“Sinh một bé trai sẽ được 3 tỷ cùng với căn biệt thự phía nam.”
“Sinh bé gái sẽ được 6 tỷ, cùng với căn biệt thự phía nam và căn chung cư khu Đô Thành.”
“…”
“Thế nào? Cô làm được không?”
Người đàn ông nghiêm giọng hỏi, ánh mắt sắc lạnh của anh khiến cho Nghiên Thư run rẩy.
Bất quá, đó cũng chỉ là dáng vẻ bề ngoài thôi. Thật ra trong lòng cô lúc này đang không ngừng gào thét điên cuồng.
Nào có chuyện tốt như vậy chứ?
Sinh con gái còn nhiều tiền hơn là sinh con trai nữa.
Các nhà tài phiệt không phải cần con trai nối dõi tông đường sao?
Cái nhà này có vấn đề gì thế nhỉ?
Trọng nữ khinh nam à?
Haha, nhưng trọng cái gì Nghiên Thư quan tâm làm gì chưa?
Cô chỉ cần làm tốt là được rồi, gái trai gì cũng đều được mà...
Người đàn ông mất kiên nhẫn nhíu mày lại: “Thế nào? Nghĩ xong chưa?”
Nghiên Thư giật mình, lắp bắp đáp:
“Tưởng tổng… chuyện này vô cùng quan trọng, tôi phải suy nghĩ thật kỹ…”
Người đàn ông cau mày: “Suy nghĩ? Không phải cô đang cần tiền à?”
“Muốn suy nghĩ bao lâu?”
“Tôi nhắc cô một chút, tôi không có nhiều thời gian.”
Nghiên Thư giật mình, vội cười nói:
“Ôi ôi, Tưởng tổng đừng nóng vội…”
“Tôi nghĩ xong rồi đây…”
“Vậy… nếu tôi sinh đôi thì sao?”
Tưởng Khâm hừ lạnh một tiếng, ghét bỏ nói:
“Tiền thoả thuận cứ nhân ba.”
Nghiên Thư kêu lên một tiếng, cười đến hai mắt cũng híp lại. Nhìn vet mặt tham tiền của cô, Tưởng Khâm chỉ hận không thể một cước đá bay.
Nếu không phải đang gấp, hắn cần gì tìm loại người này về sinh con cho hắn chứ?
Mấy đứa nhỏ có người mẹ thế này, chỉ có nước hư người.
Hừ, tham tiền!
"Tưởng tổng, vậy bao giờ chúng ta lên giường đây ạ?"
"Phải nhanh nhanh vào việc thì mới có em bé được."
"Tôi nhất định sẽ sinh cho anh một cặp long phượng."
Nghiên Thư chớp chớp đôi mắt hồ ly của mình rồi nhếch khóe môi cười lấy lòng, cô lúc này đã áp sát tới bên cạnh Tưởng Khâm, cả người dán vào cánh tay hắn, như hận không thể ngồi lên người hắn luôn vậy.
Nhìn dáng vẻ này của Nghiên Thư, Tưởng Khâm đột nhiên có cảm giác hối hận. Hắn không muốn cùng người phụ nữ mặt dày này ký hợp đồng nữa.
Nhưng mà, thật ra dáng vẻ này của Nghiên Thư cũng rất được đấy chứ...
"..."
Sắc mặt của Tưởng Khâm bỗng chốc biến xanh, cảm giác như đang rơi xuống vực sâu vậy.
૮ɦếƭ tiệt, hắn vừa nói cái gì vậy chứ?
Rất được?
Cô ta thì được chỗ nào?
Ngoài mê tiền ra, thì chính là rất mê tiền!
Nhan sắc cũng được xem là "tạm ổn", dáng dấp thon thả không quá gầy không quá mập, chỗ cần lớn thì lớn, chỗ cần nhỏ thì nhỏ. Đôi mắt cong cong như hồ ly giảo hoạt, cùng với nụ cười ngọt ngào khiến cho trái tim của người a mềm nhũn ra...
Ngoài cái đó ra, cô ta có gì chứ...
Tưởng Khâm đen mặt: "..."
Hắn tự hỏi, có phải hắn phát bệnh rồi không?
Hoặc là bị người phụ nữ này bỏ thuốc chẳng hạn.
Bằng không làm sao mà hắn có thể suy nghĩ như vừa rồi được?
Thật sự quá... bẩn thỉu!
Là đang chê cô ta hay khen cô ta vậy chứ?
Tưởng Khâm giật mình hoảng hốt, có cảm giác nếu mình càng tiếp xúc với Nghiên Thư thì não của hắn sẽ hỏng mất.
Lúc này, Tưởng Khâm mới chợt phát hiện Nghiên Thư cư nhiên lại ôm chặt lấy cánh tay của hắn, vẫn cứ trưng ra bộ mặt cười tươi nịnh nọt kia, bầu иgự¢ to tròn bên trong chiếc áo sơ mi ép chặt lên cánh tay của hắn, dù cho không trực tiếp tiếp xúc, nhưng Tưởng Khâm có thể cảm nhận được sự mềm mại ở nơi đó.
"!!!"
૮ɦếƭ tiệt!
Hắn điên rồi!
Nghiên Thư thấy hắn cứ đực người ra thì khẽ gọi một tiếng: "Tưởng tổng, anh trả lời đi mà..."
"Anh sao thế? Có phải trúng gió rồi không?"
"Tôi cạo gió cho anh nhé?"
Tưởng Khâm hoàn hồn, vội đẩy Nghiên Thư ra, ánh mắt lạnh thêm mấy phần, hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nghiên tiểu thư, tôi thuê cô về để sinh con cho tôi."
"Chứ không thuê cô về để quyến rũ tôi!"
"Làm phiền đừng quá phận!"