Ngục Tù Không Lối Thoat - Chương 03

Tác giả: Ngữ An

"Được thôi, nếu em làm tôi vui vẻ thoả mãn, tôi sẽ xem xét lại chuyện để em đi học. Vậy nên cởi đồ rồi lại đây làm cho tốt."
Đổng Uyên cũng đã biết chuyện mình thoả hiệp với hắn đồng nghĩa cô sẽ bán đứt cái gọi là lương tâm. Cơ thể dơ bẩn này cũng chẳng phải của cô nữa rồi, cô vẫn nên nghĩ đến cái lợi trước mắt thì hơn.
Nếu như Dạ Diễn thích cơ thể cô như vậy, cô sẽ dùng nó để trao đổi lấy những gì bản thân muốn. Bảo cô dơ dáy bẩn thỉu sao? Đúng, cô chính là người như vậy đấy.
Kể từ lúc bán thân cho Dạ Diễn, cô đã biết ngày tàn của mình đang cận kề rồi. Cô còn giả vờ thanh cao làm gì nữa chứ.
Tay Đổng Uyên hơi run run, cởi từng cúc áo, từng món từng món trên người đều trút xuống dưới dất. Cô run rẩy, toàn bộ cơ thể phơi bày ra trước mặt hắn. Làn da trắng mịn như phát sáng, càng nhìn lại càng mê ly.
Cô cảm nhận được ánh mắt đầy Dụς ∀ọηg của Dạ Diễn, theo phản xạ đưa tay lên che иgự¢ lại. Hắn thấy vậy, hơi cau mày mà ra lệnh:
"Bỏ tay ra!"
Đổng Uyên tất nhiên sẽ không chống đối để phải nếm trải quả đắng. Cô nghe lời, buông thả tay xuống hai bên, cứ đứng đực mãi ở đấy không biết nên làm gì tiếp theo.
"Lại đây, ngồi lên đùi tôi. Không lẽ em còn muốn tôi chỉ từng bước hay sao?"
Cô nuốt "ực" một cái, thật sự có chút xấu hổ. Dù sao thì việc khoả thân trước một người đàn ông cũng là điều vô cùng gượng gạo.
Cô từng bước đi đến gần hắn, sau đó leo lên đùi hắn mà ngồi xuống. Cô có thể cảm nhận được vật thô cứng nóng rực ở ngay phía dưới thân mình đang rục rịch. Đổng Uyên thật sự có chút sợ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thản nhiên bình tĩnh.
Cô chủ động vòng tay qua cổ hắn, hơi ghé môi đến chạm nhẹ lên yết hầu đang lên xuống của Dạ Diễm. Vụng về mà liếm nhẹ, ʍúŧ mát khiến cho hắn ngứa ngáy không thôi.
Tay cô hơi run rẩy, đánh bạo chạm xuống vật đàn ông nam tính kia. Chỉ là lúc vừa chạm đến, cô đã vội rụt tay lại ngay. Lúc này trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười trầm thấp:
"Sao? Sợ à? Thế này mà muốn làm tôi thoả mãn thì còn kém lắm. Chắc cô phải ở nhà thôi."
"Tôi… tôi làm được!"
Dạ Diễn nhìn từng động tác vụng về của cô mà càng thêm hứng tình, bên dưới trướng đến phát đau. Nhưng hắn vẫn nhất quyết không muốn ᴆụng tay đến, dù sao chính cô cũng đã mạnh miệng bảo là hầu hạ hắn thật vui vẻ. Việc của hắn là nằm hưởng thụ mà thôi.
Đổng Uyên cởi từng cúc áo sơ mi của hắn, để lộ vòm иgự¢ săn chắc cùng nước da màu đồng trông rất nam tính. Cô hơi lén mắt nhìn Dạ Diễn một cái, sau đó cúi đầu mà hôn từng chút một từ vai, xương quai xanh, rồi quay trở lại môi.
Môi lưỡi dây dưa, cuồng loạn ʍúŧ lấy nhau như hai con rắn thèm khát. Tay Dạ Diễn không kiềm chế được, siết chặt gáy cô khiến nụ hôn thêm sâu hơn.
Đổng Uyên thở không nổi, mặt mày đỏ bừng. Một tay hắn bao lấy bên иgự¢ đầy đặn thơm ngát mùi sữa tắm, không kiêng nể khiến nụ hoa nở rộ dưới bàn tay của hắn. Cô rùng mình mà rên lên một tiếng:
"Ư…"
"Sướng không? Hả?"
Dạ Diễn cũng chẳng cần để cô lấy lòng mình nữa, hắn trực tiếp đè cô xuống dưới thân mà xoa nắn. Làn da mịn màng càng làm cho hắn thêm phát điên, vẻ mặt kiều diễm của cô làm cho hắn không thể nào kiềm chế được.
Cúi người ngậm lấy nụ hồng đã cứng kia, cả người Đổng Uyên bỗng chốc đỏ ửng, cô bị hắn kích thích từng chút một làm cho run rẩy không thôi. Như có dòng điện đang chạy loạn trong cơ thể cô, cả người cô lâng lâng như bay bổng trên chín tầng mây.
Đổng Uyên biết bản thân bây giờ có bao nhiêu Dụς ∀ọηg bẩn thỉu, nhưng trong lòng cô không khỏi căm hận, chỉ muốn một dao đâm ch.ết người đàn ông đang nằm trên người mình.
Hai tay cô bấu chặt vào lưng hắn, ánh mắt đỏ ngầu đến đáng sợ. Đổng Uyên vội rúc vào lòng иgự¢ hắn, không dám ngẩng đầu lên nhìn sợ hắn phát hiện ra vẻ mặt lúc này của cô.
Cho đến khi tay hắn lướt xuống ngay giữa hai chân cô, cảm nhận được mật dịch đã đủ ướt để tiếp nhận hắn. Dạ Diễn cuối cùng không nhịn nổi nữa, thúc mạnh vật nam tính vào bên trong cô. Hắn khẽ gầm một tiếng với vẻ hưng phấn, cúi người thủ thỉ bên tai Đổng Uyên.
"Nói cho tôi biết, em có vui không? Có phải là em tự nguyện không?"
Đổng Uyên nhất quyết cắn chặt môi, cô không dám hó hé một lời. Bên dưới trướng đến phát đau, cô thật sự đau đến không thể nào thở nổi. Nước mắt cô chực trào, cắn chặt môi đến nỗi rướm máu.
Dạ Diễn lúc này đang chìm trong khoái cảm, nào có thời gian để ý đến cô như thế nào. Hắn chỉ muốn nghe giọng cô mà thôi:
"Trả lời tôi!"
"...Là tôi tự nguyện."
"Ngoan."
Đổng Uyên cắn chặt răng, cô sợ sẽ phát ra tiếng nấc nghẹn. Ánh mắt đầy vẻ xót xa và chán ghét tột độ không thể nào giấu được. Cô cố che giấu gương mặt mình trong màn đêm, không muốn cho Dạ Diễn nhìn thấy.
Bởi nếu để hắn thấy, sẽ để hắn biết được cô đối với hắn có bao nhiêu thù hận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc