Bên ngoài thành Trường Phong, trời đã về khuya.
Ở trong doanh trướng, từ xa Duy Tang đã nghe thấy tiếng trống trận tùng tùng.Nàng nhịn không được xoay người đứng dậy, nhẹ nhàng vén rèm lên.
Đèn đuốc trong chủ trướng sáng trưng, tướng sĩ lui tới không ngừng. Có lẽ là quân Tấn sắp có hành động lớn.
Duy Tang tựa vào trên tháp, khẽ nhắm mắt lại, lúc này Giang Tái Sơ hẳn là đã gặp được Bạc Cơ chăng? Như vậy, hắn cũng có thể biết mình đã rơi vào tay Nguyên Hạo Hành.
Cảnh Vân nói rất đúng, nàng không thể cứ ở bên cạnh hắn, về phần A Trang, nàng cũng không còn đòi hỏi gì nữa, chỉ hy vọng nó bình an là tốt rồi. Duy Tang ôm đầu gối, che áo ngủ bằng gấm trên người, từng cơn lạnh từ đáy lòng trào dâng, cuối cùng vọt tới cổ họng, biến thành những cơn ho khan dai dẳng khó mà kiềm chế… Nàng vội vàng lấy từ trong иgự¢ ra một bình sứ nhỏ, nuốt một viên thuốc vào. Bỗng nhiên ngoài rèm có một giọng nam trong trẻo lọt vào: “Quận chúa còn chưa ngủ sao?”
Là Nguyên Hạo Hành.
Duy Tang vội vàng đứng dậy, kiểm tra quần áo rồi mới nói: “Mời đại nhân vào.”
Nguyên Hạo vẫn một thân áo trắng như trước, áo bào khẽ lướt qua, mặc dù bận rộn cả đêm nhưng tinh thần sáng láng, cũng không có vẻ gì buồn chán.
“Đại nhân đêm khuya tới đây, không biết có chuyện gì không?”
“Khó khi thấy được trăng sáng sao thưa, lại nghe nói Quận chúa chưa ngủ nên liền đến nói chuyện phiếm một chút.” Nguyên Hạo Hành vô cùng lễ độ, “Quận chúa có đồng ý không?”
Duy Tang đưa tay bó tóc lại, tươi cười dịu dàng: “Tất nhiên rồi.”
Hai người ngồi xuống bên án, đầu ngón tay Nguyên Hạo Hành khẽ gõ lên mặt bàn, “Nguyên mỗ quả thật vẫn còn thắc mắc một chuyện cũ trong lòng, suy nghĩ tới lui nhưng vẫn không thể giải thích được.”
“Nguyên đại nhân thông tuệ như vậy mà cũng khó nghĩ ra, chỉ sợ Duy Tang cũng không giúp được gì .”
“Năm đó Quận chúa trước khi vào Trung Nguyên đã quen biết với Ninh Vương ở Xuyên Thục?”
“Đúng vậy.”
“Nếu Nguyên mỗ không nghĩ sai, Ninh Vương sớm đã chung tình với Quận chúa?” Đôi mắt thâm thuý sâu lắng của Nguyên Hạo Hành dừng trên mặt Duy Tang, hắn cười nói, “Cho đến bây giờ, hắn cũng chưa từng quên chăng?”
Duy Tang lẳng lặng nghe, nhưng chẳng ừ hử gì cả.
“Năm đó hành thích vua một kiếm ở Hàm Nguyên Điện, Nguyên mỗ sau đó cứ trằn trọc cân nhắc mãi vẫn cảm thấy quá mức ngoài ý muốn. Ninh Vương thiên về thâm mưu, mà bên trong lại thận trọng. Nếu hắn muốn Gi*t tiên đế, tuyệt đối sẽ không xuống tay dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, lấy ngọc kiếm tấn công. Cách này quá sức ngu ngốc, nếu không thành công, Ninh Vương bị bắt sẽ không còn đường lui.”
Duy Tang hơi cúi đầu, khóe môi lộ ra ý cười khinh thường: “Đại nhân không biết có một đạo lý là có được phú quý trong nguy hiểm sao? Ninh Vương nếu không mạo hiểm thì làm sao có thể một phát làm nên chuyện?”
Nguyên Hạo Hành cười cười, “Khi đó thế lực triều đình bị chia rẽ, cơn sóng ngầm đã bắt đầu khởi động, tiên đế, Ninh Vương tất nhiên sẽ có người ủng hộ. Ninh Vương nếu giành chiến thắng trong nguy hiểm, tất nhiên sẽ tuyên bố chuyện tốt, tuyệt đối sẽ không tuỳ ý để cấm vệ quân giải vào thiên lao… Cần phải biết rằng, ngây ngốc ở trong thiên lao nửa ngày cũng có thể bị Gi*t.” Hắn dừng một chút, hứng thú nói, “Nguyên gia ta nhiều thế hệ làm quan ở Tấn triều, bao giờ cũng có mạng giao thiệp và nội ứng, mấy ngày trước khi Quận chúa đại hôn cũng không thu được tin báo Ninh Vương làm loạn, nếu đã âm mưu đại sự như thế thì sao lại không có một chút dấu vết? Ta thật không dám tin.”
Giang Tái Sơ từng ở trong thiên lao một ngày một đêm, mãi cho đến khi được bộ hạ cứu ra. Lúc được ςướק ra, hắn đã bị nghiêm hình tra hỏi, dũng mãnh như hắn nhưng lại ngất đi mấy lần… Duy Tang lần đầu nghe Nguyên Hạo Hành nói vậy liền giật mình, trong ánh mắt lướt qua một chút không đành lòng, lại bị hắn thu hết vào trong mắt.
“Như vậy theo như lời đại nhân nói, có lẽ Ninh Vương thích ta, bởi vì ta gả cho người khác, trong lòng nhất thời khó chịu thôi.”
“Ý kiến này Nguyên mỗ cũng từng nghĩ tới, nhưng Quận chúa có lẽ vẫn không hiểu Ninh Vương. Lấy địa vị của hắn ở triều đình, bởi vì đánh bại Hung Nô ở quan ngoại mà tiếng tăm vang dội, quyền thế trong tay lại huy hoàng, tiên đế tuy rằng không hoà thuận với hắn, quả thật là muốn làm khó hắn, nhưng cũng khá khó khăn… Nếu Ninh Vương thật lòng muốn ở bên cạnh nàng, trên đường đưa nàng tới kinh thành hoàn toàn có thể tìm ra một cái cớ cùng nàng cao chạy xa bay cũng không phải là việc khó. Nhưng hắn cố tình để nàng bình yên tới đây, có thể thấy lúc ấy cũng không phải là chuyện khó khăn gì.”
Duy Tang vẫn im lặng, thần sắc bình tĩnh, lông mi dài rũ xuống, che kín tâm sự lúc này của nàng.
“Ninh Vương cũng không phải vì cá nhân mình mà khiến cho thiên hạ đại loạn. Hắn làm như vậy, chỉ có một khả năng duy nhất, đó là thân bất do kỷ.”
“Không ngờ Nguyên đại nhân lại đánh giá Ninh Vương cao như thế.” Duy Tang nhẹ giọng nói, “Chỉ là ba năm trước hành thích vua một kiếm, nội tình như thế nào, Nguyên đại nhân muốn biết ra sao thì phải tự hỏi hắn.”
“Nếu có chút cơ duyên, tất nhiên là sẽ hỏi một câu. Chẳng qua là sau này Nguyên mỗ nghĩ lại, tân đế đăng cơ, Ninh Vương tạo phản, loạn cục Tấn triều đã thành… Thâu được lợi ích duy nhất trong thế cục này, đó chính là đất Thục.” Nguyên Hạo Hành thản nhiên nói, “Ba năm nay, triều đình thân mình còn lo chưa xong, nếu ta nhớ không nhầm, chỉ sợ thuế đất Thục ba năm nay không hề được giục thu?”
Cả người Duy Tang khẽ run lên.
“Nếu dựa theo suy nghĩ này, Ninh Vương Gi*t huynh trưởng, mọi người sẽ đem hết chú ý đặt lên người bọn họ, quả thật không ai còn nghĩ đến chuyện Quận chúa tiến cung. Tất nhiên, cơn thịnh nộ của triều đình sẽ không lan tới Xuyên Thục.”
“Còn nữa, ta cực khổ tìm chuôi kiếm ngọc này. Trên thanh kiếm kia, dĩ nhiên là có máu tiên đế, cũng có máu tươi Ninh Vương phun ra ở Hàm Nguyên Điện.”
“Qua gần một năm, thật dễ dàng nhận ra máu Ninh Vương phun ra… đỏ tươi như lúc phun ra ngày đó. Hỏi qua thầy pháp mới biết Ninh Vương lúc ấy trúng một loại cổ độc cực kỳ hiếm thấy.”
Duy Tang bỗng nhiên đứng dậy, giọng nói lạnh lùng: “Trong lòng đại nhân đã có phán đoán, sao còn đến đây hỏi ta?!”
Nguyên Hạo Hành vẫn ngồi đó, ôn hoà nhã nhặn nói: “Quận chúa phản ứng như thế, Nguyên mỗ càng xác định .”
Duy Tang chậm rãi ngồi xuống, “Chuyện đã qua lâu như vậy, Nguyên đại nhân còn truy cứu để làm gì?”
Nguyên Hạo Hành hứng thú tràn trề nhìn nàng, cười nói: “Giả như tất cả suy đoán của Nguyên mỗ không sai, cách biệt ba năm, Ninh Vương lại không Gi*t nàng, có thể thấy ở trong lòng Ninh Vương Quận chúa chiếm rất nhiều phân lượng.”
“Đại nhân muốn lấy ta trao đổi với Ninh Vương?”
“Nếu muốn trao đổi cái gì, Nguyên mỗ dù sao cũng phải biết rõ lợi thế trong tay có bao nhiêu giá trị…”
“Đại nhân cũng biết ta vốn có cơ hội chạy trốn, lại cam tâm tình nguyện bị bắt lại?” Mặt mày Duy Tang giãn ra, cảnh giác nhìn ánh mắt đắc ý của Nguyên Hạo Hành.
Nàng cố ý tới gần hắn, hạ giọng nói: “Đại nhân có lẽ không biết, rất nhanh thôi, đối với ngươi mà nói, ta sẽ không có chút giá trị nào.”
Ý niệm trong đầu Nguyên Hạo Hành xoay chuyển cực nhanh, “Quận chúa muốn tìm ૮ɦếƭ sao? Chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.”
Duy Tang chỉ cảm thấy cổ họng ngưa ngứa, không khỏi ho khan thật mạnh, mà trận ho khan này lại nghiêm trọng hơn trước đây nhiều. Nàng thấy Nguyên Hạo Hành khẽ nhíu mày: “Nàng quả thật cảm lạnh sao?”
“Có một chút, không có gì đáng ngại.” Hai gò má của nàng thoáng có chút ửng hồng.
“Quận chúa vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta sẽ gọi quân y đến xem nàng.” Hắn rốt cuộc cũng đứng dậy, lập tức nói, “Ít ngày nữa đại quân sẽ khởi hành, Quận chúa còn có chỗ dùng với ta, phải chú ý giữ gìn sức khoẻ.”
Mặc dù ở thành Trường Phong bất quá chỉ có một ngày, Duy Tang cũng đã nhìn ra, quân Tấn cũng không toàn lực công thành lần này, giống như đang điều chỉnh chiến lược, tạm thời nghỉ ngơi.
“Ngươi không cần thành Trường Phong này?” Duy Tang nhíu mày hỏi, “Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ đánh thẳng vào, gây rối sau lưng hắn.”
“Ta và nàng có thể nghĩ ra, Giang Tái Sơ sao lại không nghĩ tới?” Nguyên Hạo Hành từ từ nói, vẫn chưa có gạt ý tứ của nàng, “Ta đoán Ninh Vương ở hậu phương sẽ sắp xếp thêm nhiều phòng tuyến, chỉ sợ vượt qua thành Trường Phong sẽ bị hãm sâu trong bùn, rốt cuộc không đi ra được nữa.”
“Vậy ngươi dự định làm gì bây giờ?”
Nguyên Hạo Hành chắp hai tay sau lưng, liếc nhìn Duy Tang một cái: “Cũng không cần gạt Quận chúa… Ta biết hắn đêm tối gấp rút chạy tới kinh thành, bức ta hồi binh giải vây. Nhưng ta sẽ không làm thế.”
“Hắn muốn tiên phát chế nhân (*), ta cứ để cho hắn làm.” Khoé môi hắn lộ ra ý cười ung dung, tuấn mỹ không như người phàm, “Ta bên này chỉ cần ngăn chặn tiểu Cảnh tướng quân là được.”
(*) tiên phát chế nhân: hành động trước để kiềm chế đối phương
“Tiểu Cảnh tướng quân?” Duy Tang cau mày.
“A, nàng còn chưa biết sao? Phó soái xuất chinh lần này là Cảnh Quán tướng quân, cũng chính là bá phụ của Cảnh Vân, binh pháp của Cảnh Vân là do hắn tự tay dạy dỗ. Hiện giờ Cảnh tướng quân đã xuất phát, đi trước chặn đánh Cảnh Vân.” Hắn dừng một chút, gằn từng tiếng, “Chỉ cần Cảnh Vân bị ngăn cản, như vậy Ninh Vương ở bên kia sẽ đơn độc không ai giúp.”