua con người có bí danh là Rồng Đen kia.
Arrow về luôn tức thì, dù cha hắn vẫn cố ép con mình phải ở lại theo đúng phép lịch sự. Ken nhận ra điều đó, người em trai duy nhất của hắn, giờ có lẽ không còn nữa, nhưng biết làm sao, khi hắn là người sinh trước.
Arrow bước lên xe. Hắn chủ động cầm lái. 13 tuổi, nhưng chẳng có ràng buộc nào ở 2 vị thủ lĩnh này. Arrow ước có con bé bên cạnh, để hắn có thể xả nỗi buồn theo cách thức phát xít mà hắn vẫn hay dùng. Nhưng có thể theo hắn, con bé đã ૮ɦếƭ dưới tay Ken từ lâu rồi.
Thay đổiChuyến bay khởi hành lúc 8h ngày hôm sau.
Moon nghe được từ một vài người làm nói chuyện về việc đi tập huấn lượt hai của ông chủ, em có vẻ an tâm hơn. “May mắn, ông chủ vẫn sống sót.”
Nhưng nỗi đau tinh thần không thể nguôi bớt. Em đã lạc lối rồi. Điều em lo sợ nhất là bây giờ anh trai sẽ ra rao đây? Khi mà em đã phạm vào một thứ tội không thể tha thứ được, đó là dám chĩa súng vào ông chủ.
Khi mà người ta bị dồn vào đường cùng, họ còn gì để mất, như em. Nhưng em ân hận quá, dẫu đó chỉ là một viên đạn giấy, nhưng sao mục tiêu không phải chính bản thân em, sao viên đạn không phải rơi vào tim em chứ. Gián điệp!- cái từ mà họ chỉ dành cho mẹ em, liệu có phải là em. Em không thể tha thứ cho bản thân. Em đã từng được học, phải tuyệt đối trung thành, vậy mà sao em lại dám…
Phải rồi, mẹ em làm chỉ điểm cho Interpol mà em đã phải chịu những đầy đọa này, thì cái hành động của em, anh trai em sẽ ra sao? Em ước mình có thể đày xuống địa ngục, chỉ để đừng ai động đến anh trai em…
…
Pari, 7A.M
Ken bắt đầu chiến dịch tập huấn, đôi mắt hắn khép lại một tuổi thơ, từ giờ hắn đã trưởng thành…
…
4 năm sau…
Ông chủ sắp về!- Một quản lý thông báo với nhân viên của mình. Tất cả đều tất bận chỉnh chu tòa nhà.
Trên bầu trời,
- Tọa độ 56X, 72Y, chuẩn bị hạ cánh-Người phi công hạ dần tốc độ.
Hai chiếc trực thăng hạ cánh, luồng không khí áp lực thổi tung bay mái tóc của tất cả nhân viên. Đây là buổi ra mắt của toàn bộ nhân viên trước hai ông chủ nhỏ.
Bước xuống đồng thời từ hai chiếc máy bay được sơn màu đỏ bóng loáng, hai người đàn ông trong bộ Vest đen.
Tất cả lũ người dưới đều phải cúi mặt.
Arrow đã 17 tuổi, ngài bước thong dong trước một đoàn người chừng 70 tuổi cúi mặt chào. Không một chút biểu cảm trên khuôn mặt, con mắt luôn chỉ nhìn thẳng. Mái tóc đen chuốt keo nhẹ nhàng, một bên tay vẫn cho trong túi quần. Vẻ đẹp kiêu sa toát lên lạnh lùng, đôi mắt đen tràn đầy tham vọng, như thiêu đốt mọi ý chí của kẻ muốn vượt lên.
Tất cả đều ngất ngây trước vẻ đẹp lãng tử của ngài, không có một trạng từ nào có thể diễn tả thỏa đáng nét đẹp đó.
Bước ngay sau, là Ken.
Ông chủ thực sự giờ mới để lộ đôi mắt, Ken bỏ lớp kính đen, áng sáng chói lóa không thể làm đôi mắt ấy nheo lại. Trông ngài giờ khác hẳn, không còn là một cậu nhóc xinh trai ngày nào, đích thực là đàn ông, khuôn người vừa vặn trong trang phục cổ điển, một vẻ đẹp phóng thoáng khiêu gợi, sống mũi chạy thẳng cao sang, bờ môi nở một nụ cười tỏa nắng, không còn vẻ mặt lạnh te như xưa, nhưng nụ cười cũng vẫn mang một ẩn số khó hiểu. Mặt ngọc toát ra từ phiến đá safia thứ màu trắng tinh khôi yên vị trong chiếc chẫn cái, tạo vẻ gầm gố cho đôi tay vốn rất khỏe mạnh, từng đường ngân lộ ra dưới lớp da trắng muốt, như hàng ngàn con đường trải rộng ✓út ngàn. Rất khoáng đạt.
Hai người đi trên lớp thảm đen, họ không hề quan tâm đến lũ nhân viên đang bày trò chào đón.
Vừa bước tới văn phòng, Ken đã khởi động máy tính chủ, ngài muốn xem toàn bộ thống kê trong bốn năm vừa qua.
Ken có vẻ không hài lòng với doanh thu trong mấy năm trước.
- Chắc chắn năm nay sẽ bằng tổng của bốn năm trước.- Vẻ mặt quyết đoán với sự tự tin vô đối.
- Ta tin ở Ngài!- Rồng Đen thỏa mãn về những điều được nhìn thấy. Cũng đúng thôi, bộ óc đó là sản phẩm không chỉ của con người, mà còn được hỗ trợ bởi khoa học công nghệ đỉnh cao. Devils có thể tự tin rằng, công nghệ sinh học của tập đoàn hơn hẳn của Hoa Kì.
Arrow trở về với vị trí quen thuộc, cái ghế của tổ chức Devils.4. Không thay đổi lắm, cánh tay phải của Ken. Chỉ thế.
Việc thay đổi nhân sự của Devils, tạo lên một cơn lốc cho guồng máy to lớn này, thế hệ trẻ thay thế cho lớpngười trước đã có dấu hiệu thoái hóa. Như một cơn sóng thần thay đổi hoàn toàn đường lối của Devils, nuốt chửng những cơ sở dữ liệu tài chính của các tổ chức doanh nghiệp vừa và nhỏ, thâu tóm các nhà chính trị gia toàn cầu, cán cân thương mại bị mất thăng bằng, tạo một cơn sốc đau đầu của tổ chức hình sự quốc tế.
Một sự thay đổi chóng mặt chỉ trong thời gian ngắn.