Ngoan, Dỗ Anh - Chương 68

Tác giả: Dạ Tử Tân

Chương 68: Phiên ngoại 18: Chuyện nhân vật phụ (13)
Tháng chạp, khí trời rét đậm.
Gió lạnh thấu xương thổi phần phật bên ngoài, người tới người lui quấn chặt áo trên người, bước chân vội vàng.
Trong văn phòng công ty Khoa học – Kỹ thuật Doanh Hoà, nhiệt độ vừa ấm, hoàn toàn trái ngược với lạnh giá bên ngoài.
Hơn bốn giờ chiều, Điền Phi Chương sang gõ cửa phòng làm việc của Khâu Viễn, sắc mặt lo lắng, “Cậu có bận gì không?”
Khâu Viễn ngẩng đầu nhìn qua, “Sao vậy?”
Điền Phi Chương nói: “Tích Tích bệnh rồi, anh Thanh và Tần Noãn đang ở bệnh viện. Ban đầu cậu ấy nhờ tôi khi nào đón Điền Điền thì đón Tần Tần giúp. Nhưng dự án trong tay tôi xảy ra chút vấn đề, phải họp với Tổng giám đốc Mục, mà Á Nhuỵ dạo này phải tăng ca…”
Không đợi Điền Phi Chương nói xong, Khâu Viễn đã hiểu, gật đầu đáp: “Vậy tôi đón cho.”
Dù sao chỉ còn anh chưa vợ, chuyện giúp hai nhà này đón con đã thành quen rồi.
“Anh em tốt, thế trông cậy vào cậu nhé!” Điền Phi Chương vỗ vai anh, cười nói: “Yên tâm, bao giờ cậu có con, tôi cũng giúp cậu tới trường đón nó. Nhưng điều kiện trước tiên là cậu phải tìm một cô vợ đã.”
“…” Khâu Viễn liếc Điền Phi Chương một cái, lười phải so đo.
Trường học của Cố Tần và Điền Điền gần công ty, năm giờ tan làm, Khâu Viễn chạy tới, trùng hợp bọn nhóc đang được giáo viên dẫn ra cổng trường để chờ.
Hai quả đầu củ cải ngó trái ngó phải, lúc nhìn thấy chú Khâu Viễn tới đón mình, hai nhóc liền vẫy tay gọi.
Khâu Viễn đi qua, nhìn thấy hai nhóc, anh liền cười nói: “Mùa đông làm hai đứa lạnh lắm rồi đúng không? Hôm nay chú đón hai đứa về nhà.”
Đối với chuyện Khâu Viễn đón mình, hai nhóc Cố Tần và Điền Điền rất phấn khởi.
“Chú ơi, hôm nay cháu có thể ăn kem không ạ?” Cố Tần hỏi.
Bình thường ba mẹ tới đón, bé không dám đòi ăn, nhưng chú Khâu Viễn đón thì không giống vậy, vì chú rất dễ dụ.
Điền Điền cũng nói muốn ăn kem.
Ngẩng đầu nhìn trời một chút, Khâu Viễn cười khổ: “Nhưng trời lạnh lắm, vẫn là không ăn kem thì hơn. Nếu hai đứa về nhà bị tiêu chảy thì chú không gánh nổi trách nhiệm này đâu.”
Nhưng Cố Tần và Điền Điền mỗi bé lắc lắc một tay của anh, không chịu.
Cuối cùng, Khâu Viễn bất đắc dĩ đồng ý, chỉ vào hai bé, “Mỗi đứa chỉ được ăn một chút thôi, về nhà không được nói cho ba mẹ biết đâu đấy!”
Hai người bạn nhỏ lập tức hiểu chuyện, lấy lòng hô lên: “Chú Khâu Viễn là tốt nhất! ! !”
Cố Tần lấy một tấm thẻ trong cặp ra, đưa cho anh, “Chú ơi, cháu mời chú và Điền Điền ăn kem ạ!”
Khâu Viễn nhìn thẻ ngân hàng trong tay bé liền sững người một chút, “Ba mẹ cháu hào phóng thật đấy, mới đi nhà trẻ đã có thẻ từ.”
Cố Tần trả lời: “Là ông ngoại cháu cho ạ, ba mẹ cháu không biết. Ông ngoại nói thẻ này là thẻ không mật mã của ông, có thể tuỳ ý quẹt. Chỉ là cháu không muốn mua gì cả, vẫn chưa từng dùng tới nó.”
Khâu Viễn lại cất tấm thẻ vào cặp bé, “Của Tần Tần thì Tần Tần cứ giữ đi, hôm nay chú mời hai đứa ăn kem, đi thôi.”
Mỗi tay anh dắt một bé tới cửa hàng Haagen Dazs [1] gần đó.
Cố Tần và Điền Điền ngồi cạnh cửa sổ, ăn kem, trong cửa hàng ấm áp dễ chịu. Ngoài cửa sổ là bông tuyết tung bay, rất có cảm giác hưởng thụ.
Cố Tần liếm muỗng kem một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Khâu Viễn đang uống trà ở phía đối diện, “Sao chú không ăn? Kem rất ngon mà.”
Khâu Viễn cười đáp: “Răng lợi của chú không tốt như hai đứa.”
“Ồ.” Cố Tần rũ mi, lại ăn thêm mấy muỗng kem. Đột nhiên, bé nhớ ra cái gì, lại nâng mắt nhìn Khâu Viễn.
Ánh mắt của anh nhìn ra làn tuyết đang bay ngoài cửa sổ, không biết cả người đang suy nghĩ cái gì.
Cố Tần nghi hoặc: chú Khâu Viễn mời bé và Điền Điền ăn kem Haagen Dazs nhưng bản thân lại không ăn, là muốn tiết kiệm tiền sao?
Bé nghe ba mẹ nói chú Khâu Viễn vừa mua nhà với xe, mỗi tháng còn phải trả góp. Tuy không hiểu trả góp là gì, nhưng bé vẫn hiểu tiền lương mỗi tháng của chú phải đưa cho người ta một khoản, không có tiết kiệm.
Chú Khâu Viễn lại già thế rồi vẫn chưa kết hôn, nguyên nhân hẳn là do chú không có tiền tiết kiệm.
Khâu Viễn không hề phát hiện ra bé đang nhìn chằm chằm mình, anh chỉ lột viên kẹo đường trong túi rồi ăn vào miệng.
Cố Tần nhíu mày.
Bé từng ăn thử kẹo đường của chú Khâu Viễn, cực kỳ khó ăn.
Cố Tần yên lặng, một lần nữa lấy thẻ từ trong cặp ra, bàn tay nhỏ đẩy nó tới trước mặt bé, “Chú ơi, cháu tặng thẻ này cho chú.”
Khâu Viễn kinh ngạc, nhìn thẻ ngân hàng mà bé đưa cho, nhướn mày hỏi: “Tần Tần làm gì thế?”
Cố Tần trả lời: “Cháu tặng chú thẻ này, chú tranh thủ kết hôn sớm nha, đã già lắm rồi đó. Chưa biết chừng sau khi kết hôn chú sẽ già hơn nữa đấy ạ.”
“…” Khoé môi của Khâu Viễn giật giật, không biết trả lời thế nào.
Cố Tần tưởng anh xấu hổ không cần tiền của mình, bé lập tức nói: “Đây là cháu cho chú mượn. Đợi sau khi có tiền, chú lại trả cho cháu là được.”
Con nít thật thà, trái tim của Khâu Viễn như có gì khảy vào, lan ra cảm giác ấm áp khó hiểu.
Anh xoa đầu Cố Tần, lại trả thẻ từ cho bé, “Chú không cần tiền của cháu, tự chú có rồi.”
“Vậy sao chú vẫn chưa kết hôn ạ?”
Yên lặng một lát, Khâu Viễn cười nói: “Còn không phải vì chú không tìm được người thích hợp sao? Bao giờ tìm được rồi tự nhiên sẽ kết hôn thôi.”
“Vậy chú phải nhanh lên ạ, nếu không chờ chú có con, cháu và Điền Điền đều lớn rồi, không thể làm bạn với con của chú được.” Cố Tần bấm đốt ngón tay như bói toán:
“Chú Mục và dì Nam Khanh kết hôn rồi, chú Điền và dì Á Nhuỵ cũng thế, sang năm bác Cận và dì Chu Chu cũng cử hành hôn lễ… Đúng rồi, còn có dì Tô, mẹ nói dì Tô đã đính hôn rồi, chỉ còn mình chú thôi đó, sao chú không gấp vậy?”
Khâu Viễn hơi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn bé, “Dì Tô nào?”
Cố Tần bị hỏi đến gấp lên, “Là dì Tô Tử Hân đấy ạ, còn có dì Tô nào khác đâu? Mẹ nói chú dì đều là bạn thời Đại học, không phải hai người có quen biết sao?”
Khâu Viễn cười cười, “Chú biết, chỉ là công việc bận quá nên có hơi không nhớ rõ thôi.”
Anh bưng ly nước trên bàn lên, uống một hớp rồi nhìn hai bé, “Ăn kem xong chưa nào?”
Cố Tần và Điền Điền gật đầu đứng dậy, đi theo Khâu Viễn ra ngoài.
Cố Tần khoác tay qua vai của Điền Điền, nhỏ giọng hỏi: “Có phải chú Khâu Viễn không vui không nhỉ?”
Điền Điền suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, “Chắc không đâu, không phải chú Khâu Viễn vẫn luôn thế này sao?”
Khâu Viễn dẫn hai bé về công ty, bấy giờ đã tan làm, công ty không có ai, chỉ có vài người ở lại tăng ca.
Trùng hợp Điền Phi Chương vừa họp xong, nói ‘cảm ơn’ với Khâu Viễn rồi đưa con trai về nhà.
Cố Tần ngồi trên bàn làm việc của Khâu Viễn, ngoan ngoãn làm bài tập. Sau một lát, bé không nhịn được hỏi: “Chú ơi, bao giờ ba mẹ tới đón cháu ạ? Còn Tích Tích nữa, em có sao không ạ?”
Khâu Viễn trấn an bé, “Không sao đâu, Tích Tích chỉ sốt thôi, truyền dịch xong sẽ về.”
“Dạ.” Cố Tần đáp lời, nhìn thấy Mục Lăng Thành từ phòng làm việc đi ra, bé liền gọi một tiếng.
Nhìn thấy Cố Tần, Mục Lăng Thành hơi ngạc nhiên, đi qua hỏi: “Ba cháu còn chưa về à?”
“Chú Khâu Viễn nói Tích Tích còn phải truyền dịch ạ.”
Mục Lăng Thành cầm điện thoại lên, qua một bên gọi đi một cú điện thoại. Sau khi cúp máy, Mục Lăng Thành đi tới chỗ bé, “Tích Tích không sao rồi, tối nay có thể về nhà, cháu làm bài tập xong chưa?”
“Xong rồi ạ.” Cố Tần giơ vở cho anh nhìn.
Mục Lăng Thành mở ra xem, sau đó giúp bé cất vào cặp rồi nói với Khâu Viễn, “Trời không còn sớm nữa, tôi đưa nó về nhà cho.”
Khâu Viễn suy nghĩ, gật đầu: “Cũng được.”
Mục Lăng Thành cầm cặp của Cố Tần rồi ẵm bé lên, “Chú dẫn cháu tới nhà tìm Sở Sở nhé?”
Hai mắt của Cố Tần toả sáng, “Cháu muốn ăn mì Ý của dì Nam Khanh làm nữa.”
Mục Lăng Thành cười, “Dì sẽ rất vui khi thấy vẻ mặt bây giờ của cháu đấy.”
Cố Tần ôm cổ Mục Lăng Thành rồi vẫy tay với Khâu Viễn, “Chú Khâu Viễn ơi, cháu về trước nha, chú cũng về nhà sớm ạ.”
“Chú biết rồi.” Khâu Viễn đưa mắt nhìn bé, cười tạm biệt.
Sau khi Mục Lăng Thành đưa Cố Tần đi, Khâu Viễn ở lại tăng ca thêm một lát rồi không nhanh không chậm lái xe về nhà.
Năm nay anh vừa mua nhà mới, tháng trước đã chuyển tới ở, không gian rất lớn, chẳng qua chỉ có mình anh…
Phiêu bạt nhiều năm đến thế, cuối cùng anh đã có nhà ở thành phố C, cũng có năng lực cho cô hạnh phúc.
Vốn dĩ anh định nghỉ đông lần này sẽ về quê tìm cô, nhưng bây giờ… cô đã đính hôn, xem ra chuyện này không cần thiết nữa.
Khâu Viễn một mình vừa buồn bực vừa ngán ngẩm đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn bông tuyết bay loạn dưới ánh đèn đường bên ngoài, trong lòng anh chợt cảm thấy trống vắng.
Sau một hồi lâu, rốt cục anh cũng nghĩ thông suốt, nhẹ nhõm thở ra một hơi, lẩm bẩm: “Em hạnh phúc là tốt rồi.”
Vốn dĩ Khâu Viễn chưa từng mong rằng cô sẽ đợi mình, bây giờ cô có thể tìm được một người để nương tựa cả đời… rất tốt!

Kỳ nghỉ đông nháy mắt đã tới, vì Cố Tích vẫn chưa khỏi bệnh nên Cố Ngôn Thanh và Tần Noãn tập trung tinh thần chăm sóc bé.
Biết em gái bệnh nên Cố Tần không dính lấy ba mẹ, bình thường nếu muốn ra ngoài, bé liền nhờ bảo mẫu đi cùng.
Buổi sáng hôm nay, Cố Tần được bảo mẫu dắt đi công viên chơi. Lúc đi ngang qua một quán cà phê, bé nhìn thấy chú Khâu Viễn đang ngồi cùng một dì lạ mặt bên cửa sổ như nói chuyện gì.
Xuyên qua cửa sổ xe, Cố Tần nhìn vào, lập tức hô tài xế dừng xe lại.
Bé bước từ trên xe xuống, lúc chạy tới nơi, chú Khâu Viễn và dì lạ mặt trùng hợp đi ra. Thấy sắc mặt của hai người hình như xảy ra tranh chấp, bé ngẩng đầu, chậm rãi qua đó.
Trước đây, Khâu Viễn từng được đồng nghiệp giới thiệu đối tượng cho. Từ chối hai lần, vì đối phương vừa kiên trì vừa có ý tốt, anh mới nghĩ rằng thử một chút cũng không sao, cho nên đồng ý đi xem mắt.
Sau khi hai người gặp mặt, anh mới phát hiện đối phương thế mà vẫn còn sinh viên, tuổi tác giữa hai người chênh lệch rất lớn. Anh cảm thấy không hợp nên trò chuyện hai câu đã tìm cớ rời đi.
Không ngờ tính cách của cô gái này rất dính người, gần đây vẫn luôn theo đuổi anh, còn không ngừng nói lời yêu thương.
Từ quán cà phê đi ra, ống tay áo của Khâu Viễn bị cô gái kia níu lấy. Cô gái bất mãn nhìn anh, “Không thử với em thì sao anh biết là không được chứ?”
Khâu Viễn có hơi buồn cười, “Cô gái trẻ, tôi lớn hơn cô mười tuổi đấy, thử cái gì với cô đây hả?”
Cô gái ngẩng mặt lên, “Nhưng em đâu có chê anh già.”
“…” Khâu Viễn có hơi bất đắc dĩ, “Cuối cùng thì cô thích gì ở tôi vậy?”
Cô gái hoạt bát cười đáp: “Anh có nhà ở thành phố C, có xe, có công việc, có thể diện, vẻ ngoài của anh cũng không tệ, rất phù hợp với tiêu chuẩn của em.”
Khâu Viễn: “Cô tìm một chàng trai cùng tuổi, khi cậu ấy bằng tuổi tôi cũng sẽ đạt được những thành tựu này.”
Cô gái nhíu mày, “Vậy em phải chờ nhiều năm lắm. Còn nữa, ở thành phố C làm gì dễ dàng như vậy. Nếu như người đồng lứa mà em tìm được không đạt được thành tựu gì thì em phải tìm ai mà khóc đây?”
“…” Con gái bây giờ sao thực dụng vậy? Còn chưa tốt nghiệp đã muốn không làm mà hưởng.
Khâu Viễn không muốn nói nhảm với cô ta, lắc đầu, “Đó là chuyện của cô, hai chúng ta không thể đâu.”
“Sao lại không thể? Năm nay em học năm tư rồi, đã có thể kết hôn!”
Khâu Viễn cau mày, vẫn chưa mở miệng, Cố Tần đã nhào qua ôm đùi của anh, cất giọng bất mãn: “Ba tìm mẹ kế cho con đấy ạ? Con còn chưa đồng ý đâu!”
Khâu Viễn ngây ra một lát, tròng mắt nhìn xuống quả đầu củ cải bất ngờ xuất hiện này.
Cô gái cũng choáng, ấp úng một hồi lâu, “Anh… anh có con rồi sao?”
“… Anh đã từng kết hôn à?” Cô ta chỉ vào Khâu Viễn, lại nhìn bé trai đang ôm đùi anh.
Nhìn Cố Tần một chút, Khâu Viễn gật đầu, “Đúng vậy, tôi từng kết hôn rồi, còn có con trai nữa.”
Sắc mặt của cô gái vừa xanh mét vừa trắng bệch, cô ta không muốn gả cho người từng kết hôn, càng không muốn làm mẹ kế của ai hết! ! !
Cô gái trẻ tức giận đến quay người bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng của dì lạ mặt đi xa, Cố Tần dương dương tự đắc, chống nạnh nói: “Chú cảm ơn cháu đi ạ.”
Khâu Viễn Ϧóþ Ϧóþ mặt bé, cười nói: “Được, cảm ơn cháu nha, chú mời cháu ăn ngon nè.”
Cố Tần rất vui vẻ, chạy đi nói với bảo mẫu và tài xế là không đi công viên nữa. Sau đó, bé nắm tay chú Khâu Viễn chạy về phía trước.
Trong một nhà hàng sushi, Cố Tần phấn khởi ăn sushi, đầu óc hiếm khi linh hoạt, “Chú ơi, lúc nãy dì kia muốn gả cho chú, sao chú không đồng ý thế ạ?”
Khâu Viễn liếc bé một cái, “Con nít hỏi nhiều thế làm gì? Cháu lo ăn là được rồi.”
Cố Tần tiếp tục ăn sushi, “Chú không nói cháu cũng biết, chú thích dì Tô chứ gì.”
Sững người một lát, Khâu Viễn kinh ngạc nâng mắt, “Cháu nghe ai nói?”
“Lúc dì Tô nói chuyện với mẹ, cháu đã nghe được.” Cố Tần trả lời.
Thấy Khâu Viễn không nói câu nào, bé lại hỏi: “Chú ơi, không phải hai người là bạn học sao ạ? Chú thích dì sao lại không theo đuổi? Ngược lại để dì đính hôn với người khác, người kia đối xử với dì không tốt.”
“Không tốt cái gì?” Khâu Viễn nâng mắt nhìn bé, lông mày cau lại, sắc mặt trầm đi.
Cố Tần nhai nuốt sushi trong miệng, sau khi ăn xong mới nói: “Chồng chưa cưới của dì Tô có rất nhiều bạn gái. Mấy ngày trước dì Tô mới phát hiện ra, sau đó, lúc dì gọi điện cho mẹ cháu đã khóc, hình như nói muốn huỷ hôn ạ.”
Khâu Viễn đen mặt, không nói câu nào, nắm tay đặt trên đầu gối vô thức siết chặt.
Yên lặng một lát, anh nhìn Cố Tần, thấy bé ăn gần xong thì mở miệng nói: “Không còn sớm nữa, chú đưa cháu về.”
“Dạ.” Cố Tần xoa xoa cái tay, sau đó cùng anh ra ngoài.
Lái xe đưa Cố Tần về tới biệt thự nhà họ Cố, Khâu Viễn dừng lại, nói với bé: “Tự cháu vào nhà đi, chú còn có việc.”
Khâu Viễn chưa trả lời, bé lại nói tiếp: “Nhưng sắp hết năm rồi ạ, chú không mua được vé tàu đâu. Nhà của dì Tô xa như thế, nếu lái xe sẽ mất thời gian rất lâu.”
Lông mày Khâu Viễn giật giật, dường như cũng mới nghĩ đến chuyện này.
Cố Tần ló đầu từ phía sau, dò xét nói: “Nhà cháu có máy bay, có thể đưa chú đi đấy ạ, rất nhanh là tới.”
Khâu Viễn kinh ngạc một chút, sắc mặt trầm xuống dẫn hoà hoãn lại.
Anh nhướn mày nhìn Cố Tần, “Cháu còn nhỏ tuổi mà thích xen vào chuyện của người khác đấy nhỉ.”
Cố Tần lườm nguýt anh một cái, lại ngồi xuống ghế sau, ‘hừ hừ’ cái mũi, “Trên đời nhiều người đến thế, nhà ai mà không có chuyện? Sao cháu có thể quan tâm hết được? Nếu không phải chú đối xử với cháu rất tốt, cháu đã mặc kệ chú rồi!”
Khâu Viễn bị dáng vẻ của bé chọc cười.

Ngồi trong cabin máy bay đi thành phố H, Khâu Viễn nhìn Cố Tần bên cạnh, trong lòng có hơi không tưởng tượng nổi.
Anh không ngờ bản thân là một người trưởng thành, vào lúc cấp bách lại phải tìm sự trợ giúp từ cậu bạn nhỏ này.
Chỉ là bất ngờ bay tới thành phố H như vậy, một chút tâm lý anh cũng chưa kịp chuẩn bị, lúc này liền có hơi căng thẳng. Anh cảm thấy đầu mình nóng rồi nên quá xúc động.
Cố Tần nghiêng đầu nhìn qua, vỗ vỗ chân anh, “Chú đừng căng thẳng, nếu dì Tô hỏi chú thì nói là đưa cháu đi chơi được rồi.”
Bé nói câu này khiến Khâu Viễn an tâm rất nhiều, lại cảm thấy bé thật quỷ nhỏ, rất có thâm ý.
“Đợi lát nữa máy bay hạ cánh, cháu muốn ăn cái gì? Chú mua cho cháu.”
“Kem cũng được ạ?”
Khâu Viễn ngẩn người, sau đó nói: “Mấy ngày trước chú vừa mới đưa cháu ăn rồi mà? Gần đây nhiệt độ hạ thấp làm nhiều đứa trẻ bị cảm lắm, không thấy em cháu bệnh mấy ngày rồi sao? Chờ tiết trời ấm hơn rồi chú lại mua kem cho cháu ăn.”
“Cháu là trẻ trưởng thành rồi, có thể ăn được.”
“Hay là chú gọi cho ba cháu xem cậu ấy có đồng ý cho cháu ăn kem không nhé?”
“Chú quá không nghĩa khí rồi! Cháu giúp chú theo đuổi dì Tô mà đến một cây kem cũng không được ăn.”
“…”

Máy bay hạ cánh, Khâu Viễn không nhịn được, vẫn mua kem cho Cố Tần ăn, lại sợ bé ăn nhiều sẽ cảm, anh liền ăn bớt một nửa.
Mùa đông khắc nghiệt, kem vừa vào bụng, tim gan phèo phổi lạnh run. Anh run rẩy lật người, không nhịn được nhíu mày.
Cố Tần thấy vậy liền cười không ngừng được, “Chú không ăn được cũng đừng có ráng. Cho cháu nửa cây còn lại được rồi!”
Khâu Viễn liếc bé một cái, sau hai ba lần liền ăn xong kem, sau đó nhìn bé, “Ai nói chú không ăn được hả?”
Mất hết nửa cây, Cố Tần không mấy vui vẻ, nhưng chỉ đành nhẫn nhịn. Vừa giẫm chân trên tuyết, bé vừa yên lặng ăn kem của mình.
Thấy bé ăn xong kem rồi còn liếm que, Khâu Viễn giật lấy rồi ném vào thùng rác, “Đừng ăn, chú mua cho cháu một ly trà sữa ấm. Nếu cháu bệnh thật thì chú cũng không biết bàn giao cháu với ba mẹ cháu thế nào đây.”
Nói xong, anh dắt Cố Tần vào một quán trà sữa.
Lúc Cố Tần đi theo anh xếp hàng, tầm mắt lơ đãng thoáng nhìn thấy Tô Tử Hân đang ngồi gần cửa sổ, cách đó không xa.
Dì Tô thường xuyên gọi video trò chuyện với mẹ mình nên bé nhận ra cô.
Tô Tử Hân mặc một bộ áo len, trên đầu đội mũ mềm màu đỏ, da thịt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, rất thu hút ánh nhìn của người khác.
Cố Tần giật giật cánh tay của Khâu Viễn, chỉ vào phía kia, “Dì Tô cũng uống trà sữa ở đây kìa chú!”
Khâu Viễn thuận mắt nhìn qua, dần dần, sắc mặt anh liền ngẩn ngơ.
Lúc này có một người đàn ông dáng vẻ sĩ diện đi qua, ngồi xuống đối diện Tô Tử Hân. Hình như hai người nói chuyện gì đó, ban đầu còn tốt, nhưng không bao lâu sau lại xảy ra tranh chấp. Tô Tử Hân đứng dậy muốn bỏ đi ngay, nhưng tay bị người đàn ông kia bắt lại.
Cô giãy không ra, trong lúc nóng giận liền tát gã một bạt tai.
Bất ngờ bị cô tát một cái, người đàn ông chững lại hai giây, tới khi hoàn hồn, gã cũng giơ tay muốn tát lại cô.
Cố Tần nhìn thấy liền kinh hãi, lúc định kêu lên ‘chú Khâu Viễn’, bé lại phát hiện không biết từ khi nào, Khâu Viễn đã xông ra phía trước, nắm chặt cổ tay của người đàn ông kia.
Cố Tần chạy nhanh qua đó, đứng bên cạnh Khâu Viễn.
Nhìn thấy Khâu Viễn và Cố Tần, trong mắt Tô Tử Hân lộ ra một tia kinh ngạc. Cô còn chưa mở miệng đã nghe thấy gã ta cười nhạo: “Tô Tử Hân, vừa mới từ hôn đã tìm đàn ông khác thì cô giả vờ thanh cao gì nữa? Chúng ta đều giống nhau cả thôi, cô còn so với ai…”
Còn chưa dứt lời, Khâu Viễn vung nắm đấm tới, người đàn ông bị đánh tới lảo đảo, sau lưng đâm vào góc bàn.
Gã che lại nửa mặt, dưới cơn thịnh nộ muốn đánh lại nhưng Tô Tử Hân đã ngăn cản ở giữa. Cô không chút sợ hãi mà trừng mắt nhìn gã, “Hôm nay anh dám động tới anh ấy dù chỉ một chút, tôi lập tức khiến anh hối hận, có tin hay không?”
Yên lặng mấy giây, người đàn ông kia lau đi vết máu trên khoé môi rồi giương mắt nhìn cô, “Quả thật hôm nay là tôi nghe lời mẹ tới tìm cô giảng hoà, không muốn động thủ. Nếu cô đã không đồng ý thì tôi cũng không quản được, tuỳ ý cô vậy.”
Sau khi gã rời đi, Tô Tử Hân nhìn về phía hai người Khâu Viễn và Cố Tần, hơi cảm thấy bất ngờ trước tình cảnh lúc này, “Sao hai người lại ở đây?”
Khâu Viễn cười cười, “Tần Tần nghỉ đông nên anh dẫn nó đi chơi, ba mẹ nó dạo này khá bận.”
Cố Tần ngồi xuống bên cạnh Tô Tử Hân, lúc Khâu Viễn đi mua trà sữa, bé nhỏ giọng nói: “Dì ơi, cháu nói cho dì một bí mật.”
Tô Tử Hân nhướn mày nhìn bé.
Cố Tần nói: “Không phải chú Khâu Viễn dẫn cháu tới đây chơi đâu ạ. Là cháu dẫn chú ấy đến tìm dì.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc