Dạ Diễn ra sức thúc mạnh, bên dưới khít chặt làm cho hắn khó chịu không kém. Hắn dụi đầu vào hõm vai cô mà hít thật sâu, cả hai tiếp xúc với nhau bằng hình thức nguyên thủy nhất. Mục đích là thoả mãn Dụς ∀ọηg tận sâu bên trong.
Hắn đổi tư thế, kéo cô ngồi lên người mình, bắt cô phải tự vận động.
"Tự di chuyển đi."
"Tôi… thật sự mệt lắm, không làm nổi nữa đâu." Đổng Uyên cảm nhận vật nam tính bên trong mình không có xu hướng dịu xuống, cô thật sự mệt thở không ra hơi rồi.
Cả người nhớp nháp khó chịu vô cùng, cũng chẳng còn sức để hùa theo nhu cầu của Dạ Diễn. Cô gục người lên vai hắn, thở từng hơi nặng nhọc, tiếng rên ngắt quãng cho thấy cô đã kiệt sức rồi.
Dạ Diễn thấy cô đã mệt lã người, cũng thấy hơi xót. Hắn cũng chẳng muốn giày vò cô thêm nữa, vì vậy liền rút ra ngay lập tức. Sau đó đặt cô nằm xuống bên cạnh mình, nhìn cô nhắm chặt mắt mà thi*p đi.
Nhìn cô an tĩnh nằm đấy, ngoan ngoãn đến lạ. Dạ Diễn liền đứng dậy đi vào phòng tắm giải quyết phần còn lại, sau khi khoác áo choàng tắm xong liền bế Đổng Uyên vào rửa sạch người. Giúp cô mang quần áo sạch sẽ rồi lại đặt cô nằm ngay ngắn trên giường.
Hắn ngồi trên giường, quan sát Đổng Uyên đang còn say giấc nồng. Chỉ có lúc này cô mới ngoan ngoãn đến như vậy mà thôi, đến khi tỉnh lại, dáng vẻ mà cô đối mặt với hắn chính là sự phòng bị cùng chán ghét.
Dù sao Dạ Diễn nói là sẽ giữ lời, chuyện để cô tiếp tục đi học, hắn sẽ đáp ứng. Hắn sẽ thử tin tưởng cô một lần, nếu như để hắn biết Đổng Uyên cô dám lừa hắn. Dạ Diễn tuyệt đối sẽ khiến cô sống không bằng ch.ết!
…
Lúc Đổng Uyên tỉnh lại đã là mười một giờ trưa rồi, cả người cô đau nhức đến nỗi không muốn rời khỏi giường. Cô khẽ dụi mắt, nhìn sang bên cạnh thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói của quản gia vọng vào bên trong phòng:
"Đổng tiểu thư, nên dậy ăn trưa rồi."
"Tôi biết rồi, tôi sẽ xuống ngay."
Đổng Uyên qua loa đáp lại, sau đó liền cố lê thân đi vào trong nhà tắm. Nhìn vào trong gương, thấy trên cổ chi chít vết hôn, còn có cả ở trước иgự¢ và sau gáy cũng không kém hơn là bao.
Cô siết chặt tay, sau đó dùng vòi hoa sen xả nước ướt đẫm cả áo quần. Cô dùng sức tẩy rửa đi những dấu vết mà Dạ Diễn để lại trên người, nghĩ lại cũng chỉ cảm thấy kinh tởm mà thôi.
Sau một hồi tẩy rửa bản thân, cả người cô đã đỏ bừng vì dùng sức quá mạnh. Đổng Uyên tìm rồi mang một chiếc váy tay dài cổ cao, che đi những vết hôn kia. Cô trở lại với dáng vẻ bình thường, nhìn bản thân trong gương mà mím chặt môi, nghiến răng mà thì thầm:
"Rồi sẽ có một ngày, tôi khiến anh phải hối hận vì những việc anh làm với tôi!"
Cô quay lưng rời khỏi phòng tắm, bước xuống dưới tầng, đi thẳng vào chỗ bàn ăn. Lúc cô thấy Dạ Diễn đang ngồi ở đấy mà không khỏi bàng hoàng, Đổng Uyên liền cứ đứng đực ra đấy mãi.
Hắn thấy vậy liền không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, nhướng mày mà gọi:
"Lại đây ngồi ăn đi, chắc em đói bụng rồi."
"Anh… không đi làm sao?"
"Sáng nay tôi nghỉ, sao? Em không muốn nhìn thấy tôi đến vậy à?"
Đổng Uyên chậm rì rì mà bước đến bàn ăn ngồi xuống, cô không trả lời câu hỏi của hắn. Ánh mắt nhìn về thức ăn thịnh soạn trên bàn mà ngao ngán không thôi.
"Chỉ là tôi hơi bất ngờ thôi."
"Còn đau không?"
Câu nói thành công làm cho cô phải ngước mắt mà nhìn Dạ Diễn. Hắn tỏ ra ân cần mà quan tâm cô như chưa từng có chuyện gì xảy ra, làm cho Đổng Uyên càng thêm chán nản.
Dạ Diễn khẽ "hửm" một tiếng như đang chờ đợi câu trả lời từ cô. Đổng Uyên cũng không chống đối hắn, một bên vừa cầm lấy đũa mà gắp thức ăn, vừa qua loa mà trả lời:
"Không đau."
"Tuần sau tôi sẽ sắp xếp lịch để em được đi học lại, tất cả giấy tờ tôi đều giúp em giải quyết rồi. Việc của em là ngoan ngoãn ở trường học xong rồi về nhà, đã rõ chưa?"
"Tôi muốn học ở Đại học X."
Dạ Diễn hờ hững mà đối mặt với cô, hắn như đang muốn tìm ra chút sơ hở mà Đổng Uyên đang cố che giấu. Nhưng vẻ mặt cô quá mức bình thản, như việc cô nằng nặc đòi đi học và học ở trường X cũng chỉ vì lo cho tương lai vậy.
Hắn dám chắc cô không suy nghĩ đơn thuần như thế. Nhưng hắn cũng dễ dàng đồng ý yêu cầu của cô, để xem cô sẽ bày ra trò gì đây.
"Được thôi, học ở đâu cũng như nhau cả. Tôi cũng chẳng quan tâm."
Đổng Uyên còn tưởng đâu hắn sẽ tra hỏi tại sao cô lại nhất quyết muốn vào trường X, cũng đã tự nghĩ ra lý do để bao biện. Ai ngờ đến Dạ Diễn lại thoải mái đáp ứng như thế cơ chứ.
Nhưng cô cũng rất biết điều, tuyệt nhiên sẽ không hỏi những thứ không nên hỏi. Nếu không khi đó người chịu thiệt sẽ là cô.
"Lát tôi dẫn em đi mua áo quần đẹp, dù sao thì đến trường cũng không được để người ta khinh thường. Em là người của tôi, lý nào lại hạ tiện như vậy."
"Đều nghe anh."
Đổng Uyên cũng không muốn trò chuyện nhiều với Dạ Diễn, cô im lặng ăn phần thức ăn của mình. Còn hắn ngồi đối diện xem một số tài liệu quan trọng. Bầu không khí tĩnh mịch kéo dài đến hết bữa cơm.
Cô ngồi ăn, còn hắn ngồi làm việc. Đúng lúc này ngoài sân vang lên tiếng động cơ xe ô tô, Đổng Uyên liền ngoái đầu nhìn về phía cửa chính. Chỉ là cô vừa mới quay đầu thì đã nghe thấy tiếng nhắc nhở của Dạ Diễn:
"Uống sữa của em đi, đừng lo chuyện bao đồng."
Ngay lập tức khiến cô không dám hó hé, liền yên vị ăn cho xong bữa trưa của mình. Trong nhà rất rộng lại rất yên tĩnh, vì thế chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng vang khắp cả nhà. Cô nghe thấy tiếng giày cao gót lộc cộc va chạm với sàn nhà, từng bước đi vô cùng mạnh mẽ và dứt khoát.
Đổng Uyên có thể một phần đoán ra đây là người làm trong showbiz.
Chưa để cô chờ quá lâu, lúc này giọng nói đầy ngọt ngào cùng bóng dáng yêu kiều lướt ngang qua mặt cô. Cứ thế nhào vào lòng Dạ Diễn không một chút kiêng nể.
"Anh Diễn, có nhớ em không?"
Dạ Diễn hơi cau mày, khó chịu đẩy người cô ta ra.
"Cô đến đây làm gì?"
"Là vì em nhớ anh đó anh Diễn." Người phụ nữ ngược lại không thấy khó chịu vì sự xa cách của hắn, cô ta tự nhiên kéo cái ghế bên cạnh hắn rồi ngồi xuống. Sau đó kéo lấy tay hắn mà nũng nịu nói.
"Không có chuyện gì quan trọng thì đừng có đến tìm tôi."
"Nhưng em là vợ chưa cưới của anh mà, em đến tìm anh thì có làm sao?"