Ảnh cưới của Cố Tần và Mục Sở phải tranh thủ chút thời gian để đi chụp.
Thợ chụp ảnh – Cố Tích.
Lúc đầu Cố Tần muốn mời một nhi*p ảnh gia nổi tiếng chụp.
Nhưng Cố Tích lại mè nheo lôi kéo Mục Sở quấy rầy đòi một hồi, cuối cùng cô nàng ôm lấy nhiệm vụ này.
Thành quả thật ra cũng không tệ lắm, tốt hơn nhiều so với dự liệu.
Nhưng cô nàng có rất nhiều ý tưởng, quá trình chụp ảnh quả thực giày vò người ta vô cùng, suýt chút nữa đã làm Cố Tần tức ૮ɦếƭ.
Mục Sở nhớ rõ, có một lần chụp ảnh nơi bờ biển.
Bởi vì Cố Tích không ngừng yêu cầu đổi dáng pose độ khó cao, Cố Tần lại có chút chịu không được, bị Cố Tích lầm bầm chê bai một hồi.
Về sau sắc mặt Cố Tần ngày càng nặng, chỉ hận không thể ném cô nàng xuống biển cho cá mập ăn.
Có chỗ dựa là Mục Sở, Cố Tích không chút sợ sệt, ngược lại anh còn phải nhẫn nại phối hợp theo.
Chọn xong góc độ, Cố Tích bảo cười, anh cũng phải nhịn trong lòng, miễn cưỡng cong khóe miệng lên.
Hơn hai mươi năm trước Cố Tần đối với cô em gái này luôn quản giáo nghiêm khắc, rốt cục trong mấy ngày chụp ảnh cưới này xem như đã đòi lại được cả gốc lẫn lãi.
Chụp xong ảnh, Mục Sở muốn về thành phố A chuẩn bị bảo vệ luận văn tốt nghiệp.
Kế hoạch lúc đầu của Cố Tần là ở lại thành phố C ấy ngày để chuẩn bị cho hôn lễ.
Nhưng ngày Mục Sở đi, anh lại nhất thời đổi ý, cũng đi theo.
Thật sự không thể nuốt nổi việc ở trong nhà nhìn thấy gương mặt kia của Cố Tích.
Trên máy bay, cơn giận của anh còn chưa tan, đen mặt nói với Mục Sở: "Việc xui xẻo nhất trong đời anh là có con em gái như nó."
Mục Sở nín cười, vuốt vuốt Ⱡồ₦g иgự¢ trấn an anh: "Cũng không thể nghĩ như vậy, nếu như không có Cố Tích, lúc còn bé em sẽ không có khả năng qua nhà anh nhiều như thế, vậy hai chúng ta cũng không quen nhau, càng không phát triển đến mối quan hệ như bây giờ. Cho nên đứng từ một góc độ khác phân tích, Cố Tích có thể xem như là bà mối đấy."
Khóe miệng Cố Tần co quắp, không nói gì.
Không thể không thừa nhận, trước kia vì muốn tiếp cận Mục Sở mà anh đã lợi dụng cô em gái này mấy lần.
Ví dụ như nghỉ hè năm mười một, anh bảo Mục Sở tới nhà dạy bù cho Cố Tích.
Cố Tích học giỏi hay không, anh không quan tâm như vậy.
Anh chính là muốn Mục Sở tới nhà mình, gần anh thêm một chút.
Nhưng cứ coi như trước đây anh lợi dụng Cố Tích, cũng nào có phải để cho con nhóc đấy bây giờ khoa tay múa chân, vênh mặt hất hàm sai bảo anh như thế?
Nha đầu kia quả thực muốn lên trời!
"Anh thấy nó là bị Doãn Lê Hân làm hư." Nói đến đây, Cố Tần có chút buồn bực, "Em nói xem có phải Doãn Lê Hân mắt mù không? Con bé đáng ghét như thế mà vẫn có người thích?"
Mục Sở uống một ngụm nước, cong môi lên: "Lời này của anh sao chả khác gì với việc Cố Tích bảo em mắt mù nên mới coi trọng anh thế?"
"... "
"Vậy em mù sao?"
Cô cười yếu ớt, lắc đầu: "Không, ánh mắt của em rất tốt."
- -
Việc chuẩn bị cho hôn lễ vẫn là do Cố Tần và ba mẹ hai bên chuẩn bị.
Mục Sở ở thành phố A chuẩn bị bảo vệ luận văn tốt nghiệp, căn bản là không phải lo gì.
Chờ tốt nghiệp xong về thành phố C, cách thời gian diễn ra hôn lễ chưa tới nửa tháng.
Hai người đều lựa chọn phong cách Trung Quốc.
Trước ngày thành hôn mấy ngày, Cố Tích đem mũ phượng và áo choàng cho cô mặc thử.
Áo cưới rất rườm rà, hai người loay hoay nửa ngày mới có thể mặc được lên người.
Chiếc váy đỏ sẫm, kim tuyến phác họa ra đường may long phượng tỉ mỉ, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng mỏng như cánh ve.
Vòng eo được ôm chặt, không tới một nắm tay, hai bên trái phải đeo hai chiếc túi thơm nho nhỏ.
Cố Tích chỉ vào mũ phượng trên bàn: "Cái này đừng thử, nặng lắm."
Mục Sở cầm lên nhìn một chút, thật sự hơi nặng, may mà chỉ kết hôn một ngày, hẳn vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng của cô.
Cố Tích đến bên giường ngồi xuống, cầm lấy ống tay áo rộng thùng thình của Mục Sở, dò xét nói: "Cậu mặc đồ cổ trang đẹp đấy, lát nữa xuống dưới nhà tớ chụp cho vài tấm."
Mục Sở nghe cô nàng nói như thế bèn vội vàng thay đồ: "Không phải đã chụp qua hết rồi sao."
Cô không muốn bị Cố Tích giày vò một trận nữa đâu.
Nhìn thấy sắc mặt của Mục Sở, Cố Tích nhịn không được cười lớn.
Lại nghĩ tới chuyện chụp ảnh cưới cho hai người bọn họ trước đó, cô nàng có chút đắc ý: "Cậu biết không, tớ đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên được khoa tay múa chân, hét vào mặt ông anh tớ như vậy mà không hề bị mắng."
Nói rồi còn chậc chậc hai tiếng: "Cảm giác kia, quá sung sướng!"
"... "
"Hai người lúc nào kết hôn?" Mục Sở nhìn về phía Cố Tích, ngồi xuống bên cạnh cô nàng, "Tớ vốn còn tưởng kết hôn cùng ngày nữa."
Cố Tích ngả đầu vào vai cô, tặc lưỡi: "Quên đi, hôn lễ là chuyện đại sự, tớ không muốn bị hai người đoạt spotlight đâu."
"... "
- -
Một đêm trước hôn lễ Mục Sở căn bản là ngủ không được, bởi vì áo cưới và đồ trang sức rườm rà, sáng sớm tinh mơ đã bị kéo dậy rửa mặt thay đồ.
Chuẩn bị hơn nửa ngày, đã tới giờ lành.
Biệt thự Mục gia phủ đầy tơ hồng, giăng đèn kết hoa, hoa lệ rực rỡ.
Bên ngoài xếp đặt vô số cửa ải, lúc Cố Tần mang người tới đón dâu, bị Cố Dự dẫn một nhóm tiểu đồng bọn ngăn ở cửa chính, làm ầm ĩ mãi không xong.
Chỉ là Cố Dự tuổi còn nhỏ, đối đầu với mấy người Tạ Tu Văn, Điền Hành không được bao lâu liền thua trận dễ như trở bàn tay.
Thằng nhóc bị Điền Hành túm lấy cổ áo, giãy dụa ngửa đầu nhìn lên lầu hô to: "Chị Tích Tích, người của anh A Tần lên lầu rồi, mọi người nhanh lên!"
Trong gian phòng, Mục Sở mặc váy cưới ngồi ở trên giường.
Một đám Cố Tích, Trịnh Kỳ Vi, Đàm Di Nhiên đang ở trên lầu giấu giày thêu, ý muốn tăng độ khó cho đoàn người nhà trai.
Lúc này nghe được tiếng của Cố Dự, Cố Tích dưới tình thế cấp bách đem giày thêu trong tay ném đi, giày kẹt lại đằng sau khung ảnh treo trên tường.
Cố Tích ngửa mặt quan sát độ cao này, hỏi Tư Niệm và Tiêu Tĩnh bên cạnh: "Như vậy chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?"
Tiêu Tĩnh nói: "Còn một chiếc nữa."
Cố Tích quay người lại, chiếc giày trên tay Đàm Di Nhiên chẳng biết đã đi đâu.
Thấy mọi người nhìn sang, Đàm Di Nhiên và Trịnh Kỳ Vi nhìn nhau một chút, nhíu mày ra hiệu "OK".
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, mấy người cùng nhau ra cửa chặn lại.
Chỉ là sức lực nam nữ quá khác biệt, chưa tới hồi lâu đã bị phá tan.
Cố Tích đoạt được hồng bao của anh mình chia cho hội chị em, cười khiêu khích nhìn Cố Tần: "Anh à, nhanh tìm giày thêu đi, nếu để quá giờ lành chị dâu em sẽ tức giận đấy."
Điền Hành dẫn người lục tung trong phòng để tìm.
Tạ Tu Văn kéo Trịnh Kỳ Vi qua một góc dò hỏi.
Trịnh Kỳ Vi cong môi, vô tội chớp mắt: "Em cũng không biết ở đâu."
Tạ Tu Văn đem người kéo vào trong иgự¢, nói khẽ, "Gợi ý cho anh một chút, được không?"
Trịnh Kỳ Vi còn chưa lên tiếng, Cố Tích đã xông tới tách hai người ra: "Làm gì thế?"
Cô đẩy Trịnh Kỳ Vi ra sau người của mình, "Anh Tu Văn, hôm nay cô ấy không phải là bạn gái anh, đừng nghĩ tới việc đi cửa sau."
Tạ Tu Văn dở khóc dở cười nhìn cô nàng: "Tích Tích, anh cảm thấy hôm nay em nào phải nên ở phòng nhà gái. Cùng người ngoài hố anh mình, bình thường anh em không yêu thương em sao?"
"Chuyện này anh cũng biết á?"
"... "
Tạ Tu Văn dừng một chút, còn nói, "Thế nhớ coi chừng anh em trả thù. Sau này ngày Doãn Lê Hân cưới em, có khi Cố Tần còn không để cho Doãn Lê Hân vào được cửa lớn."
Nụ cười trên mặt Cố Tích dần biến mất.
Đằng sau có người hô lên "Tìm được rồi."
Cố Tích quay đầu, chỉ thấy Cố Tần đứng ở trên ghế, dễ như trở bàn tay lấy chiếc giày thêu ở phía sau bức ảnh xuống.
Tìm được nhanh như vậy, chắc là không trả đũa đâu nhỉ?
Một chiếc giày còn lại, những người khác lật tung phòng mấy lần cũng không tìm được.
Ánh mắt Cố Tần nhìn qua thân ảnh cứng ngắc đang ngồi trên giường của Mục Sở, đi qua, nhìn xuống chỗ váy của cô.
Anh ngồi xổm xuống, khẽ cong môi, dùng thanh âm rất nhẹ, chỉ có hai người bọn họ nghe được: "Tự em lấy cho anh, hay để anh lấy?"
"... " Vừa nãy dưới tình thế cấp bách, chính Mục Sở lấy chiếc giày thêu trên tay Đàm Di Nhiên giấu vào trong váy mình, đặt ở dưới đùi.
Ánh mắt mọi người đều nhìn qua, Mục Sở cười yếu ớt, hơi luồn tay vào trong lấy ra.
Cô lỡ bỏ vào sâu quá, vị trí hơi xấu hổ, đột nhiên ngại lấy ra.
Bây giờ, thật sự là hối hận rồi.
Nhét đại xuống dưới váy không được sao, còn đè ở dưới đùi làm gì không biết!
Cố Tần đánh giá sắc mặt của cô, khóe môi khẽ cong, bỗng nhiên quay ra sau nói: "Tìm dưới ghế sofa giúp tôi một chút."
Mọi người nghe được động tĩnh liền nhao nhao qua tìm.
Ánh mắt Đàm Di Nhiên cũng theo đó dời về phía hướng sofa.
Mục Sở ngồi im một chỗ, cảm giác Cố Tần đưa tay vào tìm được giày thêu.
Lúc đưa ra, còn cố ý cọ qua chỗ mẫn cảm của cô.
Thân hình Mục Sở cứng đờ, trừng anh một cái.
Cố Tần cười cười hỏi: "Dám dấu ở trong đấy, còn sợ anh ᴆụng?"
"Lúc ấy em nào nghĩ nhiều như thế." Bên tai cô dần đỏ lên một mảng.
Cố Tần mang giày vào giúp cô, đem người ôm lấy, nhìn qua phía bên kia: "Tìm được rồi."
Đám người nhìn sang: "? ?? "
Mục Sở bị anh ôm xuống lầu, mở to mắt nhìn dáng vẻ anh mang hỉ phục ngày hôm nay, quả thực khác xa so với khí chất trầm ổn tự phụ lúc mặc âu phục giày da thường ngày.
Trên đầu mang mũ tân lang, ngũ quan bén nhọn trở nên hài hòa hơn hẳn.
Cô ôm lấy cổ anh cười: "Sao anh lại không đi làm diễn viên? Nói không chừng sẽ trở thành mỹ nam đứng đầu màn ảnh cổ trang đấy."
Cố Tần cúi đầu nhìn cô một chút, trả lời: "Sợ fan hâm mộ quá nhiều, chọc em ghen."
"... "
- -
Hôn lễ được tổ chức ở ngoại ô, nơi nhà hàng Cố Tần xây nên vì cô, hoa nhài hiên.
Thời điểm này chính là mùa hoa nhài nở.
Hôm nay khó có được ngày thời tiết tốt, sân bãi bố trí ở bên ngoài, hình thức của yến tiệc là tự phục vụ, khách mời vừa nam vừa nữ ưu nhã đứng hàn huyên.
Lúc bắt đầu hôn lễ, Mục Sở khoác tay Cố Tần đi vào thảm đỏ.
Chóp mũi như có như không truyền đến từng hương hoa nhài nhàn nhạt, có cánh hoa còn xoay vòng đậu xuống cánh tay áo.
Cô cúi đầu nhìn xem, phảng phất nhớ lại vị trà hoa nhài năm đó.
Cánh tay ôm lấy tay anh tăng thêm chút lực: "Cố Tần."
"Sao thế em?" Anh nắm chặt tay cô, giọng mang theo chút lo lắng.
Mục Sở đứng trên thảm đỏ, dừng bước lại, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Em là vào mùa hoa nhài nở, đã mang lòng thích anh. Bây giờ cũng trong mùa hoa nhài tỏa hương, đem người gả cho anh."
Cô nhìn cánh hoa trắng muốt rơi xuống lòng bàn tay mình, lại nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, nhẹ mỉm cười: "Cố Tần, đời này em chỉ thích mỗi hoa nhài, cũng chỉ yêu một người là anh!"
- -
Buổi tối tân hôn, sau khi đuổi đám người Tạ Tu Văn nháo động phòng đi, trong phòng cưới chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mục Sở bị mũ phượng ép cho cổ sắp gãy đến nơi, sau khi nhờ Cố Tần tháo xuống, cố gắng chống đỡ lết người đi vào phòng tắm tắm rửa.
Dòng nước ấm áp vẩy lên người, lập tức thoải mái hơn không ít.
Không lâu sau, Cố Tần không chút vải che thân đi đến.
Anh đứng ở sau lưng cô, trực tiếp đem người ôm lấy.
Mục Sở vừa dùng sữa tắm, trên người trơn mượt, lúc bị anh ôm cả người run lên, cảm thấy anh xích lại gần, lúc nói chuyện hơi thở mang theo mùi rượu bay tới: "Có mệt không? Anh giúp em."
Anh cầm bông tắm, đánh bọt trắng lên, động tác rất nhẹ nhàng cọ qua toàn thân.
Lúc lấy vòi xả lại nước, bàn tay nương theo dòng nước chảy nhẹ nhàng kì cọ.
Tỉ mỉ, mỗi một chỗ đều không buông tha.
Có nhiều chỗ, thậm chí còn sẽ đặc biệt chiếu cố.
Mục Sở đỏ mặt ngăn anh lại: "Được rồi."
Cô tránh anh chuẩn bị đi ra ngoài, Cố Tần kéo lại không cho, thanh âm khàn khàn: "Em được rồi, nhưng anh thì chưa."
Mục Sở ngẩng đầu, thấy anh mặt dày vô sỉ đưa bông tắm cho mình: "Anh cũng mệt mỏi, em giúp anh tắm đi."
"... "
Mục Sở đứng yên bất động: "Anh tự đi mà tắm."
Cố Tần: "Có biết câu có qua có lại không? Sao lần nào cũng là anh tắm cho em, còn bảo em tắm lại thì không chịu?"
"... "
Mục Sở kiên trì nhận lấy bông tắm, đổ sữa tắm vào.
Chà xát lung tung một hồi, cô dừng lại: "Được rồi, anh tự rửa lại đi."
Cố Tần đứng không nhúc nhích, buồn cười nhìn cô, tựa hồ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Xong rồi?"
Không đợi Mục Sở nói gì, anh nâng cằm cô lên, nhíu mày: "Hoa Hoa, em lấy lệ với ai đây?"
"Nào có lấy lệ, xong rồi thật mà."
Vốn người đâu có bẩn, chỉ là ra chút mồ hôi, xoa chút sữa tắm lên người sao còn chưa đủ?
Cố Tần chỉ vào một nơi không biết do cô sơ sót hay cố tình để quên, nhắc nhở: "Nơi này, rất quan trọng, nhưng em quên rửa."
Mục Sở thuận theo hướng anh chỉ, cúi đầu.
Cố Tần bắt lấy tay cô: "Đến đây, tiếp tục."
"... "