Ngoan, Đừng Nháo - Chương 48

Tác giả: Dạ Tử Tân

Tưởng Nam Khanh cũng không ngờ được, thì ra Mục Lăng Thành chỉ hát được mỗi hai câu này, mấu chốt là giai điệu không hề bình thường.
Phải nói là trời sinh đã không đầy đủ ngũ âm.
Cô ôm bụng ngồi xổm xuống cửa phòng, cười đau cả bụng.
“Em còn tưởng không gì làm khó được anh, thì ra anh lại hát lạc điệu như thế, anh, ha ha ha ha ha…. cười ૮ɦếƭ em rồi, ha ha ha ha ha….”
Vốn dĩ Mục Lăng Thành cảm thấy mình hát không đến nỗi nào, không ngờ cô lại có phản ứng như vậy, trong nháy mắt liền cảm thấy mất hết mặt mũi, khuôn mặt cũng vì thế mà kéo căng ra, thật sự là đen như than.
“Nào có buồn cười như vậy, không cho em cười!”
Tưởng Nam Khanh nhún nhún vai, chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng lúc này đẫm lệ, lấp lánh, một lát sau cô mới bình tĩnh lại: “Đúng, anh nói đúng, chính xác là không buồn cười chút nào. Mục Lăng Thành, sau này nếu như có ai bắt anh hát, cho dù có ૮ɦếƭ anh cũng đừng hát, ha ha ha ha…”
Mục Lăng Thành: “…”
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Mục Lăng Thành đen mặt tiến vào phòng ngủ: “Dù sao anh cũng hát rồi, tối nay anh ngủ ở đây!”
Nói đến chuyện này, nụ cười trên mặt Tưởng Nam Khanh chợt tắt, đứng lên theo anh vào trong, chỉ thấy Mục Lăng Thành đang nằm trên giường lớn.
Tưởng Nam Khanh vừa vào, bầu không khí trong phòng liền trở nên khác thường.
Mục Lăng Thành gối đầu lên tay, cười như không cười: “Em đứng đó làm gì, mau ngủ đi.”
Tưởng Nam Khanh giả vờ bình tĩnh: “Em còn chưa đi tắm.”
Nói xong liền đi lấy túi đựng quần áo, nhưng khi mở ra, chỉ thấy một bộ quần áo Chu Yến chuẩn bị giúp cô, không có áo ngủ.
“Sao lại ngẩn người thế?” Thấy cô nhìn chằm chằm quần áo của mình không nhúc nhích, Mục Lăng Thành hỏi.
Tưởng Nam Khanh thở dài: “Không mang áo ngủ, Chu Yến chỉ mang cho em quần áo để thay, tắm xong mà mặc vào thì không thoải mái.”
Cô đang nghi ngờ không biết có phải Vu Thiến Thiến và Trương Xuân Phàm giở trò không.
Mục Lăng Thành nói: “Vậy mặc tạm áo của anh đi, người em nhỏ như vậy mặc vào có thể làm áo ngủ.”
Sau đó đưa áo của mình cho cô.
Tưởng Nam Khanh không từ chối, cầm lấy rồi đi vào phòng tắm.
Tưởng Nam Khanh lề mà lề mề một lúc lâu mới ra khỏi phòng tắm, trên người cô mặc áo phông trắng của Mục Lăng Thành, áo của anh rất lớn, vừa đến đùi.
Nếu như ở ký túc xá thì cũng không tính là ngắn, chẳng qua cô đang đứng trước mặt Mục Lăng Thành, vì vậy có chút không thoải mái.
Tưởng Nam Khanh vô thức kéo áo xuống.
Mục Lăng Thành vẫn như cũ, nhìn cô cười như không cười: “Cuối cùng em cũng chịu ra rồi, em mà còn không ra anh sẽ mất ngủ đấy.”
Thấy Tưởng Nam Khanh đứng bất động ở đó, Mục Lăng Thành từ trên giường đứng lên, cầm lấy máy sấy đặt trên bàn, vẫy tay với cô: “Mau tới đây sấy tóc, đừng để bị cảm.”
Tưởng Nam Khanh yên lặng đi qua, ngồi xuống mép giường, tùy ý để Mục Lăng Thành sấy tóc giúp cô, trong đầu vẫn đang suy nghĩ đến chuyện lát nữa hai người sẽ ngủ cũng nhau.
Sững sờ một lúc lâu, cô dần dần bình tĩnh lại, không ngừng tự an ủi mình, người yêu ngủ chung với nhau có gì ghê gớm đâu?
Thế là chờ đến lúc tóc được sấy khô, Tưởng Nam Khanh không nói hai lời leo lên một bên giường, sau đó đắp chăn nằm xuống.
Tròn tay Mục Lăng Thành vẫn còn đang cầm máy sấy, nhớ đến những sợi tóc mềm mại vừa chạm vào kia, lại nhìn Tưởng Nam Khanh đang nằm trên giường đắp chăn, trái tim anh bỗng đập nhanh hơn, cổ họng cũng trở nên khô khốc, trong Ⱡồ₦g иgự¢ như có cái gì đó dồn dập, sắp không khống chế được mà phát ra ngoài.
Anh nắm chặt tay lại, trong mắt mang theo mấy phần ảm, nặng nề, hầu kết khẽ nhấp nhô hai lần, anh khàn giọng nói: “Em, em ngủ sớm đi, anh ra ngoài phòng khách ngủ.”
Sau đó bỏ máy sấy xuống, trực tiếp ra khỏi phòng ngủ, còn quan tâm đóng cửa giúp cô.
Tưởng Nam Khanh: “…”
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn

Đêm nay Tưởng Nam Khanh vốn đã hạ quyết tâm, bây giờ Mục Lăng Thành rời đi rồi, đáng lẽ cô nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng không biết vì sao, cô cứ lăn qua lăn lại trên giường, rõ ràng là bị mất ngủ.
Cô vắt óc suy nghĩ lý do vì sao Mục Lăng Thành đột nhiên rời đi, nhưng mà nghĩ mãi vẫn không ra.
Cô không thích bị người khác dụ dỗ, lúc này thật sự rất tò mò, hận không thể xông ra ngoài nắm lấy cổ áo Mục Lăng Thành hỏi cho rõ, vì sao lại chạy.
Cô là con gái còn chưa chạy đâu!
Lúc nãy trong đầu cô đã tưởng tưởng vô số tình cảnh, không ngờ diễn biến lại như này.
Vấn đề này khiến cô bối rối buổi đêm, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể mặt dày đi hỏi Mục Lăng Thành vì sao không ngủ với cô được, nếu không sẽ khiến anh cảm thấy cô rất muốn ngủ cùng anh.
Bởi vì không ngủ ngon, đến giờ ăn sáng ngày hôm sau cô vẫn chưa dậy, Mục Lăng Thành đã vào phòng gọi mấy lần, nhưng mà Tưởng Nam Khanh cũng không thèm để ý, ngủ thẳng đến 10h sáng.
Sau khi thay quần áo, cô đi ra ngoài phòng khách, Mục Lăng Thành đang bắt chéo chân trên bàn trà, nửa người tựa vào lưng ghế, dáng vẻ lười biếng xem TV.
Thấy Tưởng Nam Khanh đi ra, anh tắt TV đi: “Sao em ngủ nhiều như vậy chứ, gọi tám trăm lần vẫn không dậy, có đói bụng không?”
Vẻ mặt anh rất bình thường, đối với chuyện tối qua cũng không giải thích lời nào.
Thấy Tưởng Nam Khanh không nói gì, anh gọi điện thoại đặt đồ ăn, sau khi cúp máy thì nhìn về phía cô: “Bây giờ ăn một chút lót dạ đã, buổi chiều cùng mọi người ăn đồ nướng.”
Tưởng Nam Khanh cũng không đề cập tới chuyện tôi qua nữa, cô ngồi xuống bên cạnh anh: “Mọi người dậy rồi sao?”
Mục Lăng Thành cười nhạo: “Mọi người đều đến đây chơi, làm gì có ai giống như em, mặt trời lên cao rồi vẫn chưa dậy? Bọn họ ăn sang xong thì rủ nhau đi bơi, anh ở lại đây đợi em.”
Anh cưng chiều Ϧóþ Ϧóþ cái mũi cô: “Bạn gái của anh sao lại ngủ nhiều như vậy, sẽ biến thành heo mất.”
Tưởng Nam Khanh đánh vào tay anh: “Anh dậy lúc mấy giờ?”
“6r đã dậy rồi, vốn định lôi em đi chạy bộ, kết quả là gọi như nào em cũng không thèm để ý đến anh.” Mục Lăng Thành vô cùng ủy khuất.
“Xem ra tối qua anh ngủ một mình rất ngon.” Giọng điệu Tưởng Nam Khanh nhàn nhạt, nhưng dường như lại có ý khác.
Mục Lăng Thành nhớ đến chuyện tối qua, không được tự nhiên sờ mũi, cười: “Cũng, cũng không tệ lắm, tuy ghế sô pha hơi nhỏ, nhưng anh vẫn chịu được.”
Tưởng Nam Khanh không thèm để ý đến anh.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn

Sau khi ăn xong, Tưởng Nam Khanh cảm thấy vẫn còn mệt, không muốn làm khổ mình, vậy nên quyết định không đi bơi nữa.
Đến trưa, sau khi bơi xong mọi người cùng quay về, Tưởng Nam Khanh đến phòng Chu Yến và Khúc Kỳ nói chuyện, Vu Thiến Thiến và Trương Xuân Phàm cũng chạy sang.
Vu Thiến Thiến vừa thấy Tưởng Nam Khanh liền cười mập mờ: “Nhìn dáng vẻ mệt mỏi này của cậu, có phải, có phải tối qua “củi khô dễ cháy”, mãnh liệt quá, cho nên hôm nay không xuống nổi giường không?”
Tưởng Nam Khanh hơi xấu hổ, trầm mặt không nói gì, ngồi xuống giường của Cookie.
Vu Thiến Thiến cười, đi tới ôm lấy cánh tay cô: “Ai da, tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, cậu không cần thẹn thùng vậy đâu, mau kể cho bọn mình nghe xem tối hôm qua cậu là Mục Lăng Thành đã trải qua thế nào.”
Hai người Trương Xuân Phàm và Chu Yến nhìn cô hóng hớt.
Cookie ngồi cạnh Tưởng Nam Khanh cũng không nhin được hỏi: “Tối qua hai cậu…”
“Cái gì cũng không làm.” Tưởng Nam Khanh ngắt lời cô ấy, vẻ mặt nhàn nhạt, “Hôm qua mình ở phòng ngủ, anh ấy ở phòng khách, đơn giản thế thôi.”
“Không thể nào?” Bốn người trăm miệng một lời, vẻ mặt vô cùng thất vọng.
“Không phải chứ, Mục Lăng Thành nhìn thấy cậu mà vẫn nhịn hả?” Vu Thiến Thiến khó tin hỏi.
“Cho nên lý do là gì?” Tưởng Nam Khanh khiêm tốn xin thỉnh giáo, cô thật sự rất muốn biết.
Vu Thiến Thiến xoa cằm suy nghĩ: “Hoặc là cậu ấy là một người đàn ông tử tế, hoặc là…”
“Hoặc là cái gì, cậu mau nói đi!” Trương Xuân Phàm thúc giục, trong phòng này Vu Thiến Thiến là người hiểu biết những chuyện đó nhất, lời của cô ấy rất có sức thuyết phục.
Vu Thiến Thiến ho khan vài tiếng: “Hoặc là cậu ấy không được chứ sao. Cậu nói xem, một nam thần như Mục Lăng Thành, chắc sẽ không mắc phải căn bệnh…”
“Cậu, cậu nói gì thế.” Chu Yến nghe đến đây hai tai liền nóng lên.
Ngược lại thì Tưởng Nam Khanh không nói gì, chỉ yên lặng nhớ đến chuyện tối qua.
Mục Lăng Thành đúng là đột nhiên rời đi, giống như là chạy trối ૮ɦếƭ vậy, nhìn trông chả liên quan đến người tử tế nào cả, không lẽ thật sự là trường hợp thứ 2 mà Vu Thiến Thiến nói sao?
Bảo anh hát anh cũng trốn tránh như vậy, nếu như anh thật sự mắc phải căn bệnh gì, đối với Tưởng Nam Khanh cũng không phải vấn đề lớn.
Tưởng Nam Khanh cảm thấy nếu thật sự có chuyện này, vậy thì cô sẽ suy nghĩ cho lòng tự trọng của Mục Lăng Thành, giả vờ không biết gì cả, sau này cố gắng kích thích anh là được.
Cô thật sự rất rộng lượng, có thể hoàn toàn tha thứ cho vấn đề này của anh.
Dù sao hai người ở bên nhau cũng có rất nhiều chuyện để làm, đâu phải chỉ có chuyện này.

Buổi chiều mọi người cùng đi ăn đồ nướng, vốn dĩ đã nói học trưởng Cố Ngôn Thanh sẽ đưa bạn gái đến cùng, kết quả là anh có việc đột xuất, không tới được.
Trần Thiếu Ngang và Cookie đột nhiên công khai tình cảm trước mặt mọi người, khiến cho Lưu Minh Triết vô cùng tức giận: “Tại sao trong lúc mình còn chưa biết chuyện gì đã bị nhét cẩu lương thế! Nếu đã như vậy, việc nướng đồ ăn hôm nay giao cho những người đã có đối tượng, Trần Thiếu Ngang, Khúc Kỳ, còn có Mục Lăng Thành, Tưởng Nam Khanh nữa, bốn người các cậu phụ trách nướng, tụi mình phụ trách ăn. Cho dù các cậu phản đối mình cũng mặc kệ, trái tim yếu đuối này của mình cần được an ủi.”
Lưu Minh Triết nói xong, Quách Vân Dã và Trần Tiểu Ngũ cũng lên tiếng hưởng ứng.
Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh nhìn nhau, cuối cùng cũng đồng ý.
Tưởng Nam Khanh và Khúc Kỳ xiên thịt, còn Mục Lăng Thành và Trần Thiếu Ngang phụ trách nướng.
Những người còn lại nói được làm được, thật sự không động tay, đoán là phải một lúc lâu nữa mới được ăn, bèn phủi ௱ôЛƓ chạy đi chơi.
Tưởng Nam Khanh vừa làm vừa nói chuyện với Khúc Kỳ.
“Hai người các cậu ở bên nhau lúc nào, sao mình không biết.”
Cookie ngượng ngùng nhìn Trần Thiếu Ngang: “Là, là đêm hôm qua, cũng không biết vì sao lại ở bên nhau nữa.”
Tưởng Nam Khanh cười: “Xem ra buổi tối hôm qua mình và cậu xuống dưới đi dạo là lựa chọn đúng đắn, vậy cũng coi như mình là bà mối cho hai người rồi, hai người cảm ơn mình thế nào đây?”
Cookie nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy… lát nữa cậu ăn nhiều thịt nướng một chút.” Sau đó lắc lắc xiên thịt dê trong tay.
Tưởng Nam Khanh: “Vậy mà là cảm ơn sao, tất cả chỗ này đều là tiền Mục Lăng Thành bỏ ra.”
Thấy Cookie không nói gì, Tưởng Nam Khanh trực tiếp gọi Trần Thiếu Ngang: “Này, bạn cùng bàn!”
Mục Lăng Thành và Trần Thiếu Ngang nghe vậy thì cùng quay đầu về phía này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc