"Bà xã, cho anh nướng nhờ "củ khoai lang" được không?"
"Anh đã nhịn 4 tháng rồi..."
"Bác sĩ bảo, hiện tại quan hệ không sao, nhẹ nhàng là được..."
"Anh đã nghiên cứu rồi, sẽ khiến em và con thoải mái..."
Người nào đó mặt dày lên tiếng, mặt khác lại cố tình đem cơ thể nóng như lửa đã nổi lên phản ứng của mình cọ sát vào người của vợ mình.
Nghiên Thư quay đầu nhìn ai đó với vẻ mặt khó tin. Khóe môi của cô giật giật mấy cái, nhịn không được mà buông lời châm chọc.
"Tưởng Khâm, sao trước kia không thấy anh mặt dày như vậy hả?"
Tưởng Khâm nhếch môi cười, hôn hít cổ của Nghiên Thư, một bên đáp với chất giọng khàn ᴆục.
"Bà xã, còn không phải do em dạy tốt sao?"
"Chồng em hư hỏng như hôm nay, đều do em cả... cho nên... bà xã... em phái chịu trách nhiệm..."
Tưởng Khâm ngoài miệng thi xin xỏ, nhưng cơ thể của hắn lại thành thật hơn rất nhiều.
Bàn tay to lớn bao trọn lấy nơi mềm mại no đủ trước иgự¢, đôi môi nóng bỏng du ngoạn trên cần cổ từ từ chuyển xuống lưng của Nghiên Thư.
Cô không từ chối vậy có nghĩa là đồng ý.
Tưởng Khâm vội lật người vợ lại, chậm rãi mơ trớn kích thích cơ thể Nghiên Thư từng chút một.
Sau khi mang thai, Nghiên Thư càng thêm nhạy cảm, vì vậy cũng dễ đạt được khoái cảm đê mê hơn bình thường.
Bàn tay của hắn ướt nhẹp, mật ngọt từ cô bé bên dưới tiết ra thật nhiều. Hắn híp mắt nhìn Nghiên Thư, dưới tầm mắt của cô, hắn đưa bàn tay dính đầy dịch trắng lên miệng, khẽ liếm...
Cơ thể rạo rực của Nghiên Thư ngứa ngáy không ngừng, hô hấp rối loạn. Cô đỏ mắt khi nhìn thấy một màng nóng bỏng trước mặt.
"Ông xã... "nước" của bà xã ngon không?"
Hắn ʍúŧ chụt một cái ở đầu ngón tay, âm thanh dâm mĩ kia khiến cho bầu không khí nóng thêm mấy phần.
Tưởng Khâm cúi người, mơ hồ đè lên cơ thể của Nghiên Thư, mặt đối mặt, mờ ám đáp một câu:
"Ngon, bà xã nơi nào cũng ngon... cũng ngọt..."
Nghiên Thư nhếch môi, nở một nụ cười quyến rũ, dù sao từ trước tới nay cô đối với chuyện chăn gối vẫn luôn nhiệt tình, không có chút dè dặt nào, mang thai rồi thì cũng không khác là bao.
Nghiên Thư hơi dùng sức, kéo Tưởng Khâm xuống, rồi cắn lên môi hắn một cái thật nhẹ, sau đó thấp giọng dụ dỗ.
"Ngon như thế sao?"
"Vậy còn chần chừ gì nữa mà không tiến vào?"
"Ông xã... tiểu Nghiên Thư đói khát lắm rồi..."
Đôi mắt đỏ au của Tưởng Khâm lóe lên một tia sáng, cổ họng khô khóc đầy khó chịu, yết hầu trượt xuống, nóng vội ngậm lấy đôi môi không đứng đắn kia.
Quấn lấy đầu lưỡi trơn mềm của Nghiên Thư, nụ hôn của hắn như cuồng phong bão tố, dẫn dắt Nghiên Thư đến miền cực lạc.
Mà phía bên dưới, vật lớn được một tay anh giải phóng khỏi chiếc quần con bó sát, chậm rãi tiến tới cửa huyệt ướt nhẹp của Nghiên Thư.
Ngay khi vừa tiến vào, hai người đồng thời kêu lên một tiếng, thỏa mãn xâm chiếm từng ngóc ngách. Hắn nhấp hông, đem cái huyệt động lâu rồi chưa khám phá kia oanh tạc đến lông trời lỡ đất. Thanh âm da thịt va chạm hòa cùng với tiếng ՐêՈ Րỉ vì sướng vang vọng khắp căn phòng.
"Ông xã... chậm một chút... hức... thoải mái thật..."
"Muốn ông xã chơi mạnh thêm một chút... ông xã... thương em đi..."
"Hức... ông xã... vợ anh sắp tới rồi... sướng quá..."
Hai cẳng chân vắt trên eo của người đàn ông, dưới sự tấn công với tiết tấu nhịp nhàng của hắn, chẳng bao lâu, Nghiên Thư ngửa đầu kêu lên một tiếng thật sảng khoái khi thủy triều kéo tới, cùng với vẻ mặt sảng khoái của người bên dưới, thân hình của Tưởng Khâm cũng căng cứng gấp gáp chạy nước rút, chưa đầy bao lâu cũng đạt tới cao trào.
Bốn tháng chưa chạm vào nhau, mới một hiệp đấu thì sao có thể dừng lại được...
Nếu không phải Nghiên Thư mang thai, dám cá Tưởng Khâm sẽ giày vò cô đến sáng sớm mới dừng lại.