"Tưởng tổng, vừa nãy... anh "cương" rồi..."
"..."
"Bây giờ không tiện, nên tối nay... tôi sẽ giúp anh nhé?"
"Tôi sẽ tắm rửa sạch sẽ chờ anh về "thịt"..."
Nghiên Thư vừa dứt lời liền nháy mắt một cái, sau đó lập tức chuồng khỏi đó. Có ngu mới ở lại để nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng giận dữ của hắn.
Nghiên Thư vui vẻ cười lớn rồi rời khỏi công ty của Tưởng Khâm, cùng với trợ lý của hắn trở về thu dọn đồ đạc.
Mà Tưởng Khâm lúc này lại ở trong phòng nhịn xuống cơn giận của mình. Hắn ngồi phịch xuống ghế, тһô Ьạᴏ nới lỏng cà vạt trên cổ xuống, cả người căng thẳng.
Sống mấy chục năm trên đời, đây là lần đầu Tưởng Khâm như thế này, giận... vô cùng giận!
Đây chính là sỉ nhục lớn nhất của cuộc đời Tưởng Khâm hắn rồi.
Làm mưa làm gió suốt mấy năm qua, phụ nữ chính là thất bại lớn nhất của cuộc đời Tưởng Khâm.
Thanh danh của hắn cứ như thế bị cái người tên Nghiên Thư kia hủy sạch.
Haha!
Tốt, tốt lắm!
Tốt nhất cô ta nên an phận một chút, bằng không đừng trách hắn ra tay ác độc.
Ngày hôm đó, sau khi Nghiên Thư rời đi, Tưởng Khâm bắt đầu bị Chu Huân tiếp cận tra tấn, tên khốn đó chỉ chờ có ngày này để cười nhạo Tưởng Khâm thôi.
Chẳng có chuyện gì thuận lợi cả...
Một ngày làm việc còn đáng sợ hơn đi chinh chiến, Tưởng Khâm cuối cùng cũng về đến nhà. Hắn dường như chẳng còn tâm trí nhớ tới người phụ nữ họ Nghiên kia, cứ vô tức đi vào phòng ngủ của mình, ϲởí áօ ném sang một bên, rồi tông thẳng vào phòng tắm.
Bất quá, ba giây sau Tưởng Khâm đã bị tiếng hét thất thanh nào đó làm cho giật mình mà tỉnh táo lại.
"Aaaa, biến thái... cái tên biến thái sáu múi!"
Tưởng Khâm: "..."
Tầm mắt bị sương vây kín của hắn cuối cùng cũng thấy rõ, cơ thể tuyệt mỹ bên trong bồn tắm lớn ẩn hiện trước mắt hắn.
Người phụ nữ mới sáng nay quậy banh nóc hắn một phen lúc này đang Tʀầռ tʀʊồռɢ đắm mình trong bồn tắm.
"..."
Không gian trở nên yên ắng trở lại, Tưởng Khâm lại ngây ngốc đứng yên một chỗ, kinh ngạc không nói nên lời.
Trắng mịn, nơi đó dường như cũng rất lớn nữa, bồng bềnh dập dờn, vừa nhìn liền muốn...
"Biến thái, anh dám nhìn ng.ực tôi!"
"Tôi..." Tưởng Khâm giật mình, vội vàng biện minh. Nhưng biện minh thế nào được, vì hắn nhìn thật mà.
Tưởng Khâm lúc này mới tỉnh táo hẳn, vội vàng quay người chạy ra ngoài, còn không quên bỏ lại mấy chữ.
"Xin lỗi, tôi không cố ý!"
Rầm!
Cửa phòng tắm bị Tưởng Khâm hung hăng đóng lại, thế giới hai người cuối cùng cũng trở nên yên ắng. Bất quá, mỗi người lại mang theo một suy nghĩ khác nhau đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Nghiên Thư có nằm mơ cũng không nghĩ tới lúc mình đang tắm lại có kẻ xông vào. Đã thế hắn còn trắng trợn ngắm иgự¢ của cô nữa chứ?
Hừ!
Đồ biến thái này, vậy mà cứ tỏ ra đứng đắn các thứ.
Không phải cũng háo sắc như ai sao?
Nghiên Thư giận dữ đập mạnh tay xuống mặt nước, khiến cho nước bên trong bắn tung tóe ra ngoài cùng với cơn giận của cô.
Mà lúc này, Tưởng Khâm đang trốn trong căn phòng bên cạnh, hắn đứng trước vòi hoa sen, để mặc cho nước lạnh xối thẳng vào người mình. Tưởng Khâm gục mặt xuống, mái tóc ướt theo dòng nước mát lạnh rũ xuống che khuất tầm mắt sâu thẳm của Tưởng Khâm.
Mà ngay bên dưới, một vật lớn đang căng phồng trong quần của hắn, dường như càng lúc càng trướng to.
૮ɦếƭ tiệt!
Hắn đúng là cầm thú mà!
Nghiên Thư vừa tắm xong liền đi ra ngoài, hỏi mới biết Tưởng Khâm đang ở phòng bên cạnh.
Cô hừ lạnh một tiếng, cười như không cười bước đến gõ cửa gọi lớn.
"Tưởng tổng, mở cửa. Chúng ta nói chuyện chút đi!"
"Tưởng tổng, anh có nghe thấy tôi nói không?"
"Tưởng tổng, anh..."
"Có chuyện gì?" Tưởng Khâm cầm khăn lau tóc mở cửa bước ra. Trên người chỉ mặc độc nhất chiếc quần dài.
Hắn lạnh nhạt nhìn Nghiên Thư, mặt không hề biến sắc.
Tốt lắm, hắn bây giờ không biết xấu hổ nữa rồi!
Nghiên Thư khoanh tay trước иgự¢, cười lạnh nói: "Có chuyện gì?"
"Còn không phải chuyện anh xông vào lúc tôi đang tắm à?"
"Thế nào, thấy иgự¢ tôi ổn chứ?"
"Trông có vừa ý Tưởng tổng không?"