Ngọt Ngào Em Trao - Chương 32

Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn

Ngón tay Giang Tầm lướt trên màn hình xem tin tức, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trang tin thời trang.
Trong hình Giang Lăng mặc một bộ váy tây trang màu đen, mái tóc đen hơi gợn sóng dài đến eo, ánh mắt sắc bén, phong thái đầy kinh nghiệm, sau lưng còn có vài trợ lý và vệ sĩ đi theo.
Ngón tay cô vuốt ve khuôn mặt Giang Lăng, khóe miệng âm thầm cong lên.
Đột nhiên vang lên tiếng bước chân đang từ từ đến gần, tiếng xì xầm thảo luận bên ngoài phòng họp lập tức dừng lại.
Người đấu thầu tụ tập bên ngoài phòng họp đều đồng loạt nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Đoàn người xuất hiện từ phía cuối hành lang, đi về phía bên này với khuôn mặt không cảm xúc.
Phó Dĩ Hành đi đầu tiên, theo sau anh là mấy nhân viên mặc vest mang giày da.
Những người đang đứng trước phòng họp tự động nhường ra một con đường, Giang Tầm cũng xoay đầu nhìn anh.
Nhưng Phó Dĩ Hành vẫn nhìn thẳng, lướt ngang qua cô.
Giang Tầm lại cúi đầu xuống nhìn điện thoại di động.
Trong lúc chờ đoàn người này vào phòng họp thì điện thoại di động của cô đã sớm tắt màn hình.
Không lâu sau, có một nhân viên bước ra, nói: “Các vị, trước hết xin mời đến chỗ tôi ký tên.”
Giang Tầm thấy mọi người bên ngoài đều lục tục đi vào phòng họp, nhưng Nhan Phương Phỉ và Tô Khả Lam vẫn đứng ở ngoài cửa, xù xì qua lại không biết đang nói gì.
Lúc này, khóe mắt cô lại liếc thấy bóng dáng của Tần Dĩnh Xuyên.
Giang Tầm cất điện thoại di động, đứng lên: “Đàn anh.”
Tần Dĩnh Xuyên nói: “Xin lỗi, vừa nãy đỗ xe hơi lâu.”
Anh liếc nhìn vào bên trong phòng họp: “Bắt đầu rồi sao? Chúng ta cũng vào thôi.”
Giang Tầm gật đầu, cùng anh ấy bước vào phòng họp.
Lối vào phòng họp khắp nơi đều sắp xếp chỗ ký.
Giang Tầm báo tên công ty của mình cho nhân viên tiếp nhận, nhân viên kiểm tra danh sách rồi đưa cho cô một mã số.
“Chỗ ngồi của hai người ở bên kia.”
Giang Tầm nhận lấy mã số: “Vâng, cảm ơn.”
Nhan Phương Phỉ bước tới nói với nhân viên tiếp nhận: “Chúng tôi là Truyền thông Vân Hải.”
“Truyền thông Vân Hải?”
Nhân viên tiếp nhận bỗng run lên, cúi đầu lật xem danh sách ký tên, nghi ngờ hỏi: “Hôm qua hình như tôi không có thông báo bảo các người đến đây mà? Sao các người lại tới?”
Giang Tầm không nhịn được dừng bước, quay đầu nhìn về phía Nhan Phương Phỉ.
“Gì… Cô nói sao?” Nhan Phương Phỉ hơi sửng sốt, lập tức trợn tròn mắt, “Buổi đấu thầu không có công ty chúng tôi? Vì sao chứ?”
Nhân viên tiếp nhận đáp: “Hồ sơ mời thầu của các cô không vượt qua sơ thẩm, đương nhiên không có tư cách tham gia cạnh tranh.”
Tô Khả Lam bước lên một bước, cau mày hỏi: “Là sao? Không vượt qua sơ thẩm? Lý do là gì?”
Nhân viên tiếp nhận khéo léo giải thích: “Bản kế hoạch của các cô quả thật không tệ, nhưng sau khi nghiên cứu xong, giám khảo lại phát hiện bản kế hoạch của các cô hơi giống với cách thức tuyên truyền của một bộ phim khoa học viễn tưởng trước đó. Ban giám khảo đã nhất trí cho rằng hồ sơ mời thầu của các cô không đạt được yêu cầu của buổi đấu thầu, cho nên rất đáng tiếc.”
“Ý cô là tôi sao chép?”
Cơn tức giận của Nhan Phương Phỉ lập tức nổi lên, giọng nói không tự chủ được cũng lớn hơn: “Các người có biết đây là đang vu khống không?!”
Câu nói của cô ta đã thu hút được không ít sự chú ý.
Nhân viên tiếp nhận vội vàng khuyên nhủ: “Thưa cô, xin cô bình tĩnh lại. Trước tiên cô có thể rời khỏi đây được không? Buổi đấu thầu sắp bắt đầu rồi, có chuyện gì chúng ta sẽ giải quyết sau.”
Cảm xúc của Nhan Phương Phỉ rất kích động: “Không, các người phải cho tôi một câu trả lời. Bản kế hoạch của chúng tôi là hoàn toàn mới, cách thức tuyên truyền của bộ phim mà cô nói cũng là kế hoạch của công ty chúng tôi. Chỉ vì điều này mà phủi bỏ hồ sơ mời thầu của chúng tôi, tôi và công ty đều không thể nào chấp nhận… Các người phải cho tôi một câu trả lời hợp lý, không thì gọi Chu tổng của các người…”
Tô Khả Lam đang định nói chen vào thì điện thoại di động đột ngột vang lên.
Cô ta vội vàng tránh sang mấy bước nhận điện thoại.
Không biết đối phương nói gì mà sắc mặt cô ta đột nhiên trở nên trầm trọng.
Cúp điện thoại, cô ta đi nhanh về kéo lấy Nhan Phương Phỉ vẫn đang tranh chấp với nhân viên tiếp nhận: “Phương Phỉ, chúng ta đi trước.”
Nhan Phương Phỉ bị cắt ngang thì có hơi bất mãn: “Khả Lam, đây…”
“Nghe tôi.” Tô Khả Lam nháy mắt với cô ta, giọng có vẻ gấp gáp.
Nhan Phương Phỉ thầm giật mình, cũng nhận ra được chỗ không đúng: “Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Tô Khả Lam ép cô ta đi ra ngoài, nhỏ giọng hết mức: “Tôi mới vừa nhận được tin tức, nói là Chu tổng đã bị cảnh sát mang đi.”
Nhan Phương Phỉ giống như bị ai Ϧóþ cổ, lập tức nghẹn họng, sau đó cực kỳ hoảng sợ nói: “Cô nói gì? Vậy Nguyên Huy…”
Tô Khả Lam cắt ngang: “Rời khỏi chỗ này trước đã rồi nói sau.” Sau đó vội vàng kéo Nhan Phương Phỉ đi mất.
Nhìn bóng dáng hai người biến mất ở cửa phòng họp, Giang Tầm âm thầm cong môi.
Thứ tự thuyết trình dựa vào hình thức rút thăm, Truyền thông Nghịch Phong đứng gần cuối.
Giang Tầm cũng không sốt ruột, cô lấy điện thoại di động mở PPT ra, kiểm tra xem còn có chỗ nào sai sót không, đồng thời nhanh chóng ôn lại nội dung trong bản kế hoạch.
Bài thuyết trình của đơn vị đấu thầu xếp trước đã gần xong.
Giang Tầm đứng dậy: “Đàn anh, tới em rồi.”
Tần Dĩnh Xuyên nhìn về phía cô, nhỏ giọng nói: “Thả lỏng một chút, đừng căng thẳng.”
“Em biết rồi.” Giang Tầm cười cười với anh ấy.
Lúc cô rời khỏi chỗ ngồi thì cảm nhận ra được một ánh mắt dừng lại trên người mình.
Giang Tầm hơi run lên, đi đến bục thuyết trình như không có chuyện gì xảy ra.
Mở PPT ra, ánh mắt cô lại lơ đãng rơi vào vị trí hàng đầu, bốn mắt nhìn nhau với Phó Dĩ Hành.
Phó Dĩ Hành nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt anh trong trẻo lạnh lùng không gợn sóng nhưng lại đầy thâm ý.
Giang Tầm lặng lẽ thu hồi ánh mắt, tập trung sự chú ý lên PPT, bắt đầu thuyết trình.
Khi ở công ty cô đã nói thử mấy lần, vô cùng quen thuộc đối với nội dung trong PPT, bây giờ đương nhiên đã nắm trong tay.
Cuối cùng cô tổng kết lại: “Cho nên quan điểm của chúng tôi chính là…”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm trong hội trường.
Lần cạnh tranh này không hồi hộp chút nào.
Sau mười lăm phút nghỉ giữa giờ, Chủ nhiệm Ban giám khảo đứng tại chỗ tuyên bố Truyền thông Nghịch Phong trúng thầu.
Chủ nhiệm lại quay sang Giang Tầm, mỉm cười nói: “Chúc mừng mọi người.”
“Cảm ơn.” Giang Tầm bắt tay với ông ta, nở nụ cười.
Ngay sau đó Chủ nhiệm lại tuyên bố buổi thầu đã kết thúc, nhân viên tham dự lục tục đứng dậy rời khỏi hội trường.
Tần Dĩnh Xuyên cũng rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía Giang Tầm.
Giang Tầm bước đến, mỉm cười nói: “Đàn anh, chuyện ký hợp đồng, chút nữa em sẽ…”
Tần Dĩnh Xuyên ngắt lời cô: “Tiểu Tầm, anh vừa nhận được điện thoại của Viên Viên, cô ấy nói có bản kế hoạch xảy ra chút vấn đề, hỏi em có thể quay về xử lý một chút hay không.”
“Viên Viên?” Cô lấy điện thoại ra liếc nhìn, có chút kinh ngạc: “Sao cô ấy không gọi điện thoại cho em?”
“Có thể cô ấy biết sáng nay em phải thuyết trình, không tiện quấy rầy em nên mới gọi cho anh.” Giọng Tần Dĩnh Xuyên bình tĩnh: “Em về công ty xử lý trước đi. Chuyện hợp đồng anh sẽ bàn với bọn họ, dù sao thì phương diện này anh cũng tương đối hiểu rõ.”
Giang Tầm gật đầu một: “Được, vậy em quay về trước.”
Nhìn Giang Tầm rời khỏi phòng họp, Tần Dĩnh Xuyên thu hồi tầm mắt, khóe mắt liếc thấy Phó Dĩ Hành đang đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Anh ấy sải bước nghênh đón, chặn đối phương lại: “Phó tổng, lại gặp mặt rồi.”
Phó Dĩ Hành dừng bước lại, mỉm cười nói: “Tần tổng, chúc mừng.”
“Cảm ơn.”
Tần Dĩnh Xuyên hơi dừng lại, hỏi: “Phó tổng, bây giờ có thời gian trò chuyện một chút không?”
Phó Dĩ Hành hỏi: “Tần tổng muốn nói chuyện gì?”
Tần Dĩnh Xuyên nhìn anh chằm chằm, ánh mắt trầm tĩnh: “Trước đó vài ngày tôi nhìn thấy một người rất giống Phó tổng ở gần khu công viên mới. Tôi muốn biết người đó có phải Phó tổng không?”
Phó Dĩ Hành như có điều suy nghĩ: “Nếu tôi nhớ không lầm, công ty mới của Tần tổng ở ngay tại khu công viên mới kia?”
“Đúng vậy.” Tần Dĩnh Xuyên gật đầu.
“Vậy có lẽ là Tần tổng gặp ảo giác rồi.” Phó Dĩ Hành cười một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng: “Bình thường tôi rất ít khi qua đó, gần đây cũng không có lịch trình ở gần đó.”
Tần Dĩnh Xuyên nhíu mày lại: “Phó tổng, vậy lần đấu thầu này…”
Lúc này, Từ Minh Ngạn đi tới nhắc nhở: “Phó tổng, chuyến bay đến thành phố J là một giờ sau, đã chuẩn bị ổn thỏa xe đến sân bay, bây giờ nên xuất phát chưa ạ?”
Phó Dĩ Hành quay đầu lại nói với Tần Dĩnh Xuyên: “Chuyện đấu thầu có nhân viên chuyên môn phụ trách. Còn việc ký hợp đồng thì chút nữa Bộ thương vụ bên kia sẽ thương lượng với anh.”
“Tôi không có nhiều thời gian, không tiếp chuyện được.”
Dứt lời, anh lịch sự gật đầu, sau đó rời đi với Từ Minh Ngạn.
Tần Dĩnh Xuyên đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của anh mà rơi vào trầm tư.
***
Sáng sớm, nắng ban mai nhàn nhạt chiếu vào từ khe hở rèm cửa sổ rồi dừng lại trên mép giường, căn phòng hơi tối được chiếu sáng hơn mấy phần.
Máy điều hòa trong phòng được điều chỉnh thành nhiệt độ thích hợp, Giang Tầm bị đồng hồ sinh học đánh thức, cô thoải mái trở mình, giơ tay từ dưới tấm chăn mềm mại rối bù ra sờ lên tủ đầu giường tìm điện thoại di động theo thói quen.
Nhưng cô còn chưa kịp ᴆụng tới mép điện thoại di động thì đã có một cánh tay đột nhiên giơ ra ngăn động tác của cô lại.
Một bàn tay to lớn phủ lên tay cô kéo lại vào trong chăn, lại thuận thế ôm eo cô, vùi cả người cô vào trong иgự¢.
Giang Tầm khẽ run lên.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Cảm nhận được luồng nhiệt độ dán chặt sau lưng, sao cô còn không hiểu đây?
Cô lập tức quay đầu nhìn người nằm bên cạnh, đập vào mắt là gương mặt quen thuộc.
Giang Tầm giơ tay chọt chọt người bên cạnh, tò mò hỏi: “Phó Dĩ Hành, anh về lúc nào vậy?”
Không phải ngày hôm qua anh đã đến thành phố J công tác rồi sao?
Còn chưa kịp rút tay về thì đã bị anh tóm lấy một cách chính xác.
“Hơn ba giờ sáng xuống máy bay.” Phó Dĩ Hành nhắm hai mắt, giọng anh hơi khàn, giống như bị giấy nhám mài qua vậy.
Ba giờ sáng xuống máy bay, cho dù là sáng sớm đường thông không trở ngại thì từ sân bay về hoa viên Tinh Lan nhanh nhất cũng phải nửa tiếng.
Giang Tầm nhẩm tính thời gian anh về, lại giương mắt hỏi: “Vậy sao anh không ngủ lại thành phố J mà lại chạy về trong đêm?”
Phó Dĩ Hành mở mắt ra nhìn cô, vẫn không nói gì rồi lại nhắm mắt lại.
Giang Tầm không biết làm sao, chỉ đành đẩy anh một cái: “Anh lấy tay ra trước đi, tôi muốn xuống giường.”
Phó Dĩ Hành nói: “Hôm nay là chủ nhật.” Giọng anh rất nhỏ, lộ ra vẻ mệt mỏi: “Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một chút.”
“…”
Giang Tầm hiếm khi động lòng trắc ẩn, không đẩy ra anh nữa, cứ mặc cho anh ôm, chầm chậm đưa tay mò tìm điện thoại di động trên tủ đầu giường.
Thời gian còn sớm, trừ những tin nhắn từ tối hôm qua chưa kịp trả lời thì ứng dụng tin nhắn rất im lặng.
Cô nằm trong иgự¢ Phó Dĩ Hành, cô ấn nút mở màn hình, còn chưa vào màn hình chính thì màn hình khóa đã hiện lên một tin tức từ APP…
[Giám đốc điều hành của một công ty niêm yết vì dính líu đến việc tiết lộ tin tức và giao dịch bí mật trong công ty đã bị cảnh sát dẫn đi điều tra. (Nhấn để xem rõ hơn)]
Giang Tầm vốn định mở khóa màn hình nhưng lại không cẩn thận nhấn vào APP.
Đang định thoát ra thì lại bị nội dung bài báo này thu hút.
Cô lặng lẽ đọc hết bài báo, lướt đến cuối thì động tác hơi ngừng lại.
Bên dưới bài báo còn đính kèm một một hình ảnh.
Trong hình, cảnh sát đang áp tải hai người đàn ông mặc âu phục đi, mắt của hai người được che mất bằng một đường gạch đen.
Bài báo viết không rõ nhưng Giang Tầm vẫn nhận ra “công ty niêm yết” này chính là Tập đoàn Quân Trạch, mà người trẻ tuổi trong hai người chính là trợ lý quen biết với Nhan Phương Phỉ.
Giang Tầm không nhịn được hỏi: “Trợ lí họ Liễu phụ trách nhận hồ sơ mời thầu hôm đó vì nhận hối lộ, không tuân theo quy định của công ty mới bị cảnh sát bắt đi hả?”
Phó Dĩ Hành ở sau lưng mơ màng “Ừm” một tiếng.
Giang Tầm lập tức trở người, đối mặt với Phó Dĩ Hành, cô suy đoán: “Có liên quan đến lần kêu gọi đầu tư này không?”
Phó Dĩ Hành từ từ mở mắt, anh không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khó lường.
Nhưng cô đã nhìn thấu câu trả lời từ trong mắt anh.
“Đợi đã!” Giang Tầm đột nhiên nghĩ đến gì đó, không khỏi lo âu: “Anh cũng tham gia lần kêu gọi đầu tư này, không liên quan sao?”
Phó Dĩ Hành lại nhắm mắt, thờ ơ nói: “Lần này kêu gọi đầu tư hoàn toàn do Ban giám khảo kêu thầu bên kia phụ trách đánh giá, tôi không nhúng tay vào, sợ cái gì?”
Giang Tầm thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Phó Dĩ Hành ôm chặt lấy cô, giọng nói chứa vài phần vui vẻ: “Phu nhân đang lo lắng cho tôi sao?”
“Ai lo lắng cho anh?” Gò má Giang Tầm ửng đỏ, tránh né ánh mắt của anh: “Tôi chỉ sợ bị anh liên lụy thôi.”
Phó Dĩ Hành phá lên cười, sáp đến gần cô hơn, vùi đầu vào cổ cô nói nhỏ: “Giang tổng, qua cầu rút ván cũng không cần tuyệt tình vậy chứ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc