"Nghiên tiểu thư, tôi thuê cô về để sinh con cho tôi."
"Chứ không thuê cô về để quyến rũ tôi!"
"Làm phiền đừng quá phận!"
Nghiên Thư: "..."
Sắc mặt của cô ngay lập tức đã thay đổi, khóe môi còn giật giật mấy cái liền, ánh mắt cô dùng để nhìn Tưởng Khâm cũng trở nên quái dị.
Người đàn ông này, hắn có bệnh đúng không?
Câu trước vả câu sau là thế nào vậy?
Nghiên Thư có cảm giác Tưởng tổng này thật sự có chút bất bình thường, nhưng vì miếng cơm manh áo, Nghiên Thư chỉ đành bỏ qua sự nghi hoặc của mình.
Bất quá, cái miệng không được dịu hiền của cô lại ngứa ngáy vô cùng. Nghiên Thư cười ngại ngùng, chẳng những tránh đi mà còn sáp tới ôm ghì lấy cánh tay của Tưởng Khâm, nhỏ giọng nũng nịu.
"Tưởng tổng, anh lãnh khốc quá chừng, thật quyến rũ, thật gợi cảm..."
"..."
Tưởng Khâm hoài nghi nhân sinh: "Cô có bệnh à?"
Anh mới có bệnh ấy, bệnh thần kinh, bệnh yếu sinh lý!
Nghiên Thư cười tủm tỉm, trong lòng thì mắng chửi Tưởng Khâm nhưng ngoài miệng lại ngon ngọt dỗ dành hắn.
"Tưởng tổng, anh đừng ghét bỏ tôi mà. Tôi chỉ muốn chúng ta có thể tiếp xúc để làm quen thôi."
"Không làm quen thì sao có thể lên giường được, anh nói đúng không?"
Tưởng Khâm nhíu chặt mày lại, để ý thì có thể thấy được lỗ tai của hắn đã sớm đỏ ửng hết cả lên rồi. Sự ngại ngùng e thẹn trong hắn thể hiện quá rõ, bất quá miệng hắn cũng cứng như bê tông cốt thép.
Tưởng Khâm hắng giọng một tiếng, nghiêm giọng trách cứ: "Cô không biết nhìn à? Đây là đâu chứ? Là văn phòng làm việc, đây là nơi để cô ôm ôm ấp ấp à?"
"Nghiên tiểu thư, xin cô tự trọng một chút."
Nghiên Thư bật cười thành tiếng: "Tự trọng làm gì chứ? Cũng đâu có đẻ ra tiền được..."
"Vả lại... tôi cũng đâu muốn lần đầu của mình lại "chơi" ở văn phòng chứ."
"Anh đừng lo..."
"Cô! Cô đúng là mặt dày!"
Nhìn thấy dáng vẻ á khẩu không nói nên lời của Tưởng Khâm, Nghiên Thư cười đến rạng rỡ, cô phì cười một tiếng, sau đó rướn người tới, cả người như nằm đè lên người Tưởng Khâm vậy.
Hai tay Nghiên Thư nắm lấy bả vai to lớn của Tưởng Khâm, ghì hắn xuống ghế, sau đó chớp mắt, mềm mại lên tiếng: "Tưởng tổng..."
"Mặt dày như tôi mới có thể sinh con cho anh chứ?"
"Chẳng phải anh cần con sao? Sao chẳng chịu phối hợp gì hết vậy..."
"Xem nào... ôi... anh đang xấu hổ à? Đỏ hết cả mặt rồi này..."
Nghiên Thư cười tủm tỉm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tưởng Khâm. Lúc này cô có thể dõng dạc tuyên bố rằng, tên đàn ông ngon nghẻ này còn nguyên "zin", chưa trải đời lần nào. Tuy Nghiên Thư cũng giống hắn, nhưng mà ít ra cô cũng rất mạnh bạo, không có rụt rè e thẹn.
Nghiên Thư nhìn Tưởng Khâm lắp bắp không nói nên lời, cảm giác trêu chọc người đàn ông này càng lúc càng vui.
Ai mà ngờ được, Tưởng tổng uy danh lại đáng yêu thế này chứ?
Tưởng Khẩm ở dưới thân Nghiên Thư cứ há miệng lặp đi lặp lại mỗi chữ "Cô", hoàn toàn không nói nên lời.
Mà Nghiên Thư lại cố tình trêu ghẹo hắn. Hai chân quỳ trên sofa, chặn lấy một cẳng chân của Tưởng Khâm đặt trên đó. Cô híp mắt, cơ thể càng lúc càng hạ xuống, như muốn dồn Tưởng Khâm vào bước đường cùng.
Giọng nói dụ hoặc của Nghiên Thư vang vọng ở bên tai Tưởng Khâm, như muốn thiêu đốt Dụς ∀ọηg kìm chế bên trong hắn.
"Tưởng tổng, anh ngại sao?"
"Có phải... anh chưa lên giường với phụ nữ đúng chứ?"
"Tiểu huynh đệ còn nguyên tem hửm?"
"Tưởng tổng, tôi giúp anh trải nghiệm thú vui nhé?"