Ngoan, Về Đây Em Nuôi! - Chương 13

Tác giả: Lập Xuân

Anh như bất lực, mất tất cả rồi. Mất rồi.
À phải rồi, bây giờ chỉ có một người mới giúp đỡ được anh thôi , là Mỹ Ngọc. Chỉ có thể là Mỹ Ngọc.
...
Anh đi tìm Mỹ Ngọc ở khắp nơi. Đi đến ngôi nhà năm xưa thì người ta nói cô không còn ở đấy nữa, cô đi rồi, vừa mới ra đi vào hôm qua.
Sau vài tuần mệt mỏi tìm kiếm cô, anh cũng đã gặp cô. Anh mời cô vào quán cà phê nói chuyện, cái quán cà phê chứa đầy kỉ niệm vui buồn.
"Anh tìm em? Để làm gì?"
Cô nhìn anh, chậm rãi hỏi. Anh vẫn như thế, vẫn ấm áp như ngày nào. Nhưng từ khi anh ra đi, Mèo Con trong tim cô đã ૮ɦếƭ rồi. Không còn là Mèo Con nữa. Mà bây giờ là Hạo Nhiên, một Hạo Nhiên hoàn toàn khác.
"Anh...xin...lỗi."
"Có gì phải xin lỗi? Em không quan tâm nữa rồi, anh có biết khi anh đi em đã đau đớn đến thế nào không? Trong 5 năm qua em luôn tìm kiếm anh, tìm được rồi thì sao? Anh lơ đi, và xem như ta không quen biết. Anh giàu mà, anh có tiền, anh sẽ không còn nhớ đến cô Mỹ Ngọc ngày nào, cô Mỹ Ngọc luôn chờ anh về cùng ăn cơm. Cùng anh ăn những món đạm bạc. Tiền quan trọng lắm hả anh? Quan trọng hơn tất cả sao? Quan trọng đến mức anh đánh đổi đi người thương yêu anh nhất?"
Cô nói. Hai hàng nước mắt vô thức tuông rơi.
"Em... hiểu lầm rồi..."
"Hiểu lầm? À, em hiểu lầm, hiểu lầm anh là người tốt. Phải không?"
Anh lắc đầu, khoé mắt đỏ hoe.
Thật ra, anh bị mẹ anh ép buộc, để cứu bố anh, anh phải đánh đổi tất cả. Bạn bè hay kể cả người mình yêu thương nhất. Có xứng đáng không? Giàu có mà không được ở cạnh mình yêu thương, tất cả...tất cả...anh không cần. Nhưng cô chưa bao giờ biết được điều đó. Làm sao mà biết được. Anh vô tội, anh rất yêu cô. Nhưng...trong vô vọng.
"Anh về đây, cảm ơn và xin lỗi, người con gái anh từng yêu."
Anh bước chậm rãi ra về, từ xa ánh sáng đèn xe chiếu thẳng vào mắt anh, anh lấy tay che đi ánh sáng đó, thì...
Rầmmm
Anh ngã xuống đường, máu và nước mưa hoà vào cùng dòng nước mắt.
Anh đã ra đi...Ra đi khi còn chưa giải thích được với cô gái anh yêu.
Hôm nay, mưa rất lớn, mưa khóc cho nỗi buồn của anh.
Cô chạy ra, ôm lấy anh hơi thở ấm áp và mệt mỏi, không còn chút sức lực.
"Anh ...."
Cô thét lên trong mưa.
"Anh yêu em..."
Anh nở một nụ cười, rồi ra đi. Ra đi mãi mãi.
Người ta thường nói, mối tình đầu sẽ không đến được với nhau, đôi khi ta đã bỏ lỡ đi những thứ tốt đẹp nhất. Cơ hội chỉ đến một lần, không bao giờ đến lần hai. Hãy trân trọng những gì bạn đang có và quên đi những gì gọi là "quá khứ" để chào đón tương lai tốt đẹp phía trước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc