Ngự Giao Ký - Chương 01

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Chương 1-1: Tiết tử

Vào mùa đông, trời thường tối nhanh hơn, ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ lặng lẽ buông xuống, ánh sáng màu cam lưu trên khung giấy đặc chế giống như phát ra kim quang, nhưng trong phòng cơ hồ không có chút ánh sáng, nếu như không phải nhờ ngọn nến leo lắt nhỏ tựa hạt đậu kia.
Người bên trong tấm chăn mỏng khẽ động, "hừ hừ" một tiếng rồi thức giấc.
Nàng nheo mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ: "A, trời tối rồi, nên dậy thôi." Nàng ngáp một cái, xoay người ngồi dậy.
Ngồi trước gương chải đầu tóc xong, nàng đứng bên khung cửa sổ, đưa mắt nhìn vệt nắng đang dần khuất dạng ở ngoài kia. Đôi mày khẽ nhíu, ngón tay nhợt nhạt vươn ra, "két" một tiếng, nàng đẩy thanh chặn cửa sổ. Cả người đứng tựa vào vách tường, vươn tay chạm vào vệt nắng tàn đang lui về phía tây trên nền trời.
Ngay lúc này, đôi bàn tay vốn đã gầy gò của nàng dường như bị ánh mặt trời thiêu cháy da thịt, trong phút chốc hệt như lộ ra xương trắng đáng sợ. Mà khi ánh nắng rời đi, da thịt lại vẹn nguyên như lúc đầu.
Kỷ Vân Hòa xoa xoa tay, nhìn bàn tay gầy gò của mình lộ dưới ánh mặt trời, siết chặt tay: "Dọa ૮ɦếƭ ta rồi!" Vừa dứt lời, liền thấy ở lầu dưới, bên ngoàitiểu viện, một nha hoàn chậm rãi xách hộp thức ăn đi tới.
Nàng thu tay, nhưng không đóng cửa sổ lại.
Hôm nay trời không rơi tuyết, nhưng vẫn có gió lạnh thổi đến, gió lùa vào phòng, nàng cũng không cảm thấy lạnh, chỉ tựa người vào tường nhìn ngắm sông núi ở xa xa, nàng thở ra một ngụm khí trắng: "Xem ra tối nay sẽ có tuyết, chắc phải ủ một bầu rượu uống thôi."
"Rầm" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra một cách thô lỗ. Bên ngoài, ánh tịch dương đang chìm vào đường chân trời. Cả căn phòng rất nhanh liền trở nên tăm tối hơn.
Nha hoàn vừa rồi tên là Giang Vi Nghiên, tay xách hộp thức ăn, sắc mặt không tốt lắm bước đến: "Còn muốn uống rượu? Cái cơ thể bệnh tật ốm yếu của ngươi, không sợ uống đến ૮ɦếƭ à?". Giang Vi Nghiên nhướn cao mày, trông có mấy phần xảo trá ngang ngược: "Đóng chặt cửa sổ lại, ngươi ૮ɦếƭ cũng chả sao, nhưng nếu bị bệnh, lại liên lụy ta phải mệt mỏi chăm sóc ngươi." Nàng ta vừa nói, vừa đặt hộp thức ăn lên bàn, thanh âm vừa trầm vừa nặng.
Kỷ Vân Hòa dựa người vào cửa sổ, đưa mắt đánh giá nàng ta, nghe rõ nàng ta mắng mình, nhưng cũng không tức giận, trên môi còn treo ý cười như có như không.
"Ngày tuyết lớn như vậy, ai nấy đều an an ổn ổn ở trong nhà, vậy mà ta còn phải đến đưa cơm cho ngươi." Giang Vi Nghiên vừa oán than vừa đem cơm bày biện xong, ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Kỷ Vân Hòa vẫn đang đứng bên cửa sổ mở toang, nhất thời lông mày liền dựng ngược lên: "Ta nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao?"
"Nghe thấy rồi." Kỷ Vân Hòa cong mắt cười nhìn nàng, không hề giống như đang đối mặt với một nha đầu tính khí nóng nảy liên tục quở trách, mà giống như đang thưởng thức một cảnh đẹp hiếm có, "Ngươi tiếp tục đi."
Thấy Kỷ Vân Hòa phản ứng như vậy, Giang Vi Nghiên lập tức nộ khí xung thiên, đặt cái bát trên tay xuống, bước hai bước dài đến bên cửa sổ, vươn tay muốn đóng cửa sổ lại, nhưng lúc nàng ta sắp đem cửa sổ đóng lại, một cánh tay từ phía dưới đưa lên, chầm chậm chống đỡ khung cửa sổ. Cư nhiên lại kẻ bệnh tật ốm yếu Kỷ Vân Hòa kia, vươn tay chặn cửa sổ, không cho nàng ta đóng lại.
Giang Vi Nghiên quay đầu, phẫn nộ nhìn Kỷ Vân Hòa, mà nàng lại như cũ giữ bộ dạng cười như không cười: "Ta muốn hóng hóng gió, hóng mát một chút, chỉ ngày hôm nay thôi..."
Nàng còn chưa dứt lời, Giang Vi Nghiên đập mạnh một phát lên tay nàng.
"Ai thèm quan tâm ngươi."
Kỷ Vân Hòa nhìn mu bàn tay bị đánh đỏ lên, đôi mắt khẽ nheo lại.
Giang Vi Nghiên đóng cửa sổ lại, xoay người đi vào trong: "Cơm tự mình ăn đi, ăn xong rồi thì..." Không đợi Giang Vi Nghiên nói xong, Kỷ Vân Hòa liền bắt lấy cổ tay nàng ta. Giang Vi Nghiên nhất thời khó hiểu, xoay đầu trừng mắt nhìn chằm chằm nàng, nhưng lời còn chưa kịp nói khỏi miệng, chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng đi, không biết bị đẩy thế nào, đầu va vào cửa sổ vừa khép lại "rầm" một tiếng, đem nó lần nữa mở ra.
Gió lạnh bên ngoài liền quét vào mặt nàng ta, Giang Vi Nghiên nửa người bị lộ ra bên ngoài cửa sổ, hoàn toàn dựa vào tay Kỷ Vân Hòa đang giữ vạt áo nàng, cho nàng ta một điểm tựa, mới không khiến nàng ta từ tầng ba ngã xuống.
Sắc mặt của Giang Vi Nghiên tái xanh đi một nửa, âm thanh lập tức run rẩy: "Ngươi......ngươi làm gì đó? Ngươi buông...... Không! Ngươi đừng buông ra......"
Kỷ Vân Hòa một tay giữ lấy nàng ta, một tay lau lau tầng mồ hôi mỏng rỉ ra trên trán, lại ho khan hai tiếng, thở dài nói: "Ai, rốt cuộc là không được như xưa nữa rồi, động tác đơn giản như vậy đã thấy mệt đến tim đập tay run rồi."
Giang Vi Nghiên nghe xong, lập tức sợ hãi bắt lấy cổ tay Kỷ Vân Hòa: "Đừng đừng đừng, đừng run."
Kỷ Vân Hòa cười nói: "Ai thèm quan tâm ngươi." Nàng làm như muốn buông tay, Giang Vi Nghiên bị dọa đến thét chói tai, nhưng sau khi nàng ta thét lên, lại cảm thấy một cỗ lực đạo đem nàng kéo lên.
Hai mắt nhắm chặt của nàng ta mở ra, nhìn thấy Kỷ Vân Hòa thực sự đã kéo mình lại. Nàng ta vội vàng đứng vào bên trong phòng, đưa mắt nhìn về phía sau, bên ngoài gió lạnh đang mãnh liệt thổi vào, mặt trời đã xuống núi, không còn nửa phần độ ấm.
Nàng ta suýt nữa đã từ nơi này ngã xuống......
Giang Vi Nghiên quay đầu, vừa vặn bắt gặp Kỷ Vân Hòa đang cười vô cùng chướng mắt.
"Bị bắt nạt có cảm giác thế nào?" Kỷ Vân Hòa hỏi.
Sau khi thoát ૮ɦếƭ, cơn tức giận bị trêu chọc thoáng chốc lấn át sợ hãi.
Giang Vi Nghiên từ nhỏ đã tập qua võ thuật công pháp, trong lòng không phục, chỉ nói mới vừa rồi Kỷ Vân Hòa chẳng qua là thừa dịp nàng không chú ý đánh lén nàng. Giang Vi Nghiên ý thức được mình là cháu gái ruột của nữ quan trong phủ, cô cô của nàng từng ngàn vạn lần dặn dò, không được ở Vân Uyển gây rắc rối.
Nhưng ở trong Vân Uyển này lại chỉ có một vị "chủ tử" bệnh tật ốm yếu – trên danh nghĩa thì nói là chủ tử, nhưng kì thật chẳng qua là bị giam lỏng ở chỗ này thôi, Vân Uyển được xây ở đảo Hồ Tâm, giao thông tứ phía khó khăn, không có lệnh từ bề trên, người ngoài không thể bước tới gần Hồ Tâm đảo này một bước, người ngoài không vào được, người bên trong Vân Uyển cũng không thể tùy ý rời đi.
Bên trên lại cố ý ra thông báo, vị "chủ tử" này, không thể để cho nàng bước ra khỏi phòng dù chỉ một bước.
Mỗi lần Giang Vi Nghiên tới đưa cơm xong, lúc rời đi cũng phải ở bên ngoài thêm một cái khóa, nhất định chính là đang giam giữ phạm nhân.
Nghe nói nữ tử này cùng vị đại nhân trong phủ có quan hệ sâu xa, nhưng Giang Vi Nghiên ở nơi này nhiều ngày như vậy, không nói đến Vân Uyển, thậm chí cả đảo Hồ Tâm vị đại nhân trong phủ cũng chưa từng lui đến một lần. Nàng nghĩ, đây chẳng qua chỉ là một nữ tử bị lạnh nhạt sẽ nhanh chóng bệnh ૮ɦếƭ. Đến một cái danh phận cũng chưa từng có, có gì mà chọc vào sẽ không yên chứ!
Giang Vi Nghiên từ nhỏ đến lớn đều được cả nhà cưng chiều, nếu không phải gia đình sa cơ, nàng há phải nhờ đến cô cô đưa vào phủ làm một nha hoàn. Đến tận bây giờ, điều này vẫn khiến nàng cảm thấy bị châm chọc.
Càng nghĩ càng giận, Giang Vi Nghiên nhấc tay muốn bạt tai Kỷ Vân Hòa: "Ngươi thì tính là thứ gì chứ!" Nàng ta lớn tiếng mắng.
Nhưng cái tát này chưa rơi xuống mặt Kỷ Vân Hòa, đến nửa đường, tay nàng ta đã bị người khác bắt lấy.
Đó không phải lực đạo của nữ tử, Giang Vi Nghiên vừa ngoảnh đầu, chỉ thấy người tới mặc xiêm y màu xanh khoác bên ngoài là một chiếc hắc bào, sắc lam trong đôi đồng tử kia tựa như khối băng lạnh.
Đây... Đây là...
Giang Vi Nghiên nhận ra người này, nhất thời bị dọa đến cả người phát run, không đợi nàng ta kịp hành lễ, bàn tay khi nãy bắt cổ tay nàng ta đã tóm lấy cổ nàng. Giang Vi Nghiên chỉ kịp nghe giọng nói lạnh băng của y chứa đầy nộ khí, tựa như lưỡi dao bằng băng, có thể đẽo thịt róc xương.
"Ngươi là thứ gì?"
Trong nháy mắt, nàng ta bị y tiện tay ném đi, giống như vứt rác vậy, thẳng từ cửa sổ tầng ba ném ra ngoài.
"Ầm" một tiếng, rơi xuống hồ nước đã đóng băng ở trong viện, mặt băng phía trên bị rạn nứt, nàng ta chìm xuống hồ nước, cách một lúc lâu mới nổi lên được, vừa hô cứu mạng, vừa cầu xin chủ tử tha mạng.
Bên ngoài tiểu viện đám người hầu nô tỳ đều cả kinh, ánh mắt sợ hãi vô cùng nhìn lên lầu ba, không ai dám cử động.
"Ai, mau kéo nàng ta lên đi." Từ trên tầng ba, Kỷ Vân Hòa ló đầu ra, gọi mấy người dưới lầu một tiếng, "Còn không mau lên sẽ xảy ra án mạng đó."
Nhưng đám người hầu vẫn không dám cử động, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ vì nam tửhắc bào bên cạnh nàng cả người đều tỏa ra sương lạnh, khí thế quá đáng sợ khiến cho mọi người sợ hãi.
Kỷ Vân Hòa thấy vậy, chầm chậm bĩu môi: "Được được, ta đóng cửa sổ lại, các ngươi mau mau đem nàng ta kéo lên, gã này không nhìn thấy gì đâu."
"..."
Người dám ở trước mặt chủ nhân nói những lời này, có lẽ chỉ có nữ tử trong căn phòng này thôi.
"Két" một tiếng, cửa sổ tầng ba thực sự được đóng lại.
Ngăn cách với gió lạnh bên ngoài, Kỷ Vân Hòa quay đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của nam tử trước mặt nàng, nàng lùi một bước, nghiêng người ngồi lên chiếc ghế bên cạnh: "Trường Ý, tính khí hiện tại của ngươi trở nên quá không tốt."
"Qua đây ăn cơm đi."
Hai người bọn họ nói chuyện giống như ông nói gà bà nói vịt, không ăn khớp với nhau. Trường Ý đi tới bên bàn, lần nữa đem đồ ăn chưa dọn xong bày ra, y đem bát đũa đưa cho nàng. Kỷ Vân Hòa vẫn không cử động, chỉ trầm mặc nhìn chằm chằm y, dường như rất lâu mới nói: "Ngươi để ta đi đi, trước đây ta bị giam đủ rồi."
Trường Ý đặt đũa lên trên miệng chén, âm thanh khe khẽ vang lên, nhưng trong căn phòng cô tịch này lại vang vọng tiếng động kinh tâm.
Nàng thở dài một hơi: "Ngươi giữ ta lại làm gì chứ, mạng này của ta cũng chẳng sống được mấy ngày nữa, ngươi để cho ta ra ngoài nhìn tuyết, ngắm trăng, thưởng thức những bông hoa xuân đua nở khoe sắc, nếu vận khí tốt, nói không chừng còn có thể gắng gượng qua những cơn mưa mùa hạ......Ta muốn tận hưởng vài ngày tháng tự do......"
"Kỷ Vân Hòa." Trường Ý xoay người, đôi mắt lam băng dường như không có tí cảm xúc, lại giống như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ "Nàng nếu như có bản lĩnh, Gi*t ta lần nữa. Sau đó rời đi."
Bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc không nói.
Cuối cùng, vẫn là nàng bật cười: "Ngươi nếu nói lời này sáu năm trước, tối nay chắc chắn ta có thể rời đi."
Nghe nàng bình thản như vậy nói ra những lời đó, lòng bàn tay của Trường Ý từ từ nắm chặt sau đó lại buông ra, y bước đến trước mặt nàng, đưa tay nắm lấy cằm nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, muốn nắm bắt chút dao động trong đó, nhưng cái gì cũng không có.
Giống hệt như ánh mắt trước đây, tựa như một mảnh xoáy nước u tối, đem tất cả bí mật đều cất giấu bên trong.
Trường Ý nói: "Đáng tiếc, bây giờ đã không còn là sáu năm trước."
"Đúng vậy." Kỷ Vân Hòa rũ mắt "Đã không còn là sáu năm trước." Nàng cười khẽ, "Ngươi đã trở thành một đại yêu quái lợi hại, mà ta từ một ngự yêu sư biến thành phế nhân. Trường Ý......" Trong giọng nói của nàng có chút trào phúng, khiến cho y mím chặt khóe môi.
"Bây giờ, chúng ta và sáu năm trước, hoàn toàn đảo ngược lại rồi."
Kẻ cầm tù và tù nhân.
Vừa vặn đổi chỗ cho nhau.
Chương 1-2: Giao Nhân

Sáu năm trước, bên ngoài ngự yêu cốc.
Kỷ Vân Hòa nhận "hàng" từ tay gã thái giám kiêu ngạo vào thời điểm tiết trời tháng ba đẹp nhất.
Thảm hoa dại hữu tình phủ khắp núi ngoài cốc, hương hoa dìu dịu thơm ngát.
Thái giám trước mặt thao thao bất tuyệt bằng chất giọng the thé khiến nàng cảm thấy trong lòng vô cùng buồn phiền.
"Người cá này khiến chủ tử ta hao tổn rất nhiều thời gian và công sức mới bắt được. Cho ngươi thời gian ba tháng, huấn luyện nó cho thật tốt. Đừng để lần sau bọn ta quay lại vẫn phải dùng cái rương vừa to vừa dán đầy phù chú này, vận chuyển rất phiền phức mà nhìn cũng thấy buồn bực."
Phụ trách giao dịch với gã thái giám ngạo mạn này là trợ thủ đắc lực của Kỷ Vân Hòa, Cù Hiểu Tinh, thiếu niên này miệng lưỡi như được bôi dầu, trơn tru vô cùng. Hắn cười hì hì đáp lời thái giám: "Công công, ngài yên tâm đi, ngự yêu cốc chúng tôi mấy chục năm nay thuần phục không biết bao nhiêu yêu quái. Cho dù trong rương là yêu quái gì đi nữa, chỉ cần đưa tới nơi này, đảm bảo với ngài lúc trở ra liền ngoan ngoãn phục tùng. Tuyệt đối không dám cãi lời."
"Ừ, chớ khinh thường, chú ý một chút, người cá này không hề tầm thường đâu."
"Chúng tôi biết đây chính là việc Thuận Đức công chúa giao xuống, ngự yêu cốc tuyệt đối sẽ dốc hết sức thuần phục yêu quái này. Lúc quay về, nhất định sẽ khiến cho Trương công công ngài nở mày nở mặt." Cù Hiểu Tinh rất giỏi ứng phó với loại người này, hắn nói chuyện dễ nghe, Trương công công cũng tỏ vẻ hài lòng.
Kỷ Vân Hòa nghe bọn họ nói chuyện, cất bước đi đến bên cạnh xe ngựa.
Sau xe buộc một cái rương lớn, cao cỡ nửa người, toàn bộ là màu đen đặc quánh, bên dưới quấn đầy xích sắt nặng nề, phía trên dán tầng tầng lớp lớp phù chú, nàng vươn tay cầm lấy một lá bùa, vừa nhìn thấy chú văn trên phù chú, đôi mày khẽ nhíu lại, tiện tay gỡ lá bùa xuống.
Khoảnh khắc lá bùa vừa gỡ xuống, chỉ nghe "ầm" một tiếng, âm thanh từ trong chiếc rương nặng nề vang dội, xích sắt mãnh liệt giằng co, va chạm với rương phát ra tiếng leng keng không ngừng.
Ánh mắt Kỷ Vân Hoà ngưng trọng, yêu quái này nhất định rất lợi hại. Dán nhiều phù chú như vậy, nàng chỉ gỡ xuống một tấm, nó ngay lập tức nhận ra được...
Cùng lúc đó, chấn động trong rương làm cho con ngựa giật mình, ngựa hí một tiếng, quệt móng guốc chạy, ngay lập tức phu xe kéo dây cương lại, áp chế một hồi, mới khiến ngựa ổn định.
Trương công công quay đầu: "Ai ya, ngươi cẩn thận chút được không, đã bảo con yêu quái này lợi vô cùng đó."
Ông ta vừa nói vừa lùi lại mấy bước, "Ngươi là ai? Không biết thì đừng có động vào. Mau đem lá bùa dán trở lại. Cẩn thận ta hỏi tội ngươi đấy!"
Cù Hiểu Tinh vội vàng cười xòa: "Đó là chúng tôi..."
"Chu sa phù vàng, lôi đình lịch chú bế ngũ giác, phong yêu lực, là thủ 乃út của đại quốc sư." Kỷ Vân Hòa cắt ngang lời Cù Hiểu Tinh, ánh mắt nhìn lá bùa trong tay có chút đùa cợt, nhưng khi quét mắt sang gã thái giám ánh mắt sắc bén lạ thường.
Ngón tay nàng khẽ động, chu sa phù vàng trong tay lập tức lao đi như tên bắn, chuẩn xác dừng ngay cổ họng Trương công công. Chỉ thấy Trương công công kia hai mắt trợn ngược, gương mặt đầy vẻ giận dữ, nhưng một chút âm thanh cũng không phát ra được.
Trương công công lập tức kinh hãi, dùng tay gỡ bùa chú trên cổ ra, nhưng ngón tay vừa di chuyển, nó lập tức dính sát trở lại, đáy mắt gã thái giám thêm bảy phần hoảng sợ, khủng hoảng nhìn chằm chằm Kỷ Vân Hòa, tay chỉ vào nàng, nhưng miệng vẫn không phát ra âm thanh nào.
"Than thở, lầm bầm ồn ào cả nửa ngày trời." Kỷ Vân Hòa phủi phủi tay, "Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi."
Nàng ném một ánh nhìn ra sau lưng mấy gã hán tử to khỏe, một người lập tức tiến lên kéo xe ngựa, đội thị vệ cũng đều khẩn trương đặt tay lên cán đao.
"Ngự yêu cốc chúng tôi đã nhận xe ngựa này, ba tháng sau đến đón yêu quái trong rương, chúng tôi đảm bảo nó sẽ ngoan ngoãn, việc bảo đảm vận chuyển yêu quái đến đi an toàn, chẳng phải chuyện các ngươi nên làm sao? Bây giờ yêu quái đã đến ngự yêu cốc, nên để chúng tôi tiếp quản, các ngươi dàn trận thế này, là không muốn để bọn ta thuần yêu sao?" Kỷ Vân Hòa chăm chăm nhìn bọn thị vệ, "Các ngươi là nghe lệnh Thuận Đức công chúa, hay muốn ở đây giúp thái giám này ra mặt?"
Kỷ Vân Hòa vừa nói ra lời này, các thị vệ đưa mắt nhìn nhau sau đó lui xuống. Mấy gã hán tử lúc này mới để phu xe xuống ngựa, dắt ngựa vào trong ngự yêu cốc.
Đợi xe ngựa bị dắt đi rồi, Kỷ Vân Hòa liếc gã thái giám một cái: "Ta không hiểu bùa chú, chỉ biết dán, không biết giải, tự trở về tìm đại quốc sư đi."
Nói xong, nàng khoát tay áo, xoay người vào cốc.
Cù Hiểu Tinh vội vàng cười xòa, giải thích với thái giám: "Đó là ngự yêu sư của chúng tôi, hơi nóng tính, nhưng bàn về ngự yêu thuật, là ngự yêu sư vô cùng lợi hại ở trong cốc, công công đừng tức giận... Ai, chú này ta cũng không có biện pháp, ta pháp lực thấp, không so được với nàng ta, ngài chịu khổ, e rằng thật đúng là chỉ còn cách trở về tìm đại quốc sư giúp đỡ..."
"Cù Hiểu Tinh."
Kỷ Vân Hòa ở phía trước gọi một tiếng. Cù Hiểu Tinh vội vàng đáp lời, không cùng thái giám nói chuyện nữa, chỉ áy náy nhìn gương mặt đang trở thành màu gan lợn của Trương công công, xoay người đuổi theo nàng.
Chạy đến bên nàng, Cù Hiểu Tinh thở dài, có chút trách móc: "Tả hộ pháp a, đã nói với người bao nhiêu lần rồi, những kẻ đưa yêu quái đến đây dẫu sao cũng là thuộc hạ của những gia tộc quyền quý, họ có thể ở bên tai những người kia nói vài ba lời bất lợi. Người không thể tùy tiện đắc tội được... Lần này lại là thái giám thân tín của Thuận Đức công chúa, hắn chỉ cần nói với Thuận Đức công chúa hai câu là..."
"Được rồi, ta không phí sức lấy lòng đâu." Kỷ Vân Hòa thuận miệng đáp lại.
"Cho nên hay là người đến nói cho hắn cách gỡ lá bùa đó đi, chèn ép người ta đến đường cùng, không chừng lại kết thâm thù đại hận."
Kỷ Vân Hòa liếc hắn một cái: "Cù Hiểu Tinh, chúng ta muốn lấy lòng chính là chủ tử của bọn họ, không phải bọn họ. Mà muốn lấy lòng chủ tử bọn họ, chính là đem yêu quái thuần dưỡng tốt, không cần làm bất cứ điều gì khác."
Nàng vừa dứt lời, Cù Hiểu Tinh lại thở dài:
"Người nói cũng có đạo lý...ai, cũng trách thế đạo ngày nay đối với giới ngự yêu của chúng ta quá bất công. Nghe nói năm mươi năm trước, đại quốc sư kia còn chưa điều chế ra loại độc dược đặc biệt đối phó với tộc ngự yêu, chúng ta uy phong lẫm liệt, hô mưa gọi gió, sai khiến yêu quái, làm sao có thể nghĩ đến năm mươi năm sau lại sa sút đến mức này, ngay cả bọn thái giám trong cung cũng có thể lớn tiếng hống hách với chúng ta..."
"Được rồi, nói giống như ngươi năm mươi năm trước đã ra đời vậy."
Kỷ Vân Hòa trách hắn, vừa dứt lời, hai người đã đi tới cổng của ngự yêu cốc, cửa lớn rộng mở, trong cốc là một mảnh sương mù giăng kín, nàng chuyển đề tài, "Hôm nay người cá được đưa đến này e rằng lai lịch không nhỏ, chúng ta đến địa lao mở rương."
Cù Hiểu Tinh gật đầu nói phải.
Trong ngục tối của ngự yêu cốc, cột sắt trên Ⱡồ₦g giam khắc chằng chịt chú văn phong ấn sức mạnh của quái thú.
Rương thép đen được đưa đến phòng giam lớn nhất, có một xích sắt móc ở trên đỉnh rương, ngự yêu sư đem nó móc với xích sắt dài trên xà nhà, chú văn bốn phía thoáng chốc sáng lên.
Rương khóa yêu này vốn là vật do ngự yêu cốc chế tạo, thuận tiện cho các quan chức quý nhân nhốt những yêu quái không nhu thuận lại, vận chuyển đến ngự yêu cốc.
Cái móc phía trên rương thực chất là đi từ bên trong ra, yêu quái bên trong bị xiềng xích giam cầm, móc treo chính là một đầu của dây xích, khi móc mối với dây treo trên xà nhà, thì dây xích trói yêu quái lập tức cùng với các hệ thống khác trong phòng hợp thành một thể, lực phong ấn trên cột sắt đen sẽ truyền tới yêu quái, tăng cường áp chế chúng, tránh cho khi mở nắp rương, yêu quái tiếp xúc với bên ngoài kích động làm ngự yêu sư bị thương.
Móc nối vừa được liên kết, ngự yêu sư dùng chìa khóa cắm vào lỗ khóa ẩn giấu trên rương, vừa nghe "két" một tiếng, trong rương liên tiếp truyền tới tiếng"ầm ầm ầm" cùng với những rung lắc dữ dội.
Ngự yêu sư còn chưa kịp lấy chìa khóa ra, đột nhiên, rương thép phủ đầy bùa chú bị đánh vỡ từ bên trong, mảnh vụn văng ra khắp nơi, có mảnh tan thành bụi biến mất vào không khí, một chiếc đuôi cá to lớn lộ ra.
Kỷ Vân Hòa đứng bên ngoài phòng giam, một tiếng "Cẩn thận" còn chưa kịp kêu lên, chỉ cảm thấy trong ngục nổi lên một trận gió yêu, chiếc đuôi cá khổng lồ hai màu trắng xanh chuyển động tựa như chiếc quạt gió. Các ngự yêu sư mở rương ở bên trong chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, phun máu tại chỗ.
Nàng ôm lấy đầu Cù Hiểu Tinh, đem hắn đặt ở chỗ an toàn trên mặt đất, kịp thời tránh được sát khí mà chiếc đuôi cá quạt đến.
Nàng nằm trên đất ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong ngục, rương khóa yêu chia năm xẻ bảy, nằm rải rác trên mặt đất, người cá hai tay bị trói, treo trên xích sắt, y toàn thân xích lõa, nửa thân dưới là một chiếc đuôi cá cực to, chỉ là trông không giống với những người cá bình thường, đuôi cá của y xanh trắng giao nhau, vẩy cá tầng tầng lớp lớp tựa như xếp thành hình đóa hoa sen khổng lồ. Mà càng khiến người ta kinh ngạc hơn nữa, là khuôn mặt của người cá này...
Tộc người cá, từ trước đến giờ dung mạo đều xinh đẹp, chỉ là Kỷ Vân Hòa chưa từng nghĩ đến, lại có một gương mặt xinh đẹp như y, mang vẻ vẻ đẹp kinh động lòng người, thậm chí là quên cả hô hấp...
Đây cư nhiên là một...
Mỹ nam ngư. (thật ra nguyên văn là Hùng tính giao nhân, hùng tính là giống đực, giao nhân là người cá nên tớ dịch vậy cho suông mạch truyện.)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc