Ngày đầu tiên chờ hôn lễ, ban ngày Kỷ Vân Hòa cùng những người khác đến cửa khẩu thứ hai, sau khi nàng và mọi người hợp lực cùng hạ nền móng kết giới xong, đã là chiều tà rồi.
Bận cả một ngày, cơ thể vô cùng mệt mỏi, nhưng nàng vốn không định nghỉ ngơi, một lòng muốn quay về cõi Bắc.
Vào trong thành cõi Bắc, nàng đi tìm Cù Hiểu Tinh lấy vật liệu trước, đây là những vật liệu làm hỉ bào mà hôm qua nàng nhờ Cù Hiểu Tinh chuẩn bị cho nàng, sau đó liền vội vàng vào trong ngự yêu đài tìm Trường Ý.
Nàng biết nữ công của mình không ra gì, trước đây cũng không phí thời gian vào chuyện này, thế là muốn cùng Trường Ý thương lượng làm kiểu dáng đơn giản mà nàng có thể làm được.
Kết quả là vào trong điện Trường Ý, lại không gặp y đâu, tìm cả nửa ngày trời, chạy qua vài điện mới tìm được một tùy tùng bận đến đầu tắt mặt tối, hỏi hắn Trường Ý đi đâu, nhưng tùy tùng chỉ biết Trường Ý ban ngày ở trong đại điện giải quyết công vụ, bây giờ cũng không biết y đi đâu.
Kỷ Vân Hòa chỉ đành tự quay về phòng Trường Ý, ngồi trên thư án, định sẽ vừa may hỉ phục cho mình vừa đợi y, kết quả lại thấy vài tờ giấy nháp trên bàn, vừa mở ra xem cư nhiên lại là thiệp mời.
Nàng cầm giấy xem hai cái, cá đuôi to này, chẳng lẽ lại tự viết thiệp mời......Tự đi phát thiệp cưới ư?
......Wattpad: Rosenychungchung......
Đúng như suy nghĩ của Kỷ Vân Hòa.
Trường Ý thực sự tự mình ra ngoài phát thiệp cưới.
Khống Minh và Lạc Cẩm Tang cùng những người khác đều rất thuận tiện, y chỉ cần đưa hết cho Khống Minh để hắn gửi cho mọi người là được, chỉ là xà yêu và Lô Cẩn Viêm mà Kỷ Vân Hòa nói có chút phiền phức, Trường Ý cần đến chỗ ở của họ, viết xong thiệp liền tự cầm đến. Y gõ cửa nhà xà yêu trước.
Trạch viện này xem như là loại tốt ở cõi Bắc rồi, trong viện còn có sai vặt gác cửa, sai vặt mở cửa cho Trường Ý, nhìn thấy người đến mặc hắc bào tóc bạc cùng đôi mắt xanh đặc trưng cho thân phận, sai vặt lập tức ngẩn ngơ, một lúc sau mới dụi mắt, lại há hốc, nửa ngày không nói chuyện.
"Ai vậy?" Xà yêu cầm một bình rượu, say mèm chống eo đi đến bên cửa.
Trường Ý xoay đầu nhìn xà yêu.
"Xoảng" một tiếng, bình rượu rơi xuống đất, hương rượu bay khắp nơi, xà yêu ngây ngốc nhìn Trường Ý, Trường Ý không biểu tình gì nhìn hắn, đưa một thiệp mời đỏ cho hắn: "Hai ngày sau ở đại điện ngự yêu đài, ta và Kỷ Vân Hòa sẽ tổ chức hôn lễ, ta đến đây gửi thiệp cưới cho ngươi."
"Thiệp cưới!?" Sai vặt không dám tin, quay đầu nhìn xà yêu, lại nhìn nhìn Trường Ý, lúc nhìn về xà yêu, ánh mắt thay đổi, "Chủ tử người cư nhiên......" Hắn nhỏ giọng thì thầm "Có mặt mũi thế này......"
Chuyện xà yêu để ý lại không giống: "Hôn......Hôn lễ!?"
Trường Ý gật đầu: "Hôn lễ." Y nói "Trên thiệp có ghi thời gian, cáo từ."
Dứt lời, y xoay người bước đi, lại dừng lại bước chân, quay đầu, lần này y nhìn về hướng xà yêu, ánh mắt có vài phần ác cảm: "Ta nhớ rõ, vài ngày trước đã ban hành lệnh cấm rượu, ngươi mua rượu này ở đâu, còn lại bao nhiêu, lát nữa nhớ đến ngự yêu đài khai báo rõ ràng, tự mình chịu phạt."
Xà yêu nuốt nước bọt, nhìn Trường Ý rời đi.
Vừa rồi còn đến đây phát thiệp cưới, xoay lưng lại kêu người ta đi tự thú.....đây quả thật là phong cách của người cá.
Trường Ý rời khỏi phủ đệ của xà yêu lại đến kho binh khí.
Bởi vì Lô Cẩn Viêm được sắp xếp đến khi binh khí làm việc, mỗi ngày phụ trách thống kê binh khí nhập kho, kiểm kê lại chất lượng của binh khí. Khoảng thời gian này, Lô Cẩn Viêm cũng bận đến đầu tắt mặt tối. Hắn đang ở bên này sắp xếp kệ đao kiếm, kiểm tra lại chất lượng của binh khí, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng binh khi loảng xoảng rơi xuống đất.
Lô Cẩn Viêm nghe thấy loại tiếng động này, trong lòng liền bực mình, thò đầu ra ngoài bắt đầu mắng: "Mẹ nó, có thể cẩn thận chút không? Giao cho các ngươi làm có một việc này cũng làm không ra hồn......"
Cuối cùng một chữ "nữa" cũng chưa phun ra, Lô Cẩn Viêm liền ngây ngẩn, khẩn trương đến độ, sổ sách trong tay hắn cũng rơi xuống đất.
"Tôn......Tôn chủ......." Lô Cẩn Viêm tức thời thấp giọng xuống vài tông, "Ta......" Hắn suy đi nghĩ lại, cuối cùng nhíu mày nói, "Gần đây ta không có đánh nhau a! Ta bận lắm, xà yêu kia cũng lâu ngày không gặp rồi......"
Đột nhiên, một tấm thiệp mời đỏ chìa ra trước mặt hắn, chặn lấy câu tiếp theo của hắn.
Lô Cẩn Viêm ngẩn người.
"Thiệp mời hôn lễ, hai ngày sau, ta và Vân Hòa sẽ tổ chức hôn lễ ở ngự yêu đài, Vân Hòa hi vọng ngươi sẽ đến."
Lúc này Lô Cẩn Viêm liền há hốc: "Ta......ta? Ta?" Hắn quay đầu nhìn về phía sau, quét mắt nhìn xung quanh, vẫn không dám tin, "Ta sao!?"
"Phải, là ngươi."
Trường Ý cầm thiệp chìa ra phía trước thêm một chút, Lô Cẩn Viêm run tay nhận thiệp mời.
"Vất vả rồi." Trường Ý để lại ba chữ liền xoay người rời đi.
Y vừa đi những người xung quanh lập tức vây quanh Lô Cẩn Viêm, cầm lấy tấm thiệp trên tay hắn, nhất thời, cả kho binh khí liền trở nên ồn ào.
Trường Ý lại hoàn toàn không để ý tiếng ồn sau lưng, y cầm tấm thiệp cuối cùng, đi tìm Lâm Hạo Thanh.
Trước kia tuy rằng đại quốc sư chỉ tấn công một đòn vào người Lâm Hạo Thanh, nhưng vết thương lưu lại trên người hắn vẫn chưa trị khỏi. Khoảng thời gian này, hắn cũng ít đi lại, chỉ trong nơi Trường Ý sắp xếp cho hắn điều dưỡng sức khỏe, ngẫu nhiên sẽ liên lạc với Ân Ngữ ở xa.
Lúc Trường Ý đến, Lâm Hạo Thanh đang xếp bằng trong viện, trước người hắn đặt một thanh kiếm, trên kiếm phát ra ánh sáng dìu dịu, Lâm Hạo Thanh nhắm mắt, nói chuyện với thanh kiếm: "......Chú ý an toàn hơn."
Xem ra là đang liên lạc với yêu phó Ân Ngữ mà hắn để lại ở phương Nam.
Trường Ý không làm phiền hắn, cho đến khi Lâm Hạo Thanh thu lại ánh sáng, mở mắt ra, nhìn thấy Trường Ý mới đứng dậy, hỏi thẳng: "Có chuyện gì?"
Trường Ý đưa thiệp mời.
Không giống những người khác, Lâm Hạo Thanh chỉ nhìn một cái, lập tức hiểu được ý nghĩ đằng sau.
Hắn thoáng im lặng, đột nhiên nhếch môi cười mỉa: "Sáu năm trước, ta e rằng lúc nằm mơ cũng không nghĩ đến, sẽ có một ngày, cư nhiên có người dám cưới Kỷ Vân Hòa. Càng không dám nghĩ Kỷ Vân Hòa vẫn sẽ mời ta."
"Ngươi đối với nàng mà nói, là một người chứng kiến quãng thời gian rất dài của nàng." Trường Ý nói.
Lâm Hạo Thanh thu liễm lại nụ cười trào phúng trên mặt, đôi mắt lại trở nên có vài phần ngơ ngẩn, nghĩ về quá nhiều chuyện đã xảy ra trong quá khứ, dường như khiến ánh mắt hắn mê man: "Đúng vậy, là một quãng thời gian rất dài......"
Quãng thời gian này, cơ hồ đã hơn phần lớn cuộc đời nàng, cũng là cuộc đời hắn......
Hắn nhận thiệp cưới trong tay Trường Ý: "Ta nhất định sẽ đến."
"Đa tạ." Trường Ý định xoay người, Lâm Hạo Thanh lại gọi lại:
"Ngươi trước đây thi triển pháp thuật quá độ, tình trạng sức khỏe e rằng không quá lạc quan, lại trong tình huống cõi Bắc như thế này, ngươi và Kỷ Vân Hòa đều vội cử hành hôn lễ......" Hắn ngập ngừng "Thứ cho ta sát phong cảnh, nếu có ngày, ngươi về tây thiên, người tiếp quản cõi Bắc, ngươi đã nghĩ xong chưa? Dù sao, tình huống hiện giờ, cõi Bắc không thể một ngày vô chủ."
"Khống Minh là người thích hợp nhất." Trường Ý đối với câu nói thẳng thắn của Lâm Hạo Thanh không hề có chút bất mãn, cũng thẳng thắn đáp: "Nếu ngươi nguyện ý, ta cũng hi vọng ngươi có thể ở lại cõi Bắc. Trước đây thấy trong sách của loài người, sau khi hôn lễ diễn ra, ta sẽ chọn ra bảy người, thành lập nội các*. Sau này chuyện của cõi Bắc, các ngươi có thể thương lượng với nhau."
(* Nội các: chính phủ thời cổ đại - Giảng viên sử liệu học mị said thế~)
Trong lòng Trường Ý đã tính sẵn, Lâm Hạo Thanh cũng không nhiều lời, lúc Trường Ý sắp rời đi, hắn khẽ thở dài:
"Người cá, nhân thế này, xin lỗi ngươi."
Trường Ý cất bước rời đi, thân ảnh không hề khựng lại, cũng không biết y có nghe thấy câu này không.
Lúc Trường Ý về đến trong điện, Kỷ Vân Hòa vẫn đang chong đèn may áo.
Nghe thấy tiếng mở cửa, nàng ngẩng đầu lên nhìn, tay cầm kim thoáng lơ đãng liền đâm trúng tay mình. Nàng hít sâu một hơi, chốc chốc, tay nàng liền bị y bắt lấy, Trường Ý nửa quỳ trước người nàng, kéo ngón tay nàng, nhìn thấy giọt máu trên tay, y cơ hồ vô thức ngậm lấy ngón tay nàng.
Kỷ Vân Hòa nhìn Trường Ý, một lúc sau, y mới lấy tay nàng ra, nhìn đi xem lại, xác định không còn chảy máu, y mới ngồi xuống bên cạnh, nhìn một đống vải trước mặt, nhíu mày:
"Ta giúp nàng."
Trường Ý nói xong, cư nhiên ôm hết vải vóc và kim chỉ lên người mình.
Kỷ Vân Hòa buồn cười cầm lại vải và kim chỉ về: "Trước đây ta ở ngự yêu cốc ít nhiều cũng từng cầm qua kim khâu, còn chàng ở dưới biển, cầm qua sao?"
Trường Ý đáp: "Dưới biển không mặc y phục, không cầm qua."
"Thế thì đúng rồi." Kỷ Vân Hòa kéo chỉ, tiếp tục may, "Chàng đi phát thiệp cưới, chuyện y phục đừng lo nữa. Đêm nay ta về vốn là muốn cùng chàng bàn bạc kiểu dáng, sau đó lại phát hiện ra, ngoại trừ kiểu đơn giản nhất, những kiểu khác ta đều không biết làm, chàng cũng không cần phải chọn nữa. Đến lúc đó chúng ta ăn mặc đơn giản nhất thành thân là được."
"Được."
Trường Ý đương nhiên không kén chọn, dù sao người cá họ thành thân, dù chú trọng lễ tiết hơn nữa, cũng không cần mặc y phục......
Trường Ý ngồi bên cạnh, nhìn nàng may vá dưới ánh nến, nghe nàng nhàn hạ hỏi y: "Thiệp mời phát xong chưa?"
"Ừ, bọn họ đều sẽ đến."
"Nghe nói mấy ngày trước cõi Bắc vừa ra lệnh cấm rượu?"
"Ừ, nguyên liệu nấu rượu là lương thực, dùng để ăn có thể đủ cho vài người, dưới tình huống đặc biệt này, phải ra lệnh cấm, không được sản xuất và bán rượu."
"Thế chúng ta pha chút trà đi?" Kỷ Vân Hòa hỏi "Trà vẫn còn chứ?"
"Vẫn cò hàng tồn."
Vài ba câu, đều là những câu chuyện nhỏ vặt, giữa bọn họ, hiếm khi nói về những thứ này, ăn mặc, tiêu dùng, đi lại, đủ chuyện lặt vặt, dường như cùng nhau trải qua những chuyện thường ngày, yên bình và tĩnh lặng.
Trường Ý khẽ nheo mắt lại, bỗng cảm thấy, khoảnh khắc này, bên cạnh này thật thoải mái, hệt như rất lâu về trước, y ở dưới biển sâu không hề có sóng gió, nằm trong vỏ trai to, híp mắt lại liền có thể ngủ ngon giấc.
Từ lúc bị bắt lên bờ, Trường Ý đã rất lâu không thể trải nghiệm cảm giác này.
Dưới ánh nến, dung mạo của nàng trở nên mềm mại hơn thường ngày rất nhiều, nàng nói những chuyện vụn vặt, trên môi luôn nở nụ cười cong cong.
Trường Ý liền hiểu ra, nàng của bấy giờ, trong lòng cũng có cảm giác đó của y. Y nhìn cánh môi mở ra rồi khép lại của nàng, nghe giọng nàng nói, chốc chốc cảm thấy tim mình đập nhanh, y cúi thấp đầu, từ dưới hôn lên đôi môi nàng.
Kỷ Vân Hòa ngơ ngác, kim trong tay hất lên, cư nhiên đâm lên cằm của Trường Ý, Kỷ Vân Hòa muốn lùi về sau tránh đi, không muốn làm Trường Ý bị thương, nhưng y vốn dĩ không hề để ý đến đau đớn nho nhỏ bị kim đâm này.
Y một tay giữ tay nàng, một tay giữ lấy gáy nàng, dần dần hôn sâu.
Ban đầu Kỷ Vân Hòa vẫn muốn chống cự, muốn xem chỗ y bị đâm, nhưng sau đó, cũng từ bỏ việc giãy giụa, phối hợp với Trường Ý, khiến nụ hôn sâu kia tiếp tục kéo dài.
Ánh nến lay động kia, sáp nến không biết đã chảy bao nhiêu giọt, cho đến khi hô hấp của Kỷ Vân Hòa rối loạn, y mới buông nàng ra.
Cánh môi của hai người đều đỏ mọng, nụ hôn sâu này khiến môi họ sưng tấy.
Sau khi hôn xong, ánh mắt hai người trông càng ôn nhu hơn.
Họ chăm chú nhìn nhau......
"Trường Ý." Nàng phá vỡ trầm mặc trước, nàng muốn mở miệng, Trường Ý lại dùng ngón tay đặt lên môi nàng, ngăn lời nàng lại.
"Vân Hòa, thường ngày đều là nàng mở miệng trước, hành động trước, lần này, để ta."
Kỷ Vân Hòa lẳng lặng nhìn y, đợi y nói. Nhưng Trường Ý lại bế ngang nàng lên, tiến thẳng vào trong phòng, đặt nàng lên giường.
"Kỷ Vân Hòa, ta muốn phá bỏ quy tắc."
Trường Ý trước giờ là một người rất tuân thủ kỉ cương, Kỷ Vân Hòa luôn cho rằng như thế, cho nên khi nghe thấy câu này của y, nàng ngược lại có vài phần muốn gây khó dễ: "Chàng là tôn chủ của cõi Bắc, chàng làm sao có thể phá bỏ quy tắc chứ?"
Trường Ý sững sờ, chớp chớp mắt, hiển nhiên, lời nói này của nàng nằm ngoài dự liệu của y.
Y nghĩ ngợi, cư nhiên cảm thấy nàng nói đúng.
Thế là y thực sự đứng lên: "Thế nàng ở đây nghỉ ngơi một lát......"
Chưa đợi y nói xong, nàng lại kéo tay áo y, lần nữa kéo Trường Ý đến trước người mình, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, khoảng cách gần thế này, bầu không khí ấm áp vốn bị sự làm khó của nàng mà suy yếu, lúc này lần nữa lại phủ đầy lên không gian riêng tư này.
Trường Ý dùng lý trí cuối cùng khống chế bản thân, muốn lần nữa ngồi dậy,
Nhưng Kỷ Vân Hòa lại không chịu buông vạt áo của y ra.
"Thế ta nghỉ ngơi thật đấy?"
"Ừ." Trường Ý gật đầu "Nàng nghỉ ngơi đi. Vất vả cả ngày rồi."
Kỷ Vân Hòa nhìn y, nhìn vành tai đỏ rực của y, bật cười, "Nghỉ ngơi thật đấy."
"Thực sự nghỉ ngơi."
"Không ngủ chung sao?"
"Không." Trường Ý xấu hổ muốn xoay đầu nhìn sang nơi khác "Đợi thêm nữa......"
Kỷ Vân Hòa cười, thì thầm bên tai y: "Không đợi nữa." Giọng nàng khàn khàn, chỉ triền miên bên tai y, hệt như một lưỡi câu, muốn câu đi nội tâm không còn lý trí của y, "Kỷ Vân Hòa ta, trước giờ đều là người thích phá bỏ quy tắc."
Giữa sự giao thoa của hơi thở, nàng giơ tay khác lên, kéo rèm giường xuống, che lấy thân ảnh của hai người, cũng che đi tình ý triền miên bên trong.
Dưới ngọn nến đỏ đang cháy, sáp nến chảy từng giọt từng giọt lên cả hỉ bào đặt loạn trên bàn, sắc đỏ rực của hỉ tiệc, không đợi được hôn lễ hai ngày sau, liền gấp gáp triển khai trong căn phòng này......
Đêm nay khẳng định là một đêm tối ngập tràn mỹ lệ và tươi đẹp.