Sau khi Lăng Kỳ ăn cơm trưa xong cũng không thể tìm được cơ hội nói chuyện với Cố Thần, đầu tiền là anh rửa bát rồi trả hộp giữ nhiệt cho Cố mẹ, thẳng từ sau khi quay về chỉ ngồi viết báo cáo, cho đến lúc tám giờ mới nhàn rỗi. Lăng Kỳ nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, đứng ở phía sau Cố Thần nói:”Thơm quá hương vị chắc ngon lắm nha”.
Từ giữa trưa Cố Thần bắt đầu phiền não, vốn tưởng rằng mình làm việc bận rộn như vậy chính là sẽ không nghĩ đến nét mặt kia của Lương Hạ, ai ngờ làm đủ mọi việc nét mặt kia vẫn hiện lên, nếu như không phải Lăng Kỳ đi đến trước mặt anh quơ quơ tay, anh còn không phản ứng kịp bên cạnh có người.
“Trào ra rồi kìa”.
Cố Thần vẫn chưa hoàn toàn phục hồi lại tinh thần, cho đến khi Lăng Kỳ quát to một tiếng mới phát hiện sữa tươi đã tràn ra ngoài, vội vàng tắt bếp, không nói tiếng nào cầm khăn lau sạch sẽ cái bàn.
“Anh đang nghĩ gì thế hả?”. Rốt cuộc Lăng Kỳ không nhịn được tức giận, trong mắt cô Cố Thần vẫn luôn là người đối xử ôn hòa,là người gọn gàng ngăn nắp, nhưng cả buổi chiều hôm nay tâm sự nặng nề giống như tâm trí không có ở đây, dường như biến đổit hành một người khác.
Nhưng Lăng Kỳ cũng không để ý một chút, trong lòng Có thần cô cũng là nữ sinh cao quý thanh nhã, dịu dàng như nước, chưa bao giờ tức giận.
Sau khi Cố Thần dọn dẹp xong xuôi, xoay người nhìn Lăng Kỳ nói:” Chúng ta nói chuyện một chút nhé”.
Đây là lần đầu tiên Cố Thần nói chuyện với cô xa cách như vậy,cũng là lần đầu tiên trên mặt Cố Thần không có nụ cười nhẹ nhàng mà thay vào đó là lạnh nhạt. Lăng Kỳ cắn chặt môi, đi theo phía sau Cố Thần vào phòng khách.
Hai người ngồi sóng vai ở trên ghế sô pha, cách một lúc lâu Cố Thần mới mở miệng, “Chúng ta làm bạn bè thì thích hợp hơn”.
Không ngờ câu đầu tiên Cố Thần mở miệng lại là bọn họ chỉ thích hợp làm bạn bè, Lăng Kỳ cúi đầu nghẹn ngào nói, “Anh cũng không thích em, vì sao lại tỏ tình?”.
“Anh muốn thử thích em”. Cố Thần nói đúng sự thật. từ năm nhất đại học bọn họ thường cùng nhau tham gia các hoạt động, là tri kỷ kiêm bạn cùng trường, anh cho rằng Lăng Kỳ có thể làm cho anh quên đi Lương Hạ, kết quả ngược lại, lại làm tổn thương người bạn tốt nhất.
“Anh theo đuổi em là vì muốn thử thích em?”. Lăng Kỳ hoảng hốt nhìn Cố Thần, “Anh có biết chuyện này rất hoang đường hay không? Đúng là ngu xuẩn”.
“Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi”. Cố Thần không tự chủ giơ tay xoa chóp mũi một cái.
“Tớ cho rằng cậu là người bạn quan trọng nhất, cho đến bây giờ không muốn trở thành tình nhân với cậu, bởi vì tớ sợ cậu nhìn thấy bản chất thật của tớ, chính là một Lăng Kỳ nhát gan, cho đến khi cậu tỏ tình với tớ, tớ không chịu đựng được muốn nếm thử, từ đó đến nay được 52 ngày, ngày nào tớ cũng vô cùng lo lắng, cô gái Lương Hạ kia hết lần này đến lần khác làm cho tớ sợ hãi, không ngờ sợ hãi đã trở thành sự thật”. Nước mắt Lăng Kỳ đảo quanh trong hốc mắt, nhưng vẫn không rơi xuống, bởi vì côvừa mới ý thức được hình như bản thân không có tuyệt vọng như cô tưởng tượng. Cố Thần không thật lòng với cô, nhưng cô thật lòng với Cố Thần bao nhiêu, cô hiểu rõ cuộc sống và quá khứ của anh bao nhiêu, cô trả giá để được cái gì?
“Tớ không thể cho cậu cảm giác an toàn, vì tớ giải quyết tình cảm quá ngây thơ”. Cố Thần cau mày, sau này cứ để thuận theo tự nhiên vậy.
“Chúng ta nên trở về vị trí bạn bè sao, hai người hoàn mỹ rất khó đi đến với nhau, cậu không bỏ quá khứ xuống được, tớ cũng không bỏ mặt mũi xuống được”. Lăng Kỳ treo lên một nụ cười khổ, “Ngày mai tớ phải đến tòa án, cậu cho tớ ở nhờ nhà một buổi chiều nữa”.
“Bạn bè..., ở mấy đêm cũng được”. Cố Thần cũng cười rất cay đắng, đối với Lăng Kỳ, anh tràn ngập áy náy, có lẽ kể cả làm nhiều chuyện hơn nữa cũng không thể bù đắp được.
Lương Hạ vâng theo mệnh lệnh của Thái hậu, tắm rửa xong liền đi vào phòng bếp nấu canh bí đỏ, đồng thới muốn cứu vãn hình ảnh của mình trong lòng thái hậu, ninh một bát súp nấm tuyết khoai môn.
“Mẹ chồng?”. Lương Hạ bê cống phẩn đứng ở bên ngoài phòng yô-ga nhẹ nhàng lên tiếng.
“Đi vào”. Diêu Lệ Cẩm đang rèn luyện độ dẻo dai phần eo, thấy lương Hạ cẩn thận bê một cái bát đi vào thoáng chốc phấn chấn.
Lương Hạ dè dặt đi đến trước mặt mẹ chồng, “Đây là súp nấm tuyết khoai tây tím. mẹ uống rất hợp”.
“Uống muộn như thế này người sẽ mập”. Diêu Lệ Cẩm than phiền trả lại, nhưng vẫn nhận lấy bát thức ăn, múc một muỗng đưa vào trong miệng, tay nghề của nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia giỏi thật, vậy thì vụ canh bí đỏ kia không so đo với ngươi nữa.
“Vóc dáng của mẹ chồng đẹp như vậy, thỉnh thoảng uống một chút cũng không vấn đề gì đâu. Còn phải mang canh bí đỏ cho Quý Trạch Tuấn, mẹ chồng cứ ăn từ từ nha”. Lương Hạ biết việc lớn đã thành, có câu tục ngữ: nói nhiều thì sẽ nói hớ, vậy thì chạy là thượng sách.
“Thôi đi đi”. Quả nhiên tâm trạng Diêu Lệ Cẩm thật sự tốt hơn bình thường.
Mang đồ ăn cho mẹ chồng phải gõ cửa, mang đồ ăn cho Quý Trạch Tuấn, Lương Hạ sẽ không khách sáo như thế rồi, đẩy mạnh cửa ra một cái.
“Ê, ăn xong rồi mang vào bếp nhé, tôi đi ngủ trước”. Vừa mới chuẩn bị rời đi đã bị Quý Trạch Tuấn kéo lại, không cẩn thận ngồi trên đùi anh, “Này, vẫn còn chưa đóng cửa”.
Tư thế mập mờ như vậy chưa bao giờ xảy ra, cho dù Lương Hạ được huấn luyện da mặt dày cũng không lường được, mặt còn chưa có đỏ, tim đã đập rộn lên rồi, giống con nai con đi lạc.
“ Tôi cảm thấy cô muốn bùng nổ Tiểu Vũ Trụ”. Giọng nói quỷ dị của Quý Trạch Tuấn vang lên bên tai Lương Hạ, ánh mắt vô cùng cám dỗ.
“Cũng, cũng hai mươi tám rồi, anh chín chắn một chút có được không?”. Lương Hạ căng thẳng nói không được mạch lạc, muốn hôn thì hôn lên đi.
“Nếu như tôi quá chín chắn thì chẳng phải bây giờ cô cũng sẽ không được hưởng thụ như thế này?”. Một tay Quý Trạch Tuấn ôm Lương Hạ, một cái tay khác đặt lên bắp đùi cô.
Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
“Anh muốn làm gì?”. Lương hạ co rút một cái, tâm tư từ trong miệng nhảy ra ngoài, “Đây là phòng đọc sách đấy”.
“Không cần lần nào cũng phải ở trên giường”. Quý Trạch Tuấn nắm một cái tay Lương Hạ đặt lên trên cổ mình, sau đó hướng dẫn hai chân cô vòng lại đặt ngang hông mình, làm như thế mới cố thể nâng cô dậy đi ra đóng cửa.
Mái tóc dài của Lương Hạ xõa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, làn da rất mịn màng, khiến cho người ta không nhịn được thèm nhỏ dãi, Quý Trạch Tuấn dựa lưng vào bàn đọc sách không chút khách khí cắn tới.
Ban ngày hai chiếc lưỡi Ⱡồ₦g vào nhau chiến tranh, không ngờ buổi tối kết thúc chiến tranh như thế này.
Hai mắt Lương Hạ sụp xuống như người say rượu, cả người xụi lơ dán trên người Quý Trạch Tuấn, mặc cho anh ta giày vò.
Dĩ nhiên làn da của Lương Hạ chưa thể thỏa mãn Quý Trạch Tuấn trước mặt, xoay người một cái đẩy sách ở trên bàn qua một bên, để cho Lương Hạ ngồi lên trên đấy, nhẹ nhàng ôm cô, dùng hàm răng tháo dây áo ngủ của cô, đồ ngủ mềm mại nghe lời trượt xuống, nửa người phía trên của Lương Hạ hiện ra hoàn chỉnh trước mặt Quý Trạch Tuấn, lần này, ánh sáng trong phòng đọc sách mạnh mẽ chiếu đến.
Gặm dọc từ sau lưng đến trước иgự¢, đôi tay không an phận vọt lên ૮ởเ φµầɳ lót nhỏ của Lương Hạ ra, nhịp nhàng gẩy lên miếng thịt mềm mại kia.
“Anh...a...”. Lương Hạ không khống chế được kêu thành tiếng, anh luôn có cách làm cho cô vui thích, quên hết tất cả phiền não.
Đầu lưỡi chuyển động ở trên ✓ú tròn màu trắng sữa, cuối cùng dừng lại một lúc trên đầu v*, hàm răng đói bụng cũng vị trí mấy viên thịt gặm xuống một cái, sau khi ʍúŧ một hồi, thân hình Lương Hạ ở trong иgự¢ đã bắt đầu vặn vẹo, khó nhịn ngứa ngáy, đạt đến đỉnh không thèm để ý đến mặt mũi hét lên:” Tôi muốn...”
Quý Trạch Tuấn cũng không vội vàng đi vào, chỉ vươn cánh tay phải ở trên cơ thể Lương Hạ ra, múc một thìa canh bí đổ nhấm nháp, cho đến khi Lương Hạ chịu không nổi thống khổ, oán hận nhìn anh một cái mới giữ phía sau cái gáy cô, mạnh mẽ đem canh từ trong miệng rót vào trong miệng Lương Hạ, nhân lúc cô không chú ý, mở bung hai chân cô ra mà trực tiếp đi vào.
“Ách...” Tiểu huyệt vốn là nới lỏng bị vật cứng kích thích đột nhiên căng thẳng, thuận theo tiết tấu của người tiến công vặn vẹo trước sau.
Quý Trạch Tuấn không quên dùng ngón tay cái xoa hai quả anh đào nhỏ bên trên, khiến cho toàn thân Lương Hạ xôn xao.
Bàn đọc sách bình thường vững như bàn thạch cũng phải đung đưa, kẽo kẹt kẽo kẹt, có thể thấy được hai người kích tình bắn ra bốn phía đến loại trình độ nào.
Cuối cùng đã tới, Lương Hạ tê liệt ngửa ra phía sau, may mà được Quý Trạch Tuấn túm trở về Ⱡồ₦g иgự¢. Cũng không để ý phòng đọc sách loạn như thế nào, Quý Trạch Tuấn Tʀầռ tʀʊồռɢ ôm Lương Hạ ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ về phòng ngủ, may mắn ngoài hành lang không có người nào khác.
Sau khi gột rửa, Quý Trạch Tuấn ôm Lương Hạ nằm ở trên giường, có thể vì quá mệt mỏi, Lương Hạ cũng không có bất cứ phản ứng nào mặc cho anh tùy ý ôm.
“Đối thủ ngày mai là bạn gái trước của tôi”. Cảm giác thấy người trong Ⱡồ₦g иgự¢ hơi cử động người, Quý Trạch Tuấn ôm chặt thêm chút nữa, “Lần đầu tiên ở quán rượu tôi nói bị thua kiện chính là thua trong tay cô ấy”.
Lương Hạ nhớ lại buổi chiều kia, bọn họ vừa uống rượu vừa kể đau khổ mình từng trải qua, thì ra anh buồn bởi vì thua trong tay bạn gái cũ, “Vì thế buổi trưa hôm nay anh nhận được tin nhắn kia?”.
“Ừ, cô ấy nói mong đợi biểu hiện của tôi ngày mai”. Quý Trạch Tuấn vuốt ve mái tóc mềm mại của Lương Hạ. đây là nơi anh yêu thích nhất không muốn buông tay, “Nếu như không phải là cô ấy, có thể tôi vẫn sẽ thua”.
Lần đầu tiên nghe thấy Quý Trạch Tuấn thành thật nói chuyện với mình, trong lòng Lương Hạ lộp bộp một chút, cho nên đây là lâu ngày sinh tình hử? “Ngày mai tôi đi cùng anh, tôi muốn nhìn bạn gái cũ của anh một chút”.
“Mau ngủ đi”. Quý Trạch Tuấn nhẹ nhàng hôn chụt lên cái trán lương Hạ, một đêm này, ôm nhau ngủ, không lo lắng không mơ mộng.
Sáng sớm ngày thứ hai, nhà họ Quý liền chuẩn bị sắp xếp đâu vào đấy, không phải là Quý Trạch Tuấn không thể thắng kiện, mà vì đây là trận đấu lại một lần nữa với đối thủ đã từng thua lần đầu tiên.
Phiên tòa mở trước nửa tiếng, Quý Trạch Tuấn dẫn Lương Hạ đến cửa phòng thay đồ thì gặp Ngụy Linh.
Ba năm Ngụy Linh ở bên cạnh người có tiền khí chất đương nhiên không tầm thường, gương mặt trang điểm hoàn mỹ, từ trong ánh mắt của cô ta có thể thấy được tự tin.
“Luật sư Quý, lần nay anh phải coi chừng đấy?”. Ngụy Linh cười rất kiêu ngạo, khiến cho Lương Hạ vô cùng khó chịu, sau đó ánh mắt quyến rũ của Ngụy Linh chuyển dời, “ Cô gái nhỏ này, là trợ lý của anh?
“Là bạn gái của tôi”. Quý Trạch Tuấn hình như đã có dự tính trước trong lòng, không biểu hiện tức giận vì thua Ngụy Linh, khóe miệng giương lên cao, ôm bả vai Lương Hạ.
“Tôi không nghe nhầm chứ? Khẩu vị của đại luật sư Quý thay đổi nhiều như vậy? Hồi trước cũng không dễ dàng chấp nhận những người phụ nữ như thế này nha”. Ngụy Linh ra vẻ bình tĩnh, thật ra khi Quý Trạch Tuấn chủ động ôm cô gái kia cô đã bắt đầu có chút không làm chủ được rồi, cho đến bây giờ vẫn tự cho mình là người phụ nữ của anh.
“Đều là những chuyện đã qua, Lương Hạ là bạn gái của tôi, tôi là người muốn ở chung cùng một chỗ”. Quý Trạch Tuấn không ngờ chính mình có thể buột miệng nói ra những lời như vậy. Là giận dỗi hay là thật lòng?
Lương Hạ cảm nhận được Quý Trạch Tuấn từng có tình cảm sâu sắc với Ngụy Linh hòa nhã này, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra bám lên trên cổ Quý Trạch Tuấn, hôn một cái lên gương mặt anh, cười một tiếng, “Bắt đầu rồi, vào đi thôi”.
Ngụy Linh không nói gì nữa, giẫm mạnh giày cao gót đi vào phòng thay đồ, đóng cửa lại rồi đau xót ngồi xổm xuống.