TÌNH CẢM BẮT ĐẦU PHỨC TẠP
Sau buổi gặp gỡ ở công viên Cỏ Dại, DU Du cảm thấy rất lạ, nó không thể nào ngủ được, cứ quay qua lại suy nghĩ….
***
- Tại sao hôm nay cháu lại ra đây? Có chuyện gì à?
- Có lẽ ăn như vậy sẽ giúp cháu bớt khó chịu hơn.
Du Du ngồi ăn tô mì trộn cùng quản gia Pix, 2 người cứ xì xụp húp lấy húp để, vừa nóng vừa cay, vừa ăn vừa xuýt xoa cái lưỡi, trông rẩt là khẩn trương và bí mật, vì sợ mọi người trong nhà phát hiện. Nhưng nhờ vậy mà tâm trạng của nó dễ chịu hơn rất nhiều.
- Rồi, bây giờ có chuyện gì thì cứ nói ra để ngủ một giấc thật ngon.
- Bây giờ cháu hỏi ông cái này nhé! Đây là một người bạn của cháu nhờ cháu tư vấn. Cháu, à không, cô bạn cháu rất thích, à không, rất ngưỡng mộ một người, nhưng người đó đã hẹn hò với cô gái thích người đó, chứng tỏ người đó đã thích cô gái kia, và cô bạn của cháu coi như không còn cơ hội nữa phải không ạ?
- Cái gì mà lằng nhằng người đó, cô gái đó vậy.
- À, cháu cũng không biết diễn tả thế nào cho dễ hiểu nữa.
- Ta không biết tình cảm của tuổi trẻ lúc này thế nào. Nhưng đi chơi chung chưa phải là hẹn hò, mà hẹn hò chưa phải là đã thích nhau, và chưa phải là mất cơ hội cho người khác, chính vì vậy, cháu đừng có bi quan, mà phải tin vào bản thân mình.
Quản gia Pix nói những điều rất chí lí, rồi đứng dậy về phòng, nó nghiêng đầu suy nghĩ rồi lẩm bẩm lại những gì mà quản gia Pix đã khuyên, rồi nó há hốc mồm nhìn theo quản gia Pix:
- Đã nói không phải là cháu, mà là bạn của cháu mà!
Đông Nghi rất vui vì đã được đi chơi cùng thần tượng của mình, dù Thiên Tư có không thích đi chăng nữa, nhưng như thế đã là quá đủ. Ngày mai Đông NGhi sẽ hậu ta bạn Du Du ra trò. Du Du thì đã khá hơn, nhờ những lời khuyên của quản gia Pix, nó cảm thấy có tự tin hơn, và có thể dẹp đi những hình ảnh lúc chiều. Còn về Ánh Linh, có phải đêm nay sẽ là một đêm tuyệt đẹp, vì Thiên Tứ là người mà cô ấy thích cơ mà!
Thiên Tư nghĩ lại ánh mắt mà của Du Du khi nhìn Thiên Tứ, chưa bao giờ cậu ta thấy một Nhà Quê năng động, hay cười mà hôm nay lại trở nên như vậy. “Nhưng mà sao mình phải nghĩ nhiều như vậy? Chắc là do mình tội nghiệp cho cô ta. Đồ Nhà Quê ngốc nghếch đó, không chịu nói rõ tình cảm với Thiên Tứ, mà lại để Ánh Linh tấn công trước. Mà hôm nay cô ta chơi khăm mình, dám sắp xếp một cuộc hẹn cho mình với người xa lạ. Để xem mình trả thù cô ta thế nào?”. Thiên Tư thầm cười và trong đầu đang nghĩ ra những kế sách chuẩn bị áp đặt cho Du Du.
Đại Bảo, những tưởng sẽ phải vui khi đã hẹn được Du Du đi chơi, nhưng hình như cậu ta đang rất trầm tư và suy nghĩ điều gì đó. Ánh mắt lặng lẽ nhìn tấm hình thuở nhỏ, chụp chung cùng 5 người bạn ở Itê, anh em INNO, Đốc Long, và 2 cô gái nhà NAMI. Cậu ta cầm lấy tấm hình, và xoa ngón tay lên khuôn mặt của một người trong đó…
Thiên Tứ bước ra từ phòng tắm, ngồi vào bàn học, cậu ta cũng nghĩ đến cảnh đã bắt gặp ở công viên, Du Du đang đi cùng Đại Bảo, nụ cười rất tươi. Thiên Tứ đưa bàn tay lên và chạm vào môi mình, nhớ cách đây một tuần,…hình như nó có…mùi cherry….
***
***
Chiếc xe INNO Gia chở 2 cậu chủ đi qua khỏi cổng trường Nhất Kim, bất chợt Thiên Tư nói với tài xế:
- CHo dừng xe lại!
Cả Thiên Tứ và tài xế đều bất ngờ khi Thiên Tư vội vàng mở cổng đi ra.
- Có chuyện gì vậy?
- Anh cứ về trước đi, em có chuyện phải làm.
Nói rồi Thiên Tư chạy ngược về phía cổng trường. Thiên Tứ quay đầu ra sau nhìn theo bóng Thiên Tư, nhưng không tài nào đoán được suy nghĩ của cậu em khó hiểu kia.
Du Du bước đi thững thờ, nó vẫn mải suy nghĩ những gì xảy ra ở công viên Cỏ Dại. Bỗng dưng nó phát hiện có một bóng người chắn ngang trước mặt nó.
- Ủa cậu chủ Thiên Tư, sao cậu chưa về, tôi thấy xe INNO ra khỏi trường rồi mà?
- Sao cô nói cậu chủ to vậy, không sợ ở trường phát hiện à?
- Bây giờ để tránh mọi người nghi ngờ, cứ lặng lẽ đi theo tôi, không được nói lời nào.
Du Du vừa đi vừa cau mày bực tức, không biết cậu ta định giở trò gì. Nó cúi gằm mặt xuống bước đi để che giấu cái mặt đang mệt mỏi của mình. Cứ cắm đầu đi mà không thèm nhìn đường, cho đến lúc đâm sầm vào người Thiên Tư thì nó mới vội vàng ngẩng đầu lên.
- Này cô làm gì vậy, cố tình đúng không?
- Ừ thì cậu cứ cho là vậy đi.
- CÔ…cô…
Du Du thấy mình sai rõ ràng, nhưng không hiểu sao nó cứ thích trả treo với tên này.
- Chỗ này không có ai rồi đó, cậu nói nhanh lên đi, có việc gì?
- Hôm nay cô phải theo tôi đến chỗ này.
- Nhưng tôi còn công việc ở nhà!
- Tôi đã báo với quản gia Pix, cô đi công tác ở bên ngoài rồi, không có vấn đề gì.
- Nhưng mà đi theo cậu làm cái gì, ở đâu, và bao giờ mới xong, tôi phải về nhà tắm rửa, học bài, ăn uống nữa chứ!
- Thì cứ theo tôi thì biết!
- Nhưng sao tôi phải đi?
- Vì sau giờ học, cô là người làm của nhà tôi!
- “Thà tôi ở nhà dọn dẹp còn sướng hơn…” DU Du lầm bầm bước theo Thiên Tư. Còn Thiên Tư thì nở một nụ cười bí hiểm, đầy đắc chí.
Tại công viên Cỏ Dại.
- Tại sao lại đến đây, mới hôm qua ở đây mà!
- Hôm qua là một ngày tồi tệ của tôi ở đây, nên bây giờ tôi muốn cô có cảm giác đó. Cảm giác bị bắt buộc đi với người mà mình không thích.
- Thôi được rồi, đó là lỗi của tôi đã không báo trước với cậu. Vậy bây giờ cậu muốn tôi làm gì?
Thiên Tư vẫn chậm rãi ngồi xuống ghế đá, trong sự sốt ruộc, tò mò của Du Du. NHìn thái độ đó càng làm cậu ta khoái chí.
- Bây giờ tôi khát nước, cô đi mua cho tôi đi!
- Nhưng trong tiền lương của tôi không có liệt kê khoản phải chi cho cậu chủ.
Thiên Tư nghiến răng một cái, tay cậu ta móc túi để lấy cái Ϧóþ, miệng lầm bầm :”Đồ Nhà Quê keo kiệt”. Nhưng móc hết túi này đến túi kia, cậu ta vẫn không thấy cái Ϧóþ của mình đâu. Thiên Tư chợt nhớ ra là để trong cái cặp, mà cặp thì để lại trên xe. Cậu ta cau mày, trách mình sao không chuẩn bị trước tình huống này. Như vậy thì mất mặt biết chừng nào, nhất là đối với con bé Nhà Quê này thì lại càng …
- Ừm, hôm nay tôi cho cô cơ hội kiếm tiền, nếu bây giờ cô chi các khoản tôi nói, tôi sẽ trả gấp đôi chi phí đó.
- Nhưng cậu không phải là người trả lương cho tôi.
- CÔ…cô..
- Thôi được rồi, tôi sẽ trả cái nợ hôm qua cho cậu.
Nói xong Du Du quay ngoắt mặt bỏ đi, vẻ mặt thờ ở của cô ta làm cho Thiên Tư tức đến lộn ruột. “HÔm nay đến đây là để trả thù cô ta, tại sao thành ra mình cảm thấy tức giận vậy trời, cũng tại cái Ϧóþ tiền xui xẻo…”
Thiên Tư đang ngồi nhởn nhơ, bỗng chợt có một lon nước mát lạnh áp vào má mình. Cậu ta ngẩng mặt lên, thì ra đó là do Du Du đem về. Du Du ngồi xuống bên cạnh cậu ta thở hổn hển, khui lon nước của mình, vì quãng đường đi bộ đến chỗ mua nước cũng khá xa. Thiên Tư cầm lon nước nhìn nhìn rồi quát lên:
- Tại sao lại mua nước ngọt?
- Thì cậu bảo mua nước?
- Nhưng con trai ai lại uống nước ngọt.
- Thì cậu tự đi mua thứ cậu thích đi!
- Là người làm mà lại sai tôi như vậy à, có cần tôi nói lại với mẹ tôi thái độ làm việc của cô không, bây giờ cô còn đang trong giờ làm việc đó.
- Thôi được rồi, vậy cậu uống cái gì?
- Mua cho tôi thức uống gì mà của con trai hay uống đó.
Du Du bắt đầu nóng mặt, nhưng nó phải nhường nhịn cậu ta, vì nó sợ sự việc đến tai của bà chủ. Nó không muốn bà chủ có ấn tượng xấu về nó, nhất là trong công việc.
Một lát sau, Du Du thở hổn hển đem lại chỗ ghế đá lon nước. Nhìn vẻ khẩn trương, trán đầy mồ hôi của Du Du làm cho Thiên Tư rất hả dạ. Cầm lon nước trên tay, cậu ta cau mày:
- Tại sao là nước tăng lực?
- Thì tôi thấy con trai hay uống nước đó mà!
- Nhưng tôi thích uống cà phê!
Rõ ràng là THiên Tư đang thích ђàภђ ђạ nó đây mà. Nó vừa dốc sức thở, vừa nhìn cậu ta bằng ánh mắt căm thù. Ngược lại, Thiên TƯ thì đang cười rất đểu. Nhưng khuôn mặt nó bỗng dưng chuyển đổi nhanh chóng, nó nhếch mép một cái, rồi từ cái tay nãy giờ vẫn ở sau lưng, quăng ra 1 bịch rất nhiều lon nước:
- Đó, cà phê, bia, nước suối…cái gì cũng có. Sớm biết cậu sẽ như vậy mà!
Thiên Tư ngạc nhiên vô cùng, cái miệng đang cười bỗng há hốc, nhưng quả thật là Đồ Nhà Quê này cũng không phải tay vừa.
- Ồ, nghĩ lại sao không thấy muốn uống nữa, thôi cô cứ chịu khó cầm đống lon này đi, khi nào tôi khát sẽ uống.
NÓi rồi cậu ta đứng dậy đi, mặc cho Du Du chưa kịp nghỉ ngơi sau vụ đi mua nước đầy vất vả vừa rồi. Nó vừa phải thu gom đống nước, vừa vội vàng chạy theo Thiên Tư: “Đi đâu nữa đây?”
***
- Bây giờ tôi với cô sẽ chơi trò chơi cảm giác mạnh này!
Du Du nhìn lên một chiếc thuyền to kinh khủng đang chao đảo trên không, người chơi đang la hét, làm cho nó tái hết mặt mày. Mới hôm qua nó đã chứng kiến cảnh mấy cô gái bước xuống mà nôn ọe ra tùm lum. Nó lắc đầu đầy sợ sệt;
- Không đâu, tôi không chơi trò này đâu…
Nhìn thái độ đó của Du Du làm cho Thiên Tư càng phải bắt ép được cô ta lên con thuyền trò chơi đó. Cậu ta kéo thật mạnh tay Du Du đi, mặc cho nó cố phản kháng thế nào…Cho đến khi ngồi trên con thuyền, mặc dù trò chơi chưa bắt đầu, tay nó đã nắm chặt thanh sắt trước mặt, toàn thân run rẩy. Thiên Tư không thể nào nhịn được cười, quay sang nói với nó.
- Cô làm gì ghê gớm vậy, chỉ là trò chơi thôi mà, thật là Nhà Quê, mà nếu có sợ quá thì cứ dựa vào tôi nè.
Thiên Tư kề sát vào tai nó để nói mấy lời đầy trêu chọc, làm nó tức điên lên, nhưng nó không dám buông tay ra để đẩy cậu xa nó ra, nên đành im lặng chờ trò chơi bắt đầu.
Người nhân viên ra hiệu trò chơi sắp bắt đầu, tim nó bắt đầu đập rất mạnh, theo từng âm thanh của máy móc đang hoạt động, con thuyền từ từ chao đảo, lên cao từ từ, rồi hạ xuống, rồi lại lên cao hơn, hạ xuống, và cho đến lúc nó cảm thấy cao ơi là cao, thấy mình đang lơ lửng trên không, nó bắt đầu cảm thấy rất sợ hãi và chuẩn bị hét thật to, nhưng mà có một điều đã ngăn tiếng hét của nó lại, sự việc đã hoàn toàn thay đổi….