"Chúng ta chưa thử làm tìn.h ở phòng bếp..."
"Ông xã, người ta muốn trở thành món ăn của anh ở bàn ăn."
"Được không? Ông xã nhé..."
Từ ngày hai người lên giường lần đầu cho đến nay, không đêm nào là Nghiên Thư không quấn lấy Tưởng Khâm làm loạn.
Ban đầu, Tưởng Khâm tỏ vẻ xấu hổ, e thẹn như trước, nhưng giây sau hắn còn nhiệt tình, năng nổ hơn cả Nghiên Thư nữa.
Nghiên Thư được nước lấn tới, thiếu điều muốn leo lên đầu Tưởng Khâm ngồi. Nhưng dù vậy, Tưởng Khâm lại đặc biệt dung túng cho Nghiên Thư, luôn chiều theo ý muốn của Nghiên Thư.
Chỉ là lần này có chút...
"Như vậy... có chút không ổn..."
"Sao lại không ổn?"
Thấy hắn ngập ngừng không trực tiếp đồng ý, Nghiên Thư liền cau mày, không vui nhìn hắn. Cô mím môi, nũng nịu lắc người hắn làm nũng, rồi nói:
"Ông xã... anh không phải muốn sớm có con sao?"
"Chúng ta làm ngày làm đêm làm không ngừng nghỉ mới có được chứ..."
"Thay đổi địa điểm sẽ kích thích hơn, cũng dễ dàng đạt được hiệu quả tốt."
"Ông xã... làm cũng làm hết rồi, có gì mà không ổn... cho mọi người nghỉ hết là được mà."
Cái chiêu làm nũng rồi nói lý của Nghiên Thư quả nhiên hiệu quả, nói một hồi cũng đổi được cái gật đầu của Tưởng Khâm.
Cô vui mừng ôm lấy hắn, rồi hôn chụt lên má hắn một cái.
Khoảnh khắc ấy, trái tim của Tưởng Khâm mơ hồ đập lệch nhịp, bất giác rung động trước nụ cười của Nghiên Thư.
Ngày hôm sau là cuối tuần, theo như ý muốn của Nghiên Thư, Tưởng Khâm cho tất cả người làm nghỉ ngơi một ngày, toàn bộ đều rời khỏi biệt thư, ngày mai mới được trở về.
Nghiên Thư háo hức chuẩn bị tất cả, chỉ chờ đến thời khắc chỉ còn lại hai người bọn họ. Cô mặc chiếc váy ngủ xuyên thấu, nội y bên trong mỏng manh đến mức có thể nhìn thấy được toàn bộ. Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Nhìn ngắm mình trong gương, Nghiên Thư đắc ý cười mấy tiếng.
Nhìn thấy cô thế này mà chim không chịu hót líu lo thì đúng là bất tài mà...
Nghiên Thư biết Tưởng Khâm đang chuẩn bị bữa sáng cho mình, sau khi lên đồ liền chạy xuống dưới tìm hắn. Nhìn bóng lưng vững chải bận rộn trong phòng bếp, trái tim của Nghiên Thư lập tức loạn nhịp.
Không thể không khen ngợi được, Tưởng Khâm quả thật rất ưu tú, đẹp trai tài giỏi, tính cách lại tốt, không có gái gú tật xấu gì.
Được hắn yêu thương hẳn là sẽ rất hạnh phúc.
Đáng tiếc thật, cô là phận đẻ thuê, không thể ảo tưởng được.
Nghiên Thư đè chặt tim mình, cười gượng một tiếng, sau khi ổn định được tinh thần thì rón rén bước đến đằng sau lưng Tưởng Khâm.
"Bắt được con chim hư hỏng nè..."
"..."
"Ông xã... quay lại nhìn bé yêu của anh xem..."
"Em đặc biệt không mặc gì chạy quanh nhà cho anh xem đó..."
"..."