Ngọt Như Mật - Chap 12

Tác giả: Nguyễn Băng Trâm

"Bắt được con chim hư hỏng nè..."
"..."
"Ông xã... quay lại nhìn bé yêu của anh xem..."
"Em đặc biệt không mặc gì chạy quanh nhà cho anh xem đó..."
"..."
Sắc mặt Tưởng Khâm đen kịt, hắn cảm nhận được sự ᴆụng chạm đầy chân thật ở đằng sau. Cảm giác giống như da thịt mát mẻ của Nghiên Thư đang áp lên người mình vậy.
Điều này khiến cho hắn hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Nghiên Thư. Dù sao, cô là kiểu người mạnh bạo, dám nói dám làm, mấy chuyện này rất có khả năng sẽ làm được.
Nhưng sao cô có thể không mặc gì chạy quanh nhà vậy chứ?
Tuy hắn đã cho người làm nghỉ hết, nhưng cửa sổ các thứ vẫn làm bằng kính, lỡ như bị ai phát hiện thì sao?
Nghĩ đến đây, đầu óc của Tưởng Khâm như bùng nổ, hai mắt trừng to.
Hắn quay phắt lại, vừa quay lại vừa nói: "Sao em có thể không mặc gì mà chạy..."
"Hê hê, bị lừa rồi nhé. Người ta tất nhiên là có mặc rồi."
"Nhưng mặc cũng như không mặc thôi..."
"Dù sao lát nữa cũng phải cởi hết, mặc nhiều phiền phức."
Tưởng Khâm á khẩu nhìn người phụ nữ mặc chiếc váy lụa viền ren mỏng manh lại khiêu gợi trước mắt mình.
Đúng là cô có mặc, nhưng mặc cũng như không mặc.
Chiếc váy này như thể có thể nhìn xuyên thấu vào trong, thiên nhiên tuyệt đẹp sẽ hiện ra đằng sau đó, ẩn hiện khiêu khích Dụς ∀ọηg của người nhìn.
Nghiên Thư, cô đúng là biết cách chơi.
Chơi đến mức này, lại còn rất thành thục nữa.
Nếu không phải hắn đã khám phá và biết cô chưa từng lên giường với ai, hắn sẽ hoài nghi nhân sinh về kinh nghiệm phong phú này của cô mất.
Tưởng Khâm cau mày, dù cho cơ thể đang rạo rực muốn chếc, nhưng vẫn liếc mắt nhìn sang nơi khác.
Hắn ho khan một tiếng: "Sao... sao lại mặc thế này chứ?"
"Lên khoác thêm áo đi."
"Không, em không thích... Tưởng tổng à, như thế này không đẹp sao?"
Tưởng Khâm đỏ mặt, không thể nói dối, bèn đáp: "Đẹp..."
"Quyến rũ không?"
"Quyến rũ..."
"Có muốn xơi bé không?"
"... chuyện này, còn chưa ăn sáng..."
Nghiên Thư cười tủm tỉm, bước tới ôm lấy Tưởng Khâm, bàn tay hư hỏng vuốt ve khắp người hắn, cô chớp mắt.
"Ăn sáng lúc này còn quan trọng à?"
"Thịt tươi trước mặt anh không ăn, cứ đòi ăn cái trứng chiên cháy đen kia làm gì chứ."
Sau đó, Tưởng Khâm dưới sự trêu chọc của Nghiên Thư, cuối cùng cũng không kiềm chế nữa, bê thốc cô lên, một bên tắt bếp, một bên vội vàng hôn cô. Hắn đặt cô trên kệ bếp, điên cuồng gặm nhắm đôi môi đỏ mọng ngọt ngào kia, bàn tay không an phận xoa nắn bộ phận đầy đủ ở trước иgự¢.
Âm thanh ՐêՈ Րỉ ngọt ngào lọt vào tai Tưởng Khâm, kích thích Dụς ∀ọηg của hắn, khiến hắn mất hết lý trí, trực tiếp đem cô làm thịt tại nhà bếp.
Cái thứ to lớn của hắn không ngừng cắm rút ra vào bên trong huyệt nhỏ ướt đẫm mật dịch, càng vào càng khít khao, ấm nóng bao chặt lấy phân thân của hắn.
Hắn sướng đến phát điên, Nghiên Thư cũng chẳng khác là bao, ôm chặt lấy hắn, không ngừng vặn vẹo cơ thể quyến rũ của mình.
Từ trên kệ bếp, cho đến bàn ăn, Nghiên Thư bị hắn dày vò không ngừng. Nhưng cô không biết mệt, ngược lại còn rất phấn khích, không ngừng dùng những lời lẽ thô tục để kích thích Tưởng Khâm.
"Ông xã... sâu quá... làm người ta sướng muốn ૮ɦếƭ..."
"Hức... ahhh... ông xã... người ta ra mất."
"Của ông xã thật lớn... hức... không chịu được nữa..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc