Trên đường đi gặp khách hàng, nhân viên phòng kế hoạch của công ty gọi điện thoại tới.
Người lập kế hoạch đang tham gia một buổi triển lãm quy mô lớn, có một vấn đề vô cùng quan trọng mà anh ta không thể tìm ra cách giải quyết nên chỉ có thể nhờ Giang Tầm giúp đỡ.
Giang Tầm đã nói chuyện với anh ta suốt chặng đường, đến khi gần tới nơi vấn đề cuối cùng cũng được giải quyết.
Cô cúp máy, điện thoại chỉ còn lại 12% pin.
Giang Tầm thò tay vào túi, sờ soạng một hồi nhưng không tìm thấy cục sạc dự phòng.
Cô quay đầu nhìn về phía Trương Viên Viên, hỏi: “Viên Viên, cô có mang theo cục sạc dự phòng không?”
Trương Viên Viên tìm trong túi xách một lát thì bỗng nhiên nhớ ra: “Hình như là để ở văn phòng rồi. Buổi sáng tôi có việc phải đi ra ngoài, vốn định sạc điện thoại một lát, kết quả tôi vội vã đi xin đóng dấu tài liệu xong quên để lại vào túi xách.”
Giang Tầm cất di động đi: “Không sao, đợi lát nữa tôi nhìn xem ở đâu có sạc sự phòng thì mượn một cái dùng cũng được.”
Tuyết rơi đầy trời, chiếc xe chạy chầm chậm trên con đường đang kẹt cứng.
Lúc sắp đến nơi, đoạn đường phía trước lại bắt đầu kẹt xe.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Trương Viên Viên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, quan sát tình hình giao thông: “Giang tổng, nơi này cách cũng gần trụ sở SenTi, hay là chúng ta cứ đi bộ đến? Thế này không biết tắc đường đến bao giờ.”
Giang Tầm gật đầu: “Anh tài xế, phiền anh dừng xe lại bên đường.”
Tài xế dừng xe ở ven đường.
Sau khi xuống xe, Giang Tầm và Trương Viên Viên cùng nhau đi bộ đến trụ sở SenTi.
Vị khách mà họ phải gặp hôm nay là một nhà thương hiệu thời trang nổi tiếng ở nước ngoài, dự định sắp tới của họ là tổ chức một buổi triển lãm quần áo ở thành phố B.
Trước mắt là một mảng trắng xoá, đường cũng không dễ đi.
“Là ở đây sao?”
Hai người đi vào một tòa nhà, để đề phòng Trương Viên Viên còn thận trọng mở điện thoại ra, bật định vị xác minh vị trí.
Giang Tầm quan sát xung quanh, vừa hướng mắt nhìn về phía trước, cô đột nhiên dừng bước.
Trương Viên Viên đưa mắt nhìn xung quanh, thấy sắc mặt cô thay đổi thì lập tức thắc mắc: “Giang tổng, có chuyện gì sao?”
Cô nhìn theo hướng Giang Tầm đang nhìn.
Trước mặt họ là một người đàn ông trẻ tuổi đang bước tới.
Anh ta gầy đi rất nhiều so với trong trí nhớ của cô. Anh ta đeo một cặp kính gọng vàng, mặc một bộ vest, thoạt nhìn trông rất lịch sự và nhã nhặn, nhưng sự tối tăm và phiền muộn nơi đáy mắt lại không thể che giấu.
Người đàn ông chắn đường đi của hai người, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt của anh ta nhìn chằm chằm Giang Tầm.
“Giang Tầm, đã lâu không gặp.”
Sắc mặt Giang Tầm đột ngột thay đổi, cô theo phản xạ lùi về sau một bước, giọng nói có chút bối rối: “Vương Tử Phong, là anh? Sao anh lại…”
Vương Tử Phong nhướng mày, anh ta tiến lên một bước, giọng nói đầy bỡn cợt: “Gặp lại tôi cô thấy bất ngờ không?”
Giang Tầm chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân lan lên khắp người.
“Căng thẳng như vậy làm gì? Cô sợ tôi làm gì cô sao?”
Nhìn thấy sự lo lắng trong đôi mắt cô, Vương Tử Phong dừng bước, thấp giọng cười một tiếng, tiếng cười lạnh lùng vô cùng quái dị.
“Yên tâm đi, từ trước đến giờ tôi là một người luôn phân rõ ràng ân oán thị phi.”
“Oan có đầu nợ có chủ, ai làm hại tôi thì tôi tìm người đó tính sổ.”
Anh ta thoáng dừng lại, ánh mắt đầy thâm ý: “Cô nói xem có đúng không, Giang Tầm?”
“Anh…”
Vương Tử Phong đi tới, anh ta lại nở nụ cười đầy ẩn ý rồi nói: “Nghe nói buổi chiều Phó Dĩ Hành sẽ tham dự buổi hội nghị cấp cao, tôi rất mong được gặp mặt anh ấy.”
Động tác của Giang Tầm cứng đờ, cô không nhịn được mà mở to hai mắt.
Cô vẫn đứng đấy không nhúc nhích, Vương Tử Phong vươn tay ra như muốn chạm vào cô.
Trương Viên Viên phát hiện có chút không đúng, vội vàng đứng chắn trước mặt Giang Tầm, đẩy cô lùi ra sau vài bước, ngăn chặn động tác của anh ta.
“Anh là ai? Anh muốn làm gì?”
Vương Tử Phong không nói gì, anh ta chỉ khẽ cười một tiếng rồi thu tay lại, đi lướt qua hai người, mở cửa và bước ra khỏi tòa nhà.
Giang Tầm vẫn chưa hồi phục ý thức sau trạng thái cứng ngắc, cô nhanh chóng xoay người nhìn theo bóng dáng của anh ta đi vào trong làn tuyết rơi trắng xoá. Anh ta bước tới chỗ một chiếc xe dừng ven đường rồi lên xe và nghênh ngang rời đi.
“Giang tổng, anh ta là ai vậy? Làm gì mà kiêu ngạo như vậy?”
Giọng nói lầu bầu của Trương Viên Viên kéo suy nghĩ của cô về thực tại.
Giang Tầm đột nhiên tỉnh táo lại, không hiểu vì sao cô cứ cảm thấy trái tim mình như đang thắt lại. Cô luống cuống lấy điện thoại từ trong túi xách ra, cố nén sự run rẩy trên tay để bấm số điện thoại của Phó Dĩ Hành.
“Xin lỗi, người nhận tạm thời không liên lạc được…”
“Sao lại tắt máy vào lúc này chứ?”
Giang Tầm cúp điện thoại, cô lại gọi thêm lần nữa.
Nhưng đáp lại cô vẫn là tiếng máy móc lạnh như băng:
“Xin lỗi, người nhận tạm thời không liên lạc được…”
“Nhận máy đi, nhanh chóng nhận máy đi, không phải anh nói bất cứ lúc nào em cần anh sẽ xuất hiện ngay sao?”
Giang Tầm thấp giọng lẩm bẩm, cô cúp máy rồi gọi lại lần nữa.
“Vì sao không nghe chứ?”
Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, nhanh chóng lục lọi trong trí nhớ, nghĩ tất cả các cách để có thể liên lạc với Phó Dĩ Hành. Bỗng nhiên, tay của cô cứng đờ…
Cô cũng không biết số điện thoại của Từ Minh Ngạn.
Thời tiết rét lạnh, pin điện thoại hao rất nhanh, cô chỉ mới gọi mấy cuộc điện thoại pin đã cạn sạch, điện thoại tự động sập nguồn.
Giang Tầm nhét lại điện thoại vào túi xách, nói với Trương Viên Viên: “Viên Viên, cho tôi mượn điện thoại di động của cô một lát.”
“Được.” Trương Viên Viên nói xong liền đưa điện thoại di động của mình cho cô, rồi hỏi: “Nhưng mà Giang tổng, cô đang gọi điện thoại cho ai vậy? Sao phải cuống lên thế?”
Cô ấy đột nhiên nghĩ đến gì đó, giọng điệu thoáng ngập ngừng, nhỏ giọng hỏi: “Có phải… Có liên quan đến người đàn ông khi nãy không?”
“Không kịp giải thích kỹ càng đâu.”
Giang Tầm tiếp tục gọi điện thoại cho Phó Dĩ Hành, nhưng điện thoại di động của anh vẫn luôn trong trạng thái tắt máy.
Gọi lại mấy lần nữa, cuối cùng cô cũng mất hết kiên nhẫn, trả lại di động cho Trương Viên Viên.
“Viên Viên, tôi có việc gấp phải đi trước rồi.”
Trương Viên Viên sững sờ: “Thế còn bên phía khách hàng…”
“Cô đi gặp khách hàng nhé. Những điểm chính ngày hôm qua tôi đã thảo luận với cô rồi, cô cứ trực tiếp trao đổi với họ. Sau khi gặp khách hàng xong cô về luôn đi, không cần chờ tôi.”
Giang Tầm dùng tốc độ nhanh nhất nói tỉ mỉ lại về cách triển khai hạng mục một lần nữa, sau đó thì bước ra ngoài.
Trương Viên Viên đứng đằng sau hô lớn: “Vâng, Giang tổng, cô đi đường chú ý an toàn nhé!”
Giang Tầm chạy ra khỏi toà cao ốc, cô giơ tay chặn một chiếc xe taxi trên đường, sau khi ngồi vào trong xe cô vừa thở dốc vừa sốt sắng nói:
“Bác tài, tới Tập đoàn Quân Trạch.”
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
***
Nửa giờ sau, xe taxi dừng trước cửa ra vào của Tập đoàn Quân Trạch.
Trả tiền xong xuống xe, Giang Tầm vội vã chạy thẳng vào tòa nhà.
Cô chạy tới quầy lễ tân, vừa thở hổn hển vừa hỏi: “Phó Dĩ Hành có đến đây không?”
Cô gái ở quầy lễ tân nhận ra cô, không khỏi sửng sốt nói:
“Cô Giang, Phó tổng anh ấy…”
Đinh.
Thang máy bên cạnh mở ra, một đoàn người bước ra ngoài.
Một bóng dáng quen thuộc lướt qua mắt cô, Giang Tầm vội vàng quay người bước nhanh về phía anh.
“Phó Dĩ Hành!”
Phó Dĩ Hành dừng bước, anh có chút ngạc nhiên.
“Vì sao anh không nghe điện thoại?” Giang Tầm nắm lấy cánh tay của anh.
Phó Dĩ Hành nói: “Anh vừa mới họp nên phải tắt điện thoại. Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em đã nhìn thấy anh ta!” Giang Tầm không thèm để ý tới những ánh mắt dò xét xung quanh, sắc mặt cô tràn ngập sự lo lắng: “Vương Tử Phong, anh ta đã trở về rồi.”
“Gần đây em luôn có cảm giác có người đi theo em, nhất định là anh ta!”
Cô gấp đến nỗi nói năng lộn xộn: “Hình như anh ta định ra tay với anh, anh nhất định phải cẩn thận đấy!”
“Được, anh biết rồi.” Giọng nói của Phó Dĩ Hành vô cùng bình tĩnh, anh nắm chặt tay của cô, lại thấp giọng nói: “Anh phải tham dự một buổi hội nghị cấp cao. Em về trước đi, có chuyện gì chờ anh về rồi hãy nói.”
Tay cô bị kéo ra.
Giang Tầm xoay người nhìn đoàn người đi ra khỏi tòa nhà. Mấy giây sau cô mới phản ứng lại được, cô bước ra ngoài ngơ ngác nhìn Phó Dĩ Hành bước lên xe.
Chiếc xe rời đi.
Giang Tầm từ từ hoàn hồn, nhìn theo chiếc xe đang rời đi, vô thức nắm chặt túi xách.
Trong lòng cô rất trống rỗng, có một cảm giác bất an khó mà giải thích được.
Không biết cô đã đứng nguyên tại chỗ bao lâu, sau đó quay người bỏ đi.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Trên xe.
Chiếc xe vững vàng tiến vào đường lớn.
Từ Minh Ngạn liếc mắt nhìn kính chiếu hậu trước mặt rồi gọi Phó Dĩ Hành:
“Phó tổng.”
Phó Dĩ Hành lạnh lùng hỏi: “Gần đây tình hình của Vương Tử Phong thế nào?”
“Vương Tử Phong muốn dùng cách đầu tư để trở mình nhưng bị người ta tính kế, cuối cùng anh ta hết sạch tiền còn phải đi vay nặng lãi.” Giọng điệu của Từ Minh Ngạn quá đỗi bình thản, giống như anh ta đang kể lại một câu chuyện bình thường.
“Hiện giờ anh ta nợ nần chồng chất, đã bị dồn đến bước đường cùng rồi.”
Anh ấy thoáng dừng lại rồi nói tiếp: “Như anh dự tính, anh ta đã bị ép đến mức chó cùng rứt giậu.”
Khóe môi Phó Dĩ Hành hơi nhếch lên, anh lạnh nhạt dặn dò: “Tăng cường vệ sĩ bên cạnh phu nhân, đừng để anh ta có cơ hội đến gần phu nhân.”
“Vâng.” Từ Minh Ngạn gọi điện thoại, nhỏ giọng nói vài câu. Vừa mới cúp điện thoại nhìn lên kính chiếu hậu, anh ấy thoáng thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ đang di chuyển từ phía bên phải vào đường chính, biển số xe trông rất quen.
Anh ta nhanh chóng nhắc nhở:
“Phó tổng, chiếc xe đằng sau.”
Phó Dĩ Hành nhìn vào kính chiếu hậu, bình tĩnh nói: “Báo cảnh sát, trước hết hãy nghĩ cách cắt đuôi anh ta.”
“Vâng.”
Tài xế lập tức tăng tốc độ, nhưng chiếc xe đằng sau vẫn cứ bám đuôi.
Hai chiếc xe đuổi theo nhau, bất chấp nguy hiểm băng qua mấy đoạn đường.
Phía trước là cầu vượt qua sông lớn, hai chiếc xe một trước một sau tiến lên cầu lớn.
“Phó Dĩ Hành, là do mày ép tao đấy!” Trong mắt Vương Tử Phong toàn là sự hung ác và nham hiểm, anh ta đạp mạnh chân ga.
Chiếc xe tăng tốc lao lên cầu một cách quyết liệt.
Bỗng nhiên một chiếc xe tải đang chạy với một tốc độ rất nhanh đột ngột chuyển làn, đèn xe tải lóe sáng.
Tài xế vội vàng xoay tay lái, ánh đèn trong phút chốc cực kỳ chói, nhất thời làm người ta lóa mắt.
Rầm!
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
***
Giang Tầm bắt taxi trở lại công ty.
Cô lơ đãng trở lại văn phòng, cắm sạc vào điện thoại.
Nhìn phần trăm pin điện thoại đang dần tăng lên, cô bất tri bất giác ngẩn người.
Bỗng nhiên chuông điện thoại di động vang lên.
Cô bừng tỉnh.
Có người gọi điện thoại tới.
Giang Tầm nhìn tên hiển thị trên màn hình điện thoại, vội vàng bắt máy: “Phó…”
Nhưng giọng nói truyền đến lại là giọng của Từ Minh Ngạn.
“Phu nhân, tôi là Từ Minh Ngạn.”
Giang Tầm khẽ giật mình: “Trợ lý Từ, sao lại là anh? Phó tổng của các anh đâu?”
“Phó tổng anh ấy…” Từ Minh Ngạn thoáng dừng lại: “Vừa nãy trên đường đi đã xảy ra tai nạn xe, hiện giờ chúng tôi đang ở bệnh viện…”
Tai nạn xe cộ.
Bệnh viện.
Đại não Giang Tầm kêu lên ong ong rồi rơi vào trạng thái trống rỗng. Qua vài giây cô nghe thấy giọng mình run run hỏi: “Ở bệnh viện nào?”
Từ Minh Ngạn nói: “Bệnh viện nhân dân thành phố B.”
“Tôi sẽ tới ngay!”
Giang Tầm cúp điện thoại, cô chạy ra khỏi công ty trước ánh mắt kinh ngạc của đồng nghiệp.
Trong một ngày cô đã đi đi về về mấy lần nhưng lại không thấy mệt mỏi.
Cô chỉ cầu mong chiếc xe có thể chạy nhanh hơn một chút.
Nhưng mọi chuyện không được như mong muốn của cô, hơn nửa giờ sau xe mới đến bệnh viện.
Cô nhanh chóng trả tiền xe, xe vừa dừng lại cô đã vội vàng mở cửa xe ra rồi lao xuống xe.
Tuyết đã ngừng rơi, ánh mặt trời dần ló dạng.
Mặt đất trơn trượt, cô chạy quá nhanh nên bị trượt chân ngã xuống đất.
Dù quần áo trên người dày dặn nhưng cô vẫn thấy hơi ê ẩm.
Có người đi đường ngạc nhiên lên tiếng: “Cô bé này phải cẩn thận chứ, đừng chạy nhanh như vậy.”
Giang Tầm thấy cửa bệnh viện chỉ cách đó vài bước, không hiểu vì sao đột nhiên nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Cô không dám ngồi lâu hơn, cô vừa rơi nước mắt vừa nhịn đau đứng lên nhưng lại bị ngã xuống đất thêm lần nữa.
Trong lòng cô tràn ngập cảm giác bất lực.
Lần đầu tiên cô thấy căm ghét sự kém cỏi của mình đến vậy.
Giang Tầm tiếp tục cố gắng đứng dậy.
Đúng lúc đó một đôi tay vươn ra đỡ lấy cô.
Giang Tầm giật mình. Cô sững sờ ngẩng đầu và trông thấy một đôi mắt quen thuộc. Đôi mắt đen láy ấy ẩn chứa những cảm xúc phức tạp.
Cô mở miệng nhưng lại không thể nói nên lời.
Tuyến phòng thủ tâm lý của cô sụp đổ trong nháy mắt, cô nức nở nhào vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, nước mắt trào ra: “Phó Dĩ Hành, anh, anh lại lừa em phải không?”
Giọng nói của cô không kìm được mà run rẩy.
Phó Dĩ Hành ôm chặt lấy cô, giọng anh rất dịu dàng: “Không hề, lần này anh không hề lừa em.”
Tránh cho cô hiểu lầm, anh lại vội vàng giải thích: “Anh không sao, em đừng lo. Là tài xế bị thương nên anh mới đi theo tới đây để giải quyết…”
Giang Tầm lắc đầu, cô nhỏ giọng nức nở ôm chặt anh.
Rõ ràng cô đang rơi nước mắt nhưng sau đó lại thoải mái cười nói: “Được rồi, không sao là tốt rồi.”
Dù là chuyện gì thì cũng đã xảy ra rồi.
Trên đường tới đây cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Những chuyện gần đây.
Những chuyện trong quá khứ của hai người.
Tất cả mọi chuyện liên quan tới anh.
“Anh không có chuyện gì thì tốt rồi. Em còn tưởng rằng…”
Giọng nói của cô nhỏ dần, tuy câu nói kia cô không nói ra, nhưng cả hai người đều hiểu rõ.
Đời người cũng sẽ có lúc phải gục ngã nếu gặp sóng gió, cô hiểu.
Cho đến giây phút này cô mới phát hiện.
Thì ra cô quan tâm đến anh và yêu anh nhiều hơn cô nghĩ.
Yêu đến mức không có thuốc chữa.