Sau khi đốt pháo hoa, Du Hàn ôm cô gái nhỏ đang đỏ mặt đi xuống dưới lầu, anh nhìn cô, trêu chọc cô cười nói: "Người khác không biết, còn tưởng Doanh Doanh là một cái đèn Ⱡồ₦g đỏ."
Qua mấy giây sau cô mới kịp hiểu ý của anh, sờ gương mặt nóng hổi của mình, rất tức giận.
Anh mới là cái đèn Ⱡồ₦g đấy!
Đến cửa nhà, Du Hàn mở cửa đi vào, Du Linh đang ngồi trên ghế sô pha nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng động, lập tức đứng lên, tiến lên đón: "Cô Doanh Doanh đến rồi, đốt pháo hoa xong rồi sao?"
"Cháu chúc dì năm mới vui vẻ ~" Trên mặt cô đầy ý cười, "Pháo hoa đẹp lắm ạ."
Du Linh cười đón hai đứa vào trong nhà, bảo bọn họ mau ngồi xuống, trên bàn trà có rất nhiều bánh ngọt hạt dưa, còn có cả đồ ăn vặt Du Hàn chuẩn bị cho cô, cô vừa nhìn liền không thể rời mắt được.
Du Linh đi vào bếp rót nước cho bọn họ, lúc đi ra bà lấy ra một cái lì xì đỏ rực đưa cho cô: "Nào, dì Du cho cô tiền mừng tuổi."
Bối Doanh Doanh nhìn Du Hàn, có hơi xấu hổ: "Dạ dì ơi không cần đâu ạ, cháu đã học đại học rồi..."
"Cháu cứ nhận đi, Tiểu Hàn cũng có đó, học đại học thì trong mắt chúng ta vẫn còn là một đứa trẻ."
Du Hàn sờ đầu của Bối Doanh Doanh, "Em nhận đi."
"Vậy cháu cảm ơn dì ~" Cô vui vẻ nhận lì xì.
Du Linh ngồi xuống ghế sô pha, hỏi: "Tiểu Hàn, áo lông dê hôm qua con đưa cho mẹ là của cô Doanh Doanh mua cho mẹ sao?"
Hai người ngẩn người, Du Hàn lên tiếng: "Sao mẹ biết..."
Du Linh bất đắc dĩ cười một tiếng: "Con là con trai sao biết chọn mấy loại quần áo như này? Hơn nữa trước đó bà chủ còn vòng vo hỏi kích thước quần áo của mẹ. Hôm qua mẹ mới nghĩ ra, chắc hẳn là cô Doanh Doanh cẩn thận, muốn mua cho mẹ một bộ."
Mấy ngày trước lúc hai người đi trung tâm thương mại, Bối Doanh Doanh lôi kéo Du Hàn cùng đi chọn cho Du Linh vài cái áo len, nói là quà năm mới cho Du Linh, nhưng cô lo lắng bà ngại nhận, nên bọn họ nói là Du Hàn mua.
"Cô Doanh Doanh, sau này không cần tốn kém như vậy đâu, dì còn nhiều quần áo lắm."
"Không sao đâu dì, Du Hàn cũng tặng cho bố mẹ cháu nhiều quà lắm, cháu không tặng lại thì không lễ phép lắm, mẹ sẽ mắng cháu mất." Cô nghịch ngợm cười một tiếng.
"Đứa nhỏ này..." Du Linh cười đến nếp nhăn ở khóe mắt hằn lên.
Mọi người cùng nhau xem chương trình cuối năm, một lúc sau Du Linh đi vào bếp xem xôi ngọt thập cẩm còn đang ở trên bếp, Du Hàn đi vào theo.
Ở trong phòng bếp, "Mẹ, lát nữa mẹ không cần lấy cho Doanh Doanh đâu, vừa rồi cậu ấy ăn nhiều đồ ăn vặt quá, sợ là ăn không nổi nữa." Du Hàn nói.
"Nhưng vậy sao được, lát nữa mẹ cứ mang ra, các con mỗi đứa ăn một ít là được."
Anh cười, "Vậy vừa rồi lúc trước khi ra ngoài con muốn ăn mẹ còn không cho? Bây giờ đã thương Doanh Doanh hơn rồi."
"Con thì có gì tốt để thương?" Du Linh cũng cười theo, bà quay đầu nhìn cô gái nhỏ ngồi trong phòng khách xem kịch, cười cực kỳ vui vẻ, "Cô bé Doanh Doanh này vừa ngoan lại vừa khiến người ta yêu thích như vậy. Con phải đối xử với con bé thật tốt, không được phép bắt nạt con bé, biết chưa?"
Anh bất đắc dĩ mỉm cười, "Con biết rồi, mẹ có vẻ không có gì bất mãn với cô ấy nhỉ."
"Mẹ có thể nhìn ra được Doanh Doanh thật sự thích con, mẹ cũng không có yêu cầu con dâu tương lai của mẹ thế nào, chỉ cần người đó đối tốt với con, là mẹ yên tâm rồi."
"Ừm." Anh nhìn mẹ mình, giọng điệu rất trịnh trọng --
"Con nghĩ kỹ rồi mẹ, sau khi tốt nghiệp con sẽ cưới Doanh Doanh."
Bây giờ anh chỉ tiếc hận không thể sớm ngày khiến cô trở thành người của mình.
Qua tết là lại bắt đầu chào đón một học kỳ mới. Ngày đầu tiên đi học lại, lúc Bối Doanh Doanh đến ký túc xá, Châu Tố và Lê Thiến cũng đã đến.
"Hey, chúc mừng năm mới!"
Ba cô gái vẫn thân thiết như trước, Châu Tố nói kỳ nghỉ vừa rồi cô ấy đi ra nước ngoài du lịch, suýt chút nữa còn quen được một bạn trai người nước ngoài. Lê Thiến thì kể cô ấy về quê, hiện tại đang có một bạn học hồi cấp ba theo đuổi cô ấy, cô ấy rung động nhưng vẫn còn đang suy nghĩ.
Cô ấy hỏi Bối Doanh Doanh, "Người trong nhà cậu có biết cậu đang yêu đương không?"
Cô gật đầu, "Biết chứ, hơn nữa phụ huynh hai bên còn đã gặp mặt nhau rồi."
"Wow, mình cảm thấy tình yêu của các cậu càng thêm bền chắc đó, ngay cả tốc độ gặp mặt người lớn hai bên cũng rất nhanh." Lê Thiến nói.
Châu Tố ôm Doanh Doanh, vẻ mặt cuộc sống trong còn gì luyến tiếc: "Cậu nhìn dáng vẻ ngọt ngào của hai cậu xem, rồi nhìn lại dáng vẻ chó độc thân đau khổ của mình này."
"Nhưng sao cậu vẫn không tìm thấy đối tượng nhỉ..." Bối Doanh Doanh khó hiểu, Châu Tố xinh đẹp thế này, tính cách cũng tốt.
"Mình đoán là do Tố Tố yêu cầu quá cao."
Châu Tố gật đầu, "Tất nhiên rồi, những tên tầm thường sao có thể lọt vào mắt của mình." Cô ấy thở dài, xoa xoa mặt Bối Doanh Doanh, "Xem ra bốn năm này mình sẽ bơ vơ một mình rồi."
Cô cười cười, "Sẽ không đâu, chỉ là duyên phận chưa đến thôi."
Buổi tối, lúc Châu Tố cùng Bối Doanh Doanh thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị gọi đồ ăn ngoài chứ không định xuống dưới ăn, bất ngờ trong đám bạn có một người gửi tin nhắn nhà ăn số bốn có món cá sốt cà chua mới, Châu Tố liền nói muốn đi ăn thử. Đồ gọi bên ngoài của Lê Thiến đã đến, cho nên Bối Doanh Doanh cùng Châu Tố đi xuống nhà ăn.
Hai người đi xuống dưới lầu, đi đến nhà ăn, lúc gọi đồ ăn, Châu Tố vỗ lưng của cô: "Ê, cậu nhìn xem đó là ai!"
Bối Doanh Doanh quay đầu, nhìn thấy Du Hàn đi vào nhà ăn, bên cạnh anh còn có một người bạn cùng phòng.
Cô vừa nhìn là nhận ra ngày người bạn cùng phòng kia là "thư sinh" lần trước gặp mặt mà một lòng chỉ nghĩ đến đi ăn cơm nhanh rồi còn đi thư viện.
Thật là khéo.
Ánh mắt lạnh lùng của Du Hàn cũng nhìn thấy bóng dáng của cô, anh đi về phía cô, hỏi vài câu cô đang định gọi muốn gì, rồi anh lại hỏi nam sinh đi bên cạnh mình: "Vậy chúng ta cũng ăn món này luôn không?"
Nam sinh đeo một cặp kính gọng mỏng trên sống mũi cao, nâng mí mắt lên lạnh lùng nhìn lướt qua thực đơn, môi mỏng khẽ mở: "Tùy cậu."
Hai nam sinh gọi đồ ăn, sau đó nói đi tìm chỗ trước.
Sau khi bọn họ đi, ánh mắt Châu Tố vẫn không rời khỏi người nam sinh vừa rồi, cô giữ lấy tay của Doanh Doanh, ánh mắt đờ đẫn: "Trời ơi, bạn cùng phòng của bạn trai cậu! Mình ưng!"
"???" Bối Doanh Doanh ngạc nhiên: "Không phải chứ Tố Tố..."
Đây là cậu ấy nhìn trúng nam sinh kia rồi?
"Cậu không thấy nam sinh đó rất đẹp trai sao, hơn nữa mình thích kiểu người toát ra hơi thở học bá nồng đậm thế này, vừa khéo bù đắp cho một học sinh tồi như mình." Châu Tố chớp chớp đôi mắt, ánh mắt quyến rũ, "Lúc ăn cơm tìm hiểu một chút, nhưng cậu phải giúp mình đấy nhé."
Lúc tìm thấy chỗ ngồi, hai nam sinh cũng đang bưng cơm lại đây, bốn người bưng khay đồ ăn ngồi xuống ghế, Bối Doanh Doanh ngồi đối diện với Du Hàn, mỉm cười đưa đũa cho anh.
Ánh mắt Du Hàn đầy cưng chiều, "Không phải nói gọi đồ ăn ngoài sao?"
"Tự dưng lại muốn ăn đồ trong nhà ăn, hì hì."
Bối Doanh Doanh nói xong, nhận được ánh mắt của Châu Tố ngồi bên cạnh liếc tới, cô ho khan hai tiếng, sau khi tìm từ xong, lên tiếng: "Đúng rồi, mình giới thiệu lại lần nữa, đây là bạn cùng phòng của mình Châu Tố, còn bạn ngồi bên cạnh Du Hàn là..."
"Bạn cùng phòng của tôi, Lục Gian."
"Lục trong Lục nào, Giản trong Giản nào thế?"
Lục Giản nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn cô gái đối diện đang hỏi mình. Đôi môi đỏ của Châu Tố hơi mím lại, sóng nước trong mắt gợn như xoáy nước, dường như có thể khiến người ta chìm đắm vào trong.
Nhưng Lục Giản lại là người sẽ không chìm đắm vào trong ánh mắt đó.
Cậu ta im lặng hai giây, giọng điệu lạnh nhạt như thường ngày, lời ít ý nhiều: "Lục trong lục địa, Giản trong đơn giản."
Cậu ta nói xong cúi đầu xuống tiếp tục tập trung ăn cơm.
Ý cười của Châu Tố càng sâu, ánh mắt đánh giá dừng trên người cậu ta.
Nam sinh cao khoảng 1m85, nhã nhặn gầy gò, từ cổ áo sơ mi lộ ra một chiếc cổ trắng ngần. Khi cậu ta không cười, đôi mắt đào hoa kia lạnh lùng lướt qua, rõ ràng có thể thấy được hai chữ —— cấm dục.
Mà sự thật là, trong mắt người ta đúng là chỉ có lập trình và mã code.
Cơm nước xong xuôi, Du Hàn và Bối Doanh Doanh tất nhiên là đi hẹn hò, Lục Gian thì nói đi thư viện, Châu Tố cũng nói: "Tôi vừa nhớ ra đúng lúc tôi định đi trả sách, tiện đường."
Lục Giản liếc mắt nhìn qua cô ấy, cũng không phản đối.
Sau khi bọn họ rời đi, Bối Doanh Doanh nắm tay Du Hàn, "Chúng ta đi thôi."
Hai người tản bộ trong khuôn viên trường, cô hỏi anh: "Em thấy Lục Giản giống như chỉ một lòng thích học thôi, cậu ấy có bạn gái không?"
"Em cảm thấy giống như cậu ta sẽ có sao?" Anh xoay đầu liếc cô, cúi lại gần nói: "Doanh Doanh hỏi cái này để làm gì, hả?"
"Anh đừng ăn dấm lung tung, em chỉ tò mò thôi..."
Anh xoa đầu của cô, "Cả ngày chỉ biết tò mò đàn ông khác."
"Nào có, em tò mò về anh nhất." Cô ôm eo của anh, anh thuận thế cúi người hôn lên môi cô, "Cái miệng nhỏ này ngọt thật đấy."
Buổi tối Bối Doanh Doanh trở lại ký túc xá, vừa vào cửa thì đã thấy Châu Tố nằm ườn ra bàn nhắn tin với bạn, Bối Doanh Doanh vội vàng đến hỏi chuyện thế nào rồi, "Rốt cuộc cậu có muốn có được phương thức liên lạc của cậu ấy không thế?"
Châu Tố bĩu môi: "Cậu ấy không cho mình, cậu nói xem có quá đáng không chứ."
Hôm nay trên đường đi đến thư viện, Châu Tố cố ý nói chuyện với cậu ta, nhưng Lục Giản là một con mọt sách chính hiệu. Chuyện liên quan đến học tập thì cô ấy không biết hỏi gì, hỏi những chuyện khác thì cậu ta không trả lời được, đây là lần đầu tiên Châu Tố gặp một người mà cô ấy trêu chọc, người ta lại không có phản ứng gì.
Cuối cùng Châu Tố nói: "Lục Giản, cậu cho mình phương thức liên lạc nhé? Gần đây mình thiếu bạn cùng đi thư viện, đến lúc đó đi cùng với cậu, mình cũng có bạn."
Sắc mặt Lục Giản vẫn thờ ơ: "Cậu rủ người khác đi, tôi thích đi một mình."
Châu Tố: "..."
Giỏi lắm tên thẳng nam này.
Bối Doanh Doanh nghe xong sợ ngây người, không ngờ Lục Giản lại không đớp thính!
Lê Thiến tắm rửa xong đi ra nghe thấy bọn họ nói chuyện này, cũng rất tò mò lại gần, sau khi nghe xong không khỏi che miệng cười: "Sao mình lại cảm thấy giống như trong truyện thường viết về hồ ly tinh câu dẫn thư sinh thế nhỉ. Nhưng thư sinh lại không hề bị sắc đẹp làm cho lay động."
Đôi Môi đỏ của Châu Tố cong lên: "Vậy phải làm sao bây giờ, người như cậu ấy là kiểu người mình thích chinh phục nhất"
"Nhưng ngay cả nick Wechat cậu ấy, cậu cũng đâu lấy được?”
Châu Tố lắc điện thoại, "Mình lấy được rồi, đang đợi cậu ấy đồng ý thôi."
"?"
"Cũng không xem mình ở đại học Z này quan hệ rộng thế nào, muốn có phương thức liên lạc của một người chỉ cần một vài phút là có."
Hai người đồng loạt giơ ngón cái lên.
Châu Tố nhìn chằm chằm điện thoại trước mặt, vừa chờ đợi Lục Giản đồng ý kết bạn, vừa đọc thông tin về cậu ta mà bạn gửi đến. Lục Gian là một học bá của khoa máy tính, cuối học kỳ vừa rồi xếp thứ hai, hiện tại vẫn đang độc thân, hình như đều là do cậu ta từ chối người ta.
Châu Tố càng nghĩ càng thấy hài lòng, nhưng mà ——
"Sao cậu ấy vẫn chưa đồng ý nhỉ..."
Một lúc rất lâu sau, Châu Tố tưởng rằng Lục Giản sẽ không cắn câu, cô ấy đã chuẩn bị lên giường đi ngủ rồi, đột nhiên điện thoại rung lên.
Bên kia đã xác nhận lời lời kết bạn của cô ấy!
Châu Tố mừng rõ, cầm điện thoại nằm xuống, gửi tin nhắn: [Hi Lục Giản, cuối cùng cậu cũng đồng ý.]
Ở đầu bên kia Lục Giản vừa đọc sách xong, chuẩn bị đi rửa mặt thì thấy tin báo, cậu ta nhìn hai chữ "Châu Tố", ngừng hai giây mới nhớ ra là cô gái hôm nay đi đến thư viện với mình.
Cậu ta trả lời: [ Sao cậu có được nick Wechat của tôi.]
[Bạn của mình cũng có quen biết cậu, không làm phiền đến cậu chứ? Mình chỉ tùy tiện thêm bạn thôi, kết thêm nhiều bạn bè.]
Lục Giản im lặng mấy phút: [Có chuyện gì không?]
Thật sự rất lạnh lùng...
[Không có gì, chỉ là chào hỏi cậu thôi, lần sau có cơ hội chúng ta trò chuyện tiếp, cậu đi nghỉ sớm một chút, ngủ ngon.]
Bây giờ không thể nóng vội được.
Lục Giản nhìn tin nhắn, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của cậu bạn thích tám chuyện, "Ui da, Lục Giản, cậu đang nhắn tin với nữ sinh đó à?"
"..." Lục Giản thoát khỏi màn hình Wechat, để điện thoại lên bàn, quay đầu lại nhìn cậu ta. Bạn cùng phòng đang ôm một chậu rửa mặt cười hì hì: "Yên tâm mình không thấy nội dung đâu, chỉ thấy được avatar của nữ sinh kia thôi."
Lục Giản thản nhiên nói: "Cậu dùng phòng tắm xong chưa? Tôi đi tắm."
"Mời ngài ạ."
Lục Giản đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, đột nhiên nhớ đến gương mặt của Châu Tố.
Cô ấy có mái tóc đen, môi đỏ, lúc cười lên hai bên má còn xuất hiện lúm đồng tiền, từng động tác giơ tay nhấc chân đều hấp dẫn người khác, giống như một thợ săn mồi vậy.
Suy nghĩ này thoáng lượn qua trong đầu Lục Giản, nhưng rất nhanh bị lập trình ngôn ngữ C và đại số tuyến tính lấn át.
Đêm nay, Lục Giản cũng không nhớ kỹ Châu Tố.
Thời gian học kỳ hai đại học trôi qua rất nhanh, bởi vì mối quan hệ yêu đương Bối Doanh Doanh và Du Hàn, nên hai phòng ký túc xá bắt đầu dần dần quen biết.
Tháng tư, mọi người tổ chức ra ngoài đi ăn.
Du Hàn nhắn tin, nói phòng của anh tối thứ bảy rảnh, hỏi bên cô thế nào.
Bối Doanh Doanh quay đầu hỏi Châu Tố đang trầm tư: "Ê, tối thứ bảy được không?" Châu Tố là người đề xuất buổi đi ăn này.
Châu Tố im lặng một lúc nói: "Được."
Bối Doanh Doanh gửi tin nhắn xong, đứng dậy đi đến trước bàn Châu Tố, không khỏi bật cười: "Tố Tố, gần đây cậu và Lục Giản kia... Thế nào rồi?"
Cô chỉ biết được, Châu Tố bắt đầu theo đuổi Lục Giản. Cô vốn tưởng Châu Tố chỉ chơi đùa một chút thôi, không ngờ lần này cô ấy thật sự rất nghiêm túc, chỉ là mãi không thấy hai bọn họ có tin tức gì.
Châu Tố mở mắt ra, há miệng, vuốt vuốt điện thoại, tức giận: "Gần đây mình vì cậu ấy mà không mặc váy ngắn, không trốn học về sớm, thường xuyên đến thư viện. Một người có trí thông minh thấp như mình, vì cậu ấy thích rubic nên ngay cả câu lạc rubic cũng đã tham gia, xây dựng một hình tượng cô gái ngoan ngoãn, còn suýt chút nữa mượn cả sách bắt đầu học cái C++ gì đó."
Thật ra khi mới bắt đầu, sự yêu thích của Châu Tố đối với Lục Giản chỉ dừng lại ở giá trị nhan sắc của cậu ta, phần lớn là cảm giác mới mẻ.
Sau đó, cô ấy bắt đầu vờ như vô tình ở thư viện gặp được cậu ta, mới nhận ra cậu ta là một người rất nghiêm túc và kiên trì. Cậu ta có thể vì một vấn đề, không ngại xem qua tất cả sách nghiên cứu có liên quan để đọc hiểu và nghiên cứu đến hai ba giờ. Sự nghiêm túc trong học tập hoàn toàn khác với dáng vẻ làm được hai ngày ba bữa là bỏ cuộc của cô ấy.
Châu Tố hỏi Lục Giản: "Sách có gì hay mà cậu thích đọc sách như vậy, những chuyện khác đều không muốn làm sao?"
Lục Giản trả lời rất lạnh nhạt: "Ở trong mắt những người khác thì rất khô khan, nhưng tôi vẫn rất thích, không được sao?"
Sau đó có một lần, Châu Tố đi theo Bối Doanh Doanh đến lớp của Du Hàn, khi đó Lục Giản đang ở trong lớp cực kỳ nghiêm túc phân tích một đề bài, nói ra suy nghĩ của bản thân trước mặt các bạn trong lớp, không ngại tranh cãi với giáo viên và bạn học về lập luận của mình. Mặc dù Châu Tố hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng vào giây phút đó, cô ấy cảm thấy từ trên người Lục Giản dường như đang phát ra ánh sáng.
Không phải ai cũng thích học bá, nhưng loại tinh thần quyết đoán tập trung vào làm một chuyện toát ra trên người học bá, là một loại hấp dẫn ૮ɦếƭ người.
Châu Tố phát hiện không cần biết Lục Giản đẹp trai đến mức nào, cô ấy đã bị cậu ra thu hút.
Nhưng cô ấy cũng biết, để một người bình thường chuyên tâm nghiên cứu như Lục Giản dành chút thời gian cho mình là một chuyện vô cùng khó khăn.
Hơn nữa Châu Tố từ nhỏ đã là vầng trăng sáng được mọi người vây quanh mà lớn lên. Người theo đuổi cô ấy cũng xếp thành từng hàng dài, bảo cô ấy buông mặt mũi xuống đi nịnh nọt cậu ta, cô ấy cũng sẽ rất mệt mỏi.
Với lại cô ấy là người không thích khóc, vậy mà vì Lục Giản cô ấy đã khóc hai lần rồi.
Châu Tố dự định lần này sau khi liên hoan kết thúc, cô ấy sẽ tỏ tình với Lục Giản, không thành công thì cô ấy sẽ buông tay.
Bối Doanh Doanh nghe cô ấy nói vậy cũng rất đau lòng: "Tố Tố thật ra mình cảm thấy trong tình yêu con gái không nên quá chủ động, trừ khi gặp được người mình cực kỳ thích. Bây giờ cậu chủ động theo đuổi cậu ta, cậu ta lại không có chút phản ứng nào, vậy chúng ta cũng không thèm theo đuổi nữa."
Lê Thiến ở bên cạnh cũng phụ họa: "Cũng không phải chỉ có mỗi mình Lục Giản, học bá ở đại học Z của chúng ta còn nhiều lắm."
Châu Tố mỉm cười, "Được rồi, cảm ơn các cậu, mình cũng nghĩ vậy. Cùng lắm thì bái bai thôi, người tiếp theo sẽ ngoan hơn."
Tối thứ bảy, ba cô gái chuẩn bị xong thì đi xuống dưới lầu, Du Hàn nói bốn người bọn họ đã đợi sẵn ở dưới ký túc xá.
Bối Doanh Doanh đi đến dưới lầu, cô nhìn thấy nam sinh dẫn đầu mặc áo len chui đầu màu xanh lam, cô mỉm cười bước tới, bàn tay bị anh nắm lấy.
Châu Tố ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt của Lục Giản dáng người cao gầy đứng cạnh Du Hàn. Hai người nhìn nhau một cái, cho dù trong lòng Chấu Tố lúc này có vô vàn cơn sóng đang nổi lên, nhưng lần này cô ấy không hấp tấp chạy đến như trước nữa.
Lê Thiến kéo tay Châu Tố, hai người đi cùng nhau, để Châu Tố không thấy xấu hổ.
Trong đám bạn của Du Hàn có một người chất phát cười nói: "Du Hàn, bạn cùng phòng của bạn gái cậu ai nấy cũng đều rất xinh đó nha. Không biết bọn mình có cơ hội làm bạn với các cậu ấy không." Đây là một bạn cùng phòng rất mập của bọn họ, mọi người thường gọi cậu ta là anh mập.
Người còn lại là một nam sinh cao lớn, người đầy cơ bắp. Cậu ta là người chơi bóng rổ giỏi nhất trong khoa máy tính, tên là Tề Dịch, mọi người đặt biệt danh cho cậu ta là "Vua ghi bàn". Cậu ta đẩy anh mập, trêu chọc: "Lão Mập, làm phiền cậu tự nhìn lại bản thân một chút đi được không." Cậu ta nói xong, cuối cùng ánh mắt còn nhìn Châu Tố, đáy mắt lướt qua một tia cảm xúc.
"Tề Dịch, cậu quá đáng..."
Du Hàn: "Đi thôi, các cậu không đói bụng à?"
"Đi đi đi chứ, để ba người đẹp chọn chỗ."
Lê Thiến và Châu Tố đi đằng trước, Lê Thiến quay đầu nhìn bạn cùng phòng của Du Hàn, nghi ngờ hỏi: "Cái người tên Tề Dịch kia, hình như trước đó bọn mình gặp ở đầu đó rồi?"
Châu Tố cũng quay đầu lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Tề Dịch, cô ấy sửng sốt thu lại ánh mắt: "Trong trận bóng rổ ở trường lần trước, đội mà chúng ta cực kỳ thích đó, cậu ta là đội trưởng.
"Hóa ra cậu ta là người hai lần ghi bàn bằng cú ném ba điểm đó!"
Châu Tố cười cười: "Thế nào, có phải bây giờ đang hối hận sao bữa tiệc kết nối quan hệ hữu nghị ký túc xá này quá muộn không, không muốn yêu xa với bạn học cấp ba nữa rồi?"
Lê Thiến giận dỗi: "Còn lâu nhé..."
Bọn họ đến quán ăn, tìm một cái bàn tròn.
Bối Doanh Doanh và Du Hàn ngồi cạnh nhau, ngồi bên cạnh Du Hàn là anh mập, bên ngoài rìa là Lục Giản, bên cạnh cậu ta không có ai ngồi, Châu Tố nhìn qua, nếu theo như thường ngày nhất đinh cô ấy sẽ ngồi xuống chỗ trống đó, nhưng hôm nay cô ấy lại ngồi cách đó một chỗ.
Lục Giản nhìn cô ấy, một tia sửng sốt thoáng qua trong mắt cậu ta, sau đó lại nhanh chóng tan biến.
"Lục Giản, chỗ trống giữa hai người các cậu để cho không khí ngồi à?" Anh mập cười.
Châu Tố ngẩn người, cô ấy đang định đứng dậy ngồi sang bên cạnh ——
Tề Dịch trực tiếp ngồi vào giữa hai người.
Tề Dịch khẽ cười: "Không sao, tôi ngồi."
Lục Giản nhìn vào ánh mắt của Tề Dịch, ý cười trong mắt Tề Dịch thu lại, đầy ẩn ý.
Bối Doanh Doanh nhìn cảnh này thì hoàn toàn ngây người, chẳng lẽ... hai người này đang chiến tranh ngầm sao???
Mấy người trước tiên gọi một con cá nướng, rồi gọi thêm một chút đồ ăn và bia, Du Hàn nói: "Thêm một phần nước dừa."
Cô mỉm cười, cô biết anh chưa bao giờ quên chuyện cô bị dị ứng cồn.
Trong lúc chờ đồ ăn lên, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm, anh mập nói: "Châu Tố, tên của cậu bọn mình đã nghe qua rồi, mình biết cậu là nữ thần của khoa ngôn ngữ. Lúc trước có nam sinh sát phòng của bọn mình theo đuổi cậu, mỗi ngày đều đưa ảnh của cậu cho bọn mình xem nữa ha ha ha."
Châu Tố nhướng mày: "mình không biết cậu nói nam sinh nào, người theo đuổi mình nhiều lắm."
"Vậy sao đến giờ cậu vẫn chưa có bạn trai?"
Anh mập vừa hỏi câu này, động tác đang nhúng bát đũa của Lục Giản bỗng dừng lại rồi lại tiếp tục. Châu Tố ngước mắt, ý cười vẫn không giảm: "Cá còn chưa cắn câu."
Tề Dịch đưa bia cho Châu Tố, "Nếu như lâu quá cá vẫn không cắn câu, có phải nên thay mồi tìm mục tiêu mới không?"
Châu Tố hơi sửng sốt, "...Cảm ơn."
"Tề Dịch, cậu cũng quen biết với Châu nữ thần à?"
"Trước đó cậu ấy có đến xem trận bóng rổ tôi thi đấu, tôi cũng có nói chuyện với cậu ấy vài câu, hơn nữa cậu ấy xinh đẹp như vậy, không khiến người ta nhớ cũng khó."
Lời này của Tề Dịch khiến mọi người có mắt ở đầy đều ngẩn người, Tề Dịch khen một cô gái, hiếm thấy đấy!
Trong lúc ăn, Tề Dịch vẫn luôn nói chuyện với Châu Tố, Lục Giản yên lặng ăn, ngậm miệng không nói gì.
Châu Tố rót đầy một cốc bia, nâng cốc với từng người một, cuối cùng đến lượt Lục Giản, cô ấy đứng lên, đi đến bên cạnh Lục Giản, ánh mắt nhìn cậu ta đã có mấy phần say: "Ở đây tính ra Lục Giản là người tôi quen thuộc nhất, trong khoảng thời gian này cảm ơn Lục Giản đã cùng tôi đến thư viện, giúp tinh thần tự giác học tập của tôi cao lên không ít, tôi cũng kính cậu một ly."
Ngón tay Lục Giản xoa xoa ly rượu, qua một lúc lâu, ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt sáng rực của Châu Tố. Ngay khi sắp cụng ly, Châu Tố trực tiếp uống cạn, sau đó quay người đi về chỗ ngồi của mình.
Mọi người nhìn hai người bọn họ, ít nhiều gì cũng phát hiện bầu không khí giữa hai người có gì đó không ổn.
Châu Tố ngồi xuống, Tè Dịch cầm lấy ly của Châu Tố, dịu dàng nói: "Tôi cảm thấy cậu vẫn nên uống ít một chút."
"Không sao."
Lục Giản rủ mắt xuống, đáy mắt dần dần sâu.
Anh mập cười ha hả, đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt này, "Đúng rồi, lát nữa chúng ta ăn cơm xong đừng vội trở về. Gần đây có quán karaoke đó, mọi người có muốn đi không? Du Hàn, Doanh Doanh, hai người phải đi đó nha."
Bối Doanh Doanh nhìn Du Hàn, "Được đó."
Bàn tay anh ở dưới bàn ôm lấy eo cô, hạ giọng nói nhỏ bên tai cô: "không phải đã nói lát nữa đi thuê phòng sao?"
"Cậu... Lúc này mới có mấy giờ chứ." Cô xấu hổ
Làm gì có ai gấp gáp giống như con khỉ con như anh.
Du Hàn bật cười, "Cũng được, tối nay có thể ngủ muộn một chút."
Lê Thiến cũng nói cô ấy đi được, Tề Dịch và Châu Tố nói không thành vấn đề, cuối cùng chỉ còn Lục Giản ——
"Tôi không đi, tôi phải đi phòng tự học." Giọng điệu của cậu ta rất lạnh nhạt.
"..."
Lúc này rồi còn thích đọc sách như vậy.
Châu Tố ngửa đầu uống cạn ly bia, nhìn trần nhà quán ăn, cảm giác hai mắt càng lúc càng cay.
Buổi tối, bọn họ ăn cũng gần hết đồ ăn, anh mập đi tính tiền trước, mọi người lục ᴆục đứng dậy đi ra ngoài. Lục Giản đứng lên đang định rời đi, đột nhiên bị Châu Tố ở phía sau gọi lại.
"Tối nay cậu thật sự muốn đi phòng tự học phải không?"
Bước chân của Lục Giản dừng lại.
Châu Tố ngửa đầu nhìn cậu ta, bờ môi run rẩy: "Tôi gửi tin nhắn cho cậu, cậu không thấy sao?" Cô ấy nói tối nay có chuyện muốn nói với cậu ta.
Lục Giản im lặng mấy giây nói: "Có bản báo cáo thí nghiệm ngày mai phải nộp, tôi phải quay về làm cho xong."
"Báo cáo thí nghiệm báo cáo thí nghiệm..." Châu Tố hất mấy chai bia trên bàn xuống, "rầm" một tiếng khiến tất cả mọi người ở đây giật mình. Cô ấy trừng mắt nhìn Lục Giản, không nhịn được lên tiếng chất vấn, "Lục Giản, cậu không dám đi cùng mọi người, tôi thấy là vì cậu sợ đối mặt với tôi?"
"Tố Tố..." Bối Doanh Doanh chạy đến giữ lấy cánh tay của cô ấy.
Lục Giản nhìn Châu Tố, giọng nói lạnh lẽo mang theo chút bất đắc dĩ, hiếm khi thái độ mềm hơn mấy phần: "Không phải, lần này tôi thật sự phải nộp..."
Châu Tố cúi đầu, môi mím chặt, tay siết chặt lại thành nắm đấm, nước mắt bỗng chảy dài trên gương mặt của cô ấy.
Lục Giản giật mình, đáy mắt như bị gai đâm vào đau nhói.
Tề Dịch ở bên cạnh bỗng nhíu mày.
Mấy giây sau, Châu Tố nghẹn ngào ——
"Lục Giản."
"Cậu cmn là ỷ vào tôi thích cậu."
Cô ấy dứt lời, đẩy tay Bối Doanh Doanh ra, cầm lấy túi xách chạy ra ngoài quán ăn.
Mọi người đều bất ngờ trước một màn này.
Lê Thiến cũng không kiềm chế được, "Lục Giarn, cậu quá đáng lắm, rõ ràng biết Châu Tố... Quan tâm cậu như thế nào mà! Là đàn ông thì phải dám làm dám chịu! Nếu cậu không thích chị ấy, cũng đừng vờn chị ấy như vậy..."
"Lục Giản..." anh mập đang định khuyên giải, Lục Giản đã cất bước định đuổi theo, Tề Dịch kéo tay cậu ta lại.
Vẻ mặt Tề Dịch rất lạnh: "Cậu không thích cậu ấy, đuổi theo chỉ càng khiến cậu ấy tổn thương thêm thôi."
"..."
Tề Dịch cong môi: "Không phải cậu nói muốn đi phòng tự học sao? Tôi giúp cậu đi xem cậu ấy thế nào là được."
Vẻ mặt Lục Giản cũng lạnh dần, mấy giây sau, anh ấy đẩy Tề Dịch đang cản đường ra, đôi môi mỏng phun ra mấy chữ ——
"Cậu cảm thấy người bây giờ cậu ấy cần là cậu sao?"