Trêu ChọcCuối cùng tiệm bánh ngọt cũng tìm được người thích hợp để thay thế vị trí của Lương Hạ, chính là lớp trưởng Thi Ân học cùng lớp Lương Hạ. Mấy ngày hôm trước bởi vì đại lớp trưởng phải trở về trường học phụ giúp giáo viên trợ giảng thu xếp tài liệu, nên thuận đường đến tiệm bánh ngọt mua bữa sáng, tình cờ nhìn thấy thông báo tuyển dụng. Chu Hàn và lớp Lương Hạ quan hệ thân thiết, lại còn học cùng chuyên ngành, hiển nhiên Thi Ân nhận ra, chỉ là tò mò Lương Hạ đã làm việc yên lành hai năm như thế nào lại từ chức.
Rốt cuộc không cần một người làm hai công việc rồi, Chu Hàn rất vui mừng, nhưng mà hơi rầu rĩ. Việc này chứng tỏ Lương Hạ cũng sẽ không đến nữa, quan hệ đồng nghiệp giữa hai cô tuyên bố tiêu tan. Cẩn thận tính toán, đã hơn hai mươi ngày Lương Hạ không liên lạc với cô aizz, nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia đi ૮ɦếƭ đi! Buổi chiều ông chủ và bà chủ trở về nhà để bán nhà, nghỉ ngơi nửa ngày, nhất định phải đến nhà cô để xem xét.
Lương Hạ phụng mệnh của mẹ chồng đi đến văn phòng luật sư đưa cơm cho Quý Trạch Tuấn và Quý Hạng Minh, khi cô xuất hiện người ở văn phòng luật đều đã gọi cơm trưa ở ngoài, vì thế Lương Hạ biết bản thân từ nay về sau sẽ trở thành cô bé giao hàng rồi, nhưng cô không biết Diêu Lệ Cẩm phái cô đi thật ra là để làm tai mắt, tối hôm qua thấy trên âu phục của Quý Hạng Minh có sợi tóc của phụ nữ.
Giai cấp rơm rạ ngồi không quen trên xe sang trọng, Lương Hạ bảo tài xế điều khiển đến con hẻm nhà mình, vẫn là cưỡi xe đạp ngựa sắt thoải mái hơn, tài xế buồn cười nhìn vị thiếu phu nhân này, thật là thú vị, báo cho quản gia biết rồi lặng lẽ đi phía sau xe đạp của thiếu phu nhân.
Lương Hạ đi được một nửa thì hắt hơi một cái, ai đang chửi cô?
Văn phòng luật ở cao ốc tầng thứ 18, tòa nhà này có 66 tầng công ty cao ốc hội tủ đủ các công ty thời trang, nhà cửa, thức ăn, vui chơi. Lãnh đạo các công ty đều là các người đứng đầu ngành công nghiệp ở thành phố Y.
Đáng tiếc Lương Hạ ăn mặc một bộ trang phục quê mùa, với khí chất của tòa nhà cao tầng hoàn toàn không tương xứng, vừa bước ra từ thang máy tầng 18 thì đã bị rất nhiều nữ nhân viên ghét bỏ rồi. May mà khuôn mặt không tệ, đã một thời gian dài đàn ông trong văn phòng luật đói khát không được gặp loại mặt hàng đơn thuần này, trái lại rất được hoan nghênh.
“Em gái nhỏ tìm ai thế?”. Đánh giá tầm 25 tuổi, người con trai diện mạo thanh tú đi đến kêu Lương Hạ.
“Em tìm luật sư Quý”. Lương Hạ thấy anh chàng đẹp trai trẻ tuổi cực kì vui sướng: “Xin hỏi phòng làm việc của luật sư Quý ở đâu ạ?”.
Cầm hai hộp cơm đến tìm luật sư Quý? Chẳng lẽ là con gái giáo sư? Không đúng, giáo sư chỉ có một đứa con trai, chính là anh Tuấn được mọi người mến mộ? Anh Tuấn không phải thích mẫu người giống chị Ngụy Linh ư, không hiểu đổi khẩu vị từ lúc nào? Đại não anh chàng đẹp trai hoạt động với tốc độ cao, đột nhiên bị Lương Hạ tiến đến sát mặt mới hoảng sợ trở lại bình thường.
“Khụ khụ, em tìm luật sư Quý lớn hay luật sư Quý nhỏ?”.
“Tìm cả hai.” Lương Hạ nhìn chăm chú vào thẻ công tác của anh chàng đẹp trai, Hàng Triệu, người cũng như tên nha.
“Đi thẳng rẽ phải, luật sư Quý nhỏ ở khoa kinh tế, rẽ trái tiếp là văn phòng của luật sư Quý lớn”. Hàng Triệu còn phải ra ngoài mua 乃út, buộc lòng đành phải chỉ đường cho Lương Hạ rời đi. Tìm hai bố con luật sư, chẳng lẽ đây là cô giúp việc nhỏ?
“Cảm ơn”.
Lương Hạ đi đến trước cửa văn phòng bố chồng, gõ gõ cửa, nghe thấy: “Mời vào”.
Đô rê mon! Giấy lót tường ở văn phòng bố chồng lại có thể là nhân vật trong phim hoạt hình?
“Sao con lại đến đây?”. Quý Hạng Minh nhìn thấy con dâu mình đến thoáng có chút giật mình, để cho người phụ nữ bên cạnh đi ra ngoài trước.
“Mẹ bảo con mang hộp cơm tiện lợi đến, so với cơm hộp có dinh dưỡng hơn ạ”. Lương Hạ đi đến trước mặt Quý Hạng Minh, đặt hộp cơm ở trên bàn, sau đó chuyển một đôi đũa cho Quý Hạng minh.
“Trạch Tuấn cưới con, cả nhà chúng ta đều được nhờ nha!”. Quý Hạng Minh vui tươi cúi xuống bắt đầu ăn: “Mang cho Quý Trạch Tuấn đi? Nó ở bên cạnh”.
“Con mang sang cho anh ý, bố cứ từ từ ăn”. Lương Hạ lại thưởng thức giấy dán tường đáng yêu một lần nữa rồi đi ra.
Quý Trạch Tuấn nhận được cái gì như hoa hoa cỏ cỏ, nơ cà vạt không phải là chuyện lạ, phụ nữ yêu mến tặng rất nhiều, nhưng mà lại là lần đầu có người tặng hộp cơm tiện lợi, nam đồng nghiệp, nữ đồng nghiệp khoa kinh tế cặp mắt sáng ngời nhìn cô.
Lương Hạ đem cặp Ⱡồ₦g cơm đặt ở bàn Quý Trạch Tuấn, sau đó di chuyển gương mặt đến gần anh, mỉm cười, không nói một câu liền đi ngay.
Luật sư Quý nhỏ trong lòng các đồng nghiệp là người đàn ông độc thân hoàng kim chưa kết hôn, mặc dù phụ nữ liên tục ở xung quanh, nhưng đều là những người phụ nữ quyến rũ, nắm được cánh tay của anh ta thì chỉ hận không thể dán sát lên, vừa rồi chỉ cười một cái liền đi ngay thì chưa bao giờ gặp.
Quý Trạch Tuấn ăn như hổ đói đem đồ ăn quét sạch hết, thời gian bận rộn không ăn được cơm trưa tử tế, chỉ còn có ba ngày nữa là phiên tòa mở ra, lấy được cô vợ tay nghề bếp núc vô cùng xuất sắc, thậm chí món cà tím anh không thích ăn cũng rất ngon.
Đối diện tòa cao ốc 85 độ là tiệm bánh ngọt Cái Thế, Lương Hạ vừa đi ra từ cửa xoay liền nhìn thấy, đại sự không ổn, thậm chí đến cả bạn tốt cũng bị bỏ quên!
Lái xe nhìn thấy thiếu phu nhân định xuống xe cung kính nói: “Thiếu phu nhân, giữa trưa nhiệt độ cao, vẫn nên ngồi trên xe thì hơn”.
“Anh giúp em mang cặp Ⱡồ₦g về nhà, rồi nói với mẹ là em đi đến hiệu thuốc một lát”. Nắm tay tài xế, trên mặt Lương Hạ tràn đầy cảm kích, kỳ thật lái xe của nhà họ Quý mới chỉ ba mươi tư tuổi, người đàn ông hiền lành không thể chống đỡ lại được sức quyến rũ, Lương Hạ nhân cơ hội xoa chút dầu.
“Thiếu phu nhân muốn tôi lái xe đến hiệu thuốc hả?”. Tài xế cũng ngại về nhà nhàm chán, ở chung một chỗ với thiếu phu nhân vui vẻ hơn nhiều nha.
Đáng tiếc Lương Hạ không thể nhìn thấu ý này, đẩy tài xế vào ghế lái: “Đi đây bái bai!”.
Từ cao ốc đi vòng vèo qua ba chỗ mới đến tiệm bánh ngọt, thật sự là phơi nắng sắp tan ra, Lương Hạ thở hổn hà hổn hển khóa kỹ xe đạp lại, thì phát hiện ra tiệm bánh ngọt đóng cửa.
“Cả năm cũng không được nghỉ nha!”. LươngHạ thở hồng hộc dựa vào cửa kính thủy tinh, nhưng điều hòa cũng không thổi đến được.
Chu Hàn không gặp được Lương Hạ, Chu Hàn tự nhiên sẽ nghĩ đến là đi chạy trốn, gõ cửa năm phút đồng hồ cũng chưa có người mở, Lương Hạ còn chưa trở về sao? Có thể cùng bác trai và bác gái đã xảy ra chuyện gì hay không? Chẳng hạn như………Trong đầu Chu Hàn hiện ra cảnh Lương Hạ bị chủ nợ đuổi Gi*t, một loạt cảnh tượng bán của cải lấy tiền mặt.
“Đing đing đing” tiếng chuông vang lên, kéo Chu Hàn trở về thực tế, Lương Hạ? Chẳng lẽ cô ấy phải thăm dò ở cửa trước?
“Tiểu Hạ tử!”. Chu Hàn bắt chước ngữ điệu của hoàng hậu,chuẩn bị dạy dỗ cái người vô lương tâm kia một phen.
“Hoàng hậu nương nương con tìm người thật khổ!”. Đây là --- ác nhân cáo trạng trước. Lương Hạ không tìm thấy Chu Hàn đành phải nộp tiền hóa đơn tháng trước, may mắn là điện thoại ở trong túi, với cả chủ yếu mượn được sạc pin của anh chàng đẹp trai mới tạm thời mở được máy.
“Bản cung tìm ngươi còn khổ hơn”. Chu Hàn thật muốn đem Lương Hạ ở ngưỡng cửa sổ đá lăn xuống cây xương rồng, đặc biệt chính kẻ nào đó nửa tháng không chịu mở máy.
“Hoàng hậu nương nương tôn kính xảy ra chuyện gì? Tiểu Hạ tử đãi người uống tổ yến đây!”. Nhiều người như vậy ngôn ngữ của cô cũng không kiêng dè mọi người ở xung quanh, thật vất vả mới tìm được Chu Hàn, Lương Hạ nước mắt sắp rơi đầy mặt rồi. Nhưng mà cô không biết tất cả mọi người ở phòng kinh doanh đều nhìn cô, anh chàng đẹp trai cho cô mượn đồ sạc cũng phải cười rút.
“Bản cung, đang đứng ở cửa nhà ngươi! Qua đây tiếp giá!”. Chu Hàn vốn định tức giận, nhưng bị Lương Hạ đùa đến không còn sức lực.
“20 phút sau tiểu nhân đến liền!”. Lương Hạ không thể không tin chu Hàn thật sự đã đến tìm cô, lại còn tìm đến tận cửa nhà.
“Mỹ nữ rất hài hước nha!”. Anh trai cho mượn đồ sạc pin buồn cười nhìn Lương Hạ: “Tôi cũng học đại học O”.
“Anh cũng biết tôi học ở đại học O?”. Lương Hạ nháy hai mắt tò mò, thì ra bản thân mình là người nổi tiếng? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, từ trạng thái khó chịu bắt đầu chuyển sang hài hước.
“Tôi là Mạc Tước khối 10 hệ nghệ thuật, ở ký túc xá có gặp qua cô”. Mạc Tước tự giới thiệu rất lôgíc.
Lương Hạ như thế nào cũng không nghĩ đến về sau sẽ có quan hệ gắn bó chặt chẽ cùng với cái người Mạc Tước này, nhưng mà hiện tại không thể cùng anh ta nói chuyện phiếm: “Gọi tôi là Lương Hạ, chỉ có điều bây giờ tôi còn có việc, cảm ơn anh đã cho tôi mượn đồ sạc, về sau có cơ hội sẽ mời anh uống trà”.
Nhìn bóng dáng trước mặt chạy như điên, Mạc Tước đẩy gọng kính, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Rốt cuộc kịp chạy về tiếp giá, Lương Hạ đã ướt đẫm mồ hôi, giống như một cô nông thôn vừa đi cấy mạ trở về: “Hoàng,hoàng hậu, nương nương……….”
“Hoàng nhĩ muội hả, bộ dạng của ngươi người không ra người quỷ không ra quỷ không hiểu là giống cái thứ gì nha!”. Vẻ mặt Chu Hàn ghét bỏ, trong lòng lại thương vô cùng, nhưng mà nhìn qua Lương Hạ đã buộc tóc gọn gàng xem ra không có việc gì.
“Đi uống tổ yến nha?”. Lương Hạ cầm giấy ăn lau hết mồ hôi ở trên mặt, mặt ngẩng lên ánh mặt trời: “Toàn bộ nguyên chất nha”.
“Cậu trúng xố độc đắc hả?”. Chu Hàn nhìn Lương Hạ lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
“Đúng vậy!”. Đương nhiên Lương Hạ sẽ không nói ra sự thật.
Phục vụ cầm menu đặt lên trên bàn, biểu tình trên mặt Chu Hàn bắt đầu vặn vẹo.
“Đây là - Tổ yến?”.
“Là muối tổ - bánh cao lương hấp muối tổ, nên ăn rất bổ”. Lương Hạ đàng hoàng lấy một cái nhét vào miệng. Lần trước đi dạo ở đại học O nhìn các cặp tình nhân khi ăn rất say sưa ngon lành, cô nghe được là mua ở hẻm phía sau đại học O.
“Tiểu Hạ tử cậu thay đổi rồi”. Chu Hàn vặn mặt của Lương Hạ sang một bên, thái độ nghiêm túc nhìn ánh mắt làm như vô tội của cô.
“Tiểu Hàn tử tớ……”
“Gọi hoàng hậu”.
“Hoàng hậu nương nương, con không thay đổi, đúng không?”. Lương Hạ chớp chớp mắt, lại thêm vô tội.
“Bản cung nói ngươi thay đổi, thì là thay đổi. Ngươi từ trước rất keo kiệt”. Chu Hàn nâng cằm Lương Hạ, ý đồ dò hỏi cái gì đấy.
“Ăn muối tổ của cậu đi!”. Lương Hạ thừa dịp Chu Hàn không chú ý, cầm lấy một cái bánh ngô nhét đầy miệng Chu Hàn.
“Tháng trước cậu ૮ɦếƭ ở đâu hả?”. Cuối cùng Chu hàn nói thẳng vào vấn đề chính, để xem Lương Hạ lấy cái cớ gì để qua loa với cô.
Lương Hạ chưa có chuẩn bị kỹ càng để nói mọi chuyện ly kì phát sinh ngoài dự tính tháng trước cho cô bạn thân chí cốt, miệng chu Hàn không nhỏ, một truyền mười mười truyền trăm, học kì sau đừng nghĩ sẽ vượt qua, nhất là truyền đến tai Cố Thần.
“Nô tài đáng ૮ɦếƭ, bà con xa ở quê kết hôn, giữ lại quá nhiệt tình không để cho con đi”. Lương Hạ càng nói càng hăng say, kể chuyện giống như thật: “Cậu có phải định hỏi tớ vì sao không sạc pin không? Bởi vì tớ quên mang theo sạc pin, ở Hương Hạ không có ai dùng loại điện thoại di động này”. Nói xong móc điện thoại hộ mệnh của mình quơ quơ.
“Màu đỏ tím à!”.
Đúng là Chu Hàn tin ngay.
Vụ kiện của Lăng phong khiến cho Lăng Kì không thể tùy tiện bước ra khỏi cửa, tự nhiên giảm bớt hẹn hò với Cố Thần, tính ra, cũng đã ba ngày hai người không gặp nhau rồi. Mặc dù mỗi đêm đều gọi điện thoại, nhưng Lăng Kì vẫn không nhịn được muốn lén chạy ra ngoài. Mọi người ở đại học O đều cho rằng cô là nữ thần cao ngạo, thực ra cũng chỉ là nữ nhân hẹp hòi,
Cố Thần khuyên Lăng Kì không được, không thể làm gì khác hơn là theo lời hẹn đúng 8 giờ gặp mặt ở hẻm sau đại học O.
Màn đêm buông xuống, Lương Hạ phủi đất đứng dậy chuẩn bị rời đi, mải nói chuyện phiếm với Chu Hàn quên mất cả thời gian, tối rồi mới phát hiện đã hơn tám giờ, đoán chừng lúc về thể nào cũng bị mẹ chồng dạy dỗ.
“Cố Thần”. Lăng Kì xuất hiện ở sau lưng Cố Thần, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
Cố Thần quay người lại, Lăng Kì liền bổ nhào vào lòng anh, ôm lấy anh: “Rất nhớ anh nha……”
“Sao lại không nghe lời, bị phóng viên nhìn thấy thì biết làm sao bây giờ”. Cố Thần yêu chiều xoa xoa tóc Lăng Kì.
“Nhìn thấy anh liền tốt, khi em đi về được một lúc, bố mẹ đang trao đổi với luật sư em liền lặng lẽ trốn ra đây”. Lăng Kì nói xong kiễng chân hôn lên môi Cố Thần.
Toàn bộ một màn này đều rơi vào trong mắt Lương Hạ và Chu Hàn.