Ngủ Bên Cạnh Giáo Sư.Trong buồng lái xe ô tô, có áo để thay, Quý Trạch Tuấn cố tình làm trò trước mặt Lương Hạ, đóng từng chiếc cúc áo, từng cúc từng cúc rất gợi cảm.
"Anh biết bí mật nhỏ của tôi rồi". Lương Hạ nhíu lông mày, u oán nhìn Quý Trạch Tuấn. Mặc dù không nghiêm trọng như bắt gian tại giường, nhưng cũng coi như là bị tóm được, thông thường trèo tường hẳn là rất áy náy rất bẽ mặt, đáng tiếc Lương Hạ chưa hoàn toàn tiến vào tình trạng hôn nhân, lại chưa có mưu đồ vụng trộm, tạm thời còn chưa phát sinh cảm giác nhưvậy.
"Ừ". Quý Trạch Tuấn không vội lái xe, mà dựa vào ghế lái, nhìn từng cặp từng cặp người đi đường phía trước.
"Có cái gì muốn nói với tôi sao?. Lương Hạ chưa bao giờ cho rằng Quý Trạch Tuấn có tình cảm với cô, hoặc là tình yêu, nhưng bất kỳ một người đàn ông nào nhìn thấy vợ mình khóc vì người đàn ông khác cũng sẽ không thoải mái đi, xem ra cái này giống như bản thân mình quá trớn.
"À, hình như không có". Mặt Quý Trạch Tuấn không biến sắc, cái cổ dài chuyển về phía Lương Hạ.
"Có phải tôi rất đê tiện không hả? Anh ta chưa từng thích tôi,thậm chí từ chối tôi lúc ở trước mặt nhiều người như vậy, tôi còn đần độn chạy theo phía sau anh ta, trước kia coi như không có gì, bây giờ tôi là hoa đẹp đã có chủ, còn tự rước lấy nhục". Lương Hạ nghiêng đầu, vẻ mặt đau khổ.
""Hoa đẹp?". Ban đầu Quý Trạch Tuấn rất chân thành lắng nghe Lương Hạ kể khổ, cũng dần dần nảy sinh thương cảm với cô, nhưng nghe đến hai chữ này thì tan vỡ, nhan sắc có một chút,vóc dáng bình thường, tự mình cảm thấy thế là quá tốt rồi.
"Tôi đi học còn được ghi ở bảng danh nhân đấy". Lương Hạ tiếp tục nghiêng đầu giống như muốn khóc, "Liêm sỉ của tôi đi đâu hết rồi? Ô ô ô~".
Lần này Quý Trạch Tuấn đã có kinh nghiệm, trước cầm khăn giấy lau khô nước mắt nước mũi Lương Hạ, sau ôm lấy cô. "Chúng ta hòa nhau. tôi đến nhìn người tình trong mộng của cô là tôi có lỗi, tôi theo dõi cô cũng là tôi có lỗi với cô, nếu cô biết anh ta không có cảm giác đối với cô, thì đừng thích anh ta nữa, vẫn là ngoan ngoãn đi theo chủ đi". Ngụ ý là an tâm làm thiếu phu nhân bên cạnh anh là được rồi.
"Đúng đấy, anh theo dõi tôi". Lương Hạ ngọ nguậy ngẩng đầu,cô rất am hiểu cách bắt được "trọng điểm" trong lời nói của người khác, mới vừa nổi lên cảm xúc đau lòng tất cả đều tan thành mây khói, "Rình trộm người khác là phạm pháp, hồng hạnh xuất tường nhiều nhất là đuối lý trên đạo đức, không đúng không đúng, tôi không có hồng hạnh xuất tường(ngoại tình), tôi đến để đưa thức ăn cho thanh mai trúc mã, bản chất cũng giống như là thăm tù".
Lúc Lương Hạ nói không hề giống như dáng vẻ vừa mới tan nát cõi lòng.
"Ý của cô là không tính chúng ta hòa nhau?". Quý Trạch Tuấn đưa mặt đến gần Lương Hạ, "Còn nói phạm pháp?".
"Ai nói học luật pháp thì không phạm pháp, tôi...." Lời còn chưa nói hết đã bị Quý Trạch Tuấn bịt miệng rồi.
Cái hôn này, mang theo thương tiếc nhưng cũng mang theo ghen tuông, nghĩ đến Lương Hạ vội mang việc đưa cơm cho CốThần thành thăm tù, Quý Trạch Tuấn liền nhịn không được dùng hết toàn bộ sức lực giữ lấy cái gáy cô, đầu lưỡi tùy ý hấp thụ chất lỏng ngượng ngùng ngọt ngào của đối phương, ngoài ra ở bên trong còn trêu đùa xuôi ngược, mấy lần giả vờ rút ra lại mạnh mẽ đi vào, kéo dài hơn năm phút.
Cuối cùng đầu lưỡi tê dại buộc phải tách ra, Lương Hạ hoảng sợ nhìn vẻ mặt Quý Trạch Tuấn điềm tĩnh, che иgự¢ há mồm thở dốc, thiếu chút nữa bị ngộp ૮ɦếƭ. Trước kia còn có thế tranh thủ hít không khí, lần này lỗ mũi cũng bị ᴆụng siêu vẹo.
Còn chưa kịp tỉnh táo, Quý Trạch Tuấn liền dồn sức giẫm chân ga Mescedes-Benz lao đi.
Cái gì hả, câu nói này như lời tỏ tình nha, Lương Hạ lại làm dáng vẻ u oán. Cô cũng không nghĩ qua vì sao mình muốn nghe Quý Trạch Tuấn tỏ tình.
Lúc quay về văn phòng luật, mọi người khoa chính trị đang nằm bò trên mặt bàn ngủ trưa, Lương Hạ rón ra rón rén theo sát phía sau Quý Trạch Tuấn, chỉ sợ người phụ nữ kia gặp cô lại muốn dùng ánh mắt kinh khủng Gi*t ૮ɦếƭ trái tim nhỏ bé của cô.
Khi đi ngang qua khoa hành chính, đột nhiên Lương Hạ bị một cánh tay chìa ra kéo vào, còn chưa kịp kêu thành tiếng đã bị bụm miệng, giống như bắt được một con bạch tuộc.
"Xuỵt, là tôi". Khóe miệng Hàng Triệt nhếch lên một đường cong đẹp mắt, chờ Lương Hạ bình tĩnh lại sau đó mới buông lỏng tay ra.
"Anh làm gì thế hả? Hù ૮ɦếƭ tôi à". Lương Hạ vuốt vuốt môi mình, mới vừa rồi bị người khác hôn đến biến đổi hình dạng,hiện tại lại bị Hàng Triệt bịt mấy giây, quả thật là muốn tàn tật.
"Sao sắc mặt cô hôm nay đỏ hồng thế hả?\'. Vẻ mặt Hàng Triệt cười xấu xa, mãnh liệt nhìn chằm chằm khuôn mặt Lương Hạ.
"Vừa mới ăn máu vịt trưng não heo, nên mặt mới vậy". Lương Hạ lại nghĩ đến một màn vừa mới giao chiến cùng Quý Trạch Tuấn, được sủng ái mặt càng đỏ hơn "Vì sao anh tìm tôi hả?".
"Cuối tuần sinh nhật tôi, cô có thể bắt tay chuẩn bị quà tặng rồi đấy". Vẻ mặt Hàng Triệt thanh thuần nở nụ cười vô tội, nói xong lý lẽ.
"Tôi cho anh cái quỳ". Miệng Lương Hạ tóp lại, nghĩ thầm, với lại anh cũng đâu có thân quen với tôi, "Đi làm, tạm biệt".
Nếu không đi sẽ bị Quý Trạch Tuấn phát hiện.
"Vì sao cô không nói tiếng nào đã mất dạng rồi?". Quý Trạch Tuấn thấy Lương Hạ đi vào tức giận trách mắng một câu.
"Tôi đi tìm gương nhìn xem miệng tôi có lệch hay không". Lương Hạ nói dối mặt không đỏ tim không loạn, "Rốt cuộc anh đến công ty di động lấy cái gì thế hả?\'.
"Bản ghi chép nhật kí liên lạc của Lăng Bách thảo". Quý Trạch Tuấn nhập tanh tách các dữ liệu vào máy tính, cười gian trong lòng một lúc, chơi trò hôn môi với vợ rất có hứng thú.
"Anh định dùng thủ đoạn gì?". Phản ứng đầu tiên của Lương Hạ chính là Quý Trạch Tuấn tiêu tiền để mua chuộc công ty di động lấy tài liệu, "Loại chứng cứ này cũng có thể trình tòa sao?".
"Cô với tôi ngủ cùng một chiếc giường cũng được hơn một tháng rồi đấy, tôi là người phải đi mua chứng cứ sao?". Quý Trạch Tuấn buồn cười nhìn Lương Hạ, làm sao cô có thể tưởng tưởng ra nổi cái loại chất vấn này.
"Chúng ta đều mệnh ai người ấy ngủ, trừ khi thỉnh thoảng anh xằng bậy một chút căn bản không nói đến chuyện công việc với tôi đúng chưa?". Lương Hạ cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng đánh trả, cô nói đúng sự thật, bọn họ ở trên giường thật sự chỉ cười đểu nói về ℓàм тìин.
"Bạn tôi là cảnh sát, trực tiếp nhờ anh ta giúp một tay, lấy tài liệu thông qua cách làm chính đáng, hoàn toàn có thể sử dụng làm bằng chứng trình lên quan tòa". Quý Trạch Tuấn rất có kiên nhẫn giải thích nguồn gốc tài liệu liên lạc cho Lương Hạ.
"Vì thế giữa vợ chồng phải nói thẳng thắn với nhau, anh nói sớm với tôi rõ ràng tôi cũng sẽ không ngã lộn nhào, cũng sẽ không đi đến chỗ tên khốn Cố Thần kia.......Đưa cơm nha". Lương Hạ thề không đề cập đến cái tên đàn ông phụ tình kia, nhịn xuống kích động, len lén giương mắt liếc biểu cảm Quý Trạch Tuấn, núi lửa tạm ổn không có bùng nổ.
"Để thừa nhận sự thật không tốt sao?". Quý Trạch Tuấn bị tác động một chút, vẻ mặt rõ ràng so với vừa rồi nghiêm túc hơn.
Trong lúc Lương Hạ do dự chưa biết trả lời Quý Trạch Tuấn thếnào, đồng nghiệp bên cạnh còn chưa tỉnh ngủ hẳn phát ra tiếng như âm hồn:"Luật sư Quý nhỏ, anh và Tiểu Hạ là vợ chồng à?".
Ngay lập tức tất cả mọi người khoa kinh tế ngẩng đầu lên, mặt buồn ngủ nhìn Quý Trạch Tuấn và Lương Hạ.
"Chúng tôi đang thảo luận tình hình gia đình bên nguyên cáo, đừng hiểu lầm". Công phu nói dối của Quý Trạch Tuấn không thua kém Lương Hạ một chút nào.
"Tôi mới sẽ không gả cho cái loại chú này?". Lương Hạ cũng hùa theo diễn trò, nhưng vừa nói xong thì hối hận, Quý Trạch Tuấn không biến sắc hung hăng Ϧóþ một bên ௱ôЛƓ cô, thực sự đặc biệt đau ૮ɦếƭ, rốt cuộc từ khi nào thì Quý Trạch Tuấn bắt đầu có cái loại sở thích này.
"À~" Mọi người đều cùng biểu tình "cắt", tiếp tục gục xuống ngủ trưa.
Quý Trạch Tuấn không thừa nhận có quan hệ với Lương Hạ vì sợ truyền thông biết sẽ ùn ùn kéo tới, Quý gia cũng không chỉ có một mình anh, sẽ để lại ảnh hưởng rất lớn cho ông nội và cụ cố ở Bắc Kinh, hơn nữa chỉ còn có chừng mười ngày nữa là Lương Hạ đi học. không cần phải vì truyền thông ảnh hướng đến cuộc sống đại học bình thường.
Còn Lương Hạ lên tiếng phủ nhận là bởi vì cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với gia đình và bạn bè, dù sao đám bạn học cũng chưa có kết hôn, hơn nữa cô còn chưa xác định có thể không có chút áp lực nào khi đối diện với Cố Thần hay không.
"Anh không thể nhỏ giọng lại một chút sao?". Lương Hạ hung hăng trừng mắt liếc Quý Trạch Tuấn.
"Vì sao cô dám nói chuyện với cấp trên như thế này nhỉ?". Một tay Quý Trạch Tuấn vỗ xuống đầu Lương Hạ, một cái tay khác nhập tài liệu vào máy tính.
Không đợi Lương hạ cãi lại, điện thoại di động đột nhiên rung lên hai cái, Quý Trạch Tuấn mở ra nhìn vài giây, thật sự không biết nên xem hay nên tắt.
"Ai thế hả?". Lương Hạ chưa từng thấy mặt nước đá của Quý Trạch Tuấn trong nháy mắt chuyển thành mặt núi băng, khẳng định không phải là tin tức tốt lành gì.
"Buổi tối nói cho cô". Quý Trạch Tuấn không nói thêm câu gì nữa, hết sức chăm chú chỉnh sửa tài liệu, Lương Hạ cũng rất thức thời ngồi qua một bên đọc sách, dù sao ngày mai là ngày mở phiên tòa lớn.
Tan tầm ngày hôm nay tài xế lại biến thành Quý Hạng Minh, ngày hôm qua bởi vì lí do đặc biệt Quý Hạng Minh phải đi xe của người khác, Quý Trạch Tuấn trở thành chủ nhân Mescedes-Benz.
Diêu Lệ Cẩm dặn đầu bếp chuẩn bị bữa tối vô cùng thịnh soạn cố gắng tiếp sức cho con trai bảo bối, cũng khó có được một ngày không đâm chọc Lương hạ, cũng làm cho Lương Hạ có cảm giác quay trở về ngày xưa-- đó là chiều trước hôm thi vào đại học, mẹ chuẩn bị một bàn thịt cá, cả đêm cũng không nói đến chuyện vé số, sợ ảnh hưởng đến thi cử của cô.
Ăn xong bữa tối, Lương Hạ rất tự giác vào phòng bếp rửa bát, lúc ăn cơm mẹ chồng không bùng nổ nhưng cũng không có nghĩa là sau khi ăn cơm xong sẽ không bùng nổ. Còn Quý Trạch Tuấn vào phòng đọc sách với Quý Hạng Minh.
"Tiểu Hạ ơi~". Giọng nói ác mộng lại xuất hiện ở phòng bếp rồi, trong lòng Lương Hạ kéo căng như dây cung.
"Buổi tối làm một nồi canh bí đỏ cho Trạch Tuấn, nhớ đấy". Diêu Lệ Cẩm cũng chỉ là dặn dò Lương Hạ nhớ nấu bữa khuya cho Quý Trạch Tuấn, nhưng mà mẹ chồng chỉ đích danh muốn nấu canh bí đỏ chứng tỏ rằng chuyện lần trước không tránh được mắt thần của mẹ chồng.
"Vâng, con biết rồi". Phỏng chừng Lương Hạ có thói quen bị ngược đãi, mẹ chồng không đâm chọc xoi mói cô khiến tâm cô lại ngứa rồi.
Tối hôm qua, Diêu Lệ Cẩm không có canh bí đỏ buồn bực một lúc lâu, trước khi đi ngủ ngửi thấy trong miệng Quý Hạng Minh có mùi thơm, từ trên giường bò dậy trong cơn tức giận muốn đi chất vấn Lương hạ, may mà Quý Hạng Minh bỏ xuống nhiệt tìnhyêu thương Đô rê mon, dùng một nụ hôn dụ dỗ Diêu Lệ Cẩm, nếu không sợ rằng Lương Hạ đã gặp phải tai họa.
Hai bố con lần lượt bước vào phòng đọc sách, dừng lại một chút ở phía trước, Quý Hạng Minh vỗ vỗ bả vai Quý Trạch Tuấn, "Bố tin tưởng con". Bởi vì trong giới luật sư, tuy thủ đoạn có thể giúp chiến thắng vụ kiện, nhưng thực lực mới là điều quan trọng nhất.
"Con nắm rất chắc". Quý Trạch Tuấn hời hợt nở một nụ cười rất tự tin đáp trả bố mình.
"Vậy thì tốt". Quý Hạng Minh nắm tay rời khỏi thư phòng đầu tiên.
Ngụy Linh là do ông dẫn ra ngoài, đối với mỗi phiên tòa đều có một khái niệm đặc biệt, lòng dạ độc ác, kinh nghiệm cũng cáchxa Quý Trạch Tuấn nhiều, nhưng ông biết Quý Trạch Tuấn thua một lần sẽ không lặp lại sai lầm một lần nữa.