Ngoan, Đừng Chạy - Chương 37

Tác giả: Dạ Tử Sân

Cố Tần nhìn thấy bốn chữ nơi góc bên trái, biểu lộ có chút cứng ngắc.
Chợt, thần sắc nhanh chóng hồi phục vẻ tự nhiên trở lại.
Anh nhìn về phía Mục Sở đang cau có, giải thích: "Anh chỉ nhìn xem mấy năm nay em học chữ của anh có gì tiến bộ không, viết gần nhau thì dễ so sánh hơn."
Nghe anh nói như vậy, Mục Sở cũng nhìn về phía bốn chữ kia, thoáng qua, còn tưởng là cùng một người viết.
Nhưng mà nếu nhìn một cách cẩn thận thì vẫn phát hiện ra, nét chữ Cố Tần đầy mạnh mẽ, cứng cáp.
Còn chữ của cô thì có vẻ thanh tú hơn, do tay con gái không có mấy sức lực để luyện được thành nét cứng cáp kia.
Mục Sở sờ cằm nhìn một lát, cảm thán: "Hình như chữ anh nhìn đẹp hơn thì phải."
"Cũng được." Anh miễn cưỡng trả lời, "Khổ luyện nhiều năm mà."
"Đề nào không hiểu?" Anh liếc nhìn bài thi của cô.
Mục Sở chỉ vào câu cuối của đề: "Bài này ạ, em xem đáp án rồi vẫn chưa hiểu lắm."
Nói xong vẫn hơi nghi ngờ nhìn anh: "Anh tốt nghiệp đại học rồi, lâu lắm chưa làm qua mấy loại đề này, có giải được cho em không đấy? Nói cho anh biết nè, bộ đề thi này khó lắm."
Cố Tần "xùy" một tiếng, tiểu nha đầu này thế mà xem nhẹ anh.
Quét mắt một vòng nhìn qua đề, anh rút ra một tờ giấy nháp, thuận tiện bảo cô: "Em đi chải tóc đi, nhìn như vừa trốn khỏi trại thương điên ấy."
Ánh mắt còn dời về phía trước áo ngủ cô --- Sói đỏ tay giơ cái chảo, đánh bay lão sói xám.
Trên trời còn có mấy chữ: Ta nhất định sẽ trở về!
Cố Tần nhớ tới khi còn bé, Mục Sở và Cố Tích đều say mê "Cừu vui vẻ và sói xám".
Về sau không biết ai mua cho Mục Sở một chiếc áo in hình sói đỏ và chiếc chảo đồ chơi, mỗi ngày cô đều cầm chảo gõ lên đầu anh.
Còn hét với anh: "Còn không nhanh đi bắt cừu về đây cho tôi! Bắt không được cừu ông cũng đừng hòng trở về nữa!"
Anh không để ý cô, cô liền chống eo, khí thế hung hăng: "Hừ, lão sói xám ông thật vô dụng, tôi muốn gả cho sói trắng!"
Sau đó anh liền coi Cố Tích là cừu, bắt tới ném cho cô: "Ăn đi."
"... "
Cố Tích vô cùng đáng thương nhìn qua hai người bọn họ, rất tự giác đọc lên lời kịch kinh điển của Cừu Lười Biếng: "Vì sao tôi luôn là người bị bắt chứ!"
Mỗi khi tới đây, Mục Sở đều ôm bụng ngã vào ghế sofa, cười chảy nước mắt.
Nhìn chằm chằm áo cô xem kỹ một lát, anh hững hờ hỏi: "Áo ngủ này của em độc đáo đấy, sao hồi nghỉ hè không thấy em mặc qua?"
Mục Sở cầm lược chải tóc, nghe thấy liền cúi đầu nhìn thoáng qua, tựa hồ cũng nhớ tới những việc hồi bé, hai gò má đỏ lên.
Khi đó, cứ xem như là trẻ con đùa nghịch đi.
Cô xoay người sang chỗ khác, tránh đi ánh mắt của anh: "Em mặc chơi thôi!"
Chải kỹ tóc, cô đem đuôi ngựa nắm ở trong tay, mắt liếc nhìn bốn phía: "A, dây cột tóc của em ở đâu ấy nhỉ?"
Cô đi qua đầu giường tìm, một bên nói với Cố Tần: "Anh ơi, xem giúp em trên mặt bàn có không, màu đen ấy ạ."
Cố Tần nhìn qua bàn, lỡ đãng thoáng trông thấy trong khe hở dưới ngăn kéo có kẹp lấy một dây thun màu đen.
"Có phải cái này không?" Anh thuận thế mở ngăn kéo, đem đồ cầm lên.
Lúc ánh mắt nhìn về phía thứ đồ mình đang cầm, chợt cứng đờ.
Mục Sở nghe tiếng anh bèn nhìn qua, thấy áo иgự¢ của mình đang còn treo trên ngón trỏ của anh, còn lung lay sắp rớt.
Con ngươi bỗng dưng phóng lớn, khuôn mặt đỏ lên, nhanh chóng chạy tới đoạt lại.
Tóc chưa kịp cột lên thuận thế rơi xuống, tán loạn ở trên vai.
Cục diện hết sức khó xử!!!
Bên tai Cố Tần cũng mất tự nhiên khẽ đỏ lên, đem ánh mắt dời về phía nơi khác, nhìn thấy trên cạnh ghế sofa có một dây thun màu đen.
Anh mím môi, chỉ xuống: "Ở kia."
Mục Sở đỏ mặt đem áo иgự¢ nhét vào trong chăn, bình tĩnh đi qua, lấy dây thun cột tóc một lần nữa.
Cố Tần xê dịch cái ghế bên cạnh: "Lại đây, anh giảng đề cho em."
Mục Sở đi sang ngồi.
Hai người đều ăn ý xem như đoạn nhạc dạo vừa rồi là ảo giác, ai cũng không nhắc lại.
- -----------
Tháng chín dần tới, lớp mười và mười một cũng lần lượt khai giảng, sân trường so với trước đây náo nhiệt hơn rất nhiều.
Doãn Lê Hân mặc dù học tập chẳng ra sao, nhưng lại trị được đám học sinh đang tuổi lì như trâu này, trong trường không ai không sợ.
Xuất phát từ phương diện kỷ luật, trường học bầu cậu làm chủ tịch hội học sinh.
Do việc chào đón học sinh mới nên mấy ngày nay khá bận rộn, trong phòng học cơ hồ là ít khi thấy bóng dáng của Doãn Lê Hân.
Giờ ăn trưa, Mục Sở và Cố Tích ngồi trong phòng ăn dựa vào cửa, thấy cậu ta lười nhác đi tới, phía sau vẫn là một đám nam sinh quen thuộc đang trêu đùa nhau.
Người cậu cao, bộ dáng lại đẹp trai, đứng giữa một đám người nhìn rất nổi bật, xung quanh có rất nhiều nữ sinh nhìn sang.
Doãn Lê Hân thoáng nhìn cô nàng, nháy mắt.
Cố Tích giả vờ như không nhìn thấy, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Mục Sở nói: "Thật ra Doãn Lê Hân cũng đẹp trai phết chứ đùa."
Cố Tích cắn đũa: "Đẹp trai hơn anh tớ không?"
"À thế thì không." Nói xong, Mục Sở sửng sốt, lại bổ sung thêm một câu, "Dù sao hai người cũng là anh em, cậu xinh như thế, anh ấy giống cậu, cho nên cũng không kém quá nhiều."
Hai người đang nói chuyện, Doãn Lê Hân đột nhiên đi tới, đặt hai chai đồ uống xuống trước mặt.
Của Cố Tích là Milkshake vị ô mai, còn Mục Sở thì là trà hoa nhài, hiển nhiên rất hiểu rõ sở thích của bọn họ.
Đặt xuống cũng không nói gì, xoay người rời đi.
Cố Tích và Mục Sở mới đàu cũng hơi sửng sốt một chút, nhưng sau lại thành thói quen, tiếp tục vừa ăn vừa tám chuyện trên trời dưới đất.
Doãn Lê Hân mang cơm ngồi xuống chỗ mà mấy người anh em của cậu chọn trước, hững hờ ăn.
Thẩm Chu bên cạnh còn đang trao đổi ánh mắt với mấy tên bên cạnh, quyết định đứng dậy phát biểu: "Lê ca, hỏi cậu vấn đề này được không?"
Mí mắt Doãn Lê Hân vẫn không nâng lên: "Có rắm mau thả."
Thẩm Chu nói: "Gần đây bọn tớ phát hiện, cậu đối với Mục Sở cũng rất tốt, bình thường cũng chú ý tới sở thích của cậu ấy, còn biết cậu ấy thích hoa nhài nữa. Lê ca, rốt cục là bây giờ cậu đang theo đuổi Cố Tích hay Mục Sở thế?"
Doãn Lê Hân trừng cậu ta: "Ông đây là người cả thèm chóng chán thế à?"
Một nam sinh khác chen vào: "Nhưng đang theo đuổi Cố Tích mà vẫn thuận tiện đặc biệt chiếu cố Mục Sở, đây đâu phải phong cách của Lê ca. Lúc học mười một còn không có rõ ràng như vậy đâu."
Với lại, Mục Sở cũng rất xinh, khí chất thì khỏi bàn, lại luôn xếp top đầu, danh khí cực lớn!
Mặc dù Mục Sở và Cố Tích đều là nữ thần của trung học Gia Hưng, nhưng trên thực tế, trong trường người hâm mộ Mục Sở vẫn nhiều hơn một chút.
Mấy người anh em bên cạnh Doãn Lê Hân cũng có rất nhiều người xem Mục Sở là nữ thần của đời mình.
Đương nhiên, một phần nguyên nhân xuất phát từ Cố Tích là của Lê ca bọn họ, ai dám sinh lòng vọng tưởng chứ.
Nhưng bất kể nói thế nào, với điều kiện của Mục Sở, bọn hắn cảm thấy Lê ca thật đúng là không phải không có khả năng "thay lòng đổi dạ".
Huống chi theo đuổi Cố Tích khó như vậy, hai năm rồi vẫn chưa có tiến triển gì, bây giờ từ bỏ cũng là chuyện bình thường.
Thẩm Chu còn nói: "Lê ca, cậu cho anh em chúng tớ một lời chắc chắn đi, nếu cậu thích Mục Sở cũng không có gì. Dù sao bọn tớ cũng chỉ vụng trộm thích cậu ấy trong lòng một chút, không ai dám theo đuổi. Hôm nay nếu cậu nói ra được những lời cất giấu trong lòng bấy lâu, về sau chúng tớ nhất định sẽ coi Mục Sở là chị dâu, tuyệt đối không dám khinh nhờn mảy may!"
"... "
Doãn Lê Hân quả thực bị mấy lời của Thẩm Chu chọc cười, lại nhìn về phía những người khác: "Ai cũng nghĩ như vậy?"
Mọi người không ai lên tiếng, nhưng sự im lặng đã nói lên tất cả.
Doãn Lê Hân xùy một tiếng, để đũa xuống, nhìn mấy tên đần trước mặt, khó có khi tốt bụng giải thích: "Cuối năm mười một, anh trai Cố Tích có tới đón hai người bọn họ tan học, nhớ không?"
"Đương nhiên là nhớ rồi, còn nhớ kỹ nữa là đằng khác, lúc đó cậu tưởng đấy là anh trai Mục Sở, mém chút nữa là đã solo với anh rể rồi."
Doãn Lê Hân gật đầu: "Đúng, chính là lúc ấy."
Cậu uống một hớp nước, thong thả nói: "Anh trai Cố Tích cho là tôi và Mục Sở đang hẹn hò, ánh mắt ghen tuông lúc anh ta chất vấn Mục Sở, mẹ nó ông đây ăn giấm của Cố Tích nhiều năm như vậy, liếc qua thôi cũng đủ hiểu!"
Đám người: "???"
Doãn Lê Hân liếc nhìn đám người đang ngồi nghệch mặt ra, chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Cho nên có thể nói, không phải Cố Tích và anh trai Mục Sở có "biến", mà là Mục Sở và anh trai Cố Tích có "biến", hiểu không?"
Thẩm Chu đột nhiên đã hiểu: "Lê ca đỉnh quá, trước tiên là giải quyết chị dâu tương lai, tương đương với việc thu phục được anh vợ tương lai. Trách không được năm nay lại phá lệ chiếu cố thêm Mục Sở, hóa ra là đánh lên chủ ý này!"
Người bên cạnh nghe nửa ngày, cũng bội phục giơ ngón tay cái lên: "CMN lợi hại!!"
"Còn phải nói."Doãn Lê Hân đắc ý cười, "Ông đây thông minh như vậy!"
Vừa rồi cậu còn nghe được Mục Sở khen mình đẹp trai, rõ ràng nước đi này không tệ chút nào.
Mặc dù sau đó Mục Sở vẫn nói cậu không đẹp trai bằng anh của Cố Tích.
Nhưng so với anh vợ tương lai, ai thèm hơn thua cơ chứ!
- ----
Hạ đi thu đến, thời tiết ngày càng mát mẻ.
Buổi chiều nọ, Cố Tích cầm cốc nước lên: "Sở Sở, tớ giúp cậu đi lấy nước nha?"
Mục Sở cười đem cốc nước đưa tới.
Doãn Lê Hân phía sau thấy vậy, cũng đưa cốc của mình lên: "Lấy cho tớ với."
Cố Tích nhíu mày đẩy cậu ra: "Ai nói muốn lấy nước giúp cậu chứ?"
Đúng lúc Hách Tinh phía trước cũng cầm cốc nước của mình đứng lên, nhìn về phía bên này, nhẹ nhàng hỏi Doãn Lê Hân: "Có muốn tớ lấy giúp cậu luôn không?"
Doãn Lê Hân miệng cắn đầu 乃út, khẽ giương mắt lên, mang theo vài phần kiêu ngạo cùng xa cách.
Cậu không để ý tới Hách Tinh, đoạt lấy cốc của Mục Sở và Cố Tích, thanh âm vừa lười nhác vừa bất đắc dĩ: "Tớ đi lấy nước, được chưa?"
Cố Tích nhìn chằm chằm bàn tay đột nhiên trống không.
Lại nhìn sang Mục Sở bên cạnh, còn có sắc mặt khó coi của Hách Tinh nữa.
Không hiểu sao trong lòng thật cmn thoải mái!
Hách Tinh cắn cắn môi, nhìn xem hai người bọn họ, trầm thấp mở miệng: "Sở Sở, có phải cậu vẫn còn giận tớ việc lần trước không?"
"Thật sự tớ không cố ý, ngày đó đột nhiên bụng rất đau, nên mới lỡ quên mất. Để cậu đứng đợi trong phòng học lâu như vậy, tớ rất xin lỗi, tớ nhận sai với cậu được không?" Hách Tinh làm bộ xuống nước.
Mục Sở một tay chống đầu, tay phải thì bận nháp đề, mí mắt không thèm nâng lên, coi cô ta thành không khí, làm Hách Tinh càng xấu hổ.
Cố Tích một lần nữa về chỗ ngồi của mình, không mặn không nhạt bổ sung một câu: "Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần đến cảnh sát làm gì?"
Mục Sở kéo kéo Cố Tích, bảo cô nàng im lặng.
Đối với loại người như Hách Tinh, càng lý luận thì cô ta càng tỏ vẻ đáng thương mà thôi.
Lạnh nhạt là phương thức xử lý tốt nhất, cô ta có muốn náo cũng không có thứ để náo.
Chỉ là vẫn chậm mất một bước.
Đột nhiên vành mắt Hách Tinh đỏ lên nhìn về phía Cố Tích: "Việc hôm ấy đúng thật là tớ không cố ý. Tớ biết gia cảnh tớ bình thường, không giống với hai người các cậu, bình thường luôn cẩn thận từng li từng tí, không dám trêu chọc nhóm người các cậu nửa phần, bây giờ cũng thật lòng xin lỗi, các cậu cũng không cần vì vậy mà làm tớ khó xử chứ?"
Cố Tích nghe được thì sửng sốt: "Cậu nói bậy cái gì đấy? Bọn tôi ỷ vào gia thế khinh thường cậu khi nào?"
Đôi mắt Hách Tinh rưng rưng, dáng vẻ đáng thương.
Trong lớp dần có nhiều người hướng mắt nhìn về phía bên này.
Còn có người bắt đầu "thấy việc nghĩa hăng hái làm":"Cố Tích, cậu cũng đừng bắt nạt người quá đáng chứ, không thấy Hách Tinh khóc rồi sao? Cứ coi như cậu của cậu là đại cổ đông đi, cũng không thể ngang ngược ức Hi*p thế được."
Mục Sở dừng 乃út nhìn sang, là một bạn học nữ có quan hệ không tệ với Hách Tinh, tên là Thôi Yên.
Không hiểu sao đang yên đang lành lại bị chụp lên đầu cái mũ ức Hi*p người khác, Cố Tích tức nổ đom đóm nhìn Thôi Yên.
Mục Sở giữ chặt cô nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thôi Yên đang bảo vệ Hách Tinh kia, nghiên cứu tìm tòi, dò xét, lại có mấy phần như có như không khinh thường, nhưng vẫn không mở miệng ra nói một chữ.
Ánh mắt của cô rất bén nhọn, lúc không nói lời nào càng lộ ra lực sát thương kinh người, trong mắt phượng còn mang theo ý lạnh.
Thôi Yên bị cô nhìn đến tê hết da đầu, không hiểu sao hơi chột dạ: "Cậu, cậu trừng tớ làm gì? Tớ cũng đâu có nói sai..."
Bình thường Mục Sở đều rất ít nói, nhưng đây là lần đầu tiên Thôi Yên thấy cô tức giận như vậy, quả thực vô cùng dọa người.
Cố Tích cũng kinh ngạc nhìn Mục Sở, trong thoáng chốc, cảm thấy ánh mắt lúc cô tức giận giống y đúc anh trai mình!
Đúng lúc Doãn Lê Hân đi lấy nước về, liếc nhìn qua Hách Tinh đang chực khóc một chút, cùng với không khí quỷ dị trong phòng học.
Cậu nhíu mày, giọng nói lộ ra sự không kiên nhẫn: "Có người ૮ɦếƭ sao, ai trong phòng khóc tang vậy? Xúi quẩy!"
Đại ca đã lên tiếng, các bạn học trong lớp nhao nhao vùi đầu làm ra vẻ bận rộn học tập, yên lặng như gà.
Hách Tinh vừa định rơi nước mắt, lại bị ánh mắt của Doãn Lê Hân dọa sợ, lại nén trở về.
Thôi Yên vỗ vỗ bả vai cô ta, rồi yên lặng về vị trí của mình, đến cái rắm cũng không dám thả.
Doãn Lê Hân tạo ra bầu không khí âm 20 độ nhưng vẫn không có nửa điểm tự giác, làm như không có gì, tản mạn đứng ở chỗ ngồi của mình, nghiêng người về phía trước, đem cốc nước ra: "Hai vị tiểu thư, mời uống nước."
Thời điểm tan học, trong phòng học yên tĩnh, giọng nói của cậu vừa vang dội mà đột ngột.
Mục Sở hoàn hồn, cầm cốc nước lên, nói cảm ơn.
Vừa cảm ơn cậu đi lấy nước, cũng là cảm ơn vì vừa nãy đã giải vây.
Doãn Lê Hân cười cười, nói: "Nếu cậu có thể bảo Cố Tích cảm ơn tớ, như thế mới có thành ý."
Mục Sở: "... "
Trước giờ vẫn luôn ngang ngược như vậy, xem như mấy bạn học trong lớp không tồn tại/
Tai Cố Tích đỏ lên, đoạt lấy cốc nước của mình từ trên tay cậu, lúc xoay người nhanh phóng phun ra hai chữ: "Cảm ơn!"
Bởi vì một trận nháo này mà Hách Tinh an phận hẳn, rốt cục cũng không níu lấy chuyện cũ mà tỏ vẻ đáng thương, cầu tha thứ nữa.
Mục Sở tập trung tinh thần vào việc học, cùng với cô ta nước sông không phạm nước giếng.
Công việc ở thành phố A của Cố Tần rất bận rộn, liên tiếp mấy tháng đều không trở về thành phố C.
Nhưng mà vẫn luôn canh cánh sẽ phát sinh chuyện Mục Sở bị khóa trong phòng học một lần nữa, mỗi đêm anh đều nhắn tin cho cô.
Ba phút sau nếu như chưa trả lời tin nhắn thì lập tức gọi điện tới, thúc giục cô trở về kí túc xá.
Thời gian dần trôi qua, hai người nuôi thành thói quen gọi điện cho nhau vào mỗi buổi tối.
Ban đầu chỉ là những cuộc đối thoại ngắn gọn, về sau dần dần nói thật lâu, ai cũng không nỡ cúp máy.
- -----------------
Thi thử mỗi tháng của khối mười hai, Mục Sở vẫn vững vàng đứng ở vị trí thứ nhất.
Thẩm Diệp ngoại trừ việc ngoài ý muốn đợt cuối năm ngoái ra, vẫn như cũ đứng ở vị trí thứ hai.
Nhưng điểm lại ngày càng sát sao so với Mục Sở, điều này làm cô càng cố gắng luyện đề để bảo toàn thứ hạng của mình.
Sắp tới kì nghỉ đông.
Ban một là hi vọng của trường Gia Hưng trong kì thi đại học lần này, nên mọi người đều rất tự giác không có chút vui sướng nào với kì nghỉ năm nay.
Ngày ngày tự học buổi tối, trong phòng học là không khí học tập nghiêm túc, có người vùi đầu giải đề, cũng có nhóm người cùng nhau thảo luận một bài khó.
Thôi Yên cầm bộ đề đi đến trước mặt Hách Tinh, nhẹ giọng nói: "Tinh Tinh, đề này trước đây cậu làm qua rồi đúng không? Câu cuối tớ tính mãi chưa ra, giảng qua cho tớ một chút nhé?"
Kỳ thi sắp tới, lần vừa rồi Hách Tinh phát huy không tốt, rớt mấy bậc, bây giờ đang gấp rút học tập.
Đột nhiên bị quấy rầy, tâm tình cô ta không tốt lắm, nhíu mày lại.
Quay đầu nhìn Mục Sở đang học bài, cô ta nhìn Thôi Yên nói: "Cậu bảo Mục Sở giảng giúp đi."
Thôi Yên run lên, sắc mặt không tốt lắm.
Lần trước cô ta ra mặt thay Hách Tinh, cảm giác như đã đắc tội hai người Cố Tích với Mục Sở, giờ còn mặt mũi nào mà nhờ Mục Sở giảng đề nữa chứ.
Khẽ giật áo Hách Tinh, nhẹ nhàng nói: "Tớ với cậu thân hơn, cậu nói qua cho tớ một chút đi, không mất nhiều thời gian đâu."
"Nhưng tớ cũng muốn học." Hách Tinh không mấy tình nguyện.
Sắc mặt Thôi Yên cũng trầm xuống.
Cô không nghĩ tới thái độ của Hách Tinh sẽ như thế này, bình thường lúc hai người đi với nhau, bất mãn của Hách Tinh đối với Mục Sở và Cố Tích, cô đều hỗ trợ bất bình thay cô ta.
Kết quả là, bây giờ ngay cả việc giảng đề cũng không nguyện ý giúp?
Thôi yên hít vào một hơi, nhìn Hách Tinh: "Đề này rõ ràng hồi sáng cậu làm rồi, cho tớ hướng đi của bài này được không?"
Hách Tinh dừng 乃út, mắt đảo quanh, quay đầu nhìn Mục Sở nói: "Mục Sở, cậu giảng đề giúp Thôi Yên được không?
Mục Sở ngẩng đầu nhìn cô ta, không nói chuyện.
Hách Tinh lại nói: "Tớ còn nhiều đề muốn làm, không phải cậu xếp hạng nhất sao, thành tích đã rất khá, không cần nhiều thời gian học tập như vậy, hẳn là nên phân ra một chút để giúp đỡ những bạn học khác."
"Được." Mục Sở cười.
Hách Tinh hơi bất ngờ vì thấy cô dễ nói chuyện như vậy, lại nghe được Mục Sở chậm rãi bổ sung một câu: "Tích Tích nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, hẳn là không cần nhiều nam sinh theo đuổi như thế, cậu có muốn chia một nam sinh đang theo đuổi cô ấy cho cậu không?"
Mục Sở nói đâm trúng tim đen, Hách Tinh bị chặn học đến nghẹn, ánh mắt rơi vào người Doãn Lê Hân phía sau.
Cô ta cắn chặt môi dưới, nửa ngày không nói gì, cuối cùng chật vật xoay người sang chỗ khác.
Cố Tích yên lặng giơ ngón tay cái với Mục Sở, dùng khẩu hình nói một câu: "Lợi hại!"
Đúng lúc chuông tan học reo lên, Mục Sở thu dọn đồ đạc của mình.
Cố Tích có chút kỳ quái nhìn cô: "Sao dạo này cứ tan học là chạy thẳng một mạch về ký túc xá thế?"
Mục Sở nhún vai: "Vì mệt chứ sao."
Rồi lại hỏi Cố Tích: "Cậu có đi không?"
Cố Tích lắc đầu: "Cậu đi trước đi."
Mục Sở nhìn Doãn Lê Hân ở phía sau vẫn không có ý định rời đi, hiểu rõ gật đầu.
Quan hệ của hai người này dạo gần đây không tệ nha ~
Cô khẽ cong môi, một mình trở về phòng.
Tuyết bỗng rơi, quyện vào làn gió lạnh thấu xương, trong chớp mắt đã phủ lên mặt đất một tầng trắng xóa.
Các bạn học phía sau lần lượt ra khỏi lớp, đều kinh ngạc reo hò: "Oa, tuyết đầu mùa!!"
Mục Sở hứng thú bừng bừng chạy về kí túc xá, cũng không rửa mặt mà đi thẳng ra ban công, cầm điện thoại gọi cho Cố Tần.
Bên kia vừa kết nối, cô đã nhảy cẫng lên mở miệng: "Anh ơi, ở nhà tuyết rơi rồi, cực lớn luôn, bên anh có tuyết chưa?"
Cô ghé vào lan can, đưa tay đón lấy những bông tuyết trắng muốt, dưới ánh đèn phản chiếu từ ban công, tay cô như hòa cùng một thể với sắc tuyết đầu mùa.
Lúc này Cố Tần vẫn đang ở lại công ty tăng ca, trước bàn làm việc còn đặt một ly cà phê.
Nghe thấy sự hưng phấn trong lời nói của cô, anh đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, quan sát ánh đèn hoa lệ ngoài kia, thanh âm ôn hòa: "Thành phố A ở phương nam, rất ít khi có tuyết rơi."
Mục Sở nhìn tuyết bên ngoài, cảm thấy đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay, nếu như anh không được thấy thì thật đáng tiếc.
Suy nghĩ một lát, cô nói: "Anh ơi, em mở video để anh nhìn tuyết bên này nhé."
Nói xong, cô ấn mở camera.
Cố Tần nhìn qua màn hình di động, thấy khuôn mặt cô gái đột nhiên xuất hiện trên màn hình, ánh mắt xiết chặt.
Mấy tháng không gặp sao cô lại gầy rồi?
Mục Sở mặc chiếc áo lông màu hồng, trên cổ quàng một chiếc khăn trắng dày, lúc cười hai bên má còn xuất hiện lúm đồng tiền nho nhỏ, mắt phượng cong cong.
"Anh ơi, nhìn tuyết sau lưng em nè!"
Cô dựa mình vào lan can, chỉ chỉ vào màn tuyết phía sau.
Sau đó, lại nghe thấy tiếng của Mục Sở thắc mắc hỏi: "Ơ, sao anh lại không nói gì?"
Cố Tần hoàn hồn, trả lời: "Anh đang nhìn tuyết."
Cũng nhìn em.
Ý cười của Mục Sở càng đậm: "Có phải tuyết năm nay rất lớn không?"
"Ừ, rất đẹp."
Cố Tần nhìn chiếc cằm thon của cô, vẫn hỏi một câu: "Sao lại gầy vậy rồi, không ăn cơm đầy đủ?"
Mục Sở sờ sờ mặt mình, đáp: "Có chứ, em ăn nhiều lắm đấy. Chắc là do bài tập nhiều quá."
"Nhưng mà." Cô ngừng một chút, lại nói, "Em thấy gầy đẹp mà."
Cố Tần xùy một tiếng.
Bình thường vốn đã gầy, bây giờ cằm lại càng nhọn, đoán chừng trên người cũng không có mấy lượng thịt, đẹp cái rắm.
"Béo một chút mới đẹp." Anh nói.
Mục Sở nhíu mày: "Anh giống y hệt ba mẹ em, muốn nuôi heo sao?"
Cố Tần: "?"
Cô nói: "Heo nhà mình, đương nhiên là càng béo trắng càng tốt. Nhưng đứng từ góc độ khác mà nói, con trai thường thích con gái gầy gầy ấy."
Cố Tần bị sự ví von của cô chọc cười: "Em sai rồi, ai nói con trai thích mấy cô gái gầy chứ? Anh thấy béo một chút mới tốt."
Mục Sở bĩu môi, bảo anh không có mắt thẩm mỹ.
"Bọn em sắp nghỉ đông rồi, bao giờ anh về?"
Trường trung học Gia Hưng là trường tư nên thời gian nghỉ muộn hơn so với những trường khác, kỳ thi thử cuối cùng rơi vào mười hai tháng chạp.
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ đã là giao thừa.
Cố Tần dừng một chút, nói: "Bên này tương đối bận, anh sẽ cố về hôm giao thừa."
"Ờm cái kia---" Con mắt Mục Sở đảo quanh, bộ mặt tươi cười lấy lòng, "Năm mới có quà chứ ạ?"
Cố Tần dựa lưng vào ghế sofa, giận cô: "Năm mới có lì xì là được rồi, còn muốn quà gì nữa?"
"Tất nhiên là phải muốn rồi!"
"Được." Anh miễn cưỡng nói, nhìn qua cô gái trên màn hình, "Giao thừa chờ anh trở về, chúng ta cùng nhau đón năm mới, như những năm trước ấy."
Bởi vì Mục gia và Cố gia gần nhau nên gia thừa hằng năm, hai nhà đều tụ hội chung một chỗ.
Người lớn hai bên thì ở phòng khách xem các chương trình cuối năm, người trẻ bọn họ thì chơi ở trên lầu.
Cả hai nhà đều không thèm để ý thế tục quy củ, năm nay đón ở Cố gia, sang năm đón ở Mục gia, luân phiên nhau như thế, chỉ cần vui vẻ náo nhiệt là được.
Chờ tiếng chuông năm mới vang lên, người lớn mới bắt đầu phát lì xì cho bọn trẻ trong nhà, sau đó ai về nhà nấy đi ngủ.
"Vâng." Mục Sở đáp ứng, nghĩ nghĩ nói, "Năm ngoái tổ chức bên nhà anh rồi, năm nay đến nhà em."
Nói nói, cô còn chó chút chờ mong.
Cố Tần nhìn đồng hồ, mở miệng: "Sắp thi rồi, mấy ngày nay ngủ sớm một chút, Tết anh về."
Mục Sở vẫy chào với anh, cúp điện thoại.
Cô lại giơ máy chụp một bức hình, gửi cho Cố Tần.
Cố Tần vừa ngồi xuống bàn làm việc, thấy màn hình điện thoại sáng lên, đưa tay ấn mở, khóe môi cong lên, trả lời cô: [Đẹp lắm.]
[Nhanh ngủ đi, ngủ ngon.(/ sờ đầu. jpg)]
Một bên khác, Cố Tích cũng gửi ảnh tuyết rơi cho anh: [Anh ơi, ở nhà tuyết rơi rồi, nhìn nè.]
Cố Tần liếc mắt nhìn qua, trả lời cô nàng: [Sắp thi rồi, đừng chỉ biết chơi.]
Cố Tích: [Vầnggg]
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc