NHÂN VẬT THỨ 6 CỦA ITÊ
- Thưa bà chủ, tôi có thể hỏi một câu được không?
- Quản gia Pix, ông cứ nói đi!
- Tại sao bà lại cho cô bé đó đến đây, rồi lại vào học ở trường Nhất Kim?
- Ngay từ khi nghe quản lý Rolex ở Đum Cha kể về cô bé này, tôi đã thấy có điều thú vị rồi. Tôi muốn xem cô bé kiên cường đó có thể sống nổi ở một nơi đầy sự đố kị và sự ganh ghét như thế này hay không, và xem thử sự tính cách thẳng thắn, mộc mạc nhà quê của cô ta có làm đảo lộn truyền thống quý tộc của Nhất Kim như thế nào. Cái gì có sóng gió thì nó mới thú vị, tôi không muốn cái gì cũng cứ như cũ mãi.
- Vâng, tôi hiểu rồi thưa bà chủ!
- À, ông chuẩn bị hành lý để mai cùng lên đường chuyến công tác dài với tôi, cứ để INNO lại cho bọn trẻ!
***
Hôm nay bắt đầu buổi học đầu tiên ở Nhất Kim, nó lên gõ cửa đánh thức 2 cậu chủ, rồi vào nhà bếp để chuẩn bị phần ăn trưa ở trường. Bà Khaly đã chuẩn bị sẵn cho 2 cậu chủ, và một cái hộp cho nó, bà bảo không biết nó sẽ thích ăn cái gì nên để nó tự chuẩn bị. Đồ ăn đã được nấu sẵn vài món, chỉ cần xếp vào nữa thôi. Bà Khaly quả là chu đáo. Sau khi xếp đồ ăn vào xong, nó nhìn 3 hộp cơm, nảy ra ý định, nó chạy về phòng của mình. Khi quay lại, nó cầm theo 3 chiếc khăn mà mẹ nó làm cho nó gói cẩn thận những hộp cơm lại. Những chiếc khăn có hình những con thú khác nhau, được làm rất khéo, và bảo đảm sẽ không bao giờ “ᴆụng hàng”. Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của bà bếp trưởng, nó giải thích:
- Trang trí đẹp thì ăn sẽ thấy ngon hơn ạ!
Thiên Tư và Thiên Tứ xuống lầu và ra xe đi học, nó nhìn 2 hộp cơm rồi nhìn bà bếp trưởng. Bà Khaly ra hiệu cho nó đem ra cho 2 người họ. Nó cầm 2 cái hộp bao bởi khăn màu vàng và màu xanh dương chạy ra khi cửa chiếc xe vừa đóng. Nó gõ gõ qua lớp cửa kính ra hiệu. Khi cửa kính được kéo xuống, nó hổn hển:
- Hai cậu quên bữa trưa!
Nhìn vẻ mặt của cái tên ngồi sát bên cửa kiếng không hề chú ý đến nó, không thèm đỡ lấy hộp cơm mà nó đưa, lại còn thản nhiên nhìn đi chỗ khác, nó đoán ngay ra là Thiên Tư. Nó cảm thấy xấu hổ vô cùng, khi mà hành động của mình bị bỏ lơ như vậy, mà lại trước mặt Thiên Tứ, và sau lưng bác tài xế nữa chứ! Rồi như có một bàn tay lôi nó về từ địa ngục, Thiên Tứ đưa tay ra đỡ lấy hộp cơm, nhoẻn miệng cười và không quên: “Cám ơn cô bé”. Chiếc xe lao về phía cánh cổng cao cao, nó thấy lòng nhẹ nhàng hơn nhiều, Thiên Tứ hỏi nó có muốn đi cùng hay không, nó nhất định không chịu, dù lòng cũng hơi tiếc, vì phải né tránh tin đồn ở trường và vì cũng muốn tập thể dục buổi sáng nữa. Nó đã biết cách mở cái tấm sắt thép đồ sộ này rồi, chỉ cần bấm mật mã trên cái hộp điện tử là được, nhưng nó chưa đi vội, mà rẽ về phía có tiếng kéo cắt tỉa. Nó nhìn ông Ô và mỉm cười tít mắt:
- Chào ông cháu đi học ạ!
Rồi nó vỗ vỗ vào cái cây gần đó: “Ở nhà ngoan để ông cắt tóc cho đẹp nhé!”
Một ngày mới đầy vui vẻ…nhưng cũng đầy sóng gió…
Chậm rãi vừa đi, vừa mải ngắm nhìn những ngôi nhà thượng hạng ở Itê. Bỗng một chiếc xe màu trắng thắng gấp chặn ngang ngay trước mặt nó, cửa xe mở ra, người trên xe chậm rãi bước xuống, nó xám mặt, đó chính là Đại Bảo.
- “Bạn có muốn quá giang đến trường không?” Nụ cười baby cute đang hút hồn nó.
- À…không, mình muốn đi bộ hơn.
- Lên xe đi!
- À…mình…
Chưa kịp nói xong, một cảm giác quen thuộc, bàn tay ấm và mềm của Đại Bảo như ngày đầu tiên gặp ở trường, kéo nó bước vào trong xe một cách nhanh chóng. Ngỡ ngàng, nhưng Du Du cảm thấy rất tuyệt vời, vì đây là lần đầu tiên được ngồi trong một chiếc xe hơi quý tộc. Cách đó không xa, 1 chiếc xe màu đen đang đứng yên, chờ cho chiếc xe của Kasumi đi khuất, chủ nhân ngồi trong chiếc xe đen ấy mới ra lệnh: “Cho xe đi được rồi”. Người tài xế gật đầu: “Vâng thưa cậu chủ Kazu”…
Du Du mải mê ngắm chiếc xe sang trọng, màu trắng của nó làm Du Du tưởng tượng ra một con bạch mã, mà chủ nhân của Bạch mã sẽ là Hoàng tử…Chiếc xe này liệu có khác gì với chiếc xe màu đen của Thiên Tư và Thiên Tứ hay đi không? Ánh mắt Kasumi nhìn nó đầy thú vị. Những câu hỏi ngỡ ngàng, như: “Đây là cái gì?”, “ Cái này dùng ra sao?”…nó giật mình văng ra cái ghế khi nhấn nhầm vào cái nút gì đó mà thình lình cái màn hình LCD từ đâu kéo xuống. Cả anh tài xế và Đại Bảo đều bật cười khi thấy sự ngô nghê của nó. Khi chiếc xe gần đến trường, Du Du chợt nhớ ra điều gì đó rất đáng sợ, nó quay sang ngay:
- Mình nhờ cậu một việc được không? Nó ấp úng.
- Giữ bí mật rằng cậu sống ở Itê chứ gì?
- Sao…sao…cậu biết, mặc dù tớ sống ở đó, nhưng tớ không phải con nhà giàu mà chỉ là…
- Cả trường đang truy tìm nhân vật thứ 6, mà tớ thấy cậu không ra mặt, chứng tỏ cậu có lý do riêng mà! Yên tâm đi, mình là bạn thân của INNO mà!
Đại Bảo không để nó nói hết câu. Nó không biết cậu ta có biết cái vế còn trống kia là chữ “Oshin” hay không, nhưng cậu ta biết nó từ INNO Gia, điều đó thật là khó hiểu, nhưng cậu ta hứa sẽ giữ bí mật nên nó cũng không quan tâm nữa. Xe dừng trong khuôn viên trường, một đám nữ sinh đã mai phục từ bao giờ, bao quanh xe, các nữ sinh hô tên Đại Bảo liên tục. Lúc này Du Du phát hiện ra rắc rối nhưng đã muộn. Anh tài xế xuống xe mở cửa cho Đại Bảo trước, cậu ấy bảo cứ ngồi yên trong xe nên nó không hề nhúc nhích. Cậu ta đi vòng qua và mở cửa xe phía Du Du, và mời nó bước ra. Hành động lịch thiệp đó không làm cho nó vui vẻ, mà trái lại gây cho nó ngỡ ngàng và hoang mang vô cùng. Chẳng lẽ anh ta không nhìn thấy những ánh mắt hình viên đạn, những ánh mắt sắc như dao, căm thù, ngạc nhiên, khinh biệt dành cho một đứa nhà quê như nó hay sao. Du Du bước xuống trong tiếng xào xáo xung quanh. Du Du liên tục xua tay phân bua: “À, chỉ là đi nhờ thôi!”. Chưa kịp thuyết phục được ai thì tên Đại Bảo đã nắm tay nó kéo đi trong muôn vàn ánh mắt ngỡ ngàng, kể cả nó…
Sóng gió chưa thực sự bắt đầu…
***
- “Ồ, nghe nói cậu đi chung xe với Đại Bảo hả?” Đông Nghi tò mò hỏi nó, xung quanh trong lớp cũng có khá nhiều cặp mắt không mấy thiện cảm đang soi mói.
- Chỉ là gặp giữa đường và cậu ấy đi nhờ thôi!
- Ganh tỵ thật đấy, các hotboy chưa bao giờ cho ai quá giang cả, lúc trước có cả đống người mai phục gần đấy để được đi nhờ, mà chưa bao giờ thành công cả, bọn họ đều phớt lờ, xem ra cậu là người đặc biệt đấy!
Du Du không cho đó là điều may mắn, mà trái lại, bắt đầu từ bây giờ nó phải thật cẩn thận trước những ai yêu thích Đại Bảo, chỉ vì lên xe đi cùng với chàng hotboy thứ 3 của A1.
- Cậu có quan hệ gì với Đại Bảo?
Một giọng nói lạ từ phía sau lưng làm Du Du vô cùng hoảng hốt. Một cậu bạn cùng lớp, trông vô cùng bảnh bao, và thanh tú, nhưng ánh mắt nhìn nó lại y hệt những cô gái bu quanh chiếc xe vừa nãy.
- À, mình chỉ là tiện đường đi nhờ xe thôi.
- Có thật không?
- Thật mà. Cậu nghĩ sao khi ghép đôi một đứa như tôi với Đại Bảo?
- Chẳng hợp tí nào.
- Thì đúng vậy, bởi vậy không có gì đâu.
Cậu bạn này coi bộ cũng dễ bắt chuyện. Cậu ta không quá kiêu căng như các thành viên khác trong lớp, nhưng Du Du cảm thấy có điều gì đó hơi lạ lạ.
- Mình là Du Du, mình có thể biết cậu tên gì được không?
- Tôi là Nobu.
- Nobu? Tại sao cậu lại quan tâm đến Đại Bảo như vậy?
- Không liên quan đến cậu.
Sau vài câu trò chuyện, vẻ mặt lạnh lùng của cậu ta lại trở về như cũ. Du Du biết nếu mình có khai thác tiếp cũng không được gì thêm, nên đành quay lên.
Giờ nghỉ trưa, Du Du đi tìm cho mình một vị trí yên tĩnh cho riêng mình, nó rón rén, tránh những cặp mắt thù địch. Cuối cùng nó tìm được một góc khuất trên khu sân thượng của khối 10. Có hẳn một cái bậc cho nó ngồi và trải bữa ăn trưa của mình ra đó. Nó không dám ngồi ăn trưa cùng Đông Nghi, vì sợ Đông Nghi sẽ phát hiện ra hộp cơm “dị” của nó mất. Nó hít một hơi thật dài, trên sân thượng thật là mát, gió Ⱡồ₦g lộng, dễ chịu, y như đứng trên cánh đồng của Đum Cha, chỉ có điều là không có mùi thơm của những cây cỏ quen thuộc. Nó mở hộp cơm của mình ra, thích thú ngồi ăn. Có ít nhất là 2 khuôn mặt ở A1 sửng sốt khi hộp cơm của họ được bao bọc một cách quá con nít, một hộp màu vàng, và một hộp màu xanh…
Hết giờ trưa, Du Du quay về lớp, nó thấy Thiên Tư đang đi ngược chiều. Nó đoán ra ngay mà không lưỡng lự giữa 2 anh em, vì ánh mắt khinh miệt đang hiện rõ trên mặt hắn ta, nhìn thấy nó mà vẫn như không. “Lửa hận” trong lòng nó đang bùng lên sùng sục, nhất là cú quê hôm qua ở phòng Thiên Tứ, báo hại nó đứng ૮ɦếƭ trân không biết giải thích thế nào, cũng may Thiên Tứ chỉ cười và giải vây cho nó bởi câu nói: “Cô bé đừng để ý đến lời chọc ghẹo của Thiên Tư”, và rồi còn vụ cơm hộp sáng nay, bao nhiêu đó thôi cũng đủ nó ăn tươi, nuốt sống cái tên hách dịch này. Cả 2 vẫn bang bang thẳng đường mình đi, và nếu tiếp tục như vậy, họ sẽ va vào nhau, nhưng dường như không có ai có ý định nhường đường cả. Du Du hất cái mặt có nó lên, và bước đi rất vững vàng. Đến giao điểm của 2 người, nó vẫn ưỡn mình ra, cố tình cho có sự va chạm, để cho Thiên Tư biết con nhà nông như nó mạnh đến cỡ nào. “Cốp!” . Vai và một phần cánh tay va vào nhau rõ mạnh, nó vẫn lướt qua như không có gì xảy ra, một cái liếc xéo của Du Du gửi đến Thiên Tư, nó thì thầm đủ cho 2 người nghe: “Ở trường, tôi với cậu ngang nhau, không phải cậu chủ với người làm, bởi vậy đừng nghĩ tôi sẽ nhường cậu”, rồi nó giơ chân đạp thật mạnh xuống chân Thiên Tư. Chưa chuẩn bị được tình huống bất ngờ này, cậu ta “dính đòn”, co chân lên vì đau. Du Du bước đi sung sướng, vì trả được phần nào mối thù, nhưng vẻ mặt thì chẳng vui vẻ tí nào, ngược lại còn nhăn nhăn như khỉ. Đi được một đoạn khá xa, nó nép vào bức tường, xoa xoa cái vai, cái tay và bàn chân đau vì dồn lực quá lớn. Thiên Tư đứng tại chỗ một mình, cũng đang xoa xoa thương tích, cậu ta lẩm bẩm:
- Đồ Nhà Quê, lúc nãy tôi mà không hơi nghiêng người thì cái vai của cô ૮ɦếƭ chắc, đúng là đồ cứng đầu, mà cô ta cũng mạnh thật!
Đông Nghi ngỏ ý cùng về với Du Du, vì sợ rằng nó sẽ bị phục kích bởi fan của Đại Bảo, nhưng Du Du từ chối, vì không muốn Đông Nghi biết chỗ mình ở. Nó phóng thật nhanh khi chuông trường vừa báo hiệu. Cũng may không bị ai theo dõi, hoặc không ai quan tâm lắm vì nhìn nó chẳng có tí gì thu hút cơ mà, nó nghĩ vậy và thấy: không đẹp hóa ra lại may mắn cho nó trong tình huống này…
***
Du Du nhảy bổ ra từ phía sau bức tường.
- Tại sao cậu lại đi theo tôi.
Nó vô cùng ngạc nhiên khi người đứng trước nó lúc này là anh chàng cùng lớp, Nobu. Nó đã nghe có tiếng chân đi theo sau khi rời trường không xa, nó nép vào để bắt quả tang tại trận, để hung thủ không thể chối cãi. Vẻ mặt hốt hoảng của cậu bạn Nobu làm nó vô cùng ngạc nhiên, vì vẻ mặt đó khác hẳn vẻ mặt lạnh lùng trên lớp.
- Tôi…tôi…
- Nói mau, không thôi tôi la lên bây giờ!
- Tôi chỉ muốn theo cậu xem cậu có về cùng Đại Bảo nữa hay không thôi.
- Việc đó thì liên quan gì đến cậu?
- Vì…vì…
- Vì sao?
- Vì tôi để ý Đại Bảo..
Câu trả lời làm Du Du choáng váng. Nó không hiểu câu trả lời này cho lắm, nhất là trong tình huống này. Quả thật là một ngôi trường kì lạ và cũng có những con người quá kì lạ…
- Mình cũng không biết sao mình lại rất thích Đại Bảo nữa.
- Nhưng cậu là con trai, và cậu lại rất đẹp trai cơ mà!
- Mình không biết, lúc trước mình cũng đã quen bạn gái, nhưng không hiểu sao khi gặp Đại Bảo tim mình lại đập mạnh đến như vậy, và từ đó, mình xem Đại Bảo như là một thần tượng trong lòng mình vậy.
- Trời ạ, lúc đầu nhìn cậu mà mình phải ngất ngây theo, vì cậu quá đẹp trai, vậy mà…Mình hiểu rồi, cái đó là do tâm lý con người thôi, từ từ rồi cậu sẽ chữa được bệnh này, nếu có thể giúp thì cậu cứ nói với mình.
- Nhưng cậu đừng nói với ai là mình thích Đại Bảo nha.
- Được, nhưng với một điều kiện.
- Gì cơ?
- Cậu phải gia nhập nhóm của mình với Đông NGhi, và kết bạn với tụi mình, được chứ!
- Ok
Vậy là Du Du đã có thêm một người bạn mới, mặc dù với tính cách kì dị, và hơi “lưỡng tính” một chút, nhưng anh chàng này có vẻ rất chân thật, và gần gũi, chứ không hề lạnh lùng và kênh kiệu như một số người trong lớp, và điều thú vị là anh ta lại thích Đại Bảo nữa cơ chứ