Giang Tầm cứng đờ, mặt hơi nóng lên.
Cô nhìn sang chỗ khác, giọng nói có chút không được tự nhiên: “Em chỉ nói đại, anh còn tin là thật.” Nói xong lại liếc anh một cái: “Với lại anh sẽ bị đuổi sao? Phó tổng của Tập đoàn Quân Trạch?”
Phó Dĩ Hành nhướn mày: “Vậy nếu có một ngày anh thật sự phá sản, em có nuôi anh giống như lúc nãy nói không?”
Giang Tầm lại nhìn sang hướng khác: “Cái này thì phải… xem biểu hiện cụ thể của anh.”
Phó Dĩ Hành khẽ cười một tiếng.
Giang Tầm liếc anh, rất bất mãn với thái độ của anh: “Anh cười cái gì?”
Đáy mắt Phó Dĩ Hành chứa ý cười: “Không có gì, chỉ là nghe phu nhân nói như vậy, anh cảm thấy rất vui.”
“Phó tổng, đang ở nơi làm việc, xin anh nghiêm túc một chút.”
Giang Tầm tức giận nói, lại liếc mắt nhìn anh, hỏi: “Nhưng mà anh qua đây làm gì?”
“Anh qua xử lý công việc của công ty con.”
Vẻ mặt Phó Dĩ Hành vẫn như thường: “Hôm qua em nhắc tới hạng mục cảng biển Minh Châu, gần đây anh cũng có quan tâm. Chung cư này tồn tại nhiều vấn đề vi phạm, cần phải kịp thời chặn đứng tổn thất, cho nên phải tới đây xử lý.” Anh ngừng một lát: “Như vậy, Giang tổng còn vấn đề gì không?”
“Không vấn đề gì.” Giang Tầm đón lấy ánh mắt thản nhiên của anh, cũng hơi ngừng lại: “Cảm ơn Phó tổng đã cho em xem kịch hay.”
Cô đổi đề tài, cười ranh mãnh: “Còn Phó tổng thì sao, bị nhân viên của công ty con uy Hi*p muốn đuổi mình, anh cảm thấy thế nào?”
“Vậy thì phải hỏi phu nhân rồi.” Phó Dĩ Hành mặt không đổi sắc, ung dung đáp lại: “Cảm giác này có lẽ giống như em họ ngày đó muốn Animals…”
“Chờ một chút.” Giang Tầm vội hô ngừng.
Cô ngẩng đầu lên: “Mỗi người chúng ta hãy quên hai chuyện này đi, xóa bỏ nhé? Sau này không cho phép cười nhạo nhau nữa.”
Phó Dĩ Hành nhìn cô, ánh mắt đầy thâm ý, im lặng không lên tiếng.
Giang Tầm tránh ánh mắt anh: “Nhìn em làm gì? Anh mau trả lời đi, đồng ý hay không?”
Phó Dĩ Hành cười một tiếng: “Được, xóa bỏ.”
***
Khoảng mười phút sau, Giang Tầm và Phó Dĩ Hành từ phòng họp đi ra.
Trương Viên Viên lập tức bước tới, túm Giang Tầm lại.
“Giang tổng, cô và… vị kia nói xong rồi hả?” Cô ấy nhìn bóng lưng Phó Dĩ Hành, chờ anh vào phòng họp bên cạnh mới nhỏ tiếng hỏi: “Phó tổng tìm cô nói chuyện gì?”
Giang Tầm hời hợt đáp: “Cũng không có gì, chỉ nói về chuyện lập kế hoạch phục vụ thôi.”
Trương Viên Viên theo cô quay trở lại phòng họp ngồi đợi lúc nãy, lo lắng hỏi: “Không phải là anh ta định chấm dứt hợp đồng với chúng ta đó chứ?”
“Không phải, việc bất động sản Quân Trạch phát triển xây dựng địa ốc và kế hoạch thỏa thuận xây dựng của Tập đoàn Quân Trạch là hai chuyện khác nhau, lúc nãy anh ấy cũng đã giải thích với tôi rồi, yên tâm đi.”
Giang Tầm đi vào phòng họp thu dọn đồ đạc: “Sắp xếp lại đồ đạc rồi chúng ta trở về thôi.”
“Được.”
Trương Viên Viên gật đầu.
Tài liệu họ mang tới còn bày đầy trên mặt bàn phòng họp chưa kịp thu dọn.
Lúc ra khỏi bất động sản Quân Trạch thì đã hơn mười một giờ rưỡi.
Mặt trời chói chang chiếu thẳng xuống đỉnh đầu, giống như ngọn lửa đốt cháy cả mặt đất.
“Cũng sắp cuối thu rồi mà mặt trời còn nắng gắt như vậy.” Trương Viên Viên lấy cặp hồ sơ che kín đỉnh đầu, mắt nhìn lướt qua xung quanh, đột nhiên cô ấy nhanh mắt phát hiện: “Ôi, Giang tổng, đó không phải là Tô Khả Lam sao? Sao cô ta còn chưa đi?”
Giang Tầm nhìn theo hướng cô ấy chỉ.
Tô Khả Lam đứng ở ven đường đang đen mặt chỉnh chỉnh giày cao gót của mình. Giày cao gót của cô ta chiếc cao chiếc thấp, hình như đã bị gãy gót.
Thấy hai người Giang Tầm đi tới, cô ta nhanh chóng rút tay về, xoay đầu sang hướng khác, nói một cách quái gở: “Cô Giang thật là có bản lĩnh.”
Giang Tầm dừng bước, nhìn thẳng về phía trước: “Cũng không bản lĩnh bằng giám đốc Tô.”
“Có điều tôi vẫn muốn nói rõ một chuyện.”
Dừng lại một chút, cô tiếp tục chậm rãi nói: “Người yêu của tôi quả thực làm việc ở Tập đoàn Quân Trạch, nhưng không phải ở bất động sản Quân Trạch.”
Tô Khả Lam chợt xoay đầu lại.
Giang Tầm nhếch mép: “Hôm nay cô và vị giám đốc Hoàng kia có lẽ đã nghĩ sai rồi. Lúc nãy thời gian gấp rút, tôi chưa kịp nói rõ với các người, có lỗi quá.”
Vẻ mặt Tô Khả Lam từ kinh ngạc chuyển thành khi*p sợ, sau đó thở hổn hển: “Cho nên cô cố tình muốn xem tôi náo loạn thành trò cười sao?”
Giang Tầm bước lên nghênh đón ánh mắt cô ta, khẽ mỉm cười: “Bị cô phát hiện rồi, ngại quá.”
“Cô…” Tô Khả Lam định nói gì đó nhưng lại bị chuông điện thoại di động đột ngột cắt đứt.
Cô ta tức giận trợn mắt nhìn hai người một cái rồi đưa tay móc điện thoại ra nghe.
“A lô?”
“Là tôi, chuyện gì?” Giọng điệu rất không kiên nhẫn.
Sắc mặt Tô Khả Lam đột nhiên thay đổi: “Cô nói gì? Ông ấy về rồi? Lúc nào…” Vẻ mặt cô ta trở nên nặng nề: “Được, tôi lập tức tới ngay.”
Cô ta ra sức cúp điện thoại di động rồi nhét vào trong túi xách, không để ý tới Giang Tầm nữa mà đạp lên giày cao gót tập tễnh bỏ đi.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Trương Viên Viên đưa mắt nhìn bóng lưng của cô ta, trong lòng có một sự vui sướng không nói ra được.
“Giang tổng, cô thật sự đã chọc tức ૮ɦếƭ người phụ nữ họ Tô này rồi.”
Giang Tầm cười hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
Tâm trạng Trương Viên Viên rất vui vẻ: “Tinh thần sảng khoái! Cảm thấy gió bụi hôm nay cũng trở nên trong lành.”
Cô ấy chợt nhớ tới gì đó, vội vàng cúi xuống bấm bấm điện thoại: “Đúng rồi, tôi gọi xe đã.”
Cô ấy đã đặt xe, nhưng mười phút trôi qua vẫn không nhìn thấy bóng dáng.
Giang Tầm nhìn về phía Trương Viên Viên, có chút nghi ngờ: “Xe vẫn chưa tới sao?”
“Vẫn chưa, còn đang xếp hàng.”
Trương Viên Viên lắc đầu một cái, lại thấy kỳ quái nói: “Chuyện gì vậy nhỉ? Thời gian này có rất nhiều người gọi xe sao? Đặt xe mà cũng phải xếp hàng tận hai tiếng?”
Cô ấy hủy đơn đặt xe rồi đặt lại một lần nữa, nhưng kết quả vẫn không có gì khác biệt.
Giang Tầm suy nghĩ một chút: “Tôi nhớ gần đây có một trạm xe buýt…”
“Giang tổng, sao còn chưa về?”
Sau lưng bất ngờ vang lên giọng nói của Phó Dĩ Hành.
Trương Viên Viên xoay lại nhìn người ở đằng sau, kinh ngạc nói: “Phó tổng?”
Giang Tầm cũng nhìn về phía anh, vẻ mặt bình tĩnh: “Phó tổng, không phải anh còn phải họp sao? Sao cũng theo ra rồi?”
“Vừa nãy chỉ vào dặn dò mấy câu trong cuộc họp, sau đó không còn chuyện của tôi nữa.” Phó Dĩ Hành nói với vẻ mặt đương nhiên: “Tôi còn có việc phải về trụ sở chính, có vấn đề gì sao?”
Giang Tầm mỉm cười: “Không có, Phó tổng cứ tự nhiên.”
Phó Dĩ Hành liếc mắt nhìn phía sau hai người rồi đề nghị: “Không đón được xe à? Tôi tiện đường đưa hai người về luôn nhé, được không?”
Trương Viên Viên vẫn luôn đứng bên cạnh dè dặt quan sát vẻ mặt của hai người, nghe vậy thì hấp tấp nói: “Không, không cần, chúng tôi tự đón xe là được rồi, không cần làm phiền…”
Giang Tầm kéo Trương Viên Viên một cái, trưng ra một nụ cười: “Được chứ, vậy làm phiền Phó tổng rồi.”
Trên đường đi lấy xe, Trương Viên Viên đi cạnh Giang Tầm ở phía sau.
Mất hồi lâu cô ấy mới lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi: “Giang tổng, sao, sao cô lại đồng ý để anh ấy đưa về?”
Giọng Giang Tầm nhàn nhạt đáp: “Nếu anh ấy muốn đưa thì cứ để anh ấy đưa. Có tài xế miễn phí không tốt sao? Chúng ta còn tiết kiệm được một ít tiền xe.”
Phó Dĩ Hành đi phía trước, bước chân hơi dừng lại, sau đó làm như không có chuyện gì tiếp tục đi về phía trước.
Trương Viên Viên dường như đã nhận ra được điều gì đó, trong lòng hơi giật mình, nhanh chóng ngậm miệng không nói nữa.
Giang Tầm và Trương Viên Viên ngồi ở băng ghế sau, nhưng sau khi lên xe thì bầu không khí bên trong vô cùng quái dị.
Trương Viên Viên không thể làm gì khác hơn là liều mạng tìm đề tài: “Nghe nói Giang tổng đã kết hôn rồi sao?”
Hai người còn lại trong xe không hẹn mà cùng giật mình.
Giang Tầm nhanh chóng lấy lại tinh thần, gật đầu nói: “Ừm.”
“Nhưng lần trước không phải cô đã nói tin tức trên mạng là giả sao?” Trương Viên Viên kinh ngạc nhìn cô, hơi khó hiểu.
Giang Tầm sửa lời: “Là nửa thật nửa giả, hơn nữa chuyện tôi kết hôn cũng không có gì hay để nói.”
Phó Dĩ Hành đột nhiên chen vào nói: “Nhắc mới nhớ, người yêu của Giang tổng làm việc ở Tập đoàn Quân Trạch, cần tôi quan tâm đặc biệt một chút không?”
Trương Viên Viên hơi sửng sốt.
Giang Tầm lại bình tĩnh hơn cô ấy nhiều, không nhanh không chậm trả lời: “Chắc không cần đây, tránh làm cho đồng nghiệp của anh ấy hiểu lầm.”
“Phải chăng Giang tổng có ý kiến gì với tôi? Dáng vẻ giống như rất không muốn gặp tôi.” Phó Dĩ Hành thông qua kính chiếu hậu liếc cô một cái, trong mắt là nụ cười khó nhận ra: “Lấy thái độ như vậy đối đãi với đối tác, có phải không tốt lắm hay không?”
“Đó chắc chỉ là ảo giác của anh thôi.”
Cô không chút do dự phản bác, hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Huống chi cho dù tôi có ý kiến với Phó tổng thì đó cũng là hành vi cá nhân của tôi. Phó tổng có thể vì vậy mà giận cá chém thớt công ty chúng tôi, làm cho công ty chúng tôi phá sản sao?”
Phó Dĩ Hành cười khẽ, giọng đầy ý vị sâu xa: “Vậy lỡ như công ty của Giang tổng không cẩn thận, thật sự phá sản thì sao?”
Lời này vừa nói ra, tóc gáy cả người Trương Viên Viên cũng đều nổi lên.
“Phó tổng, anh nói vậy…”
Trương Viên Viên lập tức vội vàng kéo Giang Tầm lại, cố sức đè nén giọng nói đến mức thấp nhất, gấp gáp cắt ngang cô: “Đừng đừng, Giang tổng, vẫn nên đừng đắc tội với anh ấy, lỡ như anh ấy mất hứng, thật sự khiến công ty chúng ta phá sản thì phải làm thế nào?”
Phó Dĩ Hành nhướn mày.
Trương Viên Viên lại cười xòa với anh: “Phó tổng, Giang tổng không có ác ý, chỉ đùa một chút thôi. Anh đừng để ở trong lòng.”
Giang Tầm dựa lưng vào ghế, liếc nhìn vào kính chiếu hậu trước mặt: “Phó tổng từ trước đến giờ thị phi rõ ràng, hẳn sẽ không bởi vì ân oán cá nhân mà làm ra chuyện như vậy, đúng không?”
Phó Dĩ Hành cong môi không trả lời.
Lúc này, điện thoại di động reo lên.
Tiếng chuông vang lên từ áo khoác ở ghế phụ lái, bị khuất ở bên trong nên âm thanh cũng không rõ.
“Giang tổng, có thể giúp tôi lấy điện thoại ra không?” Anh liếc mắt sang bên cạnh, giọng hết sức tự nhiên: “Ngay trong túi áo khoác.”
Trương Viên Viên vô thức nhìn về phía Giang Tầm, nội tâm lại căng thẳng.
Giang Tầm ngồi im không nhúc nhích, tư thái ung dung: “Phó tổng, điện thoại của anh, tôi lại nghe máy thì cũng không tiện nhỉ?”
Phó Dĩ Hành đối mắt với cô qua kính chiếu hậu: “Tạm thời tôi không với tay ra được, cô ấn nghe giúp tôi là được rồi.”
Giang Tầm nói: “Phó tổng có thể dừng xe ở ven đường nhận máy.”
Giọng Phó Dĩ Hành bình tĩnh: “Nơi này là đường cao tốc, không thể dừng xe.”
“Giang tổng, cô lấy giúp anh ấy đi.” Trương Viên Viên liều mạng nháy mắt với cô.
Chuông điện thoại di động vẫn đang vang không ngừng.
Giang Tầm hít một hơi thật sâu rồi mới chậm rãi giơ tay ra sờ vào áo khoác ở ghế phụ, tìm được điện thoại di động của Phó Dĩ Hành từ trong túi.
Cô nhìn hiển thị trên màn hình, là Từ Minh Ngạn gọi đến.
Ấn nhận cuộc gọi, cô giơ điện thoại di động đến bên tai Phó Dĩ Hành.
Giọng của Từ Minh Ngạn vang lên từ đầu bên kia điện thoại: “Phó tổng, chiều nay Tôn tổng của Tư bản Truyền Nhất sẽ tới trụ sở chính, bên anh…”
Phó Dĩ Hành nói: “Tôi sẽ quay lại trước buổi chiều, cậu chuẩn bị tài liệu phải dùng trong buổi đàm phán trước đi.”
“Được, tôi biết rồi.”
“Vậy cúp trước, đang lái xe.”
Giang Tầm cách gần anh nên có thể mơ hồ nghe được những gì Từ Minh Ngạn nói.
Cô nắm được mấy chữ mấu chốt.
Tư bản Truyền Nhất? Tôn tổng?
Đây không phải là người đầu tư vào Truyền thông Nghịch Phong sao?
Giang Tầm có chút kỳ quái nhìn Phó Dĩ Hành một cái, nhưng trên mặt anh không có vẻ gì khác thường.
Cô lặng lẽ cúp điện thoại, để nó lại vị trí cũ.
Rất nhanh xe đã chạy tới khu công viên Sáng Tạo Mới.
Phó Dĩ Hành dừng xe ở ven đường.
“Đến rồi, Giang tổng, chúng ta đi thôi.”
Trương Viên Viên vội vàng kéo Giang Tầm xuống xe, lại quay đầu nói với Phó Dĩ Hành: “Hôm nay rất cảm ơn Phó tổng.”
Phó Dĩ Hành: “Không cần khách sáo.” Ánh mắt vượt qua khỏi người Trương Viên Viên, nhìn về phía Giang Tầm, ý vị xa nói: “Giang tổng, tôi rất mong đợi báo cáo kế hoạch của lần sau.”
Giang Tầm cười với anh một cái rồi xoay người rời đi.
Trên đường về công ty, Trương Viên Viên quan sát sắc mặt cô, vô cùng thấu hiểu nói: “Giang tổng, hình như tôi hơi hiểu được tâm trạng của cô rồi. Sở dĩ cô có ý kiến với Phó tổng có phải là vì chồng cô ở Tập đoàn Quân Trạch…”
“Như kiểu sẽ bị gây khó dễ không?”
Cô ấy thử hỏi dò.
Giang Tầm thuận miệng nói: “Kiểu vậy.”
Cô liếc mắt nhìn điện thoại di động: “Gần mười hai giờ rưỡi rồi, chúng ta trở về công ty sắp xếp lại hồ sơ một chút rồi đi ăn cơm trưa thôi.”
“Được.”
Trở lại công ty, Giang Tầm đã sắp xếp xong tài liệu mà Trương Viên Viên vẫn chưa tới kêu cô.
Cô liền mở máy vi tính ra Gi*t thời gian.
“Giang tổng, tôi đã sửa lại những tài liệu của đồ uống Linh Động.”
Mười phút sau, Trương Viên Viên tới gõ cửa.
Nhưng cô ấy vừa vào cửa đã thấy Giang Tầm thành thục mở phần mềm photoshop ra kéo vào một đống hình vừa thu thập về.
Trương Viên Viên hơi sửng sốt, đột nhiên có loại dự cảm xấu: “Giang tổng, cô muốn làm gì vậy?”
Giang Tầm vẫn nhìn vào màn hình, giọng điệu bình tĩnh: “Không có gì, chỉ là cảm thấy biểu tượng cảm xúc của chúng ta nên đổi mới thôi.”