Cố Tần nhìn chằm chằm bộ dáng ngơ ngác của cô, cười ra tiếng.
Lúc mở miệng, ngữ khí mang theo điểm trêu chọc: "Em đây sao lại vừa kích động một chút là đã không khống chế nổi cái miệng nhỏ rồi? Còn nói rất ra dáng."
Anh dừng một chút, chế nhạo nói: "Em nói em bộ dáng này của em, chờ đến khi hai chúng ta kết hôn, đêm tân hôn, có phải em còn nghiêm túc thảo luận với anh vấn đề ai ở trên không?"
Đầu óc Mục Sở lúc này vẫn đang trì độn, cũng không nghe ra đề tài này có gì không đúng, thế mà thuận lời đáp anh: "Không đâu, em thấy vấn đề này không cần thảo luận."
"Hả?" Cố Tần căn bản không ngờ tới cô thế mà còn tiếp lời, mí mắt chớp chớp, trong mắt phượng nhiễm lên tia ngả ngớn, đuôi mắt cong lên, hứng thú nhìn cô: "Sao lại không?"
"Bởi vì mấy việc như này, không phải bình thường là con trai ở trên sao? Anh là con trai, chắc chắn là anh ở trên rồi."
Bàn tay nhỏ keo kiệt của cô ôm lấy bình kẹo, cúi đầu, nói rất hợp lý: " Em là con gái, ở trên ngại lắm."
Sao lại đáng yêu như thế chứ!
Trong xe truyền đến tiếng cười trầm thấp của Cố Tần, mang theo chút gợi cảm.
Anh xích lại gần tai cô, mê hoặc mở miệng: "Nếu vậy, sau này không để em phải ngại thì anh ở trên nhé, được không?"
Cố Tần bắt được tay cô, yêu thích không buông hôn một chút nơi đầu ngón tay.
Anh còn rất bồn chồn: "Em còn nhỏ, mấy thứ này học ở đâu ra? Trước đây anh còn tưởng em là tờ giấy trắng nên không dám làm càn, hôm nay cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt."
Anh ý vị thâm trường cong môi: "Vừa nãy em trả lời trơn tru như vậy, có phải từng vụng trộm nghĩ đến việc này rất nhiều lần rồi không? Hóa ra mỗi lần em nghĩ đến anh, trong đầu đều là những hình ảnh kia?"
"Em không có!" Mục Sở chột dạ, nhanh chóng phủ nhận, "Là Cố Tích thường nói với em mấy lời này, em nghe nhiều nên đáp mới trơn tru như thế."
"Cố Tích nói?" Anh kéo dài âm cuối, khẽ hỏi.
Mục Sở kiên trì gật đầu: "Vâng, cậu ấy nói."
"Vậy để anh gọi điện hỏi một chút, nhìn xem con bé dạy hư tiểu bảo bối nhà chúng ta từ bao giờ." Anh cầm điện thoại ra, tựa hồ như muốn gọi thật.
Mục Sở gấp gáp ςướק lấy điện thoại của anh: "Cố Tích bận như thế, anh đừng quấy rầy cậu ấy."
"Anh hỏi hai câu thôi, không tính là quấy rầy." Anh ấn mở giao diện tin nhắn với Wechat.
Người này làm thật à?
Mục Sở có chút bối rối, muốn ngăn cản.
Dưới tình thế cấp bách, cô cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt.
Đột nhiên ôm lấy mặt anh, hôn lên khóe môi đang khé nhếch.
Độ cong nơi khóe môi còn chưa kịp thu lại.
Cô hơi chớp mi mắt, mi dài khẽ cọ vào gương mặt anh, giống như nhẹ мơи тяớи.
Đại khái hôn tầm ba giây, Cố Tần cũng không có động tĩnh gì, một tay cứng đờ giơ điện thoại, một tay khác vịn vào thành ghế phụ, rất an tĩnh nhìn cô.
Tối hôm nay bị anh chọc nhiều lần, Mục Sở lúc này cũng gan lớn hơn hẳn, tiếp dục dán vào môi anh, làm như chính mình rất lợi hại.
Có thể hết lần này tới lần khác, đã nửa ngày rồi mà Cố Tần không đáp lại.
Cô cứ lúng túng hôn anh như vậy, cũng không có kinh nghiệm gì, không biết hôn thế nào cho phải.
Ngước mắt lên nghênh đón ánh mắt của anh, Mục Sở nhìn thấy đáy mắt anh hiện lên một vòng nghiền ngẫm, như đang nói: Để anh nhìn xem em chơi kiểu gì.
Có chút bị kích thích!
Mục Sở hít sâu một hơi.
Anh không đáp lại, vậy để cô tự đến!
Cô khiêu khích trừng lại, nhớ lại dáng vẻ trước đây anh hôn mình, vụng về đáp lại.
Mắt phượng Cố Tần nhắm lại, dò xét biểu lộ trên mặt cô, nhưng vẫn như cũ không nhúc nhích.
Sau đó thì sao, hôn kiểu gì nhờ?
Mục Sở tê cả da đầu, anh không hôn lại thì thôi, mình cô chịu không nổi.
Nhưng không thế thua khí thế được!
Cô nghiêm trang buông anh ra, lúc mở miệng mang theo chút uy Hi*p: "Anh còn hỏi Tích Tích nữa là em hôn tiếp đấy."
"Còn hỏi nữa không?" Cô níu lấy áo anh, dáng vẻ rất hung dữ.
Cố Tần nín cười, phối hợp với cô: "Không hỏi nữa."
Mục Sở rất hài lòng, buông cổ áo anh ra, vỗ vỗ: "Lái xe đi, đưa em về trường học."
Mặt cô tỏ ra nghiêm túc, nhưng cả người hơi cứng thể hiện rõ ràng giây phút này đang khẩn trương.
Cố Tần liếc cô một cái, lái xe ra khỏi hầm để xe, đi vào đường lớn.
Trong xe rất yên tĩnh, hai người đều không nói chuyện, cũng không rõ là bầu không khí bây giờ là như thế nào.
Mãi lâu sau, lúc dừng chờ đèn đỏ, mới nghe được tiếng cười của Cố Tần ngồi cạnh truyền đến: "Tối nay vận khí không tệ, còn có thể lừa được một cái hôn."
Mục Sở nhíu mày, suy nghĩ xem anh nói vậy là có ý gì.
Bỗng dưng ngộ ra.
Anh làm sao có thể hỏi Cố Tích vấn đề như vậy, hai người bọn họ là anh em, không có khả năng ngồi bàn về mấy vấn đề này!
Cô đúng là úng não nên mới tin tưởng!
"... "
Khóe miệng Mục Sở co quắp, nhưng vẫn như cũ bình tĩnh trả lời: "Không phải lừa, em đều hiểu, sao có thể bị anh lừa chứ!"
Cô nhanh chóng tìm cho mình một cái cớ: "Không phải lần trước anh nói em hôn lâu một chút sao, nếu không trong lòng anh ngứa. Đúng lúc tối nay tâm tình em rất tốt, thỏa mãn anh một chút cũng được."
"A?" Anh quay đầu nhìn qua, giống như cười mà không phải cười, "Vậy thì phải cảm ơn em rồi, tối nay hôn có chút cảm giác, lần sau nhớ cố gắng thêm, hôn lâu một chút."
"Ví dụ như... " anh rất nhiệt tình cho cô một đề nghị, "duỗi lưỡi ra chẳng hạn, hiệu quả sẽ tốt hơn."
Mục Sở: "... "
Đèn xanh sáng lên, anh thu lại tầm mắt quay sang nhìn đường, ý cười bên khoé miệng thật lâu còn chưa tan.
Đúng là tiểu đáng yêu.
Trên đường về trường, hai người đều rất an tĩnh.
Mục Sở không muốn nói chuyện với anh, người này quá lưu manh, cô luôn thua trận.
Lúc đầu còn tưởng tối nay cô lật được một ván cơ.
Nghiêng đầu nhìn gò má của anh, Mục Sở thầm thở dài.
Cô có cơ hội nhìn thấy anh đỏ mặt không nhỉ?
Một lần thôi cũng được!
Chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, cô ngẩng đầu, nhịn không được hỏi anh: "Sao da mặt anh dày thế?"
Cố Tần nghi ngờ một chút: "Hả?"
Mục Sở nhìn anh: "Bao giờ thì anh đỏ mặt một lần cho em xem?"
Cố Tần: "Muốn nhìn anh thẹn thùng?"
Mục Sở gật đầu như giã tỏi: "Vâng."
Cố Tần mỉm cười hỏi tiếp: "Cần anh tiện thể thở dốc hai tiếng không?"
"Hả?" Mục Sở nghi ngờ một chút, về sau trong nháy mắt như lĩnh ngộ ược cái gì, nhịn không được lặng lẽ bổ não một chút, mặt đỏ lên, xấu hộ giận dữ trừng anh.
"Ngoan." Anh nhẹ nhàng ngắt mạch suy nghĩ của cô, ngữ khí rất nghiêm chỉnh, "Anh đang lái xe, phải nhìn đường, em ngồi yên đi, đừng làm anh phân tâm."
"... "
Vì sao sau khi anh trêu chọc cô xong lại có thể điềm nhiên như không có việc gì thế nhờ?
Mục Sở phồng má, an tĩnh lại.
Cố Tần liếc nhìn cô một cái, cong môi cười nhẹ.
Nhìn thấy cổng trường xuất hiện trước mặt, Mục Sở cũng học theo bộ dáng của anh, giả bộ như trước đó chưa phát sinh chuyện gì.
Quay đầu hỏi anh: "Giờ này còn có thể lái xe vào trường sao ạ? Hay là nói với bác bảo vệ mấy tiếng?"
Mua đồ nhiều như vậy, không lái xe vào được sẽ rất phiền.
Lúc xe đi đến cổng trường học, Mục Sở còn đang muốn nói với bác bảo vệ vài lời, kết quả nhìn thấy thanh chắn cứ thể nâng lên.
Cố Tần một đường thông thuận lái xe vào.
Mục Sở có chút khó tin: "Xe anh sao lại có thể lái vào trường em?"
Cố Tần cười: "Bạn học thân mến, đặc quyền của bạn trai em ở Đại học A có khi còn nhiều hơn em đấy."
Mục Sở: "... "
Hình như... cũng có chút đúng.
Mục Sở đột nhiên nhớ tới lời hôm qua của Trịnh Kỳ Vi, cô nghĩ nghĩ một lát, hỏi: "Em nghe nói trường mời anh tới à?"
Cố Tần nhíu mày, đánh xe vào kí túc xá: "Vừa mới tới đại học A, tin tức của em cũng nhanh đấy."
"Anh đồng ý sao?"
"Từ chối." Cố Tần tiếp tục lái, mắt nhìn gương chiếu hậu, "Không phải trong trường cấm thầy trò yêu nhau sao, anh không nỡ chia tay."
Mục Sở: "... Trước đây anh làm gì biết em sẽ tới học Đại học A."
"Vậy cũng không thể đồng ý." Cố Tần nói, "Chẳng may có nhiều người ngấp nghé, bạn gái anh ghen thì sao?"
Mục Sở: "... "
———————
Vì mua đồ nhiều nên Cố Tần thuyết phục dì quản lý ký túc, để anh bưng đồ lên tầng năm giúp cô.
Giờ này Cố Tần trực tiếp đi vào ký túc thì không tiện, Mục Sở trước đẩy cửa đi vào, đóng cửa lại.
Tiêu Tĩnh và Trịnh Kỳ Vi lúc này đang ngồi trên sofa hóng tin tức trên diễn đàn trường, nghe được tiếng mở của liền cùng nhau nhìn qua.
Ăn dưa ăn vào một nửa thì chính chủ đã về.
Trịnh Kỳ Vi đem tin tức trên diễn đàn mình vừa đọc được, là ảnh Cố Tần nắm tay Mục Sở đưa qua.
Mục Sở lễ phép cười cười, hỏi ý kiến hai người bọn họ: "Tớ mua hơi nhiều đồ, bạn trai tớ có thể đi vào một chút không?"
Trịnh Kỳ Vi và Tiêu Tĩnh nhìn nhau một chút, thành thật gật đầu, đứng lên.
Lúc ngẩng đầu, Cố Tần đã mang đồ vào, rất khiêm tốn chào hỏi hai người bọn họ, tiện thể đưa chút hoa quả lúc nãy mua dọc đường.
Trịnh Kỳ Vi thụ sủng nhược kinh nhận lấy, cùng Tiêu Tĩnh hai người nói cảm ơn liên tục.
Cố Tần quét mắt một vòng, tìm tới bàn học của Mục Sở.
Đặt đồ lên bàn, anh ngồi xuống ghế, giúp cô lắp ráp chiếc ghế dựa.
Trong ký túc xá rất yên tĩnh, bầu không khí có chút không được tự nhiên.
Mục Sở không biết nên làm gì, bèn ngồi xuống cạnh anh, chống cằm nhìn.
Cố Tần nhìn cô một chút, cười: "Em ngồi xổm làm gì, tê chân đấy."
Nói rồi anh đem táo trên bàn cho cô: "Đi rửa ít táo đi."
Mục Sở ngoan ngoãn đem táo đi rửa sạch sẽ, lúc quay về thì Trịnh Kỳ Vi và Tiêu Tĩnh ra đi ra ngoài ban công, còn Cố Tần đã sắp lắp xong cái ghế.
Cô gặm táo đi qua, Cố Tần chỉ chỉ cái vặn cít cạnh chân cô: "Lấy giúp anh cái kia với."
Mục Sở khom lưng nhặt lên, đưa qua.
Tiếp tục gặm táo.
Gặm một hồi, thấy Trịnh Kỳ Vi và Tiêu Tĩnh dựa vào lan can ban công nói chuyện, không có nhìn về bên này, cô đem táo đi tới: "Anh ăn không?"
Cố Tần cắn một miếng.
Kiểm tra lại ốc vít một lần nữa, anh đứng lên đem ghế đưa cho cô: "Thử một chút xem sao."
Mục Sở ngồi lên cảm thán: "Thoải mái ghê"
Cố Tần nhéo mũi cô một cái, ấm giọng nói: "Vậy em nghỉ ngơi sớm đi, anh về đây."
Trịnh Kỳ Vi và Tiêu Tĩnh nghe được động tĩnh liền đi vào, Cố Tần xoa đầu Mục Sở một cái, chào hỏi với hai ngươi: "Sở Sở nhà chúng ta tính cách có hơi chậm nhiệt, nhờ hai đứa quan tâm con bé một chút, hôm nào anh mời mọi người ăn cơm."
Trịnh Kỳ Vi cười cười: "Không có, thật ra Mục Sở rất dễ sống chung ạ."
Mục Sở có chút ngượng ngùng, đánh tay anh, nhỏ giọng thầm thì: "Sao anh giống phụ huynh của em vậy?"
Cố Tần cười với cô, trả lời: "Anh không phải sao?"
"... "