Ngự Phồn Hoa - Chương 46

Tác giả: Vô Xứ Khả Đào

Lúc giữa hè.
Xung quanh Tướng Quốc Tự ngoài thành Cẩm Châu, cây cỏ xanh um tươi tốt. Hoàng hôn buông xuống, các tín đồ đến dâng hương đã sớm trở về nhà, chỉ còn lại đàn hương lượn lờ, trên toà cổ tháp ngàn năm bỗng nhiên lộ ra một vẻ tang thương và trầm lặng.
Đi vào ngôi chùa cổ là một cô gái trẻ nhấc váy, đang đi lên từng bước một.
“Mẫu thân, nhanh lên một chút! Cửa sắp đóng rồi!” Trước người nàng cách đó không xa là một cậu bé trạc bốn tuổi, mặc chiếc áo ngắn xanh nhạt và chiếc quần lụa, vô cùng đáng yêu.
Cô gái đứng ở đằng xa nghỉ ngơi, dường như đang điều chỉnh hơi thở, cậu bé hoạt bát chạy tới bên người nàng, cười hì hì dắt tay nàng: “Mẫu thân, con đỡ người.”
Nàng để cho con trai dắt tay, chậm rãi đi về phía trước.
“Ai nha, thật sự là đóng cửa rồi.” Cậu bé ảo não nói, “Mẫu thân xem kìa!”
“A Hằng, trước cửa chùa miếu không thể lớn tiếng ồn ào.” Người mẹ trẻ tuổi dịu dàng vỗ đầu của nó, tỏ vẻ răn đe, nàng lại chỉ vào cửa Tướng Quốc Tự, “Cửa này bình thường đều đóng cả. Chúng ta đi dâng hương thì đi cửa bên là được rồi.”
A Hằng ngẩng đầu lên nhìn thì đã thấy lúc này ánh nắng chiều rực rỡ, tựa như dải gấm đang bày ra, trông rất đẹp mắt. Nhất thời cậu bé ngây người, thật lâu sau mới hỏi: “Vì sao vậy?”
Người mẹ nhất thời không biết giải thích thế nào cho con trai hiểu. Bởi vì Tướng Quốc Tự là ngôi chùa lớn nhất đất Thục, con cháu quý tộc lui tới rất nhiều, nhưng mà cửa này cũng không phải lúc nào cũng mở, hơn trăm năm mới mở một hai lần mà thôi. Nghe nói trăm năm trước Hoàng đế khai quốc Tấn triều đến đây du ngoạn, núi non xanh biếc báo hiệu điều lành, có tử long lượn vòng. Ngài ở lâu không rời đi, lúc ấy trụ trì phương trượng nhận ra mới mở rộng cửa nghênh đón.
Đúng vào lúc này, đã thấy cửa bên hông có người đi ra, dẫn đầu là một lão tăng áo xám.
Hai mẹ con vội vàng tránh sang một bên, lão tăng kia cầm tràng hạt trong tay, lúc đi qua hai người thì đột nhiên dừng bước.
Người mẹ trẻ tuổi cúi đầu, khẽ niệm một câu “A di đà Phật”, A Hằng cũng rất tò mò nhìn chằm chằm lão tăng kia, sau đó còn nói: “Xin chào đại sư ạ!”
Lão tăng cười hiền hoà, niệm một câu “A di đà Phật” rồi hỏi: “Hai vị đến dâng hương?”
Người mẹ vội đáp: “Đúng vậy.”
“Gió mát dễ chịu, dân chúng bình an, chẳng mấy chốc đã nhiều năm trôi qua.” Lão tăng im lặng nhìn người mẹ, “Ngày đó có người hỏi ta, trên đời vì sao lại khổ như thế, không biết bây giờ đã có lời giải cho câu hỏi này chưa?”
Cô gái không ngờ lão tăng này còn nhớ rõ, cả người khẽ chấn động. Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt như châu ngọc lưu chuyển. Nàng nhẹ giọng nói: “Đã có rồi.”
“Giải thích thế nào?”
“Đau khổ của mình, đổi lấy niềm vui cho người khác.”
Lão tăng trầm mặc một lát rồi cười nói: “Câu trả lời thật hay!”
Cô gái cũng cười đáp lại một tiếng, khom người nói: “Không làm trễ thời gian đại sư ra ngoài nữa.”
“Duy tang dữ tử, tất cung kính chi.” (1) Đại sư vẫn đứng tại chỗ, nghiêm nghị bất động, lông mày trắng rũ xuống. Ông nhẹ nhàng nói, “Nữ thí chủ, bần tăng thay mặt cho hàng vạn dân chúng quê hương, đa tạ người năm đó đã vì đại nghĩa.”
(1) đã chú thích ở chương 35 khi đại sư Khô Vinh giải thích ý nghĩa của cái tên Duy Tang. đại ý: cây do cha mẹ trồng, ắt phải cung kính, “tang tử” ghép trong vế đầu nghĩa là quê cha đất tổ
Người mẹ trẻ tuổi đột nhiên có chút hốt hoảng, lắc đầu nói: “Ta vì đại nghĩa nhưng cũng liên luỵ đến muôn dân thiên hạ. Đại sư khen sai rồi.”
Lão tăng niệm một câu “A di đà Phật”, vẫy tay với tiểu sa di (2) bên cạnh, khẽ phân phó một chút, tiểu sa di vội vàng chạy đi.
(2) sa di: hoà thượng mới xuất gia
Sau một lát, cửa chùa bỗng nhiên mở rộng ra.
Có lẽ là vì đã lâu không mở ra mà ổ khoá bị ăn mòn, lúc mở ra còn mang theo tiếng vang kẹt kẹt, làm kinh động đến bầy quạ trong rừng.
“Mời nữ thí chủ và vị tiểu thí chủ này vào.” Lão tăng cười nói, “Đại Tướng Quốc Tự vốn nên rộng mở, cung nghênh khách quý.”
Cô gái biến sắc, vội hỏi: “Đại sư, cửa này trăm năm chưa từng mở ra một lần, sao có thể vì tiểu nữ mà mở? Huống chi khuyển tử (3) nghịch ngợm, không thể nhận ân huệ lớn như vậy…”
(3) khuyển tử: dùng để gọi những em bé nhỏ, biểu thị sự cưng chiều thân thiết
Vừa cúi đầu xuống, đứa con trai vốn đang dắt theo đã sớm thoát khỏi mình, đang chạy vào trong cửa, bộ dạng nho nhỏ thế mà bước chân lại vững vàng bình thản như vậy.
“A Hằng!”
Nàng vội vàng gọi con trai lại.
A Hằng đi qua cửa chính mới quay lại nhìn mẫu thân: “Mẫu thân mau vào đi, nếu cửa đã mở, vì sao lại không vào?”
“Con…” Người mẹ nhẹ nhàng xoa mi tâm, nhất thời nói không nên lời, “Sao con có thể đi cửa này?”
“Sao con lại không thể đi?” A Hằng đứng đó, ngẩng đầu nhìn cánh cổng cao lớn, gằn từng chữ, “Quân tử không được đi cửa bên mà phải đi cửa chính, không đúng sao?”
Tuổi còn nhỏ mà có thể nói ra được những lời này, âm vang mạnh mẽ vô cùng khí phách.
Lão tăng nhìn cậu bé mặt mày thanh tú, thật lâu sau mới nói: “Tiểu công tử cốt cách thanh cao, trán hơi nhô ra, bóng láng trắng trẻo, đây là đế…” Ông dừng một chút, suy nghĩ lại rồi đổi từ, “Tướng mạo cao quý.”
Cô gái nghe thế nhưng không hề vui mừng, chỉ cau mày nói: “Đại sư, khuyển tử sao có thể có phúc khí như vậy… Nhưng mà vẫn đa tạ lời chúc tốt lành của đại sư.”
Nàng chắp hai tay lại, khom mình hành lễ với đại sư rồi đi sang cửa bên hông.
Đi được hai bước, nàng dừng bước quay lại nhìn lão tăng, thành khẩn nói: “Nếu như là… ta không muốn con ta bước vào gia đình của bậc đế vương, chỉ muốn nó cả đời này bình an vô sự, đại sư cảm thấy có ổn thoả không?”
Trong mắt Khô Vinh đại sư gợi lên cảm giác hờ hững, giọng nói già nua mà xa xăm, “Bảy năm trước nữ thí chủ hỏi ta con đường phía trước nên chọn lựa như thế nào, khi đó người biết rõ con đường đó gian nguy thế nào, nhưng cũng đã đi qua con đường khó khăn nhất. Ta vốn tưởng rằng người thật sự đã hiểu thấu đáo, hiểu ra mỗi người đều có số phận của chính mình, không thể thay đổi. Vị tiểu công tử này trời sinh quý tướng, trí tuệ vô song, ý chí kiên cường, vốn sẽ đạt được quyền thế hiển hách nhất trên đời, thí chủ có thể thay cậu bé giấu giếm được mấy năm nữa?”
Người mẹ im lặng không trả lời, nhìn bộ dạng hồn nhiên của con trai, hai hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, chợt lâm vào trầm tư.
Ban đêm, A Hằng ở trong phòng hết sức chăm chú chỉ đạo một bộ tượng gỗ đánh trận, bỗng nhiên lại ngẩng đầu hỏi mẹ: “Mẫu thân, sao đại sư kia lại biết tên của người?”
Nàng đang khâu vá một chiếc áo ngắn cho nó, nghe vậy thì ngẩn ra: “Gì cơ?”
“Duy tang dữ tử, tất cung kính chi.”
“Thật lâu trước kia mẫu thân có quen biết với vị đại sư này.”
“Vậy ông ấy… có quen phụ thân không?” A Hằng bỗng nhiên bỏ đám người gỗ trong tay xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn Hàn Duy Tang.
“Không quen.” Hàn Duy Tang đưa tay ôm nó lên đùi, cằm nhẹ nhàng tựa vào vai nó, nàng thấp giọng hỏi, “A Hằng, mẫu thân đưa con đi gặp phụ thân con, được không?”
A Hằng vội vàng quay đầu lại: “Mẫu thân nói thật không?”
Nàng ôm nó một chút, lại nhớ tới vừa rồi ở Đại Hùng Bảo điện, A Hằng bắt chước nàng quỳ xuống cầu nguyện, trong miệng lẩm bẩm, nhưng trở đi trở lại chỉ là một câu: Bồ Tát phù hộ cho con có thể gặp được cha…
Nàng cười khổ trong lòng. Chính mình trước kia đã thề rằng không muốn hài tử bước vào gia đình của bậc đế vương, nhưng nàng biết rõ, đứa trẻ này trời sinh trí tuệ, thậm chí còn thích hợp với ngôi vị chí tôn hơn người nọ…
Chung quy thì con cháu tự có phúc của con cháu vậy.
Nàng vươn tay vuốt ve cái trán của nó, người mẹ trẻ tuổi nhìn đứa trẻ với khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ trẻ con, mỉm cười nói: “Là thật.”
—–
Năm Vĩnh Duy thứ tư, đối với triều đình mà nói thì cũng xem như ổn định, nhưng một dòng chảy ngầm đã bắt đầu động đậy.
Hoàng cung bị đốt sạch vào thời Vĩnh Gia rốt cuộc cũng đã được tu sửa đổi mới hoàn toàn vào tháng tám năm trước, Giang Tái Sơ liền dọn từ Thái Cực Điện về cung điện mới. Đầu tháng sáu, quần thần trên triều liên tục lên tiếng, yêu cầu Hoàng đế lập hậu tuyển phi, phong phú hậu cung, nhanh chóng sinh hạ hoàng tử vì cội rễ của quốc gia.
Ban đầu chỉ là vài viên quan nhỏ dâng thư đề nghị, Hoàng đế cũng chỉ nhìn một chút rồi ném sang một bên không để ý tới.
Sau đó, các đại thần trong triều bắt đầu liên danh với nhau ký một lá thư, nói thẳng “Đế đang thịnh mà không có con nối dõi, quốc gia sẽ lâm nguy”.
Lúc nhận được bản tấu chương này, Hoàng đế đang chơi cờ với Đại Tư Mã Cảnh Vân. Hắn ngừng lại, nhìn kỹ vài lần rồi đưa tay xoa mi tâm nói: “Gia sự của trẫm sao lại thành vận mệnh quốc gia?”
Cảnh Vân tay cầm quân cờ trắng, ánh mắt dừng trên bàn cờ. Hắn thấp giọng trả lời: “Bệ hạ, thiên tử không có gia sự.”
Giang Tái Sơ thản nhiên nhếch môi, lại vòng vo: “Nhiễm Nhiễm đâu? Hôm nay sao không dẫn vào cung?”
Năm kia Hoàng đế đã chỉ hôn con gái một của Hộ bộ Thượng thư, Lục Đại học sĩ cho Cảnh Vân.
Trước khi hạ chỉ, hắn còn đặc biệt triệu Cảnh Vân vào cung: “Ngươi thật sự muốn trẫm chỉ hôn?”
Cảnh Vân trầm mặc một lát rồi nói: “Thần chỉ cần thê tử dịu dàng lương thiện, bệ hạ chọn Lục tiểu thư, thần cảm thấy rất tốt.”
Hai tròng mắt Giang Tái Sơ bình tĩnh không gợn sóng, hắn hờ hững nói: “Như vậy thì trẫm lại quá lo lắng.”
Cảnh Vân nhìn hắn, ánh mắt hàm chứa sự phức tạp, thật lâu sau, hắn thở dài: “Tình yêu tới thì tới, không phải ai cũng có dũng khí và kiên nhẫn như bệ hạ.”
Hoàng đế cười một tiếng, không hề khuyên giải hắn.
Năm thứ hai, Cảnh Vân có trưởng nữ Nhiễm Nhiễm, một tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài như vậy, khi ôm ở trong tay lại dùng đôi mắt đen lay láy trừng người khác, Giang Tái Sơ vô cùng yêu mến, thường xuyên đòi Cảnh Vân mang vào cung chơi.
“Bệ hạ thích trẻ con như vậy, vì sao không cần một đứa?”
“Nói như vậy, ngươi cũng biết rõ chuyện mấy phong thư tấu lên này?” Hoàng đế thuận tay ném mấy bản tấu chưa nhìn qua sang một bên, nửa cười nửa không, hai hàng lông mày thanh tú nhíu lại đầy tức giận.
Cảnh Vân quỳ một gối xuống, lại không nhượng bộ chút nào: “Bệ hạ không thể bởi vì tình yêu của bản thân mà không nhìn đến ngai vàng.”
Vị Hoàng đế mấy năm nay không hề biểu hiện vui buồn tức giận bỗng nhiên đứng dậy, phất tay áo, hất bàn cờ ngọc lưu ly xuống đất, tiếng vang lanh lảnh không dứt. Nội thị và tỳ nữ bên trong phòng lập tức quỳ xuống, ai nấy đều nín thở, không dám động đậy.
“Bệ hạ, trong phong thư tấu lên này không chỉ có tên của ta, còn có Liên Tú, Mạnh Lương, Tống An… đều là những bộ hạ theo ngài khởi binh ngày đó. Mong bệ hạ có thể thông cảm cho tâm tình của chúng thần một tí.”
“Ta từng hứa với nàng…” Giọng nói Giang Tái Sơ cuối cùng cũng dần dần thấp xuống, dường như còn có chút hoảng hốt.
“Nàng thật sự đã ૮ɦếƭ!” Cảnh Vân cắn răng nói, “Ước hẹn sâu nặng thắm thiết cũng đều đã qua.”
Giang Tái Sơ vẫn nhíu mày, chậm rãi khoát tay áo, nhưng lại không hề để ý đến hắn mà đi thẳng.
Từ nay về sau, tấu chương từ các nơi cầu Giang Tái Sơ lập hậu tuyển phi tấu không ngừng bay tới như tuyết rơi.
Tại nơi sóng triều cuồn cuột ngút trời này, một người trước sau vẫn lù lù bất động, chưa từng dâng thư, cũng chính là người bị cách chức làm Chuyển vận sứ ở Cẩm Châu Nguyên Hạo Hành. Cũng từng có phụ tá nói bóng nói gió, hỏi hắn: “Đại nhân quan tâm đến chuyện thiên hạ như thế, sao lại bàng quan với chuyện này? Ôi, cần phải biết rằng chuyện này cũng liên quan đến vận mệnh quốc gia.”
Lúc đó Nguyên Hạo Hành đang nhấc cổ tay viết chữ, nhìn tới nhìn lui đều cảm thấy nét mác (4) vẫn chưa đủ mạnh mẽ. Chỉ là đặt 乃út xuống thì không thể nào sửa được, hắn đành phải buông 乃út xuống, thản nhiên cười nói: “Hoàng đế sẽ không nghe.”
(4) nét mác: một trong những nét cơ bản khi viết chữ Hán
Hắn lau tay, lại sờ mũi một cái rồi thở dài: “Năm đó ta vốn nên nhớ rõ việc này… Hắn làm sao chịu để nữ tử bên cạnh sinh hạ con nối dõi cho mình chứ?”
Nhưng chuyện đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể chờ đợi, hoặc là thời gian sẽ làm phai nhạt ý chí như sắt đá của quân vương, hay hoặc là… trên đời có lẽ còn có kỳ tích đi.
Giang Tái Sơ mặc dù không phiền lòng mấy chuyện này nhưng từ đầu đến cuối vẫn kiên định với chuyện hậu cung, tuyệt đối không nhượng bộ nửa bước, sau khi cách chức liên tiếp mười một quan viên tam phẩm trở lên, tấu thư trên triều rốt cuộc cũng bớt một chút.
Nhưng mà “ma cao một thước, đạo cao một trượng” (5), trí tuệ của quần thần lại dưới thủ đoạn cứng rắn của Hoàng đế, sự vòng vo ngoắt ngoéo cuối cùng cũng hiện ra.
(5) “ma cao một thước, đạo cao một trượng”: đại ý trong trường hợp này là núi cao còn có núi cao hơn
Yến hội cung đình, săn thú, cưỡi ngựa đánh bóng… Phàm là có cơ hội thì sẽ đưa đủ loại mỹ nữ mặt mày rạng rỡ đến trước mặt Hoàng thượng… Trên tiệc thọ yến của Tần quốc công, Hoàng đế đang thưởng thức chén rượu trong tay, mang theo cảm giác ngà ngà say, mắt phượng khẽ nâng lên, hắn cười nói: “Nếu có người lá gan lớn hơn một chút, chỉ sợ bên trong chén rượu này của trẫm cũng sẽ bị bỏ Thôi Tình Dược chăng?”
Ca múa tạm ngừng, nhóm vũ cơ nhóm vội vàng lui xuống.
Cuối cùng vẫn là Tần quốc công gượng gào cười nói: “Bệ hạ nói đùa rồi, ai có thể to gan như vậy?”
“Trẫm thấy trong số các ngươi thật đúng là sẽ có người to gan như vậy.” Sắc mặt Hoàng đế khó chịu, “Thật hay cho các tiểu thư khuê các, thế mà lại hiến vũ cầu sủng ái? Đây coi như là đổi cách cho trẫm tuyển phi sao?”
Gương mặt già nua của Tần quốc công đỏ bừng, hắn đành phải quỳ xuống tạ tội: “Bệ hạ, lão thần nghĩ yến hội lần này cũng không có người ngoài, cháu gái từ nhỏ đã múa hay, lúc này mới lệnh cho con bé hiến vũ…”
Thọ yến cuối cùng cũng tan trong sự cụt hứng của mọi người, đã đến nước này, Hoàng đế xem như không chút lưu tình mà bác bỏ quan viên các cấp trong triều. Tuy rằng tạm thời thanh tịnh nhưng cũng khiến cho mấy quần thần có liên quan đột nhiên căng thẳng.
Đầu tháng chín, Cảnh Vân dâng sớ mời bệ hạ mùng chín dẫn quần thần ra ngoài “Từ thanh”. (6)
(6) từ thanh: một tập tục thời xưa, hàng năm đến mùng chín tháng chín âm lịch là tết trùng cửu, mọi người hẹn nhau kết bạn du sơn, ra ngoài uống rượu
Giang Tái Sơ chuẩn tấu, ngày mùng chín tháng chín, các vị đại thần đã ngoài năm mươi đều được ban thưởng túi thù du đỏ thẫm, rượu hoa cúc, lên Phàn Sơn ngắm cảnh.
Thế núi Phàn Sơn bằng phẳng, đường núi hiểm trở lại được xây đắp chỉnh tề, đứng ở đây có thể trông thấy toàn cảnh hoàng thành, vô cùng bao la tráng lệ.
Cấm vệ quân vốn muốn phong toả núi, nhưng mà Hoàng đế lại muốn lên núi giống bách tính kinh thành từ trước tới giờ nên chỉ phong lại sườn núi phía tây.
Giang Tái Sơ xuất thân là binh sĩ trên chiến trường, thể lực tất nhiên hơn xa đám đại thần kia, không bao lâu đã lên đến giữa sườn núi, nhìn thấy một cái đình dưới táng cây xanh ở lưng chừng núi, tâm tình không khỏi phấn chấn: “Cảnh Vân, chúng ta vào trong đó ngồi một chút chờ bọn họ.”
Được chừng nửa nén hương, đường núi bằng phẳng, ngôi đình ở lưng chừng núi đã hiện ngay trước mắt, Giang Tái Sơ dừng bước lại.
Chỉ thấy trên băng đá trong cái đình kia là một cậu bé đang ngồi, chơi đùa với túi hương trong tay.
“Bệ hạ cẩn thận.” Thị vệ nhất thời khẩn trương.
Giang Tái Sơ không khỏi phì cười: “Một cậu bé như vậy cũng khiến các ngươi căng thẳng vậy sao? Có lẽ là đi chơi cùng gia đình nhưng bị lạc, cha mẹ chắc sốt ruột lắm.”
Hắn chậm rãi đi vào trong đình, cậu bé kia đưa lưng về phía bọn họ, vẫn chưa phát hiện, còn hào hứng ca hát.
“Em bé mập cưỡi ngựa trắng, con ngựa trắng nhảy cao, em bé mập đùa giỡn với quan đao, quan đao đùa giỡn với…” (7)
(7) Câu hát này là A Trang và Duy Tang cùng hát khi ra ngoài chơi trong chương 13
Mấy câu hát này rơi vào trong tai Hoàng đế, khuấy động ký ức mơ mơ hồ hồ xa xăm trong đầu hắn, hắn như bị sét đánh, nhất thời dừng bước.
“Bệ hạ, đợi thần ôm nó đi…”
Giang Tái Sơ bỗng nhiên vươn tay ngăn lại hành động của thị vệ, một mình rảo bước tiến vào trong đình, đi tới trước mặt cậu bé.
Cậu bé mặc chiếc áo gấm, dưới là quần lụa màu xanh đậm, thoạt nhìn có chút bụ bẫm lại cực kỳ đáng yêu. Nó chợt thấy có người lạ đến, cũng không sợ hãi mà nhảy xuống băng đá, kéo theo tiếng chuông bạc ngân vang.
Giang Tái Sơ chăm chú nhìn, dưới ống quần xanh đậm là hai sợi dây đỏ đính chuông bạc.
Hắn từ từ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia, trán trơn bóng, tròng mắt đen láy, tựa như quả nho tím đen, tuy còn nhỏ nhưng mặt mày lại thanh tú.
Hắn chỉ cảm thấy hô hấp của mình dừng lại, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt cậu bé này, nhưng hắn lại cảm thấy quen thuộc như vậy, quen thuộc đến mức có thể tìm ra một gương mặt nhớ thương khác…
“Phụ thân?” Cậu bé ngước đầu, phát âm rõ ràng, “Người là phụ thân của con sao?”
Một câu hỏi đơn giản như thế, Giang Tái Sơ lại cảm giác hơn ba mươi năm mình sống trên đời chưa bao giờ tâm trạng lại kích động như vậy. Ngay cả lời nói ngắn ngủi này vang vọng trong tai như gần như xa, giữ lấy không được.
“Con gọi ta là gì?” Giang Tái Sơ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đứa trẻ, mặc dù đã ra sức kiềm chế nhưng hắn vẫn cảm nhận được giọng nói của mình đang phát run.
“Người không phải phụ thân con sao? Trong số nhiều người như vậy, con giống bộ dáng của người nhất mà!” Cậu bé quay đầu lại chúng đại thần và nhóm cấm vệ quân kia, gãi đầu.
Khoé miệng Giang Tái Sơ kìm lòng không đặng mà nở nụ cười: “Con tên là gì?”
“Kiến Hằng.” Cậu bé lớn tiếng nói, “Kiến vi tri trứ, nhật thăng nguyệt hằng (8), Kiến Hằng.”
(8) “kiến vi tri trứ, nhật thăng nguyệt hằng”: thấy mầm biết cây, trời lên trăng hiện; vế đầu trích trong “Hàn Phi Tử”, nghĩa là nhìn sự vật khi nó mới xuất hiện có thể đoán biết được tương lai của nó; vế sau trích trong “Kinh thi”, ý nói sự vật đang vào giai đoạn hưng thịnh nhất
“Kiến Hằng…” Giang Tái Sơ khẽ nhớ kỹ cái tên này, nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp.
“Đúng rồi, con họ Giang.” A Hằng ngượng ngùng gãi đầu một cái, “Mấy ngày trước mẫu thân mới nói cho con biết con họ Giang, A Hằng lúc nào cũng quên…”
“Giang Kiến Hằng…” Giang Tái Sơ nhẩm lại cái tên này một lần, dịu dàng hỏi, “Con năm nay tuổi mụ năm tuổi, mẫu thân tên… tên là Hàn Duy Tang, đúng không?”
“A! Người thật sự biết!” A Hằng vui đến mức không nói nên lời, ôm lấy cổ hắn, “Người thật sự là phụ thân của con!”
Giang Tái Sơ mặc cho nó ôm, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, yêu hận trong đan chéo vào nhau.
Nàng quả nhiên còn sống…
Nàng còn sống, còn sinh ra hài tử của bọn họ…
Thời gian năm năm này, nàng biết rõ hắn tương tư muốn điên, nhưng lại không đến tìm hắn…
Hàn Duy Tang, trên đời này, thật sự không ai nhẫn tâm bằng nàng…
Cậu bé nhanh chóng buông hắn ra, tay chân luống cuống lấy khối ngọc trên cổ xuống, trề môi reo lên: “Mẫu thân còn nói khối ngọc này là cho A Trang ca ca. Phụ thân, ai là A Trang ca ca?”
Giang Tái Sơ nhìn kỹ lại, chính là khối huyết ngọc năm đó dùng làm tín vật của kiếm tuyết.
Nàng… Đây coi như là chuyển lời với hắn, nói cho hắn biết nên giao lại tất cả cho Đông Lan sao?
Trong lòng hắn bán tín bán nghi, hắn đưa tay nắm lấy tay A Hằng, mỉm cười: “Con cứ giữ đó đi, A Trang ca ca của con ở nhà, trở về ta dẫn con đi gặp nó.”
Quả nhiên là trời sinh phụ tử, rủ rỉ nói chuyện với hắn như vậy nhưng lại không có chút cảm giác xa cách, A Hằng lúc này mới dừng tay lại.
Giang Tái Sơ đứng dậy, đưa tay cho đứa trẻ một cách tự nhiên cho nó dắt, đi ra khỏi đình.
Nhóm thần tử lớn tuổi cũng đã leo lên tới sườn núi, bởi vì không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì mà đứng chờ trên bãi đất trống bên ngoài đình, lại thấy Hoàng đế dắt một cậu bé trai đi ra.
Giang Tái Sơ xưa nay nói năng thận trọng, lúc này đuôi lông mày trên khóe mắt lại rộ ý cười ôn nhu, hắn vốn là một nam tử cực kỳ tuấn tú, như vậy càng có vẻ phong thần tuấn lãng.
“Bệ hạ… Đứa trẻ này là?” Tần quốc công vượt qua khỏi đám người, thay mặt bách quan nói lên nghi hoặc trong lòng.
Giang Tái Sơ cười nhạt, xoay người ôm lấy đứa nhỏ, ung dung nói: “Các ngươi không phải nói trẫm nợ đất nước này một đứa con nối dõi sao?”
Đang lúc mọi người e sợ nhìn ngơ ngác, nhất thời không rõ nguyên do, chỉ có nhóm cựu thần từng gặp Hàn Duy Tang nhìn mặt mày đứa trẻ này, trong lòng đoán được vài phần.
Hoàng đế dừng một chút, gằn từng chữ: “Đây là con trai của trẫm, Thái tử các ngươi cần!”
Gió thu nhẹ nhàng phất qua cây cỏ trên núi, tản ra bầu trời đang lúc mây đen ùn ùn kéo tới, lại đưa tới mùi rượu và mùi hoa quế nhàn nhạt, thấm vào ruột gan.
Nhóm thần tử Tấn triều sau một lúc lâu mới phản ứng kịp, cuối cùng cũng hít một ngụm khí lạnh, hiểu ra rồi! Vô số ánh mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút khó hiểu của đứa trẻ kia.
Lập Thái tử là nền tảng của một quốc gia, vốn không nên đùa như vậy, nhưng đứa trẻ vô duyên vô cớ nhảy ra này không khiến bọn quan viên cảm thấy nghi hoặc.
Hôm đó Giang Tái Sơ mặc trường bào gấm hoa văn xanh đậm, còn đứa trẻ kia cũng mặc chiếc quần cùng màu, một lớn một nhỏ đứng chung một chỗ, nhưng lại giống nhau không gì diễn tả được.
Trong phút chốc, mọi người đồng loạt quỳ xuống bên ngoài đình trên sườn núi.
“Ngô hoàng vạn tuế! Thái tử thiên tuế!”
“Chúc mừng bệ hạ sắc lập Thái tử!”
A Hằng được Giang Tái Sơ ôm ở trong lòng, có chút tò mò nhìn qua hết thảy, lại quay đầu hỏi hắn: “Bọn họ đang quỳ với con sao?”
Giang Tái Sơ mỉm cười gật đầu.
Ánh mắt A Hằng dừng trên mấy vị lão nhân lớn tuổi, sau một hồi thì giãy dụa muốn xuống đất.
Giang Tái Sơ muốn biết nó làm cái gì, cúi người đặt nó xuống đất.
Tiểu tử kia bước đến trước mặt Tần quốc công lớn tuổi nhất, đưa tay muốn đỡ hắn dậy, lại vô cùng thoải mái mà nói: “Chư vị gia gia bá bá thúc thúc, xin mời đứng dậy.”
Nó vừa nói xong, mọi người càng cảm thấy kinh hoảng, cúi đầu ngày càng thấp.
Giang Tái Sơ đi lên trước dắt tay A Hằng, giọng nói cũng hàm chứa ý cười: “Thái tử đã nói như vậy, các ngươi đều đứng lên đi.”
Bởi vì tìm được phụ thân mà A Hằng cực kỳ hào hứng, mặt nở nụ cười. Cậu bé ngửa đầu nói với Giang Tái Sơ: “Phụ thân, mẫu thân còn có một món khác muốn con giao cho phụ thân.”
Giang Tái Sơ hít một hơi thật sâu: “Cái gì?”
A Hằng tìm trong tay áo mình, cuối cùng lấy ra một quả lạp hoàn tròn tròn đặt vào tay Hoàng đế.
Giang Tái Sơ đưa tay nhận lấy, sau khi Ϧóþ nát thì mở tờ giấy bên trong ra.
Là 乃út tích của nàng, cũng chỉ vỏn vẹn có hai dòng chữ.
Tiếng gió rít qua bên tai, năm ấy nàng bất quá chỉ mới hai tám năm hoa (9), là độ tuổi tươi tắn xinh đẹp nhất, trong rừng hoa hạnh dưới ráng chiều, hắn gặp nàng rồi đem lòng yêu, cũng đảo loạn thịnh thế phồn hoa này.
(9) hai tám năm hoa: 16 tuổi, chỉ thời thanh xuân của con gái.
Giang Tái Sơ gằn từng chữ đọc đi đọc lại, mỗi một lần lướt qua, mười bốn con chữ nhỏ xinh xắn ngắn ngủi mà cuộn trào trong đầu hắn – “Thừa quân thâm ý vô dĩ báo, vọng quân thử sinh ngự phồn hoa”. (10)
(10) Dịch nghĩa: “Nhận thâm ý của chàng mà không thể đáp lại, cuộc đời này nguyện nhìn chàng sống vui vẻ hạnh phúc”. Thật ra mình không tìm được từ nào thay thế được cho từ “ngự” để chỉ việc Giang Tái Sơ trở thành Hoàng đế cả, nên đành dịch sơ sơ như vậy
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc