Chuyện Mạc Tước thích Cố Thần cứ luôn luẩn quẩn trong đầu Lương Hạ, cô không kể lại chuyện đêm đó với Chu Hàn, khiến cô lo lắng từng giây từng phút, đi học cũng không có tinh thần.
Cho đến khi Chu Hàn cầm một xấp ảnh đến cho Lương Hạ thưởng thức cô mới tỉnh lại, mình đã lừa Chu Hàn quá lâu, cũng đến lúc đem bí mật của người khác nói với cô rồi.
Chờ Chu Hàn hoa tay múa chân giới thiệu xong mấy mấy tấm ảnh tinh xảo, như khuôn mặt Mạc Tước có thể nói là hoàn mỹ,kiểu tóc liều lĩnh nhưng không mất đi sự kín đáo, thân là con nhà giàu có nhưng không ăn mặc xa xỉ thậm chí còn biểu hiện một chút tinh thần chịu khổ, Lương Hạ không thể khống chế được nhịp đập của tim mình nữa, đem toàn bộ câu chuyện kể từ sau khi Chu Hàn đi vệ sinh nói ra hết.
“Mạc Tước nhìn cậu bằng ánh mắt căm thù xem ra cũng bình thường thôi, cậu ấy không biết cậu.” Chu Hàn lại không thèm để ý chút nào đến Lương Hạ.
Một câu nói chặn họng Lương Hạ khiến cô không biết phải nói gì, nếu bảo Mạc Tước biết cô sẽ dính dáng đến nhiều người “Anh ta xoay người một cái liền nhìn Cố Thần với ánh mắt dịu dàng như nước” Thêm mắm thêm muối là kỹ năng của phụ nữ, thủ pháp làm nền không đủ thuyết phục Chu Hàn vậy thì chuyển sang miêu tả chi tiết.
“Anh ta nắm tay Cố Thần hay là hôn lên má cậu ấy?” Chu Hàn tiếp tục xì mũi coi thường, nếu Mạc Mạc của cô bị đồng tính luyến ái thật, thì trước đây ở đội nghệ thuật cô đã nhận ra rồi, nhưng cô không thấy anh và thằng con trai nào có động tĩnh gì.
“Không tin thì thôi, mình thuần khiết như thế, nếu không phải bọn họ quá phô trương thì sao có thể nghĩ đến phương diện đó được.” Lương Hạ lựa chọn bỏ qua, không đem chuyện trước đây của cô và Mạc Tước nói ra đúng là không có lực thuyết phục, đành điềm đàm đáng yêu cúi đầu.
BIểu hiện của Lương Hạ làm Chu Hàn tưởng tượng đủ thứ, Lương Hạ thường chậm hơn so với người bình thường, cho nên trong mắt bạn học cô rất khiêm nhường, nhưng quen biết lâu cũng sẽ thấy cô chảy nước miếng trước trai đẹp, cũng có thể vì bạn bè giúp đỡ không tiếc mạng sống, cũng biết đùa giỡn, khôn vặt ăn vạ, nhưng cô sẽ không vô duyên vô cớ nói Mạc Tước thích CốThần.
“Giờ giải lao tuyệt vời bị cậu phá hỏng rồi, lại vào lớp” Chu Hàn giả bộ tức giận, quay đầu đi chỗ khác không để ý tới Lương Hạ.
“Cậu phải nghĩ là nếu tiết này không học, cậu sẽ lại có thể đi bán bánh mì rồi.” Lương Hạ chọc chọc ngón tay vào eo Chu Hàn, nhóc này có máu buồn ghê gớm.
“Đừng chọc…” Chu Hàn quả nhiên ngọ nguậy.
Sau khi tan học, Lương Hạ theo thường lệ chạy về phía thư viện,trừ môn luật kinh tế, cô tin là có chuyện thì có thể đến khi nước đến chân mới nhảy, những môn khác phải thực sự đuổi kịp tiến độ.
Chu Hàn và Thi Ân đang chuẩn bị đến làm ở tiệm bánh mì thì bị tắc đường, hình như Mazda đâm vào BMW, sau đó quệt vào một con Lexus, chèn cả hai xe đạp, từ xa đã nghe thấy tiếng va đập, Chu Hàn và Thi Ân đành lực bất tòng tâm, tiệm bánh mì cách họ không tới 600m, nhưng lại không thể không đi đường vòng.
Tự nhiên phải đi 3 cây số, giờ tan tầm người xe nườm nượp, đông nghìn nghịt, đã thế trong lúc gần như phải đứng yên tại chỗ, Chu Hàn còn bị một người đàn ông đi xe gắn máy ᴆụng phải, anh ta chống 1 chân không vững đổ vào Chu Hàn, kết quả anh ta không sao, còn Chu Hàn ngã lăn ra đất.
“Anh không có mắt à, đi xe gắn máy vào làn đường xe thô sơ. Người đi xe đạp là bảo vệ môi trường, già thế rồi còn đi xe gắn máy chắc là không có tiền mua xe hơi, quỷ nghèo.” Chu Hàn ngồi dưới đất tức mình quát tháo, đầu gối bị trầy một mảng,cũng may vết thương không lớn.
Thi Ân thấy vậy không biết làm sao đành dựng hai chiếc xe đạp ở ven đường, sau đó đỡ Chu Hàn đến hiệu thuốc bên cạnh “May cho cậu bị đâm ngay trước tiệm thuốc, nếu không sẽ phải đưa tới bệnh viện”
“Đau ૮ɦếƭ mất, cầu mong cái lão đó không có con nối dõi” Chu Hàn cực kỳ tức giận nhảy lò cò, Thi Ân đỡ cô ngồi xuống ghế, thầy thuốc ở tiệm thuốc rất khéo hiểu lòng người, thay cô xử lý vết thương, Thi Ân cầm hóa đơn ra quầy tính tiền, thấy gì đó khiến hai mắt cô bừng sáng.
“Bà chủ tiệm thuốc bây giờ đều mặc Bu berry Chanel nha, chúng ta bao giờ mới kiếm đủ tiền mua một chiếc khăn lụa đây” Thi Ân đỡ Chu Hàn dậy, lắc đầu than thở “Khoan đã, nhìn bà chủ rất giống mẹ Lương Hạ đi”
Chu Hàn vừa chuẩn bị bước xuống cầu thang, nghe thấy mấy chữ mẹ Lương Hạ lập tức dừng lại, nhìn vào bên trong, đúng lúc Hạ Vân đứng dậy đến chỗ dược sĩ buôn chuyện, Chu Hàn sững sờ “Đó chính là mẹ Lương Hạ, mình đã gặp nhiều lần rồi, đi đi, đi thôi”
Thi Ân tất nhiên không quá để ý mẹ Lương Hạ làm nghề gì nhưng suốt 4 tiếng đồng hồ ở tiệm bánh mỳ, Chu Hàn đều lẩm bẩm Lương Hạ là kẻ tiện nhân, lắc mình một cái biến thành kẻ có tiền mà không cho cô biết, bảo sao tự nhiên có nhiều quần áo mới như vậy, còn dám lừa cô là không đi làm nữa để quản thúc ba mẹ.
Sự bực mình này không thể để đến ngày hôm sau được, đúng lúc 9h tan tầm, Chu Hàn hỏa tốc đạp xe về ký túc xá, xách Lương Hạ ra hồ.
“Nhanh chóng xin lỗi ta” Mắt Chu Hàn sáng như đuốc, nhìn chằm chằm Lương Hạ, không thèm để ý mấy đôi tình nhân bên cạnh đang liếc nhìn.
“Tiện nhân lại đắc tội gì với nương nương rồi hả?” Lương Hạ phát hiện gần đây bị Chu Hàn túm tóc quả thật còn đáng sợ hơn cả mẹ chồng.
“Lệnh tôn lệnh đường lúc này buôn bán lớn thật nha” Chu Hàn híp híp mắt, Lương Hạ này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
“Cậu biết rồi?” Lương Hạ chột dạ nhìn Chu Hàn, quả nhiên làm chuyện xấu phải khiêm tốn, mở tiệm không nên mở ở trung tâm thành phố.
“Dù sao cũng phải cảm ơn vụ đâm xe liên hoàn ở cổng trường hôm nay, khiến mình không thể không đi đường vòng, cũng phải cảm tạ cái tên đi xe gắn máy đần độn đó làm mình bị ngã, có thế mới có cơ hội ghé thăm tiệm thuốc của nhà cậu.” Chu Hàn học lãnh đạo lên tiếng nhạo báng Lương Hạ.
“Sao cậu biết đó là hiệu thuốc nhà mình? Cũng có thể làm ở đấy mà”
“Hôm nay mình sẽ cho cậu biết cái gì gọi là sự thật thắng hùng biện, vốn mình không biết là ngồi trong tiệm nhà cậu, nhưng lúc Thi Ân tính tiền, người thu tiền chính là mẹ cậu, xung quanh 5, 6 dược sĩ mặc áo trắng, chỉ có mẹ cậu mặc hàng hiệu, Thi Ân còn nói quần áo và phụ kiện trên người mẹ cậu đến hàng vạn, xin hỏi không phải bà chủ thì là cái gì? À, còn phải cảm tạ cái tính thích nghiên cứu đồ xa xỉ của Thi Ân nữa.” Chu Hàn phẩy phẩy tay đuổi muỗi, im lặng chờ nghe Lương Hạ giải thích.
“Không thấy ba mình?” Hôm nay lương tâm Lương Hạ không định lừa gạt Chu Hàn nữa, nhưng trang phục và phụ kiện trên người mẹ cô đến hơn vạn cũng khiến cô giật mình, điều này sao có thể.
“Không thấy, chắc là ở đằng sau, mẹ cậu chính là nhân chứng,đừng có nói dối.” Chu Hàn cười âm hiểm “Cậu sao lại biến thành kẻ giàu có thế hả?”
“À, người thân giúp một tay mở tiệm, cụ thể mình cũng không rõ lắm, nguyên nhân không đi làm trước đây đều là nói dối cậu” Lương Hạ nghĩ thầm mình nói cũng không sai, người nhà họ Quý cũng chính là người thân của cô, tính tình Chu Hàn cô hiểu quá rõ, sẽ không thực sự tức giận.
“Aiz, nhận cha nuôi quả thật là cách giàu lên nhanh nhất sao?”Chu Hàn dùng đạn thần công bắn rớt một con muỗi đang hút máu trên vai Lương Hạ “Về sau tiếp quản tiệm, cậu nhớ phần cho mình một chén canh, về thôi”
Lương Hạ khúm núm theo sát Chu Hàn lên tầng, ở đầu cầu thang còn tươi cười đưa tiễn.
Đáng lẽ phải ngủ ngon rồi, nhưng nằm đến nửa đêm cũng không nghĩ ra ba mẹ đang giở trò quỷ gì, sáng sớm mai chỉ có một tiết, Lương Hạ quyết tâm về đột kích kiểm tra.
Kết quả kiểm tra cuối cùng không kém những gì Chu Hàn nói, chỉ có điều cha cô mặc quần tây áo sơ mi tỉ mỉ đứng sau quầy thu tiền, còn chẳng hiểu mẹ cô đi đâu.
Lương Chí cũng không ngờ con gái lại đột nhiên xuất hiện, run rẩy ngã ngồi trên ghế “Hạ Hạ, sao con lại tới đây?”
“Con không đến sao biết ba có thể khí khái đẹp trai như vậy chứ?” Lương Hạ kể khổ, sau đó liền quay người đi ra ngoài, nếu không có gì bất ngờ, khẳng định là mẹ cô đang đứng ở quầy vé số.
Hạ Vân vừa mua hai tờ vé số, giương mắt phát hiện con gái đang nổi trận lôi đình nhìn mình chằm chằm.
“Hai người tại sao lại không có tiền đồ như vậy. Là ai nói không muốn cờ bạc nữa, chỉ muốn chăm chỉ làm ăn kiếm tiền đấy nhỉ?” Lương Hạ nói xong nghẹn ngào, nước mắt tràn mi.
Lương Chí vừa thấy con gái khóc vội vàng vỗ nhẹ sau lưng cô “Đều tại cha không tốt, lần trước nên nói thật với con”
Dứt lời liền dẫn Lương Hạ ra kho hàng đằng sau, Hạ Vân khai báo mấy câu cũng đi theo vào.
“Tiệm thuốc này là nhà họ Quý trả tiền, chỉ muốn để cho cha mẹ một công việc, nhất định phải trả tiền lại cho họ” Lương Hạ chỉ thiếu nước vỗ иgự¢ liên tục, hận rèn sắt không thành thép.
“Bảo bối đừng khóc, nghe mẹ nói đã, thật ra thì ông thông gia hai ngày trước mời chúng ta ăn cơm, ta và cha con trúng độc đắc, nộp thuế còn hơn 3 triệu, chúng ta nhát gan không dám để lộ ra”. Hạ Vân cầm khăn giấy cho Lương Hạ lau mắt, lần này bọn họ không có tiền riêng rồi.
“Cái gì?” Lương Hạ bịt miệng không thể tin nổi, cha mẹ cô chơi xổ số mấy chục năm lần đầu tiên trúng thưởng lớn như vậy, nhưng nhanh chóng bình phục tâm tình “Hai người định mua hai thùng quần áo xa xỉ, số tiền thừa lại tiếp tục mua vé số à?”
Lương Chí và Hạ Vân không nói gì, Lương Hạ xem như là họ thừa nhận “Dù thế nào trước tiên đưa tiền tiệm thuốc trả lại cho nhà họ Quý đã! Hơn nữa, hai người chơi mấy chục năm mới trúng được ba trăm vạn, đây là xác suất gì? Kể cả chơi hết 300 vạn này cũng không không thấy có thể thu về một vạn, tại sao không dừng lại?”
“Không thể dừng được, sợ con tức giận mới không nói cho con”Hạ Vân điềm đạm đáng yêu nhìn Lương Hạ.
“Tự làm áp lực cho mình, con không tin là không thể dừng, hai người ở trong căn nhà rách nát đó cũng không định mua một cái phòng ốc khá hơn sao? Chỉ biết mua một đống quần áo xa xỉ,trang sức? Con mặc kệ, nếu ba mẹ còn có chút trách nhiệm với con, thì hãy làm theo lời con, còn nợ nhà họ Quý 50 vạn, con đi tìm một căn hộ sáng sủa cho cha mẹ, thật sự nếu không chú ý kinh doanh tiệm thuốc cho tốt, sớm muộn sẽ thất bại, trở về với cảnh nợ nần chồng chất, cũng không còn con gái đế bán nữa đâu.” Lương Hạ rất nghiêm túc nói, cha mẹ cô là ngoại lệ, phải dùng giọng hung ác một chút.
Lương Chí rất biết điều giao thẻ tài khoản cùng mật mã, ánh mắt đầy lưu luyến, nhưng nhanh chóng bị Lương Hạ trợn mắt nhìn lại.
“Thật lòng mà nói, ba mẹ nợ con, nhưng nhà họ Quý là gia đình quyền thế địa vị, lão tiên sinh Quý mặt ngoài hòa khí nhưng cũng là người thủ đoạn, ông ấy muốn trả ân tình cho cụ nội con nhưng nhất định phải bắt con lấy thằng chắt đích tôn, lúc ấy chúng ta nợ nhiều tiền, không biết làm sao, hơn nữa, Quý Trạch Tuấn là người có trách nhiệm, con lấy nó có gì sai lầm? Làm cha mẹ ai chẳng mong con cái được gả vào gia đình tốt, nếu con vẫn canh cánh trong lòng chuyện này, mẹ xin lỗi con” Hạ Vân nói xong cũng quỳ xuống, Lương Hạ sợ quá cũng quỳ thụp xuống ôm lấy mẹ, hai mẹ con khóc nức nở như đang diễn trên T V, Lương Chí cũng lau nước mắt, sau đó đỡ vợ con lên.
“Đừng nói nữa, con và Quý Trạch Tuấn rất yêu nhau, không cần biết chúng con đến với nhau thế nào, ít nhất chúng con cũng đã đi đúng hướng, bây giờ anh ấy còn là thầy giáo con” Lương Hạ nghĩ đến cảnh cùng Quý Trạch Tuấn trên lớp học không khỏi bật cười.
“Vừa cười vừa khóc xấu hổ ૮ɦếƭ đi” Hạ Vân cầm giấy lau mặt cho Lương Hạ, hỉ mũi “Nó không phải là luật sư à?”
“Sau này không biết, nhưng bây giờ đang dạy môn Luật ở trường O”. Lương Hạ Tử Du cất thẻ tín dụng xong, đột nhiên nghĩ ra điều gì nhìn mẹ “Sao mẹ biết Quý Trạch Tuấn là người có trách nhiệm?”
“Lúc ở trong bệnh viện nhìn nó mẹ đã nhớ ra rồi. Lúc con vào học năm thứ nhất, ba mẹ đưa đến ở cửa trường học thấy nó đang giúp một nữ sinh nhặt hành lý rơi trên đất lên, còn giúp người ta rút thăm được lầu dưới ký túc xá.” Hạ Vân vẫn đang đắc chí nói chuyện xưa, hai người còn lại trố mắt.
“Cái này gọi là có trách nhiệm à?” Lương Hạ lại xì mũi “Cùng lắm là có nhân tính”
“Trình độ văn hóa của mẹ con không cao. Dù sao đứa nhỏ này tâm địa tốt, mẹ thích nó”
“Thích là tốt rồi, ra ngoài thôi, ở trong này tôi sắp phát ngốt lênrồi.” Lương Chí vừa lau mồ hôi vừa đẩy hai mẹ con ra ngoài,thật ra thì những ngày qua ông và Hạ Vân đã giảm mua vé số rất nhiều rồi, bởi vì trong khoản tiền thưởng, 10 vạn đã bị họ tiêu tốn thành công dã tràng.
Cuối cùng Lương Hạ cũng nghe được lời thật lòng của cha mẹ,thật ra nếu không phải cha mẹ kiên trì cô cũng sẽ không lấy Quý Trạch Tuấn, cũng sẽ không được hạnh phúc như bây giờ, những suy tính lúc ấy, cô cũng không vội nói với cha mẹ,chuyện tình một đêm không phải chuyện có thể dễ dàng nói ra.
Sau khi rời khỏi tiệm thuốc, Lương Hạ ngồi xe buýt về sào huyệt âи áι của cô và Quý Trạch Tuấn, đều ở trung tâm thành phố mà xa đến nửa giờ đi xe, không hiểu có phải do Quý Trạch Tuấn cố ý hay không.
Để bồi thường, cô phải nấu ăn cho Quý Trạch Tuấn, hai người đề xướng tiết kiệm, Lương Hạ làm bốn món ăn, số lượng cũng không nhiều, nhưng đều là sở trường, chỉ chờ Quý Trạch Tuấn về cho anh một niềm vui bất ngờ.