Ngoan, Đừng Nháo - Chương 11

Tác giả: Dạ Tử Tân

Sau khi tan tiết thứ nhất, Tưởng Nam Khanh cảm giác Mục Lăng Thành muốn nói lại thôi, nghi ngờ quay đầu sang: “Có phải cậu có chuyện muốn nói với tôi không?”
Mục Lăng Thành giật mình, sờ lên mũi: “Cũng không có gì, cuối tuần này cậu không chạy bộ à?”
“Có chạy.”
“Sao gần đây tôi không…” Mục Lăng Thành nói còn chưa dứt lời, đã thấy Tưởng Nam Khanh một tay chống cằm, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn mình, cậu có chút không tự nhiên.
“Cậu, nhìn tôi như vậy làm gì?”
Tưởng Nam Khanh nhún vai: “Thứ bảy dạy muộn, chủ nhật chạy ở công viên gần biệt thự. Bạn cùng bàn, câyh hỏi tôi vấn đề này nghiêm túc thế, không phải mỗi sáng chạy bộ đều chờ tôi đấy chứ?”
Giọng điệu cô thoải mái, rõ ràng cho thấy đang nói đùa.
Mục Lăng Thành không hiểu sao, trong lòng lại xuất hiện một cảm xúc khác thường.
Cũng may là không thể hiện trên mặt, chỉ là khóe môi kéo lên vài phần: “Tưởng Nam Khanh, con gái tự tin là chuyện tốt, tự luyến thì sẽ trở nên mặt dày đấy. Lần trước cậu mời tôi ăn bánh rán, tôi chỉ muốn trả lại thôi.”
Tưởng Nam Khanh dí dỏm cười, môi hồng răng trắng, khuôn mặt sinh ra đã xinh đẹp động lòng người: “Thì ra là muốn mời tôi ăn cơm, cái này đơn giản. Về sau còn nhiều cơ hội lắm, cậu mời tôi thêm mấy lần cũng được.”
Mục Lăng Thành cười như không cười: “Cơ hội đã bị cậu bỏ lỡ, về sau cho dù có cơ hội, thì vẫn là cậu mời.”
Tưởng Nam Khanh nhướng mày, từ chối cho ý kiến.
____
Buổi trưa ánh mặt trời sáng chói, tuy rằng đã giữa tháng 9, nhưng nhiệt độ vẫn không giảm mấy, đến cả chim chóc cũng lười hót.
Tưởng Nam Khanh ăn cơm trưa xong liền trở về ký túc xá gội đầu. Lúc quay lại thì thấy Mục Lăng Thành đang giải đề Vật lý, nghe nói sau lễ quốc khánh, thành phố Cần Nam sẽ tổ chức cuộc thi Vật lý.
Cô giật giật cánh tay của anh: “Bạn cùng bàn, đổi chỗ đi.”
Mục Lăng Thành quay đầu thấy cô xõa tóc ướt sũng đứng bên cạnh.
T-shirt màu trắng áo khoác màu vàng, xuống dưới là quần 乃út chì màu đen. Vóc dáng cao gầy, duyên dáng yêu kiều.
Tóc rũ xuống hai bên tỏa ra hương thơm của dầu gội đầu, đuôi tóc còn có vài giọt nước nhỏ xuống, rõ ràng là chưa lau khô tóc.
Yết hầu Mục Lăng Thành có chút không thoải mái, ho khan hai tiếng đứng lên nhường chỗ cho cô.
Tưởng Nam Khanh rất không khách khí, trực tiếp đi đến ngồi xuống ghế của Mục Lăng Thành, sau đó tự nhiên rũ tóc.
Ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào, dưới tia sáng là những hạt bụi li ti đang nhảu múa.
Tưởng Nam Khanh ngồi đó, những tia sáng của mặt trời chiếu vào mái tóc ướt sũng của cô, hắt lên ánh sáng bảy màu.
Cô hướng mặt ra ngoài cửa sổ, duỗi ngón tay trắng nõn thon dài đón ánh mặt trời, ngón tay được ánh mặt trời chiếu vào phiếm hồng, đẹp như ngọc.
Mục Lăng Thành không hiểu sao bản thân cứ nhìn chằm chằm vào tay cô hồi lâu.
Một lúc sau, hai tay cô đột nhiên đưa lên cổ, hất mái tóc rối trên vai lên. Những sợi tóc thơm mát theo lực tay cô bay lên, tạo thành gợn sóng. Sau lại rơi xuống, mềm mại dính vào áo khoác của cô.
Động tác của cô không mạnh, nhưng vẫn có giọt nước rơi trên mặt Mục Lăng Thành, cảm giác lành lạnh, nhè nhẹ tê tê trong lòng.
Mục Lăng Thành cảm giác tâm tư mình như bị chú mèo nhỏ cào, trong tâm tư như được châm một đốm lửa nhỏ. Thật khó kiểm soát tâm trạng, ngay cả hơi thở cũng hơi trầm xuống.
Lúc này, Tưởng Nam Khanh lơ đễnh nhìn sang bên này.
Cậu nín thở, mặt không đổi sắc rủ mắt xuống, giả vờ bình tĩnh đem tâm tư quay trở lại bài thi.
Khoảng thời gian tiếp theo, Mục Lăng Thành vẫn luôn trong trạng thái mất tập trung. Trong đầu thỉnh thoảng lại vang lên lời chị gái cậu nói trước đó.
Chẳng lẽ, cậu đối với Tưởng Nam Khanh thật sự có suy nghĩ khác?
Nếu đáp án thật sự là như vậy, Mục Lăng Thành rất không muốn thừa nhận.
Rõ ràng lúc trước nhìn thấy Tưởng Nam Khanh, lúc nghe được ba mẹ nói cô muốn chuyển đến trường này, cậu còn hoàn toàn không có cảm giác gì.
Cái gì mà vị hôn thê, cái gì mà hôn ước, cậu căn bản là không để trong lòng.
Tưởng Nam Khanh đối với với cậu mà nói chỉ có một ấn tượng duy nhất, chính là khi còn bé là một con sên thích khóc, tha du bình (*).
(*) tha du bình: chỉ con riêng của người phụ nữ tái giá.
Sao có thể trong thời gian ngắn như vậy, làm cho cậu thay đổi suy nghĩ và cái nhìn của mình? Cậu thậm chí có lúc còn tưởng tượng sau này hai người thuận theo bố mẹ cùng nhau kết hôn, thì sẽ có cảnh tượng thế nào.
Nha đầu này giống như có một loại ma lực thần kỳ vậy.
Nếu nói là do cô lớn lên xinh đẹp, Mục Lăng Thành đã lớn như vậy, không hề thiếu người đẹp viết thư tình cho cậu.
Làm sao mà hết lần này đến lần khác chỉ có Tưởng Nam Khanh gây ấn tượng với cậu?
Cậu đang xuất thần, Tưởng Nam Khanh bên cạnh gõ bàn học mấy cái, lại đưa tay khua khua trước mặt anh: “Anh ngẩn người nửa tiết rồi đấy, nghĩ gì thế?”
“Suy nghĩ bài toán vừa làm, phép tính đơn giản ấy mà.” Mục Lăng Thành tỏ ra rất bình tĩnh.
Tưởng Nam Khanh mắt nhìn đề Toán thi Đại Học năm ngoái ở trước mặt anh.
Mục Lăng Thành mỗi ngày đi học, đồ mang theo gần như không giống nhau, cậu đã sớm học xong chương trình cấp ba rồi, thỉnh thoảng lại thấy mấy quyển đề thi Đại Học.
Tưởng Nam Khanh cắn 乃út nhìn mặt bàn toàn bài thi, nhíu lông mày nhìn kiểu đề trên bàn. Hơi quen mắt, hình như cô đã làm rồi.
Mục Lăng Thành lấy 乃út trong miệng cô xuống: “Còn một tháng nữa là thi khảo sát rồi, đọc sách đi.”
____
Trước ngày Quốc Khánh, trường đã tiến hành thi khảo sát lần đầu của năm học mới. Sau khi cuộc thi kết thúc, mọi người mang theo tâm trạng kích động dọn đồ đạc về nhà.
Tề Duy Duy ngồi phía sau chọc chọc vào lưng Tưởng Nam Khanh: “Nam Khanh, Quốc Khánh nghỉ bảy ngày, cậu định làm gì?”
Tưởng Nam Khanh quay đầu lại, liếc Khúc Kỳ, cười nói: “Mình mang Khúc Kỳ về quê nội mình ở thành phố Du.”
Tề Duy Duy kinh ngạc mà vỗ bàn, cảm giác mình bị cô lập: “Hai người các cậu quyết định lúc nào, sao mình lại không biết?”
Khúc Kỳ cùng Tưởng Nam Khanh trao đổi ánh mắt, hếch mặt cười nói: “Mình và Nam Khanh quen nhau nhiều năm như vậy, Quốc Khánh hàng năm mình đều cùng cậu ấy về thăm quê nội. Mình đã nói với cậu chưa, quê của cậu ấy là non xanh nước biếc đấy. Phong cảnh xung quanh rất đẹp luôn.”
Mắt Tề Duy Duy cũng sáng theo: “Mình cũng đi, mình cũng đi. Lần này đưa mình đi với!”
Lưu Minh Triết ngồi trước dỏng tai nghe lén cả buổi, cũng động tâm rồi: “Các cậu bàn nhau đi chơi à, mang theo mình với?”
“Cậu?” Tề Duy Duy vẻ mặt khinh bỉ, “Cậu thử nói cái loại đàn ông lớn đầu rồi, lúc nào cũng muốn ở cùng một chỗ với bạn học nữ. Ba người bọn tôi mang theo một bạn nam có hợp lý không chứ?”
“Có gì mà không hợp lý?” Lưu Minh Triết không phục, đột nhiên kéo bạn cùng bàn của mình, Trần Thiếu Ngang, “Cậu ta cũng đi!”
Trần Thiếu Ngang sắc mặt nhàn nhạt: “Mình nói mình đi lúc nào hả?”
Lưu Minh Triết nịnh nọt cười: “Hai ngày trước chúng ta không phải đã bàn bạc cùng Lăng Thành ngày nghỉ Quốc Khánh sẽ đi chơi sao, đi chỗ nào mà chẳng là đi? Đến thành phố Du thôi!”
Nói xong lại quay đầu nhìn Mục Lăng Thành: “Quê cậu không phải cũng ở thành phố Du sao, về xem đi.”
Mục Lăng Thành một bên thu dọn đồ đạc một bên nghe chuyện bên này.
Lúc này thấy Lưu Minh Triết lên tiếng hỏi, cậu giống như lơ đãng nhìn Tưởng Nam Khanh. Thế nhưng mặt đối phương không thay đổi, không có một chút ý muốn mời anh.
“Các cậu đi đi, tôi không đi.”
Nói xong, anh đã thu dọn xong đồ đạc, đứng dậy đi sát sau lưng Tưởng Nam Khanh, ra khỏi phòng học.
“Sao thế?” Lưu Minh Triết không rõ vì sao Mục Lăng Thành không cần suy nghĩ đã từ chối ngay, dứt khoát không nghĩ nữa, “Cậu ta không đi thì tự chúng ta đi!”
“Tưởng Nam Khanh, chúng ta lúc nào thì xuất phát?” Lưu Minh Triết hỏi.
Tề Duy Duy nói: “Đúng, chúng ta phải cố định thời gian tập hợp. Đúng rồi, bây giờ là ngày nghỉ, mua được vé không?”
Khúc Kỳ một bên liếc trộm Trần Thiếu Ngang, trong lòng mừng thầm, một bên nhỏ giọng nói: “Xe buýt đi thành phố Du nhiều lắm, không cần đặt vé trước.”
“Vậy thì được.” Tề Duy Duy yên lòng.
Tưởng Nam Khanh bất đắc dĩ trợn mắt với những người này.
Cô rõ ràng ban đầu chỉ đồng ý mang Khúc Kỳ theo, những người khác cô vẫn chưa đồng ý mà?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc