Chương 90: Ngoại truyện Tố Giản 6Lục Giản đưa mắt nhìn Châu Tố đi về phía xe mô tô kia, sau đó anh nhìn thấy Lý Đình ngồi trên chiếc xe đó.
Lý Đình cũng nhìn thấy Lục Giản, anh ta nhíu mày, giống như nhìn thấy một con sư tử khác xâm lược lãnh thổ của mình.
Châu Tố đi đến trước mặt Lý Đình, anh ta cầm mũ bảo hiểm lên, ân cần giúp cô đội xong thì cài khóa.
Cảnh tượng hai người thân thiết bị Lục Giản nhìn thấy hết.
Lý Đình rồ ga thả một làn khói lại, chở Châu Tố rời đi. Bàn tay Lục Giản để trong túi siết chặt lại, sắc mặt cũng sầm xuống, trong lòng nghẹn lại đến không thở nổi.
Hai người bọn họ... Có phải đang quen nhau không?
Chuyện này hoàn toàn khác với những gì anh mong đợi, cô thực sự chỉ lấy tiền của anh và bỏ đi, một câu cô cũng không muốn nói với anh.
-
Xe máy chạy đến một căn biệt thự, sau khi xuống xe, Châu Tố bước xuống, cô cởi mũ bảo hiểm ra, nhìn thấy Lí Đình đang nhíu mày nhìn mình, "... Sao thế"
“Sao đột nhiên tên đó lại tìm đến cậu?” Giọng anh ta rất trầm.
Cô hơi sững sờ, trả lại mũ bảo hiểm cho anh ta: “Chỉ để trả lại tiền thôi, còn có chuyện gì được nữa”.
"Tôi tưởng... Hai người không liên lạc nữa."
"Bọn mình vốn đâu có liên lạc nữa đâu." Châu Tố cười, "Được rồi, đi vào thôi."
Cô xoay người đi vào trong, nụ cười trên mặt cũng dần mất đi.
Có trời mới biết hôm nay Lục Giản động phải dây thần kinh nào, vì một tệ mà chạy đến ký túc xá của cô. Cô mà biết trước vậy có phải nên để anh thiếu cô nhiều một chút không?
Châu Tố lấy lại tinh thần, mình đang nghĩ gì thế này, cô nhanh chóng chặt đứt suy nghĩ vừa rồi -- chẳng lẽ cô còn muốn dây dưa vào anh?
Không đâu.
Cô sẽ không ngốc như vậy.
Lý Đình đuổi theo cô, anh ta khoác lên người cô một cái áo khoác, "Đừng để bị lạnh..."
Cô vô thức né qua một bên, Lý Đình thoáng sửng sốt, cô mỉm cười: "Không cần đâu, nóng lắm."
Anh ta nhíu mày, không nói gì.
Thái độ của Châu Tố đối với Lý Đình, hai người họ đều biết rõ -- chỉ có thể làm bạn bè. Lý Đình cũng dần dần nghĩ thông, anh ta ở bên cạnh cô, làm một người anh trai chăm sóc cô cũng rất tốt.
-
Lục Giản trở lại phòng ký túc xá, anh ngồi vào bàn học của mình. Ai nói gì với anh, anh cũng chỉ đáp lại với thái độ thờ ơ, cả người anh tỏa ra hơi thở xin đừng đến gần. Anh Mập và Tề Dịch không biết có chuyện gì xảy ra, cũng không dám hỏi. Lúc Du Hàn trở về phòng, cũng nhìn thấy cảnh này.
Hơn mười giờ tối, anh Mập đột nhiên muốn đi cửa Đông ăn thịt xiên nướng, hỏi mọi người có muốn cùng nhau đi không. Lục Giản từ chối, Du Hàn cũng nói không ăn đồ ăn vặt, anh Mập không rủ được bọn họ, cuối cùng chỉ có Tề Dịch cùng đi.
Du Hàn tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra ngoài, Lục Giản quay đầu lại nhìn thấy anh, mở miệng gọi lại.
"Sao thế?" Du Hàn hỏi.
Lục Giản mấp máy môi, "Chuyện đó... Tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
"Ừm."
"Làm sao để biết được, có phải bản thân thích một cô gái hay không?" Lục Giản ho khan hai tiếng, xoa dịu bầu không khí xấu hổ.
Du Hàn liếc Lục Giản một cái hỏi lại: "Cuối cùng cậu cũng ý thức được mình thích Châu Tố rồi à?"
Lục Giản ngây người, "Cậu... " Anh muốn phủ nhận, nhưng đáp án kiên định trong lòng làm cho sửng sốt.
Du Hàn lại nói cho anh biết thêm một sự thật khác:
"Nhưng bây giờ có khả năng là cậu đã không còn cơ hội."
"Cậu hẳn hiểu rõ tính cách của Châu Tố, hiểu cô ấy là người thế nào."
Vẻ mặt Lục Giản trầm xuống, mấy giây sau mới lên tiếng: "Bây giờ có phải mình không quấy rầy cô ấy nữa mới là đúng không?"
"Cậu cảm thấy bản thân nhịn được sao?"
"..."
Du Hàn cầm điện thoại lên, nhìn tin nhắn, "Cậu còn có chuyện gì không? Không thì tôi đi gọi điện thoại cho bạn gái."
Lục Giản: "..."
Du Hàn đi ra ngoài ban công, còn Lục Giản chìm vào trầm tư.
-
Chuyện trả tiền lại giống như một khúc nhạc dạo trôi qua, vài ngày nay Châu Tố không nhìn thấy Lục Giản, gợn sóng nhỏ cũng rất nhanh lặng lại, cô cũng bình tĩnh hơn.
Sáng sớm ngày thứ tư có một tiết buổi sáng. Bởi vì giảng viên tiếng Anh thông báo rằng buổi học này sẽ là một bài trắc nghiệm, Châu Tố chịu đựng cơn buồn ngủ vực đầu dậy đi học.
Lớp tiếng Anh chia làm ban A và ban B, giờ học khác nhau, Châu Tố học lớp B, nên Bối Doanh Doanh và Lê Thiến đã ra cửa từ sớm.
Cô lề mề đến gần tám giờ mới đi xuống lầu.
Tòa nhà dạy học cách khu ký túc xá khá xa, cái giờ này cô không muốn chạy xe đến lớp nữa, cô dứt khoát chờ xe buýt của trường học.
Cô đến trạm xe buýt để chờ xe, có bạn học cùng lớp thấy cô, lại gần nói chuyện với cô, "Châu Tố, hôm nay cậu nghĩ thế nào mà lại đi học thế này?"
Cô nhếch miệng, "Bởi vì bài kiểm tra trắc nghiệm."
"Cũng hiếm thấy đó, hôm nay phải dậy sớm, mình cũng phải liều cái mạng già này ngồi dậy."
Châu Tố cười cười, cô hơi nghiêng đầu nhìn qua, thấy có một nam sinh đứng phía sau cô, cách khoảng ba mét --
Lục Giản.
Anh đeo cặp sách, mặc một cái áo sơ mi kẻ sọc đen trắng, đứng trong đám người làm nổi bật lên dáng vẻ cao gầy của mình.
Sao anh lại ở đây?
Dựa theo những gì hiểu biết của cô về anh, sáng hôm nay anh cũng sẽ có một hoặc hai tiết, nhưng bình thường bảy giờ rưỡi anh đã ra cửa rồi.
Chẳng lẽ hôm nay Lục Giản cũng ngủ nướng?
Cô ngẩn người nhìn anh, không ngờ ánh mắt của anh đột nhiên cũng nhìn về phía này.
Bốn mắt chạm nhau, Châu Tố là người bại trận trước, cô nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác.
... Cô thật sự không muốn ᴆụng phải anh.
Mà Lục Giản ở bên này nhìn thấy Châu Tố, anh cật lực đè xuống cảm xúc trong lòng lúc này.
Cô không nhìn anh nữa, nhưng ánh mắt của anh vẫn dán trên người cô.
Châu Tố nói chuyện với bạn học, cô muốn che đậy chút cảm xúc đang dần dâng lên trong lòng cô. Nhưng cô lại cảm giác được sau lưng mình nóng rực, dường như có người đang nhìn chằm chằm cô --
Lúc cô đang suy nghĩ lung tung, sao cô lại phải tự làm bản thân không thoải mái làm gì?
Mà anh sao lại để ý đến cô chứ.
Cô bực bội nhìn điện thoại, sao giờ này xe buýt của trường vẫn chưa đến. Cô tùy ý nhìn qua bên cạnh, đột nhiên thấy Nam Vân học lớp bên cạnh từ ký túc xá đi ra.
Cô nhìn thấy Nam Vân cũng để ý thấy Lục Giản, nên đã đi đến bên cạnh anh, muốn nói chuyện với anh.
Châu Tố quay lại không nhìn bọn họ nữa, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Đã rất lâu rồi cô không đến câu lạc bộ rubik, trong cuộc sống bình thường rất ít khi chạm mặt Nam Vân. Dù bây giờ cô không theo đuổi Lục Giản nữa, nhưng sự chán ghét đối với tình địch cũ thì chưa hề giảm một chút nào.
Tại sao lâu như vậy rồi mà Nam Vân vẫn còn bám lấy Lục Giản? Vẫn chưa từ bỏ nữa? Cô ta còn kiên trì hơn cả cô!
Bạn cùng lớp đứng bên cạnh Châu Tố cũng để ý thấy ánh mắt của cô, bạn học thuận miệng hỏi: "Nam sinh kia là bạn trai của Nam Vân à?" Bạn học này ở bên cạnh phòng ký túc xá của Nam Vân.
Châu Tố: "...?"
"Chắc không phải đâu." Cô vô thức phủ nhận.
"Nhưng mình thấy nam sinh đó và Nam Vân cùng nhau đợi xe buýt ở đây mấy ngày rồi."
"Hả?"
"Phải mà," bạn học nữ nói trong giờ học buổi sáng mấy ngày nay, cô ấy thấy Lục Giản đang đợi xe buýt ở đây, một lúc sau Nam Vân cũng đi ra, giống như hôm nay.
Châu Tố sửng sốt, trong đầu phút chốc có hàng ngàn suy đoán nảy ra.
Hóa ra Lục Giản không phải là do ngủ nướng, mà là để đợi Nam Vân?
Tên lừa đảo này, còn nói cái gì mà học tập thật giỏi?
Đầu Châu Tố giống như chợt nổ tung, có một ngọn lửa đang bùng cháy. Cô quay lại nhìn anh, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô, một giây sau --
Cô tức giận trừng anh một cái.
Lục -bị oan uổng hoàn toàn không hiểu tình huống gì - Giản:??? Vẻ mặt hoang mang.
Trong lòng anh nghĩ, hôm nay vất vả lắm mới ở trạm xe buýt gặp được Châu Tố đi học tiết buổi sáng. Có phải cô phát hiện ra mục đích của anh, nên thấy phiền chán vì sự xuất hiện của anh không?
Lục Giản cúp mắt, không ngờ kế hoạch của bản thân lại vụng về như vậy.
Nam Vân vẫn không ngừng ồn ào bên tai, “Lục Giản, gần đây cậu...”
Trong lòng anh đang rất rối loạn, mặt lạnh cắt ngang thời của cô ta: "Để tôi yên một lúc được không?"
Nam Vân: "..."
Một lúc sau xe buýt của trường học đến, Châu Tố lên xe, ngồi ở ghế bên ngoài ở hàng đầu tiên.
Lục Giản lên xe khá trễ, đúng lúc đứng ở bên cạnh cô, vịn tay cầm.
Khóe mắt của Châu Tố liếc nhìn nam sinh mặc áo sơ mi đen trắng đứng bên cạnh. Nhịp tim cô đập nhanh, không dám ngẩng đầu, trong lòng mặc niệm: Anh không có ở đây.
Sau khi xe khởi động, cô càng trở nên bối rối, không kiềm chế nổi cảm xúc, nhắm mắt lại, chống cằm đầu hơi lắc lư.
Đột nhiên xe phanh gấp, cả người cô theo quán tính đổ về phía trước, trán của cô đột nhiên cảm nhận được một xúc cảm ấm áp, một bàn tay che trán của cô lại.
Châu Tố ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Lục Giản.
Anh thu tay lại, khàn giọng nói:
"Xin lỗi, tôi sợ đầu cậu bị đập đau."
Châu Tố:??!!
Đây, đây là tình huống gì thế này!
Châu Tố bị dọa ngây người, khóe môi cô giật giật, "... Cảm ơn."
Cô rủ mắt xuống, che giấu biểu cảm thay đổi của mình, không ngờ một lúc sau trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nam: "Hôm qua, cậu... Không có tiết buổi sáng sao?"
Châu Tố vốn không muốn đáp lại anh, nhưng rồi do dự một lúc vẫn nói: "Không dậy nổi."
Không dậy nổi ---
Lục Giản cố nén cười.
Lái xe hô: "Sắp đến tòa nhà giảng đường rồi." Mọi người trên xe lục ᴆục chuẩn bị xuống xe, Lục Giản đi sau lưng Châu Tố, hỏi một câu: "Xế chiều hôm nay... Có phải lớp các cậu có một khóa học tự chọn đi xem phim nước ngoài?"
Châu Tố xuống xe, quay đầu liếc anh, "Cậu hỏi chuyện này làm gì?"
"Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi..."
Châu Tố hất cằm, "Còn lâu mới nói cho cậu biết." Cô chạy một đường thẳng vào trong phòng học.
Lục Giản nhìn bóng lưng chạy đi của cô, cảm giác trống vắng trong lòng mấy ngày nay cuối cùng cũng giống như có gì đó lấp đầy.
Cảm giác cực kỳ khác lạ đến mức anh không thể diễn tả thành lời.
Đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm qua, Lục Giản- luôn tập trung vào học hành - cảm nhận được.
-
Châu Tố vốn không hiểu sáng nay Lục Giản hỏi cô câu đó rốt cuộc là có ý gì, cho đến khi tham gia tiết học tự chọn buổi chiều.
Cô vốn muốn định trốn trong ký túc xá, không muốn nhúc nhích, nhưng vừa về đến phòng ký túc xá Bối Doanh Doanh đã gọi điện thoại cho cô: "Tố Tố, cậu mau đến đây đi! Hôm nay cô điểm danh đó, tất cả mọi người đều phải tham gia!"
Châu Tố "vụt" một tiếng từ trên giường bật dậy, "Mợ, điểm danh ba tuần liên tiếp!" Cô nghĩ hai tuần trước đã điểm danh rồi, tuần này chắc sẽ không điểm danh nữa.
Cô nói vào điện thoại sẽ lập tức đến, đang định tắt điện thoại, Bối Doanh Doanh lại nói: "À thì Tố Tố, mình có chuyện muốn nói với cậu..."
"Hả?"
Mình ở lớp nhìn thấy -- Lục Giản."
"??!"
"Cậu nói gì!"
Bối Doanh Doanh: "Mình cũng không vì sao cậu ta lại ở đây..."
Châu Tố ngẩn người.
Lục Giản làm gì ở khóa học tự chọn của khoa ngôn ngữ của bọn cô?!
-
Nếu như Lục Giản đã không biết vì sao lại ở đó, đánh ૮ɦếƭ cô cũng sẽ không đi. Nhưng hôm nay giảng viên lại điểm danh, cô phải nhanh chóng chạy đến đó điểm danh...
Phòng học môn tự chọn rất lớn, không sợ không có chỗ ngồi, chỉ là nếu đến trễ sẽ phải ngồi hai hàng trên đầu, bởi vì tất cả mọi người đều chen nhau ngồi phía sau.
Bối Doanh Doanh đến trước đã nhắn tin cho Châu Tố nói là vì cô đến trễ nên không giữ được chỗ cho cô, cô nói không sao, cùng lắm là ngồi ở hàng phía trước, đến khi cô bước vào cửa --
Cô nhìn thấy Lục Giản ngồi nghiêm chỉnh là hàng ghế thứ hai.
Nội tâm Châu Tố: "..."
Hàng thứ hai chỉ còn một chỗ trống bên cạnh Lục Giản, hàng đầu tiên thì hoàn toàn trống không, cô hoàn toàn không muốn lựa chọn giữa hai vị trí này, ánh mắt đảo một vòng xung quanh xem còn chỗ nào không, cuối cùng cô cũng thấy được hàng ba còn một chỗ trống!
Ánh sáng của hy vọng đây rồi!
Cô ấy cúi xuống và định chạy lại thì đột nhiên giọng nói của cô giáo truyền qua micro vang lên khắp cả lớp:
"Đừng ngồi phía sau, em lên trước ngồi đi."
Châu Tốc khóc ròng trong lòng.
Cô đành phải đứng thẳng người lên nhìn về phía Lục Giản. Còn anh thì từ khi cô bước vào cửa anh đã để ý đến cô.
Châu Tố do dự hai giây, cuối cùng cũng lựa chọn ngoan ngoan ngồi xuống bên cạnh Lục Giản.
Hàng đầu tiên là nơi thỉnh thoảng nổi thẳng ánh mắt tâm hồn và phải giao lưu với giáo viên, đời này cô cũng không bao giờ muốn rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Sau khi cô ngồi xuống, đầu quay qua một bên không nhìn Lục Giản, nhắm mắt thở dài một hơi.
Vì sao mà cô vất vả lắm mới rời khỏi được một số người, nhưng rồi cảm giác tồn tại lại dần dần tăng lên?
Lục Giản nhìn cô, anh mắt chặt 乃út trong tay nuốt nước bọt một cái.
Châu Tố không muốn nói chuyện với anh, cuối cùng anh không nhịn được: "Buổi trưa hôm nay... Cậu dậy trễ sao?"
Lúc này cô mới quay đầu lại nhìn anh một cái, khẽ trả lời: "Có liên quan gì đến cậu sao?"
"..." Lục Giản khẽ nhíu mày.
Châu Tố lấy điện thoại ra, mở Wechat nhắn tin vào nhóm ký túc xá: [Mình tức quá.]
Lê Thiến: [Tố Tố, hình như Mình biết mục đích của cậu rồi nhé /cười xấu xa/.]
[Mục đích cái rắm á, ở đâu ra mục đích! Mình không hề muốn ngồi kế Lục Giản nhé!]
Châu Tố tắt điện thoại, trừng Lục Giản một cái: "Sao hôm nay cậu lại đến lớp của bọn tôi?"
Lục Giản nói lời văn anh đã soạn sẵn ra: "Tôi thật sự thích xem bình phẩm phim nước ngoài, nghe nói khoa các cậu có mở nên tôi đến nghe một chút."
Châu Tố: Nghe nói.
Chắc là nghe Nam Vân nói hả.
Trong lòng cô "rít" lên một tiếng, quay qua không nhìn anh nữa.
Lục Giản hoảng hốt, không phải tâm tư của anh lại bị cô nhìn thấy rồi đấy chứ?
Anh không dám nói thêm gì nữa.
Mấy bạn học ngồi bên cạnh nhìn thấy Lục Giản, trong lòng bọn họ đều rất tò mò, đoán xem anh chàng đẹp trai này chui từ đâu ra.
Hôm nay chiếu một bộ phim, xem trong hai tiết học, và bài tập là sau khi xem xong về viết một bài bình phẩm 500 từ bằng tiếng Anh.
Cô giáo tắt đèn và nói với mọi người bầu không không khí sẽ hơi kinh khủng, vì bộ phim này nói về một vụ án Gi*t người.
Châu Tố nghĩ nếu đã đến đây cô sẽ tận hưởng xem phim.
Mở đầu phim là đoạn nhạc nền rất rùng rợn, lông tơ của cô dựng đứng cả lên, cố gắng uống nước để đánh lạc hướng sự chú ý của bản thân.
Thật ra, cô rất nhát gan, không dám xem phim ma, cũng hơi sợ loại hồi hộp, kịch tính như thế này.
Khi tình tiết của bộ phim tiếp tục tiến triển, bầu không khí dần trở nên đáng sợ. Bóng đen dần bao trùm cả bộ phim, cô vô thức che nửa mắt lại, bỗng giọng nói trầm thấp của Lục Giản vang lên bên tai:
"Đoạn này không có gì đáng sợ đâu, không có gì xảy ra cả."
Châu Tố lúng túng bỏ tay xuống: "... Ồ."
Sau vài phút, khi nhân vật chính bước vào tòa nhà một mình, tiếng nhạc nền rùng rợn một lần nữa nổi lên, Lục Giản nói: "Kẻ sát nhân đứng sau chuẩn bị xuất hiện."
Châu Tố:!!
Cô trừng mắt nhìn anh: "Này, cậu có thể đừng spoil nữa được không!"
Lục Giản bị cô nói có chút luống cuống, giọng nói không được tin tự nhiên: "Không phải, là tôi sợ cậu bị dọa thôi."
Châu Tố: "..."
Anh xem phim đi chứ, nhìn tôi làm gì?