Mục Sở ngây ngốc nhìn Cố Tần đang đứng ngoài cửa.
Anh, sao lại ở đây?
Nghĩ đến vị đại cổ đông Tần Hi vừa rời khỏi đây, cô chợt hiểu ra, anh chắc là đi thị sát với cậu mình.
Cố Tần đi tới, mắt nhìn về phía Mục Sở, nét mặt sắc bén vừa rồi dần thu lại, ánh mắt trở nên ôn hòa, rất tự nhiên xoa xoa đầu cô: "Em về lớp đi, chuyện ở đây cứ để anh lo."
Trong phòng học, thầy Cao đang say sưa giảng bài, Mục Sở đứng ở cửa xin vào, toàn bộ ánh mắt của học sinh trong lớp đều nhìn qua, xì xào bàn tán.
"Nói cái gì đấy!" Thầy Cao đẩy gọng kính, giữ trật tự lớp, ra hiệu Mục Sở đi vào chỗ ngồi.
Đàm Di Nhiên muốn hỏi cô tình hình thế nào, nhưng lại thấy mặt cô không chút biểu cảm, bèn dứt khoát ngậm miệng lại.
- -----------
Buổi sáng ở trường trung học Gia Hưng có năm tiết, tiết thứ ba là tiết tự học.
Lớp tự học bên trên, trong lớp rất yên tĩnh, thỉnh thoảng lại truyền đến vài tiếng xì xào bàn tán, chủ đề vẫn là chuyện giữa Mục Sở và Ngụy Thiên Thiên.
Ngược lại Mục Sở lại không quá quan tâm, vùi đầu học như thường ngày, dường như hết thảy mọi chuyện đều không liên quan đến mình.
Lúc này trong phòng phát thanh của trường bỗng nhiên truyền đến một vài âm thanh, thế là tất cả mọi người đều nhìn về phía đang phát ra âm thanh đó.
Bên trong loa truyền đến một giọng nữ hơi có vẻ mất tự nhiên: "Xin chào mọi người, tôi là Ngụy Thiên Thiên ban năm."
"Hôm qua trong buổi tụ họp với bạn bè, tôi vì ghen ghét nên đã dùng lời lẽ vô lễ khinh miệt với bạn học Mục Sở, bị Mục Sở giáo huấn, tôi ghi thù trong lòng vậy nên đã đem việc bị thương trên mặt đổ lên người cậu ấy. Thực ra, tôi bị thương là vì..."
Trong loa vang lên mấy tiếng thút thít của Ngụy Thiên Thiên, có chút khóc không thành tiếng.
Cô ta thật lâu cũng không có nói tiếp, các bạn học bên dưới nhất thời ầm ĩ nhốn nháo.
"CMN, hóa ra là nói xấu!"
"Tớ đã nói học sinh ba tốt như Mục Sở sao có thể làm chuyện như vậy chứ."
"Ngụy Thiên Thiên này ỷ lại việc học giỏi, ở lớp không coi ai ra gì, mọi người cũng chẳng ai ưa nổi cô ta."
"Ê thật ra thành tích của cô ta cũng không có tốt như vậy đâu, xếp thứ 8 mà thôi. Mục Sở với Thẩm Diệp thành tích còn tốt hơn cô ta mà vẫn không thái độ vậy đâu."
"Ơ nhưng mà rốt cục là vì sao mặt cô ta lại bị thương? Sao không nói rõ ra?"
"Đúng đúng, sao thời khắc mấu chốt lại dừng lại rồi?"
...
Trong phòng học bàn tán ầm ĩ, Mục Sở vẫn như cũ không có chút phản ứng gì, nghiêm túc lấy ra một bộ đề thi thử đại học.
Mãi đến lúc trong loa phát thanh truyền đến một giọng nam quen thuộc, tay cầm 乃út của cô chợt sững lại.
"Sao không nói nữa, tiếp tục!"
Âm thanh trầm thấp, nghe không ra cảm xúc đang vui hay buồn, giọng nói có vẻ nghiêm khắc nhưng lại rất êm tai.
Nữ sinh trong trường lập tức sôi trào.
"A a a giọng ai vậy, nghe hay thế!"
"Giọng của giáo viên à, hay là phát thanh viên của trường?"
"Tớ thấy không giống, nghe giọng thế này đảm bảo đẹp trai!"
Có nam sinh tỏ vẻ khinh thường: "Sao nghe mới nghe giọng mà các cậu đã dám khẳng định người ta đẹp hay không? Anh ta lại còn vừa mới mắng người đấy."
"Cậu thì biết cái gì, giọng hay auto đẹp trai, dù gì anh ấy cũng mắng Ngụy Thiên Thiên chứ đâu có mắng bọn tớ."
...
Trong phòng học ban ba, Cố Tích cắn 乃út nhàn rỗi ngồi nghe phát thanh, bỗng nhiên bị dọa đến nỗi miệng nhỏ há ra, chiếc 乃út lạch cạch rơi xuống đất.
Cô cũng không nhặt lên, chỉ ngẩng đầu nhìn chiếc loa phát thanh của trường.
Không hổ là anh cô, cmn lợi hại!!!
Giọng nói đứt quãng của Ngụy Thiên Thiên lại truyền tới: "... Tôi cùng vài học sinh ở trường nghề bên cạnh có chút khúc mắc, tối hôm qua trên đường về thì gặp bọn họ, xảy ra xô xát, không cẩn thận mới bị quẹt vào mặt. Tôi, tôi không dám tìm bọn chúng tính sổ, lại trùng hợp là đang ghim thù Mục Sở, vậy nên mới đem việc này đổ lên người cậu ấy. Hôm nay, ở đây, tôi muốn chân thành xin lỗi bạn học Mục Sở, thật xin lỗi!"
Loa phát thanh im bặt, toàn trường lập tức xôn xao.
Đàm Di Nhiên tức giận đến mức đập bàn: " CMN Ngụy Thiên Thiên quá mức ghê tởm rồi, may là nhà trường ra sức điều tra sự việc rõ ràng, nếu không cậu thật sự là oan hơn cả Đậu Nga."
Miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ, bạo lực học đường cũng vậy!
Đàm Di Nhiên lại lo lắng thay cho Mục Sở.
Tiếng chuông tan học vang lên, lại có người lục tục ngo ngoe tới thăm hỏi Mục Sở, Mục Sở vẫn thái độ bình tĩnh như trước, cũng không chấp nhận.
- ---------
Buổi trưa sau khi tan học, Cố Tích chạy tới kéo Mục Sở đi ăn cơm, tiện thể kể chuyện hồi sáng.
Ngụy Thiên Thiên công khai xin lỗi trên phòng phát thanh của trường, giờ không còn mặt mũi nhìn ai nữa, nghe nói sắp chuyển trường.
Về phần Phương Tâm Nghiên, Cố Tích nhắc đến cô ấy mặt mày hớn hở hẳn.
"Cậu không biết đâu, hai tiết sau cô ấy có dạy lớp tớ, mặt đen như đít nồi, giảng sai mấy chỗ bị Thẩm Diệp đứng lên chỉ lỗi rồi sửa lại, làm cho cô ấy mất hết mặt mũi."
"Những lời cô ấy nói trong văn phòng cũng bị bác tớ vừa vặn nghe thấy được, rất tức giận, đừng nói là lên chức chủ nhiệm, ngay cả chức phó chủ nhiệm cũng không giữ được."
"Còn có việc cô ấy ném điện thoại, còn không biết tốt xấu mắng cậu, làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới đạo đức giáo viên, nghe nói kiểm điểm trước toàn thể giáo viên trong trường để làm gương."
"Quên mất, còn phải bồi thường nữa! Điện thoại anh tớ mua mà cô ấy cũng dám quẳng, còn bị anh ấy nhìn thấy, một chữ thôi, toang!"
Cố Tích kéo tay Mục Sở, líu lo không ngừng suốt cả dọc đường, lúc đến cửa nhà hàng, cười cười lắc lắc cánh tay Mục Sở: "A, anh tớ kìa, tớ còn tưởng anh ấy đi rồi chứ."
Mục Sở ngước mắt nhìn sang, liền thấy Cố Tần đang đứng chỗ tượng đá trước cửa nhà hàng, một tay đút trong túi, ngũ quan anh tuấn, ngọc thụ lâm phong*.
*Ngọc thụ lâm phong: (tiếng Trung viết là: 玉树临风) là một cụm từ Hán Việt, được hiểu với ý nghĩa nói về khí chất của một người đàn ông. Cái khí chất này mang dáng dấp thanh cao, tao nhã nhẹ nhàng nhưng ý chí quyết tâm sắt đá không gì có thể lay chuyển. Giống như cây cổ thụ, to lớn vững vàng nhờ bộ rễ đâm sâu vào lòng đất. Bộ rễ là hình ảnh ẩn dụ thể hiện căn cơ cho sự vững vàng nhờ trí tuệ, sức khỏe của con người.
Chiếc sơ mi màu xám phối với quần dài đen ôm trọn lấy đôi chân thon dài, quả thực đã phác họa dáng người hoàn hảo chuẩn không cần chỉnh của anh, khuôn mặt đẹp không tì vết, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt đen láy, tĩnh mịch.
Vài cô gái đi qua không nhịn được lén nhìn trộm, thậm chí còn có người mạnh dạn đi tới bắt chuyện.
Toàn thân anh tỏa ra khí lạnh, đối với việc này tỏ vẻ không mấy quan tâm, cũng làm cho ong bướm xung quanh tản ra không ít.
Nhìn thấy Cố Tích và Mục Sở, mày kiếm của anh có chút giương lên.
Cố Tích lôi Mục Sở chạy tới: "Anh, anh vẫn chưa đi à?"
"Ừ" Anh thuận miệng trả lời, nhìn về phía Mục Sở, lại nói thêm một câu: "Cậu vẫn đang họp, anh chờ một lúc rồi đi cùng với cậu."
"A, vậy anh có muốn đi ăn với bọn em luôn không?"
Cố Tần liếc nhìn giờ trên chiếc đồng hồ đeo tay: "Không được."
Anh lấy trong túi ra chiếc điện thoại của mình, đưa cho Mục Sở: "Anh đã lấy sim của em bỏ vào đây rồi, cũng đã tải một vài ứng dụng thường dùng, em trước mắt dùng tạm máy này đi."
Mục Sở ngơ ngác một lúc, lắc đầu: "Không cần đâu anh, em ở trường cũng không cần dùng mấy." Chiếc điện thoại này cô vẫn còn nhớ là Cố Tần vừa mua, với lại thường xuyên nhận đồ anh mua cũng không được hay cho lắm, góp gió thành bão, ba mẹ cô cũng đã lải nhải vấn đề này nhiều lần.
Cố Tích lại trực tiếp lấy chiếc điện thoại từ tay Cố Tần, nhét vào tay Mục Sở: "Chú và dì cũng mua cho anh em nhà tớ rất nhiều đồ mà, cậu cứ so đo kĩ như thế làm gì! Cầm lấy điện thoại đi, có gì còn tiện liên lạc."
Thấy Mục Sở đã nhận, Cố Tần nói: "Bên ngoài trời nắng, hai đứa đi ăn cơm đi."
Nói rồi anh quay người định đi, Mục Sở bỗng chạy tới: "Anh!"
Cố Tần hơi giật mình, quay đầu nhìn cô, thấy môi đỏ cô khẽ mấp máy, hơn nửa ngày mới nói một câu: "Chuyện hôm nay, cảm ơn anh!"
Rồi như chợt nhớ đến chuyện gì, lại nói thêm: "Còn có, chuyện ngày hôm nay anh đừng nói với ba mẹ em nhé, miễn cho bọn họ lại lo lắng."
Cố Tần cười cười: "Cũng đúng, chú với dì luôn bao che khuyết điểm, nếu biết chắc có lẽ đến trường làm lớn một trận."
"Nhưng mà ---" anh cúi người, ghé sát người cô.
Dưới ánh mặt trời, da cô trắng trẻo hồng hào, có thể nhìn thấy được cả lông tơ, khuôn mặt nõn nà, tựa hồ có thể nhéo ra nước.
Anh ma xui quỷ khiến duỗi ngón trỏ ra, ngón tay chỉ chỉ vào chóp mũi nhỏ xinh của cô, giọng điệu lười biếng: "Bạn học Tiểu Hoa, lời cảm ơn nói bằng miệng rất hời hợt, có chút nói qua loa cho có lệ, nếu em thật lòng muốn cảm ơn, chi bằng làm một vài hành động thực tế, hửm?"
*
Tác giả có lời muốn nói
Tần lưu manh: Ví như, lấy thân báo đáp chẳng hạn?
Mục Tiểu Hoa:...