SỰ LỰA CHỌN CỦA TRÁI TIM
Du Du một mình dạo bước trên con đường làng, những cánh đồng xanh bất tận, những gốc cây rất to, mọc lâu năm trên con đường quê, làm nó cảm thấy thật hạnh phúc. Cuối cùng cũng có thể trở về Đum Cha yên bình, điều mà nó hằng mơ ước. Nhưng sắp tới đây, nhà máy của INNO sẽ mọc lên tại mảnh đất này. Cuộc sống sẽ không như vậy được nữa. Nhưng bù lại, mức sống của mọi người sẽ được cải thiện và tiếp cận được văn minh hiện đại, không biết là nó nên buồn hay nên vui nữa. Du Du hít một hơi thật sâu, cũng đã 2 năm sống ở Chu Rung, buồn, tức giận, tủi nhục, có lúc đầy vô vọng,…nhưng cũng đã có những niềm vui, nụ cười, những tình cảm chân thành, sóng gió đã giúp nó trưởng thành hơn. Không hiểu sao trong tim có gì đó rất quyên luyến cái Thành Phố lộng lẫy đó, những người bạn trường Nhất Kim TOYO, những con người có thế lực ở khu biệt thự Itê, những người làm trong INNO Gia và với cái cổng cao cao đầy uy nghiêm…cũng cho nó rất nhiều kỉ niệm. Du Du ngồi trên bờ đê làng, hưởng thụ những đợt gió trong lành, và điều nó đang nghĩ lúc này, chính là 2 cậu chủ INNO…
Bất chợt, có một bàn tay rất to bịt mắt nó lại. Bàn tay mềm và ấm, của một người con trai, nó đoán là vậy, nhưng không dám chắc chắn lắm.
-Anh Gia Khánh?
-Hay thật đó, vẫn nhận ra anh à?
-Em chỉ đoán thôi, vì cũng có cảm giác quen quen.
Gia Khánh bước đến, ngồi xuống cùng với nó. Cậu ta vẫn phong độ và đẹp trai như ngày nào.
-HÔm nay anh cũng về quê à?
-Anh về Đum Cha để làm việc.
-Anh đã học xong Đại học rồi ư?
-Đúng vậy, anh về đây để thực hiện ước mơ mà 2 anh em mình đã hứa với nhau, xây dựng ngôi làng nhỏ bé này.
-Anh thật là giỏi!
-Còn em, em đang nghỉ lễ à?
-Dạ không, em xin chuyển về ĐUm Cha học.
-Tại sao? Điều kiện ở Chu Rung rất tốt để em phát huy, và nhất là em lại được học ở Nhất Kim Toyo.
-Em cũng đã rất lưu luyến, nhưng mà có rất nhiều điều mà em không dễ dàng để có thể ở lại.
-Anh biết, em có những rắc rối của riêng mình, nhưng phải suy nghĩ thật kĩ, vì việc đó có ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của em. Chỉ có một điều chắc chắn là ở ĐUm Cha, anh luôn chờ em về chung tay.
Du Du nhìn Gia Khánh cười rất tươi, nói chuyện với anh ấy, DU DU cảm thấy rất thoải mái, những người bạn cùng chung chí hướng. Không ngờ cũng đã có một người giữ lời hứa ở lại ĐUm Cha, chứ không ra đi như những lớp trẻ trước ở trong làng. Trong lòng nó bỗng nuôi lên một hy vọng, sẽ cùng với Gia Khánh tạo dựng một vùng đất tiềm năng và có đầy đủ việc làm cho mọi người.
-À, phải rồi, nếu bây giờ em có thích anh rồi thì em vẫn còn cơ hội đó!
Câu nói nửa đùa nửa thật của Gia Khánh làm DU Du giật bắn mình. Nó ngước cặp mắt to tròn nhìn thẳng vào mắt Gia Khánh, khuôn mặt cau lại nghiêm túc. Gia Khánh thấy sự dứt khoát rõ ràng từ Du Du, làm cậu ta bật cười, tay xoa đầu Du Du:
-Cái con bé này, nói vậy thôi mà nó đã phản ứng quyết liệt rồi!
-Tại sao anh lại cứ hay đùa như vậy?
-Anh đâu có đùa, nhưng em cũng đừng quan trọng việc đó như vậy, vì anh hi vọng em sẽ thay đổi ý định, nên hỏi thử xem sao. Không ngờ là em vẫn không hề thích anh.
-Không phải là không thích, nhưng mà chỉ thích như ngưỡng mộ một bậc đàn anh đi trước vậy đó.
-Cái con bé này, có biết ở trường Đại học anh cùng là hotboy không, vậy mà anh lại bị một cô bé như em từ chối, thật là mất mặt.
Du Du nhìn Gia Khánh và mỉm cười, anh trò chuyển rất vô tư và thẳng thắn, giống hệt như những cảnh vật ở xung quanh đây, luôn thật là chính nó, chứ không ẩn mình và phức tạp như … như … những ai kia…
Ánh mắt Du Du dừng lại khi người nó đang suy nghĩ thình lình xuất hiện ngay trước mắt. Không phải là mơ chứ, nó dụi dụi mắt, như không tin đó là sự thật. Phía xa xa, bóng dáng quen thuộc của chàng trai mà mỗi ngày nó đều phải suy nghĩ và rối bời. Nhưng tại sao cậu ta lại có mặt ở đây, và vẻ mặt dường như đang rất tức giận. NỤ cười rạng rỡ của Du Du bỗng dưng biến đổi hẳn, chuyển thành sự bất ngờ không nói lên lời, làm cho Gia Khánh cũng phải quay về phía hướng nhìn của Du Du. Gia Khánh cũng ngạc nhiên không kém, cậu ta cười to hơn khi nhìn thấy chàng trai đó.
-Lại là cậu ta nữa hả, cậu ta đến tận đây để tìm em cơ à?
-Em không biết có chuyện gì không nữa, không chừng là đến đòi nợ cái gì đó không chừng.
Chàng trai bắt đầu bước đi những bước đi rất dứt khoát, khuôn mặt thanh tú và rất nổi bật, là hotboy của trường Nhất Kim cơ mà! Chiếc bông tai lấp lánh một bên làm cho khuôn mặt càng thêm vẻ hiện đại của dân Thành Thị. Nhưng không hiểu tại sao cậu ta càng tiến lại gần, đôi mắt cứ nhìn thẳng vào nó, đầy lạnh lùng và nảy lửa, làm cho tim Du Du đập nhanh và sợ sệt đến không thở nổi. Du Du và Gia Khánh cùng đứng dậy và quay người về phía cậu ta. Cả 3 cùng nhìn nhau im lặng và không nói lời nào ngòai những cái nhìn rất khó tả…
-Chào cậu, lại gặp cậu lần nữa!
Gia Khánh đưa tay ra tỏ vẻ thành ý, nhưng dường như không được đón nhận từ phía chàng trai kia. Du Du từ sợ sệt, bắt đầu cũng cảm thấy rất tức giận vì chàng trai cứng đầu này. Nhưng Gia Khánh rất hiểu ý, cậu ta mỉm cười, và rút tay về.
-Có lẽ cậu ta muốn nói chuyện riêng với em, anh không cản trở nữa. Anh đi đây. Nhưng mà nhớ liên lạc với anh nha.
Gia Khánh bước đi, Du Du vội vàng gật đầu đồng ý, và mỉm cười mà trong lòng cảm thấy có lỗi vô cùng vì sự hiện diện của tên ác ma mất lịch sự kia. Du Du quay phắt lại, và tỏ vẻ đầy bực tức:
-Cậu tới đây làm gì, định làm mất mặt tôi nữa hả?
-Tại sao không nhầm lẫn tôi là Thiên Tứ?
-Vì Thiên Tứ không bao giờ cộc lốc như vậy, và thái độ cũng không bất lịch sự như vậy.
-Như vậy là ý gì?
Bất chợt Thiên Tư nắm chặt lấy vai Du Du và hỏi đầy tức giận.
-Cậu làm gì vậy? Buông tôi ra.
Vừa lúc đó, phía có một toán người nông dân trong làng đi ngang qua. HỌ đều ngoái nhìn anh chàng ăn mặc rất sang trọng và nổi bật này. Ai cũng phải tắc lưỡi: “ Chà đẹp trai quá, chắc là ca sĩ hay diễn viên”. Thiên Tư hơi giật mình và vội vàng buông Du Du ra. Những người nông dân hỏi từ xa:
-Là diễn viên hả Du Du?
-Dạ, đúng rồi, anh ta toàn đóng vai ác không à các bác.
Vừa nói, Du Du vừa phủi phủi cái vai đau khi bị Thiên Tư nắm chặt lúc nãy, vừa la lớn lên trả lời mọi người. Thiên Tư bất ngờ trố mắt nhìn Du Du, cậu ta cau mày lại, lườm DU Du vì câu trả lời quá đáng như vậy.
-Trông cậu ta đẹp trai thật đấy, bữa nào giới thiệu cho con Ngọc Thiên nhà bác được không?
-À, cả con Nhân Mĩ nhà bác nữa, nó rất thích người thành thị.
-Không con Thái Lai nhà tôi chứ!
Nghe mọi người tranh giành nhau một cách rất nhiệt tình, Thiên Tư há hốc mồm, không hiểu sao một người luôn ngẩng cao đầu khi đi ngang qua người khác, nhưng khi gặp những người nông dân này, cậu ta lại xấu hổ và thấy ngượng ngùng đến như vậy. Nghe những lời gợi ý đó, làm cậu ta thấy bắt đầu run sợ, người nông thôn, có lẽ họ không biết nói đùa đâu, vội vàng cúi gằm mặt xuống. Du Du thấy vẻ mặt “có một không hai” này, cảm thấy rất tức cười, nó bĩu môi một cái, và nói to lên cho mọi người.
-Cậu ấy nói là chút nữa sẽ ghé qua nhà các bác sau.
-Vậy à, nhớ đấy nhé, chàng trai thành thị.
Mọi người đi khuất rồi, Thiên Tư mới dám ngẩng mặt lên và cau có.
-Tại sao cô lai nói như vậy, thật là xấu hổ ૮ɦếƭ đi được.
-Thì vừa rồi cậu cũng làm tôi mất mặt với anh Gia Khánh đó thôi.
NÓi rồi, Du Du quay lưng lại bỏ đi, Thiên Tư níu tay lại, nhưng không dám mạnh bạo như vừa nãy.
-Cô đi đâu vậy, nói chuyện đã.
-Nếu cậu muốn đứng ở đây, chút nữa tan học thì nữ sinh của ngôi trường đằng kia nhìn thấy cậu sẽ nổi loạn lên mất.
Thiên Tư vội vàng buông tay Du Du và đi theo nó,…cậu ta khá sợ những người dân quê, vì họ dám nói cũng dám làm, mà lần này lại toàn là nữ sinh….nghĩ đến vậy thôi, Thiên Tư đã thấy nổi da gà. Dạo bước trên con đường làng yên bình. Hai đứa dừng lại ở một gốc cây rất to, đứng nhìn ra khúc sông trong vắt, bên cạnh là cánh đồng cỏ rất lớn.
-Ở đây đẹp và rộng thật!
-Đều là đất của nhà cậu đó!
-Thật sao?
-Nếu như vậy, xây nhà máy lên thì thật là uổng.
-Vào chuyện chính đi, cậu đến đây làm gì?
Thiên Tư mới chợt nhớ lý do mình có mặt tại đây, và chợt nhớ đến nụ cười của Du Du với cái tên vừa nãy, vẻ mặt cậu ta nghiêm nghị trở lại.
-Cô có vẻ rất hay tươi cười khi nói chuyện với con trai nhỉ, tên Da Cá gì đó, khuôn mặt cũng tạm được, tướng tá cũng khá, vậy mà không hiểu sao lại lặn lội đến tận đây để gặp người nhà quê như cô.
Du Du không thể nhịn được nữa, câu nói vừa rồi làm cho nó đỉnh điểm của sự tức giận, nó quay phắt người lại, nhìn thẳng vào mặt Thiên Tư:
-Thứ nhất, anh ta tên là Gia Khánh, thứ 2 anh ta là người cùng quê với tôi nên về đây làm việc chứ không phải tìm tôi, và thứ 3 anh ta rất đẹp trai, chứ không phải là tạm được.
Nói rồi, Du Du quay lưng dứt khoát bỏ đi, nhưng Thiên TƯ đã nhanh chóng nắm lấy tay Du Du kéo trở lại. Du Du vùng vằng để thoát ra, nhưng dường như bất lực, cứ càng cố gắng thì Thiên Tư lại giữ càng chặt. Ánh mắt nó nhìn cậu ta đầy tức giận.
-Buông tôi ra. Cậu muốn gì nữa đây? Chẳng phải những điều cậu muốn nói chỉ để làm tổn thương tôi thôi sao?
-Tôi không hề muốn làm tổn thương cô, chỉ vì tôi thấy tức giận… tôi muốn … cô chỉ cười với một mình tôi thôi.
-Thật là vô lý. Tại sao?
-Vì khi cô cười rất…dễ thương.
Vẻ mặt Thiên Tư đang từ nghiêm nghị, bỗng dưng chuyển dần sang đỏ ửng. Lần đầu tiên lấy hết can đảm để khen Du Du, vì đối với cậu ta, đó là một điều rất khó. Du Du lúc này cũng đang cảm thấy rất bối rối, đúng ra trong lúc cậu ta đang không chú ý, nó phải đẩy cậu ta ra, nhưng không biết tại sao nó lại không kháng cự nữa, và trong lòng có gì đó rất vui…và cũng rất lạ tai.
- Tại sao lại không chọn anh Thiên Tứ, cũng không đến chỗ của tôi?
Ánh mắt nó ngoảnh đi chỗ khác, như trốn tránh điều gì đó.
-Trả lời đi chứ?
-Tôi chỉ muốn có thêm thời gian suy nghĩ.
-Vậy thì bây giờ suy nghĩ xong chưa, trả lời tôi đi.
-Nói gì cơ chứ?
Đến lúc này thì Du Du hất tay Thiên Tư ra và quay lưng lại, ngoảnh mặt đi chỗ khác, cố che giấu khuôn mặt đang buồn và bế tắc của mình.
- Dù tôi có chọn ai, thì cũng có được gì đâu cơ chứ, vì 2 người quá khác biệt với thế giới của tôi.
“Có một người phải ra đi”, đó chính là Du Du. Bởi vì người nó thích là ai đi chăng nữa, cũng không thể nào môn đăng hộ đối được. Quá chênh lệch về địa vị, về đủ thứ trên đời…
ThiêN Tư nghe câu nói rất buồn của Du Du, làm cậu ta cảm thấy rất đau lòng. Chỉ vì vậy mà cô ấy lại bỏ đi. Cậu ta không hề phân biệt giữa nó và cậu ta. Đã từ lâu, Thiên Tư xem Du Du như một người con gái mà cậu ta muốn chăm lo và bảo vệ. Thiên Tư vòng qua trước mặt DU Du và giọng nói trở nên rất nhẹ nhàng:
-Giữa tôi và cậu không có khoảng cách gì cả, chỉ là do cậu tự nghĩ ra mà thôi. Cuộc sống không thể ai nói trước được gì, cũng có thể ngày mai tôi trở thành người làm của cậu. Nếu ai chê cậu là thường dân, thì tôi sẽ tìm cách làm cho mình trở thành thường dân. Nếu có ai bàn tán, so sánh giữa tôi với cậu, tôi sẽ tự làm cho mình ngang hàng với cậu. Nếu thật sự có người nào trong nhà lấy lý do cậu không phải là quý tộc mà không chấp nhận, thì tôi sẽ từ bỏ thân phận của mình. Điều quan trọng là tôi có thể từ bỏ tất cả vì cậu.
Du Du ngẩng mặt lên nhìn Thiên Tư, lời nói của cậu ta sao lại quá chân thành và đầy tình cảm, làm cho nó cảm thấy rất cảm động và như có gì đó như được an ủi trong lòng…, nhưng liệu rằng có thể đến được với nhau?
-Nhưng có một điều mà tôi muốn biết ở cậu….
Thiên Tư vừa nói vừa bước đến gần Du Du. Du Du mở tròn đôi mắt sững sờ, bước từng bước lùi lại.
-Cậu có biết tôi buồn thế nào khi cậu không đến chỗ hẹn, và đau lòng thế nào khi nghĩ cậu đã chọn anh ThiêN Tứ?
Thiên Tư cứ bước tiếp, và Du DU cứ nhìn cậu ta mà lùi từng bước, toàn thân thấy hồi hộp, nhịp thở đang dồn dập. Cho đến khi nó bị dồn vào gốc cây, và không có thể lùi được nữa, nó định thoát qua một phía, nhưng Thiên Tư đã dùng một tay chống vào thân cây chặn nó và tay kia thì giữ chặt lấy vai.
-Tim tôi, đập rất nhanh mỗi khi nhìn thấy cậu, loạn nhịp khi đứng gần cậu, thấy đau khi nhìn thấy cậu khóc, muốn vỡ ra khi cậu thấy cậu đi cùng người con trai khác.
Thiên Tư cầm lấy bàn tay Du Du và đưa lên tim của mình. Nó giật mình khi cậu ta làm như vậy. Nó nhìn Thiên Tư đầy hồi hộp, bàn tay của cậu ta to và rất ấm, và quả thật, nhịp đập con tim đang rất nhanh và loạn nhịp…
-Chẳng lẽ chỉ mình tôi cảm thấy như vậy, chẳng lẽ chỉ mình tim tôi đập nhanh khi chúng ta ở gần nhau, còn tim cậu thì sao?
-Không. Dừng lại!...
***
-Cậu chủ Thiên Tư đã về nước, nhưng không về nhà, và nói rằng có chuyện rất quan trọng cần phải đi.
Cả bà chủ và Thiên Tứ đều không mấy bất ngờ khi nghe tin này từ quản gia Pix. Bà chủ tiếp tục vào phòng làm việc của mình. Thiên Tứ lặng lẽ bước ra khu vườn sau và ngồi vào chiếc ghế quen thuộc. Cậu ta nhớ đến cuộc gặp mặt Du Du vào buổi tối ngày hôm đó….
Du Du bước ra vườn sau, vừa lúc đó thì tất cả đèn ở vườn được thắp lên sáng rực, Du Du ngỡ ngàng, chậm rãi đến chiếc bàn được bày trí nhiều đồ ăn. NÓ rất bất ngờ những gì Thiên Tứ đã tạo ra cho nó. Cậu ta cũng cười đầy hạnh phúc khi thấy nó xuất hiện, một nụ cười mà nó đã rất thích. Thiên Tứ rút từ sau lưng ra bó hoa rất to, được tổng hợp từ rất nhiều loại hoa lạ, và đưa cho nó. Du Du cảm động vô cùng, không biết nói lời nào, chỉ là ánh mắt nhìn đầy trìu mến đối với Thiên Tứ.