Ngoan, Đừng Sợ Anh - Chương 37

Tác giả: Mộ Nghĩa

Hứa Chi Hạo không cần đoán cũng biết nam sinh trước mắt là cố ý hay vô tình, anh tức giận đến nỗi muốn đứng lên mắng cậu, nhưng cô còn ở bên cạnh, anh đành phải ngăn lại cơn phẫn nộ: “Không sao…”
Bối Doanh Doanh lén nhìn Du Hàn, nhấn ấn đường, sau đó nói với Hứa Chi Hạo: “Anh ở đây chờ một chút, em đi lấy dép mới cho anh.”
Hứa Chi Hạo cười nhẹ: “Sao lại làm phiền em được?” Anh nhìn Du Hàn, cười đầy ẩn ý: “Là do cậu không cẩn thận nên cậu lấy dép cho tôi đi.”
Bối Doanh Doanh thấy sắc mặt Du Hàn tối lại, bầu không khí yên bình giữa hai chàng trai tan biến, cô lập tức đứng lên, nhẹ nắm tay áo Du Hàn: “Du Hàn… cậu làm tiếp việc của mình đi, để tớ giải quyết.”
Hứa Chi Hạo sững sờ, không ngờ cô còn che chở chàng trai này hơn với tưởng tượng của anh.
Du Hàn nhìn cô bằng đôi mắt khi*p sợ, ánh mắt trầm xuống, giây tiếng theo quay người rời đi.
Bối Doanh Doanh đang muốn đi lấy dép thì bị Hứa Chi Hạo gọi lại:
“Không sao, thật ra giày cũng không quá ướt.”
Cô nhìn anh, giọng nói không có cảm xúc dư thừa: “Làm bạn gái ở bữa tiệc, em không có thời gian, anh có thể mời Bối Sơ Nhan, chị ấy chắc chắn sẽ đồng ý.”
Hứa Chi Hạo đứng lên, nhìn cô chằm chằm, hỏi chuyện khác:
“Sao em lại bảo vệ chàng trai vừa rồi thế? Cậu ta chỉ là một người giúp việc mà thôi.”
Bối Doanh Doanh run lên, lẩm bẩm: “Cậu ấy không chỉ giúp việc nhà, cậu ấy cũng là một người bạn tốt của em, nếu như cậu ấy khiến anh thấy khó chịu, em thay mặt cậu ấy xin lỗi anh.”
Hứa Chi Hạo cười trong lòng, nhưng chỉ có thể nhịn cười, đặc biệt khó chịu: “Không sao — Doanh Doanh em thật tốt bụng.”
Doanh Doanh nghe vậy, ác cảm của cô đối với Hứa Chi Hạo lại tăng thêm vài phần.
Lúc này điện thoại anh kêu lên, anh nghe điện thoại, rời sân sau, Bối Doanh Doanh lập tức đi tìm kiếm Du Hàn, cuối cùng tìm được cậu ở phòng dụng cụ.
Nam sinh đưa lưng về phía cô, cả người dựa vào bàn, không biết đang nghĩ gì, ánh nắng dịu dàng xuyên qua cửa sổ trên cao, soi vào đường viền hàm lạnh lùng của cậu.
Cô chậm rãi đi vào, bước đến bên cạnh cậu, nam sinh cuối cùng cũng quay đầu nhìn cô.
“Nói chuyện xong?” Giọng lạnh lùng.
“Ừm…” Cô cắn môi, nhẹ giọng hỏi: “Du Hàn, cậu giận sao?”
Cậu nghiêng người sang, đột nhiên kéo cô một cái, sau đó hai tay chống lên bàn, giữ cô trong vòng tay: “Tớ giận cậu quan tâm sao?”
Cô cúi thấp đầu, lông mi run rẩy như cánh bướm nhảy múa, giọng nói nhẹ nhàng cất lên —
“Chẳng lẽ… muốn tớ quan tâm anh ta có tức giận hay không sao?”
Một câu, cậu liền thấy rõ thái độ trong lòng cô, trái tim nam sinh bị nghẹn lại, giọng nói khàn khàn thì thầm vào tai cô: “Không được, chỉ có thể quan tâm đến tớ.”
Tim cô đập dữ dội vì bị cơ thể cậu đến gần.
Cậu nói tiếp: “Anh ta thích cậu. Tớ nhìn ra.”
Cô khi*p sợ ngẩng đầu: “Thích tớ?!”
“Đồ ngốc, cậu không nhìn ra?”
“…”
Bối Doanh Doanh thực sự không nhìn ra, cô và Hứa Chi Hạo nhiều năm không gặp, thậm chí quên cả mặt mũi của nhau, sao có thể.
Cô nhíu mày: “Tớ với anh ta cũng chỉ là bạn bè bình thường, mà Bối Sơ Nhan lại thích anh ta, nên tớ càng không có hứng thú.”
Cậu xoa mặt của cô: “Trực giác của con trai ở phương diện này vẫn rất chuẩn.”
“A…”
Cô bực mình, nếu thực sự là như thế thì nên làm gì? Bây giờ Bối Sơ Nhan đã ghét cô đến đỉnh điểm. Thật là phiền.
Nghe cô giải thích, cơn tức của cậu đã tiêu tan: “Lần sau cách xa anh ta một chút, biết chưa?” Tay cậu che đầu cô: “Chỉ cần nhìn thấy cậu với anh ta hay những nam sinh có ý đồ khác ở gần, tớ cảm thấy khó chịu.”
“Ừm…”
Cô phát hiện tính chiếm hữu của cậu rất mạnh.
Nhưng cô lại không tức giận.
Vì từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bố mẹ, không ai bảo vệ cô chặt như vậy, cô không thích một người như bản thân mình, nhưng lại có người coi như bảo bối.

Gần đến năm mới, có một hôm hàng xóm Hách Manh gọi điện cho Bối Doanh Doanh, rủ cô ra ngoài gặp mặt. Vì bố mẹ đi công tác, nên cả học kì này Hách Manh không học ở thành phố T, nên hai người gặp nhau một lần trước khi vào năm học sau đó thì chưa gặp lại.
Mấy ngày trước Hách Manh đi du lịch nước ngoài về, sau đó gọi điện cho Bối Doanh Doanh.
Hai giờ chiều, Bối Doanh Doanh ra khỏi nhà, Hách Manh đã chờ ở cửa. Người kia thấy cô kích động tiến lên kéo tay cô, Ϧóþ Ϧóþ khuôn mặt trắng sứ của cô: “Tiểu bảo bối Doanh Doanh lại được gặp cậu rồi.”
Cô giữ tay cô ấy, không cho cô thô lỗ: “Lại Ϧóþ mặt tớ, quá đáng…”
“Vì cậu đáng yêu quá, không nhịn được.” Mặt của cô hơi béo, trắng vô cùng min mang, ai nhìn thấy cũng muốn Ϧóþ thử xem có vắt ra nước hay không.
Bối Doanh Doanh bị cô “đùa giỡn” đôi má ửng đó, Hách Manh cười, cuối cùng bỏ qua cho cô, hỏi cô muốn đi đâu.
“Tớ nhớ có một quán cà phê bên cạnh sân golf, chúng ra đến đó?”
“Đi.”
Hai người đến quán cà phê, đẩy cửa bước vào, hương thơm của hạt cà phê mới xay xông vào mũi, đi đến ngồi xuống bên cửa sổ, nhân viên đưa menu ra.
Sau khi gọi cà phê xong, Hách Manh giữ chặt tay Bối Doanh Doanh, gục xuống bàn than nhẹ: “Doanh Doanh, tớ rất nhớ cậu, học ở kia, tớ cảm thấy không thể kết bạn với ai được, cậu học ở Nhất Trung có ổn không?”
“Rất tốt.”
“Bọn họ không biết về tai của cậu như lớp hồi trước, nên…”
Bối Doanh Doanh nhắm mắt, lắc đầu: “Có một vài người biết, nhưng bọn họ đều không nhắc đến.” Ví dụ như Kỷ Diệu, Cố Anh này, chắc hẳn đều phát hiện được máy trợ thính trên tai cô, có lẽ bọn họ đã biết, chỉ là không nhắc đến trước mặt cô.
Thật ra như thế càng giúp cô cảm thấy dễ chịu.
“Bình thường thôi, giờ ai cũng lớn rồi, ai mà còn chia bè kết phái như còn bé chứ, tớ nghĩ lại cảm thấy thật trẻ con.”
Cô cười.
Cà phê được mang lên, Hách Manh khuấy cà phê, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi, trước đó tớ đã nói với cậu về nam sinh ở nhà cậu, cậu quen cậu ta không?”
Động tác trên tay Bối Doanh Doanh dừng lại: “… Cậu nói Du Hàn sao?”
“Đúng đúng đúng, nhất thời tớ không nhớ tên cậu ta. Hình như tớ có nói với cậu, cậu ta rất đáng sợ, cậu đừng nên lại gần cậu ta.”
“Tớ… Tớ với cậu ấy cùng lớp.”
Hách Manh: “Không thể trùng hợp thế chứ?”
“Cậu, cậu ấy ngồi cùng bàn với tớ.”
Hách Manh:??!!
Vẻ mặt cô khi*p sợ không nói lời nào, nhấc tay Bối Doanh Doanh lên, nhìn trái nhìn phải, sau đó nhìn lên cổ và mặt của cô, Bối Doanh Doanh bị cảnh này làm hoang mang, chợt nghe giọng nói vô cùng lo lắng của Hách Manh: “Vậy cậu có sao không? Có bị thương ở đâu không? Cậu ta có đánh hay bắt nạt cậu không…”
Bối Doanh Doanh: “…?”
Hách Manh ngồi bên cạnh cô, đau lòng sờ mặt cô: “Doanh Doanh, sao cậu lại đáng thương như thế huhuhu.” Không ngờ đại ma vương siêu đáng sợ lại ngồi bên cạnh Bối Doanh Doanh đáng thương: “Loại người như Du Hàn, đối với con gái cũng không nương tay.” Cậu ta sẽ không vì cậu là con gái mà dịu dàng với cậu.
Bối Doanh Doanh nghĩ cách giải thích, miệng Hách Manh lại như súng liên thanh, căn bản không cho cô cơ hội giải thích: “Du Hàn quá đáng, nếu cậu ta dám bắt nạt cậu, tớ sẽ, tớ sẽ… Nói với bố mẹ cậu, để bố mẹ cậu xử lý cậu ta! Nếu cậu ta dám động vào một cọng tóc của cậu, cứ trực tiếp đuổi cậu ta ra khỏi nhà!”
“… …”
Hách Mạnh chưa cả biết chân tướng, cũng bắt đầu vì cô mà tức giận, Bối Doanh Doanh nhanh chóng nói chen vào, xoa dịu đi sự kích động của cô ấy: “Không có không có, Du Hàn đối với tớ rất tốt, chúng tớ là bạn tốt.”
Hách Manh ngơ ngác, đánh giá cô cực kỳ nghiêm túc, yên lặng mấy giây, sau đó nói —
“Doanh Doanh nếu như cậu bị uy Hi*p thì nháy mắt mấy cái? Cái này chỉ có hai người chúng mình, cậu có thể nói sự thật, tớ cam đoan sẽ không nói cho người khác, cậu đừng sợ.”
Bối Doanh Doanh: “… …”
“Tớ không bị uy Hi*p! Cậu ấy không hề hung dữ với tớ, cũng không bắt nạt tớ, càng không có khả năng đánh tớ.”
“Thật sao?”
Cô gật đầu như gà mổ thóc.
Hách Manh sờ cằm, lý trí quay đầu: “Cũng có thể, cậu ta không dám bắt nạt cậu, dù sao mẹ cậu ta cũng làm việc ở nhà cậu, nhưng sao hai người lại trở thành bạn bè?” Trong trí tưởng tượng của Hách Manh, ai dám làm bạn với người như vậy, huống chi là Bối Doanh Doanh yếu đuối, nhỏ nhắn xinh xắn.
Bối Doanh Doanh giải thích với Hách Manh một lượt, trừ việc Du Hàn thích cô, sau khi nói xong thành công thay đổi tam quan của Hách Manh: “… Nói kiểu này, chắc hẳn cậu ta đối xử với cậu không tệ.”
Cô cười.
“Thật ra bình tĩnh nghĩ lại, thấy tướng mạo kia của Du Hàn, đứa con gái nào mà không thích, tớ nói với cậu bí mật, lúc đầu tớ thấy cậu ta, còn phát cuồng vì cậu ta đấy.”
Hách Manh nhấp cà phê, chuyển chủ đề: “Đúng rồi, Du Hàn với chị cậu quan hệ thế nào?”
“Quan hệ… tớ chưa thấy bọn họ nói chuyện.” Cụ thể thì cô cũng không rõ.
“Hai người họ không phải bạn bè sao?”
“Bạn bè? Tớ cảm thấy bọn họ không có tương tác. Mà hình như Bối Sơ Nhan không thích Du Hàn.” Việc canh gà lúc trước cũng đủ hiểu.
“Không thích? Không thể nào.” Hách Manh ngồi lại gần Bối Doanh Doanh, hạ giọng: “Nhưng hồi cấp hai, tớ thấy hai người họ rất thân thiết.”
Cô ngây người.
Hách Manh nói, có một lần tan học trời nhá nhem tối, cô ra khỏi ô tô riêng, thấy trước cửa biệt thự nhà họ Bối, Bối Sơ Nhan đi cùng với Du Hàn, lúc ấy Bối Sơ Nhan đi sau lưng cậu ta, không biết đang nói chuyện gì, về sau có mấy lần, hồi cấp hai Hách Manh học lớp bên cạnh lớp Du Hàn, ở trường thường xuyên gặp được cảnh Bối Sơ Nhan hay đến tìm cậu ta, về sau có một tin đồn nhỏ, nói hai người có gì đó mờ ám.
Không biết từ lúc nào, Bối Sơ Nhan không bao giờ đến tìm Du Hàn nữa, tin đồn cũng mới từ từ lắng xuống.
Bối Doanh Doanh nghe xong thì khi*p sợ, nếu quả thật như lời Hách Manh nói, ban đầu bọn họ là bạn bè, thì chuyện gì đã xảy ra khiến Bối Sơ Nhan chán ghét Du Hàn như thế, còn năm lần bảy lượt cảnh cáo cô phải rời xa cậu?
Mà Du Hàn, cũng không nói một chữ về quan hệ với Bối Sơ Nhan.
Lòng Bối Doanh Doanh tràn đầy nghi hoặc.
Hách Manh suy đoán: “Có thể là tuyệt giao thôi, cũng không phải không có khả năng. Được rồi, không nói về chuyện này nữa, cậu nói thử về học kì này như thế nào đi?”
Hai người bắt đầu nói về những chuyện khác, điện thoại Bối Doanh Doanh trên mặt bàn rung lên cô nhìn thấy thì là tin nhắn về cuộc thi chạy đường dài.
Nói là, quyết định nam sinh cuối cùng, là Vương Thụ Trạch.
Lần này, Vương Thụ Trạch từ mình đăng ký, Vương Thụ Trạch rất thích tập thể dục, cho nên không biết nghe được tin ở đâu, nói muốn tham gia cùng, lúc này, Tăng Đông thêm Vương Thụ Trạch nói nhiều vào nhóm, ban đầu vốn yên tĩnh bỗng chốc đã là 99+.
Có một tin nhắn @tin của bạn, Bối Doanh Doanh bấm vào xem, là Vương Thụ Trạch nhiệt liệt mời mọi người tối nay đến nhà cậu ấy chơi, thuận tiện nói về chuyện cuộc thi luôn, Tăng Đông với Lạc Phàm kích động như chó, kêu gào đến nhà cậu chơi game, những người khác cũng đồng ý, đang nói xem đêm nay ăn gì, Bối Doanh Doanh cũng nhanh chóng trả lời bằng một icon OK.
Ngay sau đó, Du Hàn gửi tin nhắn: [Cậu đang ở đâu?]
[Tớ với bạn tớ đang ở COSTA.]
[Không phải muốn đến nhà Vương Thụ Trạch sao? Chờ tớ tí tờ tìm cậu rồi bọn mình cùng đi.]
[Được ~]
Để điện thoại xuống, giọng nói trêu chọc của Hách Manh truyền đến: “Nói chuyện với ai thế? Cười đến nỗi mặt xuân phơi phới.”
Mặt xuân phơi phới?
Sao, sao có thể?
Cô lập tức phủ nhận, tắt màn hình điện thoại, nghiêm túc bê cà phê lên nhấp một ngụm: “Là Du Hàn, cậu ấy nói tí nữa cậu ấy đến tìm tớ, bọn tớ cùng đến nhà bạn.”
Hách Manh kinh ngạc: “Quan hệ hai người tốt thật.”

Mười lăm phút sau, Du Hàn lần nữa gửi tin nhắn, nói cậu đã đến. Cô ngước mắt, đôi mắt nhanh chóng tìm kiếm, rất nhanh đã tìm thấy bóng người đang đứng cạnh tấm bảng đen nhỏ bằng sắt ở cửa.
Hách Manh cũng nhìn theo: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Thanh toán xong, hai người đi ra khỏi quán, Bối Doanh Doanh đến bên cạnh Du Hàn, sau đó giới thiệu với cậu: “Đây là Hách Manh, bạn tốt của tớ.”
Hách Manh nhìn nam sinh trước mắt, vẫn còn sợ hãi, nhưng Du Hàn chỉ khẽ gật đầu với cô, ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt.
Hách Manh:???
Sao cảm giác không giống với hung thần mặt lạnh như băng trong kí ức lắm?
Ba người cùng đi, Bối Doanh Doanh đột nhiên hắt hơi ba cái, Du Hàn nhìn lại.
“…”
Cô lập tức che mũi, nam sinh hỏi: “Bị cảm?”
Cô lắc đầu: “Chắc là không…”
“Có lạnh không?”
“Không lạnh, hôm nay tớ mặc nhiều đồ lắm, còn mặc thêm cả áo len, cậu không thấy tớ hơi mập sao?”
Cô chớp mắt, cười ngọt ngào với cậu, nam sinh đưa tay vuốt phần tóc xù trên đầu, cười theo cô: “Ừm, như gấu vậy.”
“Chỗ nào, cậu mới là gấu!” Bối Doanh Doanh tức giận.
Hách Manh yên lặng đứng bên cạnh nhìn hai người liếc mắt đưa tình, lúc này trong lòng hiện lên dấu hỏi to đùng.
???
Kẻ từng làm cho mọi người sợ hãi không dám đến gần, đánh em trai cô đến sưng mặt, lúc này vậy mà xoa đầu Bối Doanh Doanh, còn cười dịu dàng nữa chứ?!
Kinh khủng chưa.
Hách Manh giữ chặt tay Bối Doanh Doanh, nhỏ giọng hỏi:
“Sao cậu có thể thuần hóa cậu ta thành công vậy?” Quá kinh khủng đi?!
“”… …”

Đến cửa nhà Hách Manh, Hách Manh vẫy tay tạm biệt với cô, Bối Doanh Doanh và Du Hàn tiếp tục đi về phía trước.
Bọn họ bắt một chiếc xe tham quan trong khu biệt thự, trên đường, cô ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, Du Hàn đột nhiên nắm tay cô, để lên trên đùi, ngón tay cậu cào cào lòng bàn tay cô: “Bạn của cậu có vẻ hơi sợ tớ.”
Cô sững sờ trong giây lát, sau đó sự chú ý của cô lại trở lại câu nói của cậu, đỏ tai nhẹ đáp: “Đúng là cậu ấy hơi sợ cậu.”
“Tại sao?”
“Cậu quên rồi à? Cậu đánh em trai của cậu ấy.”
“…”
Du Hàn cố gắng đáp lại, nhớ ra rồi: “… Xin lỗi, về sau sẽ không tùy ý đánh người.”
Lời này sao lại hơi giống một đứa trẻ làm sai sau đó chủ động nhận lỗi?
Không hiểu sao có chút ngoan.
“Ừm, lúc đánh nhau cũng sẽ làm thương chính mình.”
“Tớ biết.” Du Hàn mở bàn tay ra, mười ngón tay đan vào nhau, nhìn chằm chằm vào mắt cô, ôn nhu quyến luyến: “Doanh Doanh không thích, tớ sẽ không làm.”
Cô rất sợ cậu đánh nhau, cậu cũng nguyện ý vì cô khống chế cảm xúc.
“Ừ…”
Bối Doanh Doanh cụp mắt, tim lần nữa đập kịch liệt vì cậu. Từ góc nhìn của Du Hàn, khuôn mặt trắng sứ của cô phản chiếu những tia nắng của mặt trời, sáng long lanh, đôi môi đỏ mọng như anh đào khẽ mím lại, như thạch vậy.
Không biết hôn sẽ có vị như thế nào.
Cậu quay mặt ra ngoài xe, kiềm chế cảm xúc trong lòng.

Một tiếng sau, bọn họ đến nhà Vương Thụ Trạch. Nơi biệt thự của nhà Vương Thụ Trạch là một khu tập trung nhà giàu khác của thành phố T, chỗ này bao quanh là rừng và biển, là khu dân cư cao cấp mới phát triển của thành phố T, mỗi một mảnh sân cỏ đều được dát vàng, tiền cọc cho một căn biệt thự tương đương với tiền mua một căn nhà ở khu vực ngoài thành phố T.
Người mở cửa, là người giúp việc nhà họ Vương, hai người đi vào, đầu tiên là đi sân có qua hòn non bộ phong cách thời trung cổ, cuối cùng đến trước một toàn biệt thự, đi vào trước cửa, Vương Thụ Trạch cà phất cà phơ bước ra với ly rượu vang đỏ trong tay.
“Anh Hàn, Doanh Doanh sao gần đây hai người như hình với bóng vậy?” Vương Thụ Trạch cười lưu manh.
Bối Doanh Doanh đỏ mặt, Du Hàn liếc mắt nhìn Vương Thụ Trạch: “Mày với Lâm An không phải sao?”
“Cô ấy là bạn gái của em thì đương nhiên, nhưng đáng tiếc hôm nay cô ấy học bù không đến được. Mấy người còn lại đều đã đến, ở sau vườn làm BBQ, còn thiếu hai người thôi, đi thôi.”
Bọn họ đi qua biệt thự lớn, chưa cả kịp đi vào sâu sau, đã nghe thấy giọng nói đùa giỡn của Tăng Đông với Lạc Phàm, Kỷ Diệu đang xiên thịt ngẩng đầu lên thấy bọn Bối Doanh Doanh: “Này mấy cậu đến rồi!”
Mấy người còn lại cùng quay đầu nhìn, Tăng Đông cười: “Mày thấy tao nói đúng không nhất định hai bọn họ cùng đến mà, Lạc Phàm nhanh đưa tiền đây!”
Bối Doanh Doanh mơ màng, Trịnh Hi giải thích là hai bọn họ cá cược xem hai người có phải cùng đến không.
Du Hàn bị Tăng Đông với Lạc Phàm kéo đi nướng thịt xiên, Bối Doanh Doanh gia nhập cùng Trịnh Hi và Kỷ Diệu, Kỷ Diệu cầm một đĩa thịt cừu đưa cho nam sinh, Bối Doanh Doanh thấy cô đi khập khiễng, hiếu kỳ hỏi: “Chân cậu bị sao thế??”
Kỷ Diệu bất lực: “Chạy bộ…”
“Mấy ngày nay cậu ấy bắt đầu luyện chạy đường dài, vừa rồi mới gặp, tớ còn tưởng cậu ấy bị gãy chân cơ.” Trịnh Hi cười to.
Bối Doanh Doanh nghĩ lúc trước chân cũng đau kinh khủng, mấy ngày nay mới đỡ hơn.
“Haiz, nghĩ đến hôm đó phải chạy ba cây, tớ lại đau đầu.”
Trịnh Hi vỗ vai Kỷ Diệu, nói chân thành: “Chờ cậu chạy xong ba cây, tớ đoán về sau cậu sẽ không tiếp tục sợ chạy đường dài nữa hahaha.”
Mấy nữ sinh xiên thịt, đầu kia mấy nam sinh đã nướng rất hăng say, Bối Doanh Doanh bê đĩa mới sang cho Du Hàn: “Ây, cánh gà.”
Nam sinh cầm một xiên thịt vừa nướng xong: “Muốn ăn thử một chút không?”
Bối Doanh Doanh nhìn dầu nóng bốc khói rắc trên thịt cừu, nước miếng chảy ròng ròng: “Muốn…”
“Thổi một chút, cẩn thận bỏng.”
Du Hàn đưa tới miệng côm cô nhẹ nhàng cắn một cái, hạnh phúc nheo mắt lại: “Ngon.”
Tăng Đông ngồi một bên khó chịu, mân mê: “Anh Hàn em cũng muốn anh đút ~”
Du Hàn: “… Cút.”
Lạc Phàm: “Tao khinh, Tăng Đông mày có thể bình thường được không.”
“Mấy cậu không nhìn ra, đây là đãi ngộ đặc biệt của Doanh Doanh sao? Những người khác muốn ăn thì tự nướng đi.” Vương Thụ Trạch cười.
Bối Doanh Doanh bị bọn họ trêu mặt đỏ như cà chua, ngẩng mặt nhìn Du Hàn, nam sinh giơ tay lên, dùng ngón tay lau khóe miệng cô, ôn như hỏi: “Muốn ăn nữa không? Muốn ăn tớ nướng giúp cậu.”
“Có…”
Mấy người đang nhìn bọn họ: Đi đi, ăn thức ăn chó cũng no rồi ăn thịt nướng như thế nào nữa…

Lúc kết thúc BBQ, màn đêm cũng hoàn toàn buông xuống, cầm mấy xiên thịt còn lại đi vào biệt thự, Tăng Đông với Lạc Phàm nhìn tầng một cao bảy mét, mắt như muốn rơi xuống: “Anh Vương nhà anh còn cần bảo mẫu không?”
“Được chứ, đến làm bảo mẫu ở nhà tớ, tớ cam đoan tiền lương không thấp.”
“Đi ૮ɦếƭ đi.”
Mấy người đi đến phòng họp bên cạnh phòng khách, mọi người ngồi xuống nói về cuộc thi chạy đường dài, Vương Thụ Trạch nói, theo thông tin nội bộ mà cậu biết, năm nay không có nhiều đội học sinh tham gia, phần lớn học sinh đều ngại cuộc thi như này. Cho nên cơ hội để bọn họ giật giải là rất cao.
Trong số mấy người, đáng lo nhất là Tăng Đông, Kỷ Diệu và Bối Doanh Doanh, hai người thì thể lực không tốt lắm, Tăng Đông vì cơ thể mập mạp, chạy sẽ không kịp. Cuối cùng bọn họ quyết định, chỉ cần đảm bảo chạy đủ quãng đường và không ở vị trí cuối cùng, việc còn lại sẽ giao cho mấy người còn lại.
Nói chuyện không quá lâu, mấy nam sinh chạy đi chơi game, Trịnh Hi mở vài chai cocktail uống cùng Kỷ Diệu, tối nay bố mẹ Vương Thụ Trạch đều không ở nhà, bọn họ có thể chơi thỏa thích.
Bối Doanh Doanh vì không thể uống rượu, đành phải ngồi ở góc ghế sô pha hẻo lánh, cầm nước chanh uống trông rất đáng thương.
Sau khi uống rượu, bọn họ đến phòng KTV để hát, bọn họ hét ầm lên, Bối Doanh Doanh quấn một chiếc chăn nhỏ ngồi trên thảm, cảm thấy buồn ngủ.
Lạc Phàm với Tăng Đông hát được một lúc, đang bắt đầu hát song ca một bài tình ca, Kỷ Diệu với Trịnh Hi ngồi bên cạnh giằng micro, Vương Thụ Trạch với Du Hàn không biết đã đi đâu, không thấy ở đây.
“Tăng Đông cậu đừng hát nữa, tai tớ muốn điếc luôn rồi!”
“Mẹ nó là giọng nam cao cũng không chinh phục được cậu sao?”
“Cậu hát nữa thử xem…”
Bối Doanh Doanh nhìn bọn họ, khóe môi hơi cong lên, đầu dựa vào ghế sô pha, mắt hơi khép lại, chẳng biết qua bao lâu, nhạc trong phòng nhỏ đi một chút, đang mơ màng, cô thấy một nam sinh đi đến trước mặt mình, ngồi xuống, vuốt tóc cô.
“Mệt sao?”
“Du Hàn…” Cô chậm rãi ngồi dậy, dụi đôi mắt đang buồn ngủ.
“Tớ đưa cậu đến phòng bên cạnh để ngủ cho yên tĩnh nhé?”
Cô ngơ ngác, khẽ gật đầu, vừa định đứng dậy ai ngờ nam sinh trực tiếp vòng tay ra sau lưng cô, trực tiếp ôm ngang cả chăn cả người cô.
Mấy người khác nhìn Du Hàn và “bánh chưng nhỏ” trong lòng cậu, đang hát một nửa đều dừng lại.
Du Hàn thấp giọng hỏi Vương Thụ Trạch: “Cậu ấy buồn ngủ, có chỗ nào để nghỉ ngơi không?”
Người sau để chén rượu xuống: “Ách, để em dẫn anh đi.”
Nhìn ba người rời phòng, mấy còn còn lại nhìn nhau —
“Tớ cảm thấy tối nay anh Hàn sẽ không quay lại nữa.”
“Ừm, tớ cũng cảm thấy thế.”
Vương Thụ Trạch đưa bọn họ vào phòng cho khách, bên trong chỉ có một cái giường hai mét màu trắng: “Anh Hàn, em cảm thấy hai người chỉ cần một giường thôi là đủ rồi.” Cậu cười xấu xa.
“… Câm miệng.” Du Hàn liếc cậu một cái, đặt cô gái lên giường, Vương Thụ Trạch bảo đêm nay bọn họ ngủ ở đây đi, đừng về nữa, dù sao phòng cho khách cũng có nhiều.
Cậu nói xong, thức thời đi ra ngoài thuận tiện đóng cửa lại. Bối Doanh Doanh trên giường trở mình, bỏ chiếc chăn đang quấn chặt trên người, Du Hàn ngồi ở mép giường, nói: “Không ϲởí áօ khoác ra sao? Như thế làm sao mà ngủ được?”
Cô lại ngoan ngoãn ngồi dậy, ϲởí áօ khoác, sau đó lại chui vào trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu: “Tớ chỉ muốn ngủ một chút, sau đó sẽ về nhà…”
“Vương Thụ Trạch nói muốn chúng ta ở lại, có lẽ mấy người kia đêm nay cũng sẽ không về.”
Bối Doanh Doanh do dự một lúc, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Viên Man Hà, mẹ cô biết được còn có những bạn khác nên đã đồng ý.
Cô để điện thoại lên đầu giường, đôi mắt ướƭ áƭ nhìn Du Hàn, y như thỏ con trắng, yết hầu cậu lăn một vòng, cúi người, ôm lấy gáy cô, sát lại gần mặt cô, đối mặt với ánh mắt của cô, giọng nói khàn khàn:
“Cậu nhìn tớ như vậy, tớ sớ sẽ không nhịn được.”
Cô giật mình, phát hiện bầu không khí mập mờ giữa hai người không ngừng tăng lên, tay níu chặt chăn, cụp mắt: “Tớ… Tớ không nhìn…” Giọng nói cô ngập ngừng.
Nam sinh nghe vậy, đột nhiên xốc chăn lên rồi nằm vào, sau đó kéo cô gái nhỏ nằm bên cạnh mình, cậu nghiêng người, môi cong lên — —
“Làm sao bây giờ, không kịp rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc